Tống Y

Nghe tới đây Đỗ Văn Hạo thực sự có chút hối hận, vừa rồi đúng là mình có hơi xúc động. Giờ đây tự mình đưa mình vào thế khó, chuẩn bị đối trận với ba trăm đệ tử, lại còn đánh với mấy chục giáo sư, bác sĩ cùng trợ giáo. Nhưng quan trọng là còn có mặt của Thái y cục cục trưởng đại nhân, hắn đã biết cục trưởng Hà Hi Hà đại nhân mặc dù cấp bậc hạn chế, chỉ là quan lục phẩm nhưng là một trong những người được Hoàng thượng phong là thiếp thân ngự y, cực kỳ sủng tín, thường xuyên xuất nhập hoàng cung, nổi danh cả nước, danh vọng còn trên Tiền Bất Thu rất nhiều, chỉ sợ càng khó ứng đối. Bất quá bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp rồi, muốn gì cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng mà thôi.

Một lát sau Phan phán cục trở về, nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Hà đại nhân có chuyện quan trọng sẽ không tới nghe, nói để chúng ta nghe là được rồi. Các giáo thụ cũng đều có chuyện quan trọng không thể đến được. Đi thôi!”

Trong lòng Đỗ Văn Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cố gắng cảm kích cục trưởng đại nhân cùng mấy vị giáo thụ kia, mặc dù không gặp nhưng có thể thông cảm với mình, lần đầu tiên đi giáo khóa khẩn trương nên không tới xem náo nhiệt. Tâm tình nhất thời dễ dàng hơn không ít.

Đỗ Văn Hạo cầm theo giáo án, đi cùng với nhất bang bác sĩ cùng các trợ giáo đi tới thụ khóa đại sảnh.

Đại sảnh này rất lớn, ở trong có rất nhiều cây cột, hai bên là vô số cửa sổ, trong phòng có chút hôn ám. Giờ phút này ở đại sảnh cả ba trăm đệ tử tề tựu ngồi trên những hàng ghế dài. Phía trước có hai hàng ghế dành cho các vị thái sư y cùng các sư phụ nghe giáo khóa ngồi. Từ cách bố trí đại sảnh này cho thấy Phó Bác nói cũng không có gì không đúng, hiển nhiên tại Thái y cục chuyện nghe giáo khóa lẫn nhau là rất phổ biến. Hai mươi ba vị bác sĩ cùng với trợ giáo lần lượt ngồi xuống vị trí của mình.

Đỗ Văn Hạo bước chậm rãi lên bục giảng, đưa mắt nhìn quanh một lượt chỉ thấy hàng đầu đều là những người râu mép dài lê thê, hơn quá nửa đều là râu tóc bạc phơ nhưng thần sắc ai cũng vênh vênh váo váo kiêu ngạo không thôi. Phía sau cũng chỉ nhìn thấy những mái tóc đen có, trắng có nhấp nhô trùng điệp.

Ở đây có một điều có thể khẳng định ngay, chính mình tuyệt đối là người trẻ tuổi nhất trong số mấy trăm người ngồi đây. Thế nhưng trẻ nhất lại trở thành người giáo khóa cho tất cả những người già cả, những đại lão tiên sinh cùng thần y tứ phương.

Đỗ Văn Hạo bắt đầu nói, đơn giản chỉ là giới thiệu bản thân trước, một hồi sau đó mới thấp giọng: “Các vị đồng nhân, bắt đầu từ hôm nay ta phụ trách thụ khóa thượng phong khoa cùng mọi người. Trong quá trình ta thụ khóa nếu có gì nghi vấn xin giơ tay chất vấn, đừng câu nệ!”

Cả sảnh đường im ắng, có một vài người thầm thì nhưng chưa ai tỏ rõ thái độ gì, tất cả đều thừ người ra mà chờ đợi.

Vào chánh đề, Đỗ Văn Hạo hỏi: “Có ai biết gì về phong khoa không?”

Không sai biệt lắm chỉ có hơn phân nửa cánh tay giơ lên. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến cho người ta trào lên một cảm giác tức giận.

Đỗ Văn Hạo tiện tay chỉ một đệ tử mập mạp ngồi ở khu giữa.


Đệ tử nọ đưa tay vuốt vuốt ba chòm râu cất cao giọng: “Dịch viết vạn vận có cong có thẳng, mạc tật hồ phong là cảm giác chi thâm, da thịt cảm giác sâu nông, đạt đến cốt tủy. Cảm giác tùy lúc có thể tốt nhưng trong lòng sợ hãi, trí giả mà không động não được. Thượng cổ thánh nhân cho tới thần y hiện nay đều gọi cái này là tặc phong. Bệnh liên quan tới phong (gió) có hàng trăm loại trăm dạng nhưng đồng loại đều là phong giả chi thủy, liên quan tới nước…”

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Được rồi, không cần nói những điều này nữa. Tốt lắm! Chứng này gọi là phong hàn hay phong tà. Phong tà khinh dương thì thượng phù, thời tiết thay đổi mà trở nên mạnh bạo. Khuyết điểm đa phần biểu hiện ra trên mặt. Mũi thì tắc, ra dịch, miệng khô, họng rát, đầu đau mắt mỏi. Ác phong khiến bệnh nặng thêm, người nóng, mồ hôi xuất nhiều. Mặt khác, phong tính thiên biến, bệnh trạng thay đổi không ngừng, phong tà theo đó cũng biến chuyển khó đoán…”

Đang nói tới đây đột nhiên có một đệ tử mập mạp khác giơ tay có ý muốn phát biểu. Sau khi được phép, người này lên tiếng: “Xin hỏi tiên sinh, vì sao nói ‘phong vi bách bệnh trì trường’?” (ý nói cảm hàn trăm loại bệnh cứu trị lâu dài khó khăn)

Đỗ Văn Hạo trả lời: “Hỏi rất hay. Những lời này ý muốn nói tới lục dâm. Phong vi bách bệnh chi trường, nói cách khác, phong tà chính là bệnh mà nguyên nhân chính yếu xuất phát từ bên ngoài. Tố vấn không luận có viết phong giả, bách bệnh chi thủy dã…”

Người đệ tử kia vội nhấc tay lên tiếng: “Tiên sinh, đạo lý đó chúng ta cũng hiểu, có thể hay không nói cụ thể hơn một chút, vì sao gọi là phong vi bách bệnh chi thủy?”

“Được!” Đỗ Văn Hạo cũng lộ vẻ tức giận, cao giọng nói: “Vị học viên này trả lời rất khá, hỏi cũng rất hay, bây giờ nói lại về vấn đề lục dâm hay còn gọi là lục khí. Trong sáu loại khí này, phong đứng đầu, có thể công phá mạnh hơn toàn bộ năm yếu tố còn lại. Tuy nhiên, phong chứa nhiều hiểm họa gây bệnh nhưng có những bệnh hoàn toàn không phải do phong, không liên quan tới phong mà triệu chứng lại hoàn toàn giống phong…”

(Dịch giả: Lục dâm ở đây chính là lục khí: Phong, Hàn, Thử, Thấp, Táo, Hỏa)

Người đệ tử kia lại giơ tay nói: “Tiên sinh, có thể dẫn chứng cụ thể hơn không?”

“Tốt lắm!” Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn thấy nhóm đệ tử phụ khoa, thuận miệng nói luôn: “Ví dụ như phụ nhân hậu sản bị trúng phong. Có y điển nói rằng sản phụ sau khi sinh khí huyết chưa hết, phong tà trung chi, nhập vào kinh lạc thì phát …”

Một bác sĩ y học ngồi hàng đầu lạnh lùng nói: “Đỗ tiên sinh, có thể nói rõ y thư nào viết rằng sản phụ sau khi sinh trúng phong cùng với phong tà không có quan hệ không?”

Đỗ Văn Hạo không quen thuộc nhiều với việc chất vấn như vậy trên giảng đường, vốn không muốn để ý tới lại nhớ lời Phó Bác dặn dò, nhẫn nại nhất thời gió êm sóng lặng, thản nhiên nói: “Mặc kệ như thế nào, sản phụ sau khi sinh trúng phong cùng với phong tà không có quan hệ gì, ngay cả khi đóng chặt bốn cánh cửa sổ cũng khó tránh phong tà vào cơ thể!”


Một trợ giáo lên tiếng: “Xin hỏi tiên sinh, cái này là vì sao?”

“Bởi vì sản phụ cảm thụ chi tà, thường không vì phong tà ngoại cảm, mà là phong tà từ nội thể”.

Lời vừa nói ra, mọi người ở dưới đều xôn xao, nhất thời nghị luận nổi lên.

Đỗ Văn Hạo vẫn lãnh đạm.

“Nếu không tin, chư vị có thể ngẫm lại, các ngươi chẩn sát sản phụ, có hay không đều thấy rằng người bệnh đều ở trong phòng kín gió sao? Nhưng mà, vì sao những sản phụ đó trước sau vẫn có những triệu chứng giống như trúng phong?”

Có mấy đệ tử giơ tay lên định nói nhưng rồi ngay sau đó lại thu tay về, vấn đề này rất đơn giản, nhưng tinh tế cân nhắc một chút sẽ thấy Đỗ Văn Hạo nói cũng rất có đạo lý, rất thời không thể nào giải thích được.

Đúng lúc này Đỗ Văn Hạo đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có hai nữ tử đang cố gắng hướng tới hắn ra hiệu. Nhìn kỹ một chút hắn nhận ra đó chính là hai tiểu thiếp Thư Điệp và Mộng Hàn của Trang Huýnh Mưu.

Thấy ánh mắt hắn có chút lạ lùng, nhiều đệ tử trong đại sảnh cũng quay đầu hướng ra ngoài nhìn theo. Ai cũng ngạc nhiên nhìn hai nữ tử nọ, chỉ là hai người này trong ánh mắt lộ rõ sự vội vàng, tựa hồ có chuyện gì rất khẩn cấp muốn thương lượng cùng Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm trước Bàng Vũ Cầm nói chuyện Mị Nhi không có mạch. Ngày hôm qua hắn vẫn không để ý chuyện này, giờ đây nhị nữ xuất hiện mà Mị Nhi lại chính là muội tử kết nghĩa của hai nàng, không chừng Mị Nhi xảy ra vấn đề rồi!

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói với mọi người: “Rất xin lỗi! Ta sẽ lập tức quay lại ngay!” Rồi vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh tới chỗ hai nàng.

Thư Điệp vội vàng chào đón hắn, gấp giọng nói: “Tiên sinh, ngươi phải mau đi cứu Mị Nhi!”


“Mị Nhi làm sao vậy?”

“Nàng… …, nàng muốn xuất gia!”

“Xuất gia? Tại sao?”

“Không có thời gian nói đâu, tiên sinh mau đi xem một chút đi, không chừng bây giờ Mị Nhi đã xuống tóc xong rồi!”

“Hả? Ở nơi nào?”

“Ngoài thành, Thập Lý am”

Đỗ Văn Hạo gấp giọng nói: “Được, chờ một chút, để ta sắp xếp!” Hắn mau chóng chạy về đại sảnh cười cười xin lỗi mọi người: “Các vị, thật vô cùng xin lỗi, muội tử của ta xảy ra chuyện nghiêm trọng, ta phải lập tức chạy về xem, cho nên khóa hôm nay tạm thời dừng ở đây, đợi ngày mốt ta có khóa, hoan nghênh các vị lãnh đạo đồng liêu cùng các học sinh phê bình chỉ giáo!”

Vài câu nói cho hết lời, căn bản không đợi xem giữa sân có bao nhiêu người nhao nhao phản ứng, Đỗ Văn Hạo thậm chí còn không kịp cầm giáo án về, một mạch chuồn ngay ra đại sảnh bỏ đi.

Ba người chạy ra trước cửa có một chiếc xe ngựa to, Thư Điệp cùng Mộng Hàn vì thời gian gấp gáp ngay lúc trước đã tùy thời chuẩn bị.

Đỗ Văn Hạo hiển nhiên chẳng muốn cưỡi con lừa chậm chạp của mình, theo nhị nữ lên xe ngựa rời Thái y cục.

Đỗ Văn Hạo thực ra lúc này cũng không biết tại sao mình lại nghe lời hai người kia. Bất quá là gia quyến của quan nếu như không phải có chuyện đặc biệt trọng yếu, họ đương nhiên biết không nên đến tìm Đỗ Văn Hạo tại Thái y cục vào đúng ngày thụ khóa đầu tiên của hắn.

Chính vì vậy, Đỗ Văn Hạo cũng mặc kệ đang trong lúc giáo khóa, vội vàng lên xe theo hai người ra roi nhắm thẳng ngoại thành mà đi.

Trên đường, bình tĩnh lại một chút, Đỗ Văn Hạo mới hỏi: “Hai vị cô nương, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”


Thư Điệp nói: “Đỗ tiên sinh, chuyện Mị Nhi không có mạch người đã biết rồi đúng không?”

Đỗ Văn Hạo thất kinh: “Mị Nhi thực sự là không có mạch?”

“Đúng vậy, tay trái căn bản sờ không thấy mạch, Diêm Diệu Thủ Diêm đại phu, Hàm Đầu đại phu, còn có tôn phu nhân mấy người bọn họ đều xem qua, cũng đều không tìm được mạch tượng! Đương nhiên bên tay trái tìm không được nhưng tay phải lại có ba động rất yếu ớt!”

Đầu Đỗ Văn Hạo có chút kêu ong ong, làm sao lại có thể gặp hiện tượng này ở thời điểm hiện nay? Lại hỏi tiếp: “Thế vì sao nàng ta lại muốn xuất gia?”

“Ngày hôm qua khi chúng ta đi tìm Đỗ tiên sinh ngài nhờ xem bệnh, nhưng không gặp ngài ở đó, trên đường trở về chúng ta gặp một lão linh y, nhìn qua nói rằng Mị Nhi bị đau nhức ngực, nàng ta cũng tin lão, để cho lão chẩn bệnh, lại còn trả cho lão một cái vòng tương đương năm mươi lạng bạc làm tiền chẩn kim. Lão ấy xem rồi nói rằng bệnh của Mị Nhi ngoài lão ra không ai có thể trị liệu, đổi lại là người khác chắc chắn Mị Nhi phải chết!”

Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Có đúng không vậy? Lão linh y này nếu trị được bệnh cho Mị Nhi, vậy nàng ta còn đi xuất gia làm gì?”

“Không đúng như vậy, lão linh y kia đã lừa chúng ta!” Thư Điệp thở hổn hển nói, “Ngày hôm qua sau khi lão cho chúng ta đơn thuốc, chúng ta liền đi tới một dược phô có tên là Viên Nhuận đường mua thuốc, nhân tiện hỏi đại phu tọa đường họ Thang ở đó về đơn thuốc kia. Thang đại phu khi đó cũng đã nói rằng đơn thuốc này dùng được, phù hợp với bệnh của Mị Nhi, chúng ta lúc đó cũng thấy ánh mắt Thang đại phu có gì đó là lạ nhưng không để ý. Về sau cân nhắc lại một chút thấy không hợp lý nên sáng nay quay trở lại tìm Thang đại phu hỏi thêm, nhưng người này đã xuất chẩn từ sáng sớm, chúng ta ngồi đợi rất lâu trong đường vẫn không thấy về. Tiểu nhị thấy chúng ta đợi lâu mới nói thật,… hắn nói rằng Thang đại phu hôm qua sau khi chúng ta đi có nói chứng bệnh này của Mị Nhi thực tế không có thuốc trị, phương thuốc đó Thang đại phu cũng chỉ là muốn an ủi Mị Nhi thêm một đoạn thời gian nữa mà thôi, thật ra nàng ta nhất định phải chết!”

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Không mạch đích thật là nguy chứng không thể trì, nhưng thật ra vẫn còn có thể cứu được!”

“Có đúng không vậy?” Nhị nữ giãy nảy lên vừa vì vui mừng nhưng lại vừa sợ hãi, “Tiên sinh người có thể trị sao?”

“Cái này cũng khó mà nói được, muốn gì cũng phải để chẩn sát xong đã!” Đỗ Văn Hạo cười khan hai tiếng, lại hỏi tiếp, “Nàng ta nghĩ thế nào mà lại muốn xuất gia?”

“Tiểu nhị của Viên Nhuận đường kia nói nếu như nguyện ý thanh tâm bỏ dục thì có thể duy trì trong mấy tháng, còn không chứng bệnh này sẽ phát tác rất nhanh”.

“Vì vậy nàng ta mới quyết định xuất gia?”

“Ừ, đúng như vậy. Mị Nhi vừa nghe được lời này, khóc lóc hồi lâu rồi theo xe đi ra khỏi thành. Chúng ta khuyên nhủ mãi không được, chỉ biết đi theo nàng, phát hiện nàng vào Thập Lý am nên vội vàng chạy tới tìm tiên sinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận