Tống Y

Cầm Tiên chạy đi lấy một cái áo khoác bông đưa cho A Đại mặc vào. A Đại cầm chén thuốc uống hai ngụm lại lắc đầu bỏ xuống.

Đỗ Văn Hạo ngồi cạnh giường hỏi: “Cháu bị làm sao?”

A Đại ôm bụng: “Đau bụng, đau như bị dao cắt ấy.”

“Đầu có đau không? Có buồn nôn không?”

A Đại lắc đầu.

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ thấy rõ ràng cú ngã lúc trước không gây nên chấn thương sọ não. Hắn đưa tay sờ trán A Đại, hơi nóng. Hắn lại chăm chú bắt mạch.

Bàng Vũ Cầm ít khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo bắt mạch tới ba lần cho bệnh nhân nên nàng biết bệnh của thiếu niên này rất nặng, nàng không dám hỏi nhiều, sợ ảnh hưởng tới hắn.

Lát sau Đỗ Văn Hạo buông tay A Đại ra rồi nói với Bàng Vũ Cầm: “Cậu bé mạch trầm không có lực, đầu lưỡi đỏ và khô khan nhưng miệng không thiếu nước, hợp với đồ uống ấm, thở mạnh nhưng lại ngắn hơi, tứ chi lạnh ngắt không có cảm giác, là hiện tượng bạo thoát! Phải lập tức dùng ‘tứ nghịch thang’ thêm vào nhục quế, nếu không đứa bé này sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Nhưng thành viên trong gia đình nó không tới, làm sao bây giờ?”

“Tướng công, hay là khoan hãy cứu chữa, chờ người nhà của nó đến để giải thích cho họ đã.”

“Cũng được. Dù sao thuốc này chuẩn bị cũng lâu. Cứ chuẩn bị trước đi.”

Đỗ Văn Hạo tới trước bàn viết một đơn thuốc. Tiểu nhị trông coi quầy hàng vội vàng cầm lấy đi lấy thuốc, gói sẵn đợi mẫu thân A Đại đến là giao cho nàng ta mang về nhà sắc cho A Đại uống.

Tiểu nhị phụ trách quầy thuốc tên là Thành Kim. Mấy năm trước hắn cũng học qua y thuật. Hắn nhận đơn thuốc, nhìn qua lập tức hoảng sợ. Hắn vội cầm đơn thuốc chui ra khỏi quầy, ngượng ngùng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Thiếu gia, có phải ngài viết sai đơn thuốc không?”


“Viết sai chỗ nào?”

“Chỗ này!” Thành Kim chỉ vào đơn thuốc: “Phụ phiến chín tiền viết thành mười tám! Ha ha.”

Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua: “Không sai! Là mười tám.”

Thành Kim trợn mắt, há hốc mồm: “Phụ phiến mười tám?” Hắn quay đầu nhìn tiểu nhị kia rồi lại quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo: “Thiếu gia. Phụ phiến là dược liệu rất độc, bình thường chỉ dùng bốn, năm tiền. Chín tiền cũng đã vượt qua liều lượng bình thường. Ngài dùng mười tám tiền…, ha ha. Ngài đang giỡn chơi đấy chứ?”

“Không giỡn đâu! Mau đi lấy thuốc! Đứa bé này bệnh rất nặng, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Sau khi gói thuốc xong hãy mang tới cho ta một thang. Ta tự tay sẽ sắc thuốc cho nó uống. Những thang khác chờ khi mẫu thân nó tới thì giao cho nàng ta về nhà sắc. Mau đi.”

“Ồ!” Thành Kim không hiểu nổi nhưng Đỗ Văn Hạo đã nói kê đơn không sai, hắn chỉ còn biết bốc thuốc theo đơn. Hai thang hắn đặt trên quầy, một thang khác hắn đưa cho Đỗ Văn Hạo để hắn tự sắc thuốc.

Thời gian sắc thuốc rất lâu. Đỗ Văn Hạo dùng châm cứu để khống chế bệnh của A Đại rồi hắn ngồi ở tiền đường sưởi ấm, đọc y thư chờ mẫu thân của A Đại đến. A Đại có vẻ như rất mệt, nó nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Đến tận giữa trưa, thuốc đã sắc xong mà mẫu thân của A Đại vẫn chưa đến.

Đỗ Văn Hạo lại bắt mạch cho A Đại. Hắn phát hiện chứng thoát dương của A Đại tiếp tục ác hóa, không thể đợi được nữa, hắn liền quyết định cho A Đại uống thuốc.

Đỗ Văn Hạo vừa bưng bát thuốc đưa cho Bàng Vũ Cầm để nàng nếm thử xem thuốc đã nguội chưa còn cho A Đại uống thuốc thì nghe bên ngoài có tiếng kêu lên: “A Đại! Con ở đâu? A Đại!”.

Người thợ đóng giày ở ngoài cửa vội nói: “Phùng Thẩm, vừa rồi A Đại ngã sấp mặt xuống đất. Đại phu của Phù Vân đường đã xem bệnh cho nó. Ông ấy nói bệnh của nó rất nặng nên đã đưa vào trong, chắc giờ đang chữa trị cho nó.”


Ngay sau đó một phu nhân khô gầy chạy vào trong dược đường. Nhìn thấy con mình nằm trên giường nàng ta vội tiến đến đẩy mạnh Bàng Vũ Cầm đang bưng chén thuốc. Bàng Vũ Cầm lảo đảo suýt ngã sấp xuống, chén thuốc trong tay nàng đổ mất một nửa.

Phu nhân the thé kêu lên: “Các ngươi làm gì con của ta vậy? A Đại! Đừng sợ! Có mẫu thân ở đây!” Nói rồi phu nhân vội chạy tới ôm lấy A Đại.

Đỗ Văn Hạo vội đỡ lấy Bàng Vũ Cầm. Hắn giận dữ nói: “Sao ngươi không biết đạo lý gì hết? Con trai ngươi bị ngã ở bên ngoài. Chúng ta có lòng tốt đưa nó vào trong này, mặc áo bông cho nó, ngươi lại suýt đẩy ngã phu nhân của ta. Ngươi có lương tâm không hả?”

“Ngươi nói cái gì? Ai bảo con ta ngã? Con ta khỏe mạnh như thế làm sao ngã được? Nhất định các ngươi đẩy nó ngã, lại còn giả bộ làm người tốt!” Giọng nói của phu nhân rất trơn tru, thanh âm lại lanh lảnh. Nàng ta liếc nhìn A Đại đang nằm ngủ trong chiếc áo bông rồi nhíu mày nói: “Ai bảo cái áo bông này của các ngươi? Rõ ràng là của con ta. Ta mua cho nó để mặc vào ngày tết. Sao? Muốn ăn cướp hả? Ông trời ơi….., ăn cướp…….., cứu mạng…..Các ngươi thật không biết xấu hổ, khi dễ ta là cô nhi quả phụ …..!”

Phùng thị gào khóc, giọng the thé, hai bàn tay khô cố gắn chà xát quanh mi mắt nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Nhưng nghe tiếng nàng ta gào lên, không ít người vây quanh cửa đứng xem náo nhiệt.

Mặt Bàng Vũ Cầm tái nhợt, nàng nói: “Tướng công, cho nó cái áo bông đi.”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi, đừng gào nữa, các ngươi đi đi”.

“Đi? Các ngươi hại con ta như thế này, giờ lại đuổi chúng ta đi à? Ông trời ơi….! Khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta…..! Ông trời không có mắt…..!”

Đỗ Văn Hạo cười khổ, hắn không ngờ ở triều Tống cũng có nạn tống tiền. Hắn đã hiểu, đối phương chỉ muốn bạc. Người như vậy không thể động chân, động tay được. Cô nhi quả phụ dễ trở thành chuyện đàm tiếu của thiên hạ. Hắn quyết định đưa cho hai mẹ con ít bạc.

Nhưng hảo tâm như thế lại không được báo đáp, tâm lý của hắn có gì đó không cam lòng.


Lúc trước khi Đỗ Văn Hạo giúp đỡ A Đại, người thợ đóng giầy nhìn thấy hết, hắn cười nói: “Phùng Thẩm, ngươi hiểu lầm rồi, mới rồi A Đại giẫm lên băng nên bị trượt ngã xuống. Lúc đó ta ở gần nên nhìn thấy hết.”

“Ngươi thấy cái gì? Ngươi đứng ở đâu mà thấy? Ngươi nhìn thấy bọn chúng đẩy ngã con ta à? Nói thẳng ngươi là kẻ đồng lõa. Ngươi làm chứng man cho chúng à?”

Người thợ đóng giầy càng hoảng sợ, hắn cố gắng khuyên can: “Phùng Thẩm, ngươi hiểu nhầm bọn họ rồi. Ngươi xem họ có ý tốt chữa bệnh cho A Đại, nhìn xem đây là chén thuốc họ chuẩn bị cho A Đại uống.”

Phùng thị liếc mắt nhìn chén thuốc trong tay Bàng Vũ Cầm rồi đưa tay nhận chén thuốc, cất giọng the thé nói: “Bọn họ làm con ta ngã đương nhiên phải chữa trị cho nó. Đừng hy vọng ta trả tiền thuốc. Thuốc này cũng đổ mất hơn một nửa, nhanh đi lấy chén khác! Mà thôi, để tự ta đi!” Nàng ngửi thấy mùi thuốc ở phòng thuốc bên cạnh, bên trong chỉ có một nồi thuốc đang sắc cạn, quay đầu hỏi: “Có phải thuốc này hay không?”

Bàng Vũ Cầm tái nhợt, gật đầu.

Phùng thị cầm chén thuốc còn hơn một nửa bưng đến trước mặt A Đại: “A Đại, con uống thuốc đi, ngoan nào!”

A Đại bưng chén thuốc,cất giọng yếu ớt nói: “Mẫu thân, con tự ngã. Đại phu…..”

“Đừng nhiều chuyện. Mau uống thuốc đi. Có chuyện gì để mẫu thân lo. Mau uống thuốc đi.”

A Đại ngửa cổ uống một hơi hết chén thuốc.

Phùng Thẩm cầm chén đặt sang bên rồi lại cất giọng the thé nói: “Con ta bị các ngươi đẩy ngã. Các ngươi phải bồi thường bạc. Ta không phải là người tham lam. Vì các ngươi đã xem bệnh cho con ta nên ta chỉ cần mười xâu tiền đồng!”

Mười xâu tương đương với một vạn nhân dân tệ. Đòi bằng này tiền mà còn nói không có lòng tham. Đỗ Văn Hạo đang muốn nói lại mấy câu thì thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung đã lạnh lùng nói với Phùng thị: “Lấy cừu báo ân. Còn dám đòi tiền à? Ngươi không sợ bị cắt đầu lưỡi ư?”

“Ngươi nói cái gì?” Phùng thị chỉ vào Hô Duyên Trung quát lên: “Các ngươi khi dễ con ta, lại muốn khi dễ cả ta à? Ta liều mạng với các ngươi. Các ngươi thật không biết xấu hổ. Các ngươi muốn khi dễ cô nhi quả phụ phải không…?”

Ngón tay của Phùng thị nhanh như cắt vươn ra chạm vào mũi Hô Duyên Trung, Hô Duyên Trung nhíu mày, đưa tay điểm vào khuỷu tay nàng ta, lập tức cánh tay Phùng thị cùng nửa người cảm thấy tê rần.


Cái gạt tay vừa rồi đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Tay còn lại của Phùng thị nâng cánh tay kia lên rồi nàng ta như heo bị chọc tiết chạy ra cửa dược đường, ngồi phệt xuống cửa, bù lu bù loa: “Ông trời ơi…., Đại phu Phù Vân Đường giết người….Hắc dược đường muốn giết cô nhi quả phụ chúng ta. Quân ăn thịt người. Cứu mạng”.

Lúc này bên ngoài cửa có rất nhiều người qua đường đứng lại xem náo nhiệt, chật kín cả cửa vào Phù Vân Đường.

Hô Duyên Trung dở khóc dở cười.

Nghe nói bên ngoài tiền đường có chuyện, Cổ quản gia từ phía sau chạy ra. Ông ta hỏi tiểu nhị hộ vệ nội tình sự việc rồi nói khẽ với Đỗ Văn Hạo: “Thiếu gia, chúng ta tuyệt không nên để người khác chú ý. Hay là chúng ta cứ trả tiền cho nàng ta, được không?”

Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ gật đầu.

Cổ quản gia lấy một thỏi bạc từ trong quầy ném trước mặt Phùng thị: “Đây là mười lạng bạc trắng. Mau dẫn con ngươi đi”.

Phùng thị kêu “cạp cạp” như con vịt bị người ta bóp cổ. Đang gào quàng quạc sắp khản cả cổ, nhìn thấy bạc trắng trên mặt đất, nàng ta hai mắt lóe sáng, đưa một cánh tay khô héo nhặt bạc nhét vào lòng.

Rồi Phùng thị đứng lên chạy đến định đỡ A Đại. Đang chạy, bỗng nhiên nàng ta đứng lại, quay người nói với mấy người Bàng Vũ Cầm: “A Đại nhà ta mấy hôm nay bị đau bụng táo bón. Đại phu đã xem bệnh và kê đơn cho nó. Bây giờ các ngươi làm nó bị thương, tiền thuốc này các ngươi phải trả cho nó coi như là bồi thường.” Phùng Thẩm rút từ trong người ra một đơn thuốc nhét vào tay Bàng Vũ Cầm: “Đây là đơn thuốc! Lấy mười một gói là được rồi!”

Gặp phải loại nữ nhân đanh đá này, Bàng Vũ Cầm tức giận đến run cả người. Đỗ Văn Hạo ôm vai Bàng Vũ Cầm, hắn cầm đơn thuốc rồi nhìn lướt qua, mày nhíu lại. Lát sau hắn nói với Phùng thị: “Đơn thuốc này kê không đúng bệnh. Đại phu đã chẩn lầm. Chỉ e với bệnh của A Đại uống thuốc này sẽ có vấn đề!”

"Ngươi nói cái gì?"

Cố quản gia khẽ nói: “Thiếu gia, đừng động vào bọn họ. Nếu gặp chuyện không may thì đó là bọn chúng gặp báo ứng”.

“Nàng ta đáng trách, nhưng đứa bé là người vô tội, chúng ta không thể thấy chết không cứu!” Đỗ Văn Hạo nhìn Phùng thị nói: “Nhìn đứa con đáng thương của ngươi, ta có câu nhắc nhở ngươi, phương thuốc này là ‘đào nhân thừa khí thang’ dùng để trị chứng ứ nhiệt nội trệ. Mới rồi ta đã xem qua bệnh của con ngươi, căn cứ vào các triệu chứng thì nó không thể dùng đào nhân thừa khí thang. Nó đang mắc chứng bạo thoát, chính là âm chứng. Dùng ‘đào nhân thừa khí thang’ cực sai lầm, dẫn tới việc làm cho dương bạo thoát! Nếu dùng tới, nhẹ thì điên cuồng thác loạn, nặng thì sẽ mất mạng!”

Phùng thị càng sợ hãi khi nghe Đỗ Văn Hạo nói, nhớ tới việc con mình dùng xong thuốc này quả nhiên là không có chút hiệu quả nào, ngược lại nói chuyện bừa bãi điên khùng. Xem ra chuyện này đúng là sự thật, nàng cũng không tiếp tục bức bách Đỗ Văn Hạo theo phương bốc dược, mà giật lấy phương thuốc trở lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận