Tống Y

Trời sáng, Đỗ Văn Hạo cũng chuẩn bị xong xuôi, đi ra tiền đường xem Lâm Thanh Đại đã sẵn sàng đi thành Tây phục chẩn với hắn chưa.

Mới ra tới tiền đường, chưa nhìn thấy Lâm Thanh Đại đâu thì đã thấy năm sáu đại hán lừng lững tiến vào. Đi đầu là một đại hán mắt xếch, khóe miệng nhếch lên, lông mi đen, thô, rậm rạp, mũi hướng lên trời, nhìn thấy hết cả lông mũi lờ mờ bên trong lỗ mũi, thật sự là khó coi.

Người nọ đi thẳng băng tới trước mặt Đỗ Văn Hạo lớn tiếng hỏi: “Nghe nói Ngũ Vị đường các ngươi có một đại phu tọa đường tên là Đỗ Văn Hạo, y thuật rất cao, hắn đâu rồi?”

Đỗ Văn Hạo nghe một mùi vị khó ngửi xộc vào mũi, nhíu nhíu mày, thụt lùi hai bước rồi hơi khom người vừa cười vừa nói: “Đúng là tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?”

Người nọ nhìn Đỗ Văn Hạo một chút, xoay người lại phía mấy người đằng sau cười ha hả.

Lâm Thanh Đại sáng nay đã rất có ý tứ mặc một bộ đồ mới, tóc tai cũng sửa cẩn thận, chậm rãi đi ra tiền đường. Vừa tiến vào nàng đã nghe thấy một trận cười vang, nhìn lại thì thấy có mấy nam tử, sau lưng đeo đại đao. Một nam tử trông như người dẫn đầu đang đứng trước mặt Đỗ Văn Hạo, có vẻ như muốn ép hắn vào góc tường, bộ dáng của nam tử này vô cùng kiêu ngạo. Lâm Thanh Đại không chậm trễ đi lại phía đó.

Ngửi thấy một mùi thơm mát nức mũi, Đỗ Văn Hạo không cần quay lại đã biết ngay là Lâm Thanh Đại nhưng đột nhiên hắn vẫn quay người lại nhìn, đơn giản vì hắn đã nhận ra hôm nay Lâm Thanh Đại mặc một bộ trang phục mới mẻ trông rất bắt mắt.

Bộ đồ này đúng là Đỗ Văn Hạo chưa bao giờ thấy nàng mặc qua. Thân áo màu lam nhạt, cổ tay có thêu vài đóa diên vĩ (thuộc họ lay ơn, hoa này cứ lên Google nhiều lắm) bằng sợi kim tuyến, nổi lên trên nền mây xanh biếc. Trước ngực áo thêu một vòng hoa vàng nhạt vòng quanh ôm lấy bộ ngực căng tròn, ống quần thoáng ẩn hiện dưới tà áo giống như làn dương liễu phất phơ trước gió. Cảnh này khiến Đỗ Văn Hạo ngẩn người, trơ mắt ra nhìn.

Mấy nam tử kia cũng chẳng khác gì Đỗ Văn Hạo, đều bị sự xinh đẹp của Lâm Thanh Đại khiến cho ngây người, chỉ ngây ngốc nhìn nàng.

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo nhìn mình đắm đuối như vậy trong lòng sinh ra một cảm giác ngọt ngào nhưng đối với mấy nam tử kia thì lại vô cùng chán ghét. Khuôn mặt nàng đột nhiên nghiêm lại, hừ lạnh một tiếng khiến mấy người đó vội vàng thu ánh mắt trở về.

Lâm Thanh Đại tiến tới đứng bên cạnh Đỗ Văn Hạo, hướng về mấy người kia lạnh nhạt: “Mấy vị có việc gì?”

Tên cầm đầu cũng không dám giương hai tròng mắt nhìn Lâm Thanh Đại, lắp bắp nói: “ừ, ừ… cái này,… chúng ta tìm Đỗ Văn Hạo, hả không, Đỗ tiên sinh của quý Đường tới xem bệnh cho lão Đại của chúng ta. Xin hỏi Đỗ tiên sinh có ở nhà không?”


Lão Đại? Đỗ Văn Hạo tự nhiên có cảm giác giống như xã hội đen trong thời hiện đại, hắn lén nhìn Lâm Thanh Đại nhưng thấy nàng vẫn có vẻ lạnh nhạt, không biểu cảm.

Lâm Thanh Đại bình thản nói: “Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị đường chúng ta đang đứng trước mặt các ngươi!”

Nam tử cầm đầu kia nói chuyện với mỹ nữ rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, cười hì hì nói: “Ngài nói chính là vị này sao?”

Lâm Thanh Đại không đổi sắc mặt: “Chính là hắn!”

Nam tử kia đang muốn cười ầm lên nhưng nhìn thấy ánh mắt như điện của Lâm Thanh Đại thì không dám, chỉ chắp tay nói: “Cô nương không nên đùa cợt tại hạ. Nghe nói Đỗ tiên sinh là người am hiểu thần kỹ Hoa Đà, đương nhiên phải là một lão nhân gia mới đúng, đâu có thể là một tên tiểu oa oa như hắn được?”

Mấy nam nhân phía sau tủm tỉm cười trộm nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lâm Thanh Đại đảo qua vội cúi đầu không dám cười nữa.

Đỗ Văn Hạo nói: “Cái … lão Đại gì kia trong nhà các ngươi bị làm sao? Nói ra xem nào!”

Tên cầm đầu nhìn Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới đánh giá lại một lượt nữa mới chắp tay nói: “Tôn giá có thật sự là Đỗ tiên sinh?”

“Không thể giả được!”

“Ai da, chân thành xin lỗi, thật là có mắt mà không nhìn thấy thái sơn. Xin lỗi, xin lỗi. Lão đại của nhà ta vốn là người yêu thích thương thuật, cách đây mấy hôm, khi đang luyện võ đột nhiên bất tỉnh nhân sự. Chúng ta đã tìm mấy vị đại phu nhưng đều không có chuyển biến, vì vậy mới tới đây mời Đỗ tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo hỏi lại: “Mấy ngày rồi?”

Một nam nhân phía sau phát ra tiếng xé gió: “Ngươi cứ tới xem không phải sẽ biết ngay sao? Ở đây hỏi nhiều làm gì?”


Nam tử cầm đầu kia quay lại lập tức cho hắn một cái bạt tai: “Đỗ tiên sinh nói chuyện, đâu đến lượt ngươi lên tiếng, câm ngay cho ta!”

Người nọ liền bụm mặt im chặt miệng, không dám ho he gì nữa.

Nam tử cầm đầu lại ôm quyền tạ lỗi: “Mong tiên sinh lượng thứ, mời tiên sinh theo chúng ta một chuyến.”

“Bây giờ chúng ta không thể đi được!” Đỗ Văn Hạo lắc đầu, “Lão đại của các ngươi dù sao cũng đã bị bệnh mấy ngày rồi, không phải là chứng bệnh gì quá cấp bách. Chúng ta bây giờ phải tới thành Tây xem bệnh, chờ qua giờ ngọ ta sẽ tới chỗ các ngươi.”

“Không được, lão đại của chúng ta không thể chờ được. Xin Đỗ tiên sinh tới chỗ chúng ta trước, người bệnh kia có thể để cho đại phu khác của Ngũ Vị đường đi xem được không? Lão đại của chúng ta thật sự là không đợi được. Chỗ này có một chút chẩn kim ứng trước, sau khi chữa bệnh tốt sẽ có trọng tạ!” Nam tử cầm đầu nói rồi mở túi ra bên trong đều là ngân lượng sáng loáng.

Đỗ Văn Hạo đương nhiên sẽ không vì trọng kim mà thay đổi chủ ý, nhưng nghe nói người nọ bệnh tình cấp bách không thể chờ được thì có chút do dự không biết phải làm sao.

Lâm Thanh Đại nói nhỏ với Đỗ Văn Hạo: “Không có vấn đề gì, ta có thể để Tương nhi đi thành Tây lấy dược liệu, ngươi để Diệu Thủ đi phục chẩn, ta thấy mấy vị này nói như vậy thì lão đại kia thật sự rất nghiêm trọng, qua đó xem một chút đi. Ta đi cùng ngươi!”

Nghe thấy vậy, Đỗ Văn Hạo rất nhanh liếc nhìn vào mắt nàng một cái, thấy trong đó ẩn chứa nhu tình thì không nghĩ được gì nữa, bất giác vội vàng gật đầu nói: “Tốt lắm, chúng ta cứ làm vậy đi.”

Không xa ngoài thành có một ngọn núi nhỏ tên là Chiêu Quân phong. Nghe nói ngọn Chiêu Quân phong này có một truyền thuyết rất lãng mạn. Ngày xưa có một tân nương vô cùng xinh đẹp, ba ngày sau hôn lễ, phu quân của nàng lên đường xuất chinh, nói rằng không thắng trận sẽ không về. Nàng từ đó hàng ngày đều lên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, nhưng mãi không thấy bóng dáng phu quân. Nàng cũng cứ ở vậy, hàng ngày lên đỉnh núi ngóng chồng cho đến khi lâm chung, người nhà đem táng lên đỉnh núi. Mọi người vì một nữ nhi si tình mà cảm động, gọi ngọn núi này là Chiêu Quân phong.

Trên núi có một thôn trại nhỏ gọi là Chiêu Quân tắc. Trên đường vừa đi vừa hỏi, bọn Đỗ Văn Hạo mới biết lão đại mà mấy đại hán kia nói chính là tộc trưởng trong thôn, cũng không phải là thảo khấu thổ phỉ gì.

Đỗ Văn Hạo vì muốn nhanh chóng đi xem lão đại kia bệnh tình thế này, nên cũng không câu nệ cùng mọi người vội vàng đi thẳng lên núi.


Bọn họ đi cũng đã mất mấy canh giờ, bỏ lại phía sau bao nhiêu cây cối nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ngôi nhà nào. Cả ngọn núi xem chừng chỉ có đúng một con đường mòn dẫn lên.

Từ phía xa nhìn lại thì thấy con đường này uốn lượn khúc chiết, lúc ẩn lúc hiện phía sau những tàn cây, giống như một con trăn khổng lồ núp mình dưới đám cỏ.

Đi thêm một lúc, qua một cái hạp cốc, Đỗ Văn Hạo cảm thấy người mình không còn một chút khí lực nào, kiểu này đi thêm một chút còn có thể, nhưng chắc không còn sức để đi xuống.

“Các ngươi rốt cuộc muốn dẫn chúng ta đi đâu? Chúng ta không đi được nữa!”

Lâm Thanh Đại nhìn thấy Đỗ Văn Hạo không thể kiên trì được nữa liền chủ động dừng lại, đỡ hắn ngồi trên một tảng đá ven đường, lạnh nhạt nhìn mấy đại hán kia nói.

Đại hán cầm đầu cũng chính là nhị đương gia của thôn trại cước lực rất tốt, lại thông thạo đường xá nên đi rất nhanh, lúc này đã bỏ xa bọn Lâm Thanh Đại, cũng không biết đã đi tới đâu rồi.

Mấy nam nhân kia quay lại định cười nhạo vài câu nhưng nhìn thấy ánh mắt Lâm Thanh Đại như điện thì không dám nói lung tung, đơn giản giải thích thôn trại ở ngay lưng chừng núi, sắp đến rồi. Đỗ Văn Hạo nghe thế cũng không biết làm gì hơn đành phải cố gắng đứng dậy đi tiếp.

Đi đến lưng chừng núi, quả nhiên nhìn thấy Nhị đương gia dắt theo mấy thớt ngựa đứng đợi, chắp tay nói: “Hai vị lên ngựa, chúng ta cần phải nhanh lên. Ngọn núi này tương đối cao, gió lớn sẽ hơi lạnh”.

Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn trời nói: “Nhị đương gia muốn chúng ta đi bao lâu nữa?”

“Nói thật với tiên sinh, chúng ta giờ mới đi được nửa đường của ngọn núi này, bất quá đoạn còn lại thì bằng phẳng dễ đi hơn rất nhiều!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cả kinh: “Cước lực của ngươi thực sự rất tốt, làm sao có thể nhanh như vậy lấy ngựa rồi quay lại đây?”

Nhị đương gia cười nhẹ: “Ta làm sao nhanh được như vậy. Chúng ta có một mã **** ở gần đây, ta vừa chạy tới đó mượn mấy con ngựa. Thôi xin mời hai vị lên ngựa, chúng ta phải nhanh lên.”

Đỗ Văn Hạo cũng không nói gì nữa, nắm cương ngựa nhảy lên, Lâm Thanh Đại cố tình đứng gần đợi cho hắn lên hẳn rồi mới nhảy lên một con ngựa khác. Hai người thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau, không biết là có ý tứ gì.


Đoạn đường này cũng rải đá khá gồ ghề, bậc đá làm thô sơ dài tít hút tạo thành một thông đạo xanh biếc trông khá bắt mắt.

Lúc này đã đi sâu vào trong lòng núi, nhiều đoạn núi đá lộ ra lởm chởm, thấp thoáng phía xa có một vài ngọn núi nhỏ hơn tạo thành mấy cái khe vực không biết được nông sâu thế nào.

Con đường trong núi càng đi càng hẹp, lại khúc khuỷu. Trên mặt đường rụng đầy lá, nhiều đoạn gặp phải dòng suối chảy qua ướt sũng, mặt đường trở nên trơn tuột.

Qua một đoạn đường lại trở nên gập ghềnh khó đi, Đỗ Văn Hạo trở nên vô cùng khẩn trương, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu vạn trượng, đâu đó đưa lại tiếng nước đổ ầm ì, chắc là một cái thác rất lớn. Không khí lại heo heo lạnh khiến hắn phát run, quay đầu lại phía Lâm Thanh Đại, thấy nàng thần sắc tự nhiên thì không khỏi thầm xấu hổ.

Mải miết đi đến khi hoàng hôn buông xuống, rốt cục bọn họ mới tới được thôn trại kia.

Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại chậm rãi xuống ngựa. Lâm Thanh Đại nhìn bộ dáng thống khổ của Đỗ Văn Hạo tiến đến nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi, có phải mệt lắm không?”

Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng cười: “Không có gì, nếu không có ngươi đi theo, ta không bao giờ thèm đến cái nơi heo hút này để xem bệnh.”

Lâm Thanh Đại mỉm cười: “Ta làm sao để ngươi yên tâm đi một mình với mấy tên thô lỗ đó?”

Đỗ Văn Hạo nhìn Lâm Thanh Đại, thấy mắt nàng có chút lóe lên, trong lòng hiểu rõ, thấp giọng hỏi: “Ngươi thế nào? Đi với ta có phải thấy vui hơn không?”

Lâm Thanh Đại cười nhẹ, mặt đỏ hết cả lên, liếc nhìn hắn với vẻ oán trách nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Nhị đương gia thấy Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại ở một bên thầm thì to nhỏ, tưởng hai người đang nghị luận về khung cảnh nơi đây liền tiến lại nói: “Hai người hay là trước hết tới xem bệnh cho lão đại của ta một chút? Xem bệnh tình xong, tới chiều tối ta sẽ sai người đưa hai vị đi dạo quanh trại, chúng ta có rất nhiều chỗ đáng xem.”

Trong giọng nói của Nhị đương gia mang theo mấy vẻ tự hào nhưng Đỗ Văn Hạo lại không hề có hứng thú với điều đó: “Cũng không cần ngươi phải phiền toái như vậy, ta đi xem bệnh cho lão đại các ngươi, phiền ngươi cho một hai nha hoàn tới chiếu cố một chút cho Thanh Đại tỷ, nàng không thật sự thoải mái, tốt nhất sai người nấu cho nàng bát canh nóng!”

Nhị đương gia nghe vậy thì vội vàng đáp ứng, sai người tới dìu đỡ Lâm Thanh Đại nhưng nàng khoát tay nói không cần.

Mấy người cùng nhau đi tới nhà tộc trưởng, đây chính là phòng lớn nhất trong thôn trại, bên trong bố trí rất trang nhã và sạch sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận