Tống Y

Bàng Vũ Cầm nói: “Sơ can lý khí…, dùng chỉ xác, thanh bì có được hay không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được đó, nhưng mà sơ can lý khí, tốt nhất là dùng thêm hai vị thuốc sài hồ cùng uất kim, hai vị này hiệu quả rất tốt”.

“Vâng, thiếp hiểu rồi”.

“Nhuyễn kiên tán kết, nàng dự định dùng những thuốc gì?”

“Hạ khô thảo, hải tảo, hoàng dược tử!” Trong mấy tháng này, Bàng Vũ Cầm đối với Trung dược thường dùng đã hiểu biết thêm không ít.

“Ừm, tốt nhất là dùng thêm bối mẫu, cương tàm, để hóa đờm tiêu bướu, nhuyễn kiên tán kết đều là những vị thuốc thường dùng, có thể phối hợp sử dụng”.

“Vâng!”

“Ngoài ra còn dùng thuốc gì nữa không?”

Bàng Vũ Cầm suy nghĩ một chút, lắc đầu, đỏ mặt nói: “Chỉ vậy thôi”.

“Nhuyễn kiên tán kết cũng là phương pháp hoạt huyết dưỡng huyết tốt nhất, vừa hóa vừa hoạt, cùng lúc tiến hành, không phải là sẽ tốt hơn sao?”

“Vâng! Hoạt huyết dưỡng huyết, như vậy thì cho thêm đương quy cùng xích thược!”

“Đúng rồi, còn có thể dùng thêm mật ong, trợ giúp tiêu ung nhọt. Mặt khác, đối với loại phù thũng này, tốt nhất là dùng thêm thuốc bôi ngoài da cùng cao dán tiêu hạch tán, trong ngoài cùng đánh, hiệu quả càng tốt”.

Trong quá trình bọn họ trao đổi, Bàng Vũ Cầm đã lấy bút ghi lại phương thuốc, đưa cho Đỗ Văn Hạo kiểm tra thấy không sai sót mới đi tới quầy lấy thuốc.

Người bệnh tiếp theo, mặt mang ý cười, nhìn đông nhìn tây dường như có chút ngại ngùng.

Đỗ Văn Hạo nói: “Làm sao vậy? Có xem bệnh không, có gì mà xấu hổ chứ?”

“Không không! Ta không mắc bệnh, là… cái này, ta…” Người này thấp giọng nói: “Chiều nay ta lên công đường, có thể bị đè xuống đánh gậy, ta muốn hỏi đại phu, có thuốc gì cho ta ăn trước, để đến lúc đó không quá đau nhức hay không, cũng đừng để lưu lại nội thương?”

Đỗ Văn Hạo cười, sai Anh Tử mang ra từ bên trong một bình sứ nhỏ đựng bột tam thất, lại lấy ra một bình thuốc tê nhỏ khác: “Đây, trước khi lên công đường, trước tiên uống gói thuốc này, sau đó dùng nước trong bình nhỏ này thấm vào bông xoa lên mông và đùi, lúc đó sẽ không có cảm giác quá đau nhức, chảy máu cũng ít, mà lúc đánh xong cũng không lưu lại huyết ứ trong cơ thể. Nhưng mà phải chú ý, ngàn vạn lần đừng cho tay động vào nước thuốc này, nếu không tay ngươi cả ngày đừng hi vọng có thể cử động, nhớ rõ rồi chứ?”

“Nhớ rồi, nhớ kỹ rồi!” Người nọ cẩn thận tiếp nhận bột tam thất cùng thuốc gây tê, hỏi: “Thuốc này có tác dụng chứ?”

“Trước kia ngươi đã từng bị đánh gậy chưa?”

“Bị đánh rất nhiều rồi, tiểu nhân họ Bì, chuyên đi thưa kiện thay người, được mọi người tặng cho ngoại hiệu là ‘Da Dày’, mỗi lần thưa kiện tại công đường đều bị đánh gậy, kiện tụng thua, bị đánh càng nhiều, đau đến mức chết đi sống lại, cho nên rất sợ, nghe nói đại phu có một số thần kỹ thượng cổ y thuật, cho nên đặc biệt tới đây tìm ngài hỏi xem có biện pháp gì hay không”.

Đỗ Văn Hạo vừa nghe liền hiểu ra, thì ra người này là một tụng côn. Người cổ không muốn tự mình lên kiện tụng, cho nên tìm người thay thế lên thưa kiện, nhất là trước thời Minh Thanh, người thay người khác lên thưa kiện gọi là tụng côn. Những người này lúc lên công đường, trước tiên phải ăn một trận gậy, sau đó mới có thể thay cho người khác lên nhận án. Mặc dù như vậy, họ cùng nha môn có chút quan hệ quen biết và cũng vì cuộc sống bức bách mà làm người nhận đòn thay, họ ỷ vào thân thể cường tráng xương cốt cứng cáp, nhịn đau thay người khác lên thưa kiện. Mà người cổ thường cho rằng lên công đường là một chuyện rất mất mặt, nhất là bị cáo, cho nên nguyện ý thuê người lên công đường thay cho mình. Đương nhiên, nếu như thua kiện bị đánh gậy thì hai người phải cùng nhau chịu đòn, điều này thì không thể thay được”.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đã từng bị đánh gậy, vậy là tốt rồi, thuốc này của ta có tác dụng hay không ngươi dùng thì biết, nếu có tác dụng, ngươi giúp ta loan truyền ra bên ngoài, nếu như không có tác dụng gì, vậy ngươi có tới nhận lại tiền. Thế được chứ?”

“Hay lắm! Dĩ nhiên là được rồi! Nếu thật sự có hiệu quả, ta sẽ giúp ngài truyền đi, người tìm ta lên thưa kiện thay rất nhiều, người chịu đòn thay cũng không ít, ta giúp ngài giới thiệu hàng, chỉ cần dùng tốt nhất định sẽ có người mua!”

Da Dày cười ha hả thanh toán tiền rồi nhận hai bình thuốc rời đi.

Lúc này, Đỗ Văn Hạo nghe thấy âm thanh tranh cãi của Diêm Diệu Thủ ở bên cạnh. Xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người bệnh còn trẻ tuổi đang lớn tiếng cãi nhau cùng Diêm Diệu Thủ: “Ta nói này Diêm đại phu, nghe nói ngài là đệ tử của Thái Y viện Tiền đại nhân, ngoại hiệu là diệu thủ hồi xuân, y thuật hẳn là rất giỏi, nhưng tại sao ngài chữa cho cánh tay của ta cũng đã một tháng rồi, mà vẫn còn như thế này, cuối cùng ngài có chuyên tâm chữa trị không vậy?”

Diêm Diệu Thủ trợn mắt nói: “Ta sao mà không chuyên tâm trị liệu chứ, tại sao ngươi lại nói như vậy?”

“Một tháng rồi, ngài trị cho ta một chút chuyển biến tốt cũng không có, ta nói như thế vẫn là còn nhẹ đó, làm cho ta tức giận thì ta kêu gào cho cả cái phố này đều biết đó! Cái chó má gì mà thần kỹ Hoa Đà, Hoa Đà của các ngươi như vậy sao? Hoa Đà gì mà so với mấy con buôn ngoài phố chả hơn gì?”

Đỗ Văn Hạo nhíu mày, đứng dậy đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Diêm Diệu Thủ đứng lên tiếp đón, cười nói: “Sư tổ, không có gì đâu, khuỷu tay của hắn bị trật khớp, trải qua thời gian quá dài, phục lại vị trí rất khó, đã chữa vài lần rồi chưa khỏi”.

Người bệnh kia nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói: “Ngài chính là Đỗ đại phu sao? Ta tới đây mấy lần, muốn tìm ngài trị thương, nhưng ở bên kia ngài có quá nhiều người bệnh, ta cũng chẳng muốn xếp hàng cho nên để cho đồ tôn của ngài xem bệnh, trước sau tới đã vài lần rồi, thuốc cũng đã bôi, có hai người dùng sức lôi kéo tay ta, nói là muốn khôi phục lại vị trí cũ, cuối cùng vẫn không có hiệu quả”.

Đỗ Văn Hạo hỏi người bệnh kia: “Khuỷu tay của ngươi bị thương từ khi nào?”

“Chừng hai tháng rồi, ta đem xe ngựa đi chở củi, ngựa hoảng sợ, xe bị lật làm cho tay trái ta bị thương. Trang đại phu cùng Thang đại phu của Huệ Nhân Đường, Viên Nhuận Đường cũng đã xem qua rồi, nhưng cũng không chữa được, không có cách nào khác để phục vị, một tay của ta giống như bị phế đi. Nghe nói ở Ngũ Vị Đường của các ngài có một vị thần y có thần kỹ của Hoa Đà cho nên ta đến xem một chút, nhưng vị đồ tôn này của ngài hình như y thuật không tốt. Ồ, hay là ngài thử xem qua cho ta đi?”

Đỗ Văn Hạo bảo hắn xắn ống tay áo lên, cẩn thận xem thương thế ở khuỷu tay, trầm giọng nói: “Khớp xương tay của ngươi bị sai đã lâu, nếu như lúc đó có thể kịp thời phục vị, sẽ không xảy ra nhiều phiền toái như vậy, đã chậm hai tháng, giờ đây rất phiền phức. Thầy thuốc không thể lập tức khôi phục cũng là bình thường, ngươi đừng quá sốt ruột. Thật sự không nên, ta có thể dùng thủ thuật giải phẫu để giúp tay ngươi phục vị. Nhưng mà, giải phẫu phục vị sẽ lưu lại một số tác dụng phụ trở ngại đến chức năng của khớp xương, không phải là cách chữa trị hay nhất. Cho nên, có lẽ trước tiên nên thử thủ pháp phục vị đã!”

Bệnh nhân trẻ tuổi vừa nghe lời này, vui vẻ nói: “Gừng càng già càng cay, a! Ta chỉ nói về sự già dặn trong y thuật, không phải nói về tuổi, Đỗ đại phu, ngài nhanh chữa trị cho ta đi. Một tay mất tác dụng, trong hai tháng này, kiếm được ít tiền hơn nhiều, một nhà già trẻ còn chờ ta kiếm tiền để sống cầm hơi qua ngày đó”.

Đỗ Văn Hạo gật đầu, sai Ngô Thông bưng đến một chậu nước nóng, ra quầy thuốc lấy hai bình nước thuốc bó xương vào, bảo người bệnh ngâm khuỷu tay bị thương vào trong nước. Dặn dò bọn Hàm Đầu chờ sau khi nước nguội liền đổi nước khác, liên tục ngâm bốn lần. Đến lúc thấy hệ thống khuỷu tay mềm ra, thì tiếp theo dùng nước thuốc bó xương giúp người bệnh xoa bóp khuỷu tay cùng ba thớ thịt, cho đến khi da tay nóng lên mới thôi.

Dặn dò xong, Đỗ Văn Hạo trở về tiếp tục chẩn bệnh.

Tầm một giờ sau, bên này đã xoa bóp và ngâm xong, Đỗ Văn Hạo lại sang, dạy Diêm Diệu Thủ giúp người bệnh thư giãn cơ bắp, làm cho đốt xương khuỷu tay của người bệnh gập, duỗi, nội trở, ngoại trở và xoay tròn, động tác từ nhẹ đến mạnh, từ chậm đến nhanh, vận động chừng nửa canh giờ.

Tiếp theo, hắn bảo Diêm Diệu Thủ giữ chặt phần trên cánh tay người bệnh, lại bảo Hàm Đầu giữ chặt cổ tay, làm cho khớp xương duy trì trạng thái nửa gập lại, ở dưới chống xuống sau đó lôi, kéo, rút làm giảm sự cứng nhắc của thớ thịt.

Sau hoạt động làm giãn cơ bắp, lúc này khớp xương đã lỏng ra, có thể hoạt động trong phạm vi nhất định. Đỗ Văn Hạo dùng kim châm tiến hành châm gây tê ở khuỷu tay người bệnh, xoa thuốc tê ở ngoài, bắt đầu chính thức nắn xương lại vị trí cũ.

Đỗ Văn Hạo lấy ra một cái ghế bành dài bằng gỗ, dùng khăn lông mềm trùm lên, bảo người bệnh nằm xuống, đem khăn lông bao trọn tay bị thương đặt lên mặt trên mặt ghế , sai Diêm Diệu Thủ giữ cố định cánh tay người bệnh, lại bảo Hàm Đầu nắm chặt cổ tay, duy trì trạng thái nửa gấp khúc, Đỗ Văn Hạo đứng ở bên cạnh, dùng bàn tay đẩy phần nhọn khuỷu tay về phía trước, Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu thì đối kháng rút duỗi, kéo, động tác ba người thong thả, đều đặn, duy trì liên tục.

Độ gấp của khớp khuỷu tay từ từ gia tăng, thời gian uống xong chén trà, ba người cùng cảm nhận được âm thanh xương va chạm lách cách rất nhỏ.

“Dừng lại!” Đỗ Văn Hạo mừng rỡ kêu lên một tiếng, sau khi kiểm tra khuỷu tay có dấu hiệu khôi phục bình thường, khuỷu tay đã có thể từ từ co duỗi!

Người bệnh trẻ tuổi này vui mừng vô cùng, liên tục cảm tạ.

Đỗ Văn Hạo nói: “Đừng có gấp, khuỷu tay của ngươi còn phải dùng tấm gỗ kẹp cố định để tiêu mủ, nếu không sẽ xảy ra phiền toái”.

Đỗ Văn Hạo dùng tấm gỗ cố định xương cốt, đem khuỷu tay gấp lại vuông góc, dùng tấm kẹp cố định lại sau đó dùng vải mềm treo lên, dặn dò: “Cố định như vậy không nên động vào, duy trì nửa tháng, sau đó đến đây ta sẽ tháo bản kẹp cho ngươi, tiếp theo còn phải dùng thuốc xông và tẩy rửa. Cuối cùng mới có thể hoàn toàn bình phục. Trong thời gian này, ngươi cần hoạt động co duỗi nhiều nhiều khớp xương cổ tay cùng các đốt ngón tay. Không cần uống thuốc gì”.

Người trẻ tuổi liên tục gật đầu, thiên ân vạn tạ, sau khi trả tiền chữa trị, vui mừng đi về.

Phương pháp phục vi ngoại thương có hiệu quả nhanh chóng này làm cho tất cả người bệnh đang đợi chẩn bệnh tại hiệu thuốc ngạc nhiên vô cùng, thấp giọng bàn luận về y thuật như thần của Đỗ đại phu.

Diêm Diệu Thủ vẻ mặt xấu hổ nói: “Sư tổ, thì ra người cũng tinh thông chữa trị thương tổn do té ngã ư? Người mới thật sự là diệu thủ hồi xuân!”

Đỗ Văn Hạo cười cười: “Đại bá của ta là một lão đại phu, tự mình mở hiệu thuốc, các khoa y thuật đều am hiểu, ta từ nhỏ theo ông ấy học y, phương pháp bó xương cũng học qua. Phục vị khớp xương khuỷu tay đã lâu ngày, không thể làm như phục vị khớp xương vừa bị trật khớp. Trước tiên phải chuẩn bị thật đầy đủ, chỉ đến khi nào khớp xương lỏng ra, những chỗ dính liền trong khớp tay đã rời ra mới có thể thực hiện phục vị, hơn nữa trong quá trình phục vị động tác tuyệt đối không thể quá vội vàng, để tránh tạo ra tổn thương mới”.

Hàm Đầu cười nói: “Sư tổ, người dùng ghế dài để bệnh nhân nằm xuống phục vị khớp xương, là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy. Thật là hữu hiệu!”

“Cách đó ta cũng học được từ đại bá, hai người các ngươi sử dụng thủ pháp phục vị giống như là kéo co, như vậy là không được, dùng sức không đều, người bệnh cũng không phối hợp tốt, dễ làm cho thân thể chuyển động, khả năng phát huy không cao, cho nên thất bại”.

Diêm Diệu Thủ gật đầu, nói ra lời từ đáy lòng: “Phương pháp chữa bệnh của sư tổ vô cùng thần kỳ, suy nghĩ kì diệu làm kẻ khác ngưỡng mộ. Sau này gặp phải căn bệnh khó khăn, phải thỉnh giáo sư tổ nhiều hơn mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui