Tống Y

Hai người đang uống rượu vui vẻ thì nghe thấy xung quanh phòng có tiếng hỗn tạp! Tiếng bước chân dồn dập. Mấy cánh cửa sổ và cửa chính như đồng thời bị phá ra, trường mâu, đao kiếm cùng giơ ra, chỉ về phía hai người.

Một đại hán cường tráng râu quai nón tay cầm đao hung tợn đứng ở cửa: "Ái chà! Giỏi thật, dâm tặc to gan lớn mật, dám bắt cóc con gái nhà người ta, mạo nhận quan gia? Còn không mau lập tức quỳ xuống chịu trói!"

Đỗ Văn Hạo rất ung dung quay đầu đi, mắt liếc nhìn, chỉ thấy phía sau đại hán đó có mấy người đang đứng, chính là Tiết lang trung và mấy người nhà của người bị thương lúc nãy, ngoài ra còn có một người trung niên mặc quan bào màu xanh. Ở triều Tống, quan phục màu xanh là loại thấp nhất, từ cửu phẩm đến thất phẩm.

Đỗ Văn Hạo là ngũ phẩm, còn có tử y mũ cá mà quan tam phẩm trở lên mới có, đương nhiên sẽ không coi hạng quan bé như hạt vừng này ra gì, hơn nữa mình không có chút sai sót nào khi có ý tốt cứu giúp người, lại còn bị người ta mắng chửi là dâm tặc, trong lòng tức giận ném chiếc đũa trên tay xuống: "Là kẻ khốn kiếp nào dám la lối om sòm ở đây, phá quấy nhã hứng uống rượu của lão tử? Còn không mau cút ra ngoài!"

"Ngươi dám làm phản à!" Quan viên lục bào tức giận, cho rằng Trường Công Chúa là con nhà lành bị bắt cóc, vội vàng lên tiếng nói: "Cô nương mau tránh ra, để bản quan bắt tên dâm tặc này! Lên!"

Bổ khoái rung rung thiết liên, xích và thước sắt định nhào lên.

Trường Công Chúa được coi là con gái nhà lành đột nhiên đập mạnh bàn, đứng dậy phẫn nộ quát: "Dừng tay! Thật là phản rồi! Các ngươi có biết chúng ta là ai không?"

Tiếng quát này phát ra làm đám bổ khoái giật mình đứng lại.

Đại hán râu quai nón là bổ đầu huyện nha nghe thấy cũng ngây ra, vốn cho rằng nữ tử này là bị bắt cóc đi, nghe lời này mà sao thấy không đúng lắm, nhìn trên dưới Trường Công Chúa một lát rồi hỏi: "Các người là ai?"

"Đây là ngự tiền chính thị đại phu! Ta là..."

Nam nhân trung niên mặc lục bào đứng bên cạnh đại hán râu quai nón chưa nghe hết đã cười lớn ha ha: "Hắn là đại phu sao? Thế thì lão tử là vương gia rồi!"

Đám người đại hán cười ha ha.

Đỗ Văn Hạo đợi bọn chúng cười đủ rồi mới đứng dậy, lạnh lùng nói: "Kẻ hèn này chính là ngự tiền chính thị đại phu Đỗ Văn Hạo, vị này là thân muội muội của Hoàng Thượng, Tần quốc Trường Công Chúa!"

Quan viên lục bào càng cười lớn hơn, quay đầu nói với Tiết lang trung: "Ngươi nói không sai, hắn thật là điên rồi, ngay cả thị y Đỗ đại nhân của Thánh Thượng mà cũng dám mạo nhận, chẳng biết chừng mực gì cả."

Đại hán râu quai nón cũng cười: "Nữ tử này xem ra cũng chẳng phải là loại lương thiện gì, dám mạo nhận Công Chúa! Theo ta thấy nhất định chúng là đôi gian phu dâm phụ rồi, cấu kết bắt cóc đàn bà và trẻ em rồi ."

Quan viên lục bào cười lớn ha ha: "Không sai! Xem bộ dạng của chúng khẳng định là lúc thuận lợi đã bán đi mấy cô nhi quả phụ, khi không thuận lợi thì chạy đến đây giả đò làm khách để kiếm điểm buôn bán."

Vừa nghe xong lời này thì một vật từ trong tay Trường Công Chúa bay ra, nhắm thẳng vào đầu quan viên lục bào.

Quan viên lục bào kêu lên một tiếng và đưa hai tay lên đỡ trán, khi buông tay xuống thì chỉ thấy lòng bàn tay đều là máu, cúi đầu nhìn thì trên mặt đất là một chiếc chén đang xoay tròn.

Quan viên lục bào phẫn nộ: "Ái chà, ngươi! Cái đứa tiện tì này dám đánh bản quan, làm phản thật rồi. Lên! Lên cho ta! Trói đôi gian phu dâm phụ này lại, treo chúng lên một đêm rồi tính tiếp!

Đỗ Văn Hạo đã đẩy mũi nhọn đang chĩa vào người mình ra, nghe thấy lời này lập tức bỏ cái ghế đang ở dưới mông kéo ra. Thầm nghĩ chỉ cần không động đao kiếm thì mình dựa vào áo giáp và bột chàm làm sái cốt cũng có tự tin có thể đối phó được với mấy bổ khoái này.


"Đứng lại!" Trường Công Chúa nghiêm giọng quát, trong bàn tay có một chiếc hộp nhỏ. "Cầm lấy, mở to cái mắt chó ra mà nhìn cho kĩ, đây là gì?"

Mấy bổ khoái bị dáng điệu của nàng làm cho ngẩn ra, đều đứng lại quay đầu nhìn quan viên lục bào.

Đèn trong phòng khá tối, quan viên nheo mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Đây là cái quái gì?"

Đôi mắt phượng hoàng của Trường Công Chúa nhìn chằm chằm làm cho quan viên càng sợ hãi phải lùi xuống một bước. Thầm nghĩ nữ nhân này còn có chút tà môn, lẽ nào thật sự có lai lịch lớn? Bổ khoái râu quai nón trợn mắt lên.

Hắn ấn đao xuống, từ từ đi tới nhìn Trường Công Chúa, cẩn thận lấy chiếc hộp từ trong tay nàng, rồi lại lui về đưa cho quan viên lục bào.

Quan viên nhìn công chúa rồi nhận cái hộp, thấy bên trong là một miếng ngọc khảm nạm, trên chiếc hộp có hình phượng hoàng đang dang cánh bay, vô cùng kinh ngạc. Hình phượng hoàng này chỉ có con gái hoàng thân mới có tư cách sử dụng, bách tính bình thường ngay cả phu nhân quan phẩm cao cũng không có tư cách giữ.

Chẳng lẽ vị nữ tử ăn mặc quần áo tả tơi này lại là hoàng thân?

Quan viên lục bào cảm thấy họng mình nghèn nghẹn, chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong có một ấn chương to bằng ngón tay cái, nó được làm từ ngọc, đó là một thứ bạch ngọc nõn nà cực kì hiếm gặp, đưa tay cẩn thận lấy ra, chất ngọc mịn màng không tì vết liền biết rằng đây không phải là vật thường, hắn càng cảm thấy kinh sợ, cẩn thận lật ngược lại xem, nghiêng về phía ngọn đèn mở ảo xem xét thật kĩ.

Viên quan lục bào này cũng đã lớn tuổi, mắt có chút lờ mờ không rõ, nhìn bao lâu mà vẫn không nhìn rõ đây là vật gì, quay đầu nói với bổ khoái râu quai nón: "Ngươi đến xem xem bên trên là cái gì?"

Bổ khoái này cũng đã qua vài lớp, cũng biết được mấy chữ, bước tới, đọc từng chữ một: "Thái, Thái quốc, ấn của Trường Công Chúa Thái quốc."

Thái quốc? Còn đòi làm bổ khoái ư! Đỗ Văn Hạo không nhịn được nói: "Tần! Chữ đó đọc là Tần! Ấn của Trường Công Chúa Tần quốc! Vị này là thân muội muội của đương kim Thánh Thượng, Trường Công Chúa Tần Quốc!"

Mấy tên bổ khoái sợ hãi lùi lại mấy bước, thiết liên, xích trong tay đều buông xuống, thậm chí nét mặt hung tợn cũng thay thành nụ cười.

Tay của quan viên lục bào đều đã run cả lên, hắn chẳng qua chỉ là một điển sử của huyện thành, ở triều Tống, điển sử huyện ngoài còn chưa được liệt vào các quan viên thấp phẩm nhất. Hắn bình sinh sống lâu như vậy mà mới chỉ từng nhìn thấy Tri Châu của Tri Huyện, chứ chưa từng gặp hoàng thân quốc thích.

Hai chân hắn mềm nhũn ra, muốn quỳ xuống.

Bổ khoái râu quai nón có chút ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Trường Công Chúa, sao chẳng thấy có chút nào giống với công chúa trong truyền thuyết, nói với quan viên: "Đại nhân, bọn họ dám giả mạo mệnh quan triều đình thì đương nhiên sẽ dám mạo nhận Công Chúa rồi, không chừng Công Chúa này là giả."

Lời này của bổ khoái râu quai nón chợt làm thức tỉnh viên quan lục bào. Hắn liên tục gật đầu, nhưng, hắn dù sao cũng lăn lộn làm quan bao nhiêu năm nay rồi, chuyện như thế này thà rằng tin chứ còn hơn là vĩnh viễn xui xẻo, vội thấp giọng hỏi: "Vậy làm thế nào đây?"

"Đợi huyện uý đại nhân đến để làm rõ thật giả!"

Hoá ra quan sử huyện uý cấp cao đang xử lý một chuyện gấp, điển sử nghe nói có người mạo nhận mệnh quan triều đình, đây là tội chết, liền một mặt kêu người đi thông báo một mặt dẫn đám bổ khoái vội đi lấy thương đao xông đến. Nhưng không ngờ sau khi gặp mặt người ta lại lấy ngọc của Trường Công Chúa ra, hắn cũng không biệt được thật giả.

Hắn đang không chú ý thì nghe thấy ý kiến này của bổ khoái râu quai nón, cảm thấy rất tốt, nếu như đối phương đã có khả năng là Công Chúa thật và quan viên triều đình, thì hắn cũng dùng giọng khách khí hơn để nói, thậm chí có chút cười cười: "Hai vị, bản quan không biết thân phận của hai vị, ngọc này cũng không phân biệt được thật giả, phải đợi huyện uý đại nhân đến xử lý, trước lúc đó thì đành để hai vị ấm ức rồi, tạm thời không thể rời khỏi gian phòng này. Ấn chương bản quan sẽ giữ lại để kiểm tra.


Đỗ Văn Hạo là người giỏi ăn nói, nghĩ rằng người ta cũng là nghe nói có người giả mạo quan viên triều đình đương nhiên là muốn đến xem, hành động thô lỗ cũng có thể lí giải được. Lập tức chắp tay nói: "Nói hay."

Trường Công Chúa hừ một tiếng: "Nếu như làm hỏng ngọc của ta thì đầu của tất cả nhà ngươi cũng không đủ để bồi thường đâu."

Viên quan lục bào lại miễn cưỡng cười một cái, xua xua tay nói: "Tất cả đều lui ra." Đám bổ khoái đều chắp tay lui ra ngoài cửa.

Trường Công Chúa lúc này mới từ từ ngồi xuống, dùng tay xoa xoa cái trán đang nhăn lại. Đỗ Văn Hạo lo lắng hỏi: "Công Chúa làm sao vậy? Lại đau đầu à?"

"Không phải, uống thuốc của ngươi cảm giác đã khá hơn nhiều rồi, chỉ có điều vừa rồi bị bọn chúng làm cho tức khí nên đầu có chút choáng thôi."

"Đợi một lát huyện uý đên làm rõ thân phận thì Công Chúa cũng đừng trách họ quá, họ cũng là làm theo chức trách thôi."

Trường Công Chúa hung hăng nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng thế! Chúng dám mắng sỉ nhục chúng ta, lẽ nào bỏ qua? Nếu không cho chúng biết mặt thì không được!"

Đỗ Văn Hạo nhìn vào dáng vẻ hung hăng của nàng cũng nghĩ đến thân phận Công Chúa, thì thấy nhà sắp có đại nạn, vốn đã mang theo đầy ấm ức và sự tức giận rồi lại cộng thêm hai ngày khổ ải, còn bị người ta hiểu nhầm mà không thể nói cho rõ, đương nhiên là sẽ bốc hoả rồi.

Cũng không tiện khuyên nữa, nâng chén rượu mời Công Chúa uống, kể một chút chuyện vui để thay đổi sự chú ý của nàng.

Chiêu này quả nhiên là đùng được với Công Chúa, rất nhanh nàng đã vui trở lại.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vào, cửa được mở ra, mấy người xông tới, vừa nhìn thấy hai người họ thì lắp bắp quỳ xuống dập đầu: "Trường Công Chúa! Đỗ đại nhân! Đã tìm thấy mọi người rồi!"

Những người này là thị vệ đi theo Trường Công Chúa.

Phía sau họ, viên quan lục bào và bổ khoái râu quai nón, còn có hai người nữa mặc quan bào tri huyện và huyện uý, vừa nghe thấy thì vội vàng chạy tới quỳ xuống dập đầu, thân hình run lên như cầy sấy. Bên ngoài, mấy bổ khoái và mấy người thân của bệnh nhân cho dù không nghe rõ bên trong nói gì, nhưng nhìn thấy huyện thái lão gia đều quỳ xuống, biết rằng hai người bên trong là nhân vật lớn, rì rào như tổ ong vò vẽ bảo nhau cùng quỳ phục xuống mặt đất. Đặc biệt là hai tên viên quan lục bào và bổ khoái râu quai nón, vừa dập đầu vừa tự tát vào má và tự chửi mình không có mắt, dám động chạm đến Trường Công Chúa và Đỗ đại nhân, cầu xin được thứ tội.

Trường Công Chúa đang muốn nóng giận chửi mắng mấy tên tuỳ tùng vài câu thì nhìn thấy bộ dạng chúng tiều tuỵ mệt mỏi, một người trong đó còn đeo dây đỡ cánh tay bị thương, nghĩ là chắc vì tìm mình mà họ cũng đã chịu không ít cực nhọc, lúc này cũng không muốn trách cứ gì nữa, hoả cũng được dập.

Hỏi ra mới biết buổi tối hôm trước Đỗ Văn Hạo cõng Trường Công Chúa vượt gió tuyết đi, thì mấy người tuỳ tùng cũng lăn vào gió tuyết để tìm, và một người trong đó đã bị trượt chân xuống sườn núi làm tay bị gãy.

Mấy người tuỳ tùng tìm cả một đêm không tìm được, đến ngày thứ hai lại tìm hơn nửa ngày, vẫn không có kết quả, họ mới chạy đến huyện thành lân cận, đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận, yêu cầu địa phương phái người lên núi tìm kiếm.

Tri huyện và huyện uý huyện này vừa nghe thấy Trường Công Chúa và ngự y ngũ phẩm Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân đi săn bắn và gặp phải bão tuyết, sống chết không rõ thì vô cùng sợ hãi, đang vội vàng triệu tập dân tráng chuẩn bị liên hệ quân binh đến giúp tìm.

Đúng lúc đang bàn bạc thì nhận được báo cáo của điển sử là ở trong thôn phát hiện một nam một nữ tự xưng là quan sử triều đình, còn nói là ngự y Đỗ Văn Hạo, hoài nghi là kẻ điên giả mạo quan viên triều đình. Điển sử này là chức quan quá nhỏ nên không được tham sự bàn bạc chuyện lên núi tìm kiếm người cho nên hoàn toàn không biết thật sự có chuyện này, vừa nghe có người mạo nhận quan viên triều đình liền đưa người đến ngay.

Đám người huyện thái lão gia sau đã nghe được thông báo thì vô cùng sợ hãi, sợ điển sử lỗ mãng làm ra chuyện ngu ngốc, cả đoàn người này mới vội vàng chạy tới. Suýt thì tới trễ, cũng may đúng lúc Trường Công Chúa dùng ngọc ấn để chứng minh thân phận thì cái tên điển sử lỗ mãng vẫn chưa thật sự làm bị thương Trường Công Chúa và Đỗ đại nhân.


Trường Công Chúa thấy đám quan quỳ phục xuống đất xin tha tội, đặc biệt là cái tên điển sử lục bào và bổ khoái râu quai nón dám mạo phạm tới mình trước đang tự đánh vào mặt mình làm cho miệng đầy máu tươi, trong lòng cũng hết giận: "Thôi đi! Đừng đánh nữa."

Điển sử và bổ khoái lúc này mới dừng tay. Điển sử lấy ngọc ấn của Công Chúa từ trong áo ra quỳ gối dâng lên bằng hai tay cho Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa nhận lấy nhìn chút máu dính lên đó lại hơi nhăn mày, đặt xuống bàn.

Đỗ Văn Hạo cười ha ha cầm ngọc ấn lên, dùng rượu rửa sạch máu bên trên, lại dùng khăn lông lau khô, lúc này mới đưa cho Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa khoé miệng hơi nở nụ cười, nhận lấy ngọc ấn cất vào người.

Nàng quay đầu lại nhìn đám người đang quỳ dưới đất, liếc mắt nhìn Tiết lang trung đang ở đằng sau, oan có đầu nợ có chủ, Trường Công Chúa bất giác cơn tức nổi lên, chỉ tay vào Tiết lang trung nói: "Cái lão thất phu ngươi, chúng ta chẳng qua chỉ là ở tạm nhà ngươi, tiền cũng không thiếu. Đỗ đại nhân là đệ nhất y giả trên thiên hạ, là ngự y của Hoàng Thượng, nhìn thấy tên lang băm nhà người chữa bệnh sai, có lòng tốt nhắc nhở và muốn giúp ngươi trị bệnh, ngươi không những không cảm kích còn vu khống hãm hại chúng ta, dẫn quan binh tới bắt chúng ta, thế là sao hả? Ngươi mau nói rõ cho ta, nếu không ta nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng huynh chặt đầu cả nhà ngươi."

Tiết lang trung sợ đến mức gan muốn rụng ra, vừa rồi liên tục dập đầu nên máu tươi đã chảy đầm đìa đầy trán, bò từng bước phủ phục trên mặt đất, cuống quýt dập đầu: "Trường Công Chúa xin tha mạng, thảo dân là có trái tim lợn, nhìn thấy bộ dạng hai vị đáng nghi...à không..." Tiết lang trung tự mình bạt mấy cái bạt tai, răng già đã rụng hai cái, râu trắng cũng nhuốm máu đỏ tươi. "Thảo dân nói sai rồi, là thảo dân có mắt không tròng, mạo phạm Công Chúa và Đỗ đại nhân, xin thỉnh xem hoàn cảnh nhà thảo dân còn một già một trẻ, tha cho thảo dân một cái mạng chó! Hu hu hu."

Trường Công Chúa tức giận nói: "Ta hỏi ngươi là ngươi tại sao lại đi báo? Nói thẳng ra đi!"

Tiết lang trung dập đầu choáng váng, nào còn có thể nói được nửa câu.

Huyện thái lão gia rốt cuộc cũng là người trải nghiệm quan trường lâu, nên cũng biết cách hành xử, lập tức dập đầu với Trường Công Chúa: "Vi thần có lời muốn bẩm, không biết có thể nói không?"

"Nói đi!" Trường Công Chúa nghiêm mặt nói.

"Vi thần không dám."

"Nhiều lời vậy! Mau nói đi!"

"Vâng." Huyện thái lão gia dập đầu một cái, nuốt nước miếng nói: "Chuyện này muốn trách thì chỉ có trách chế độ bảo giáp mới (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa, để quản lí nhân dân theo nhiều tầng, một số nhà hợp thành một giáp, một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng)."

Trường Công Chúa ngẩn ra, nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo cũng thấy có chút kì lạ, chuyện này kéo từ hồi Vương An Thạch biến pháp, chen lời vào hỏi: "Có ý gì? Ngươi nói rõ đi."

" Vâng. Tân pháp "điều lệ kì huyền bảo giáp" có viết: "Nếu trong bảo có người ngoài không rõ lai lịch đến, phải kiểm tra, đưa lên cho quan, nếu không sẽ bị trị tội không xét. Tiết lang trung là vì làm theo quy định nên mới đắc tội."

Đỗ Văn Hạo khi trung học học lịch sử thầy giáo lịch sử đã từng giảng tỉ mỉ về chế độ bảo giáp trong biến pháp Vương An Thạch, một nội dung trong đó chính là hộ dân theo quy định 15 hộ thành một bảo giáp và khôi phục chết độ thập ngũ liên toạ, giữa họ phải có nghĩa vụ bẩm báo.

Nhưng, hắn không biết chế độ bảo giáp của Vương An Thạch này còn nghiêm hơn cả tội liên đới trước kia, nghe huyện thái lão gia nói mới biết trong chế độ bảo giáp của Vương An Thạch còn có một quy định như thế này: "Trong một bảo, một người lạ đến mà hoài nghi cũng phải trình báo đưa lên quan phủ tra xét xem phải chăng là có tội."

Sau khi biết được điều này, hắn cũng hiểu tại sao Tiết lang trung muốn đi cử báo bọn họ. Đổi lại là mình không chừng cũng chỉ có thể làm như vậy. Ai bảo mình nói úp úp mở mở còn lỗ mãng tự xưng là ngự y của Hoàng Thượng. Ngự y thì tại sao lại có thể xuất hiện ở vùng núi non hẻo lánh này chứ, còn mang theo một mỹ nữ, quả thật là làm cho người ta phải nghi ngờ.

Cho nên việc này muốn trách là phải trách cái chế độ bảo giáp biến thái của biến pháp Vương An Thạch đó.

Ở phía sau Tiết lang trung có một người già cũng cố lấy dũng khí bò lên, dập đầu nói: "Thảo dân là người trong thôn, có lời muốn bẩm, không biết có thể nói không?"

Trường Công Chúa tức giận nói: "Có gì thì nói thẳng luôn, sao còn phải văn vẻ nữa, nói mau đi!"


"Vâng. Tiết lang trung bản tính lương thiện, ba năm trước trong bảo có một người bạn thân huyện lân cận đến, ở được vài ngày rồi sau đó bổ khoái huyện lân cận đã đến dẫn đi, lúc này mới biết người bạn thân đó là trộm cướp. Cả bảo của Tiết lang trung mấy chục người bị liên đới, hoặc chết hoặc lưu đầy. Tiết lang trung cũng bị đi lưu đầy 3 năm, vì tuổi cao nên cho phép chuộc tội, bán sạch các thứ trong nhà kể cả chum vại mới miễn được khổ lao, cho nên Tiết lang trung là do "một ngày bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng".

Chưa nói vội Tiết lang trung, mà trong đám dân chúng ở thôn này chỉ cần nhìn thấy có người ngoài vào thôn thì ai cũng hãi hùng khiếp vía, bạn thân đến làm khách cũng run rẩy sợ hãi, sợ đó là người đang phạm tội tháo chạy, liên luỵ đến tính mạng cả nhà mình."

Nói xong, trong tiếng than thở có cả tiếng khóc, bò xuống đất mà nghẹn ngào không nói tiếp.

Trường Công Chúa đối với biến pháp Vương An Thạch không có hứng thú, nàng cũng không quan tâm trong đó có quy định gì, nhưng nghe những lời này lại có chút quay trở về thần sắc bình thường, hơi quay lại nhìn Đỗ Văn Hạo, có ý hỏi hắn nên làm sao.

Đỗ Văn Hạo biết triều đình đối với biến pháp bây giờ đang tranh chấp không ngừng, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu là người kiên quyết phản đối biến pháp, vì những lời phản đối trong triều ngày càng lớn, thế lực phản đối ngày càng mạnh nên thái độ của Hoàng Thượng đối với biến pháp bây giờ đã không còn kiên định như trước đây nữa. Nhưng tân pháp dù sao vẫn chưa được bỏ đi, vẫn hữu hiệu, cho nên Đỗ Văn Hạo không dám tuỳ ý đánh giá. Hắn hoà nhã nói: "Tiết lang trung cũng chỉ là vô tâm, không biết thân phận thật sự của chúng ta, người không biết không có tội, tha cho hắn một con đường sống đi."

Tiết lang trung vừa khóc vừa liên tục dập đầu với Đỗ Văn Hạo.

Trường Công Chúa lúc này mới xua tay nói: "Nếu Đỗ đại nhân đã nói như vậy thì tha cho ngươi."

Xông vào mạo phạm công chúa thuộc vào một trong mười tội đại nghịch không thể tha thứ, là tội chết, chém đầu cả nhà. Tiết lang trung cho rằng lần này chết chắc rồi, nhưng vừa nghe lời này thì lập tức như người chết đuối lên được bờ. Thật là cảm kích vô cùng, nước mắt tuôn trào: "Thảo dân cảm tạ ân điển của Công Chúa!"

Trường Công Chúa nói: "Được rồi, đều ra ngoài cả đi! Ra đi!"

Những người còn lại đều vội dập đầu, lui ra ngoài cửa.

Nhưng lúc này bên ngoài cửa chợt có tiếng khóc lớn lên. Trường Công Chúa tức giận nói: "Là ai đang kêu gào ngoài kia?"

Một lão già quỳ bò vào, lấy hết dũng cảm mơi dám nói: "Vâng, là người lúc nãy được Tiết lang trung trị thương vết thương đang trở nên nghiêm trọng, tính mạng vô cùng nguy hiểm, xin thỉnh Đỗ đại nhân..."

Trường Công Chúa phẫn nộ nói: "Chúng có phải là muốn Đỗ đại nhân trị thương cho không? Không phải là chỉ tin vào lang trung sơn dã họ Tiết gì đó sao? Ngay cả ngự y của đương kim Thánh Thượng cũng không coi ra gì, quản chúng làm gì! Đuổi hết ra ngoài đi!"

"Vâng vâng!" Tri huyện gật đầu, quay người ra.

"Chờ đã!" Đỗ Văn Hạo kêu hắn dừng lại, quay đầu nói với Trường Công Chúa: "Chuyện này không thể trách họ, đơn thuần họ chỉ nhìn theo góc độ y học thôi, ta quá trẻ còn không đủ để người ta tin tưởng, những người này tố cáo chúng ta chẳng qua là hành sự theo luật định thôi, cũng không trách được họ!"

"Ngươi quá tốt rồi đấy!" Trường Công Chúa trừng mắt lên nhìn hắn. "Vậy ngươi thích làm gì thì làm đi, ta không quản nữa là được chứ gì?"

Đỗ Văn Hạo biết Trường Công Chúa đang tức giận, bước tới thấp giọng nói: "Trường Công Chúa, cứu một mạng người xây bảy toà tháp mà!"

Trường Công Chúa cũng nhớ vì câu nói này, lúc trước chính nàng còn khuyên Đỗ Văn Hạo nghĩ cách giải thích rõ ràng thân phận mình để trị thương cho người đó, bây giờ không để cho hắn đi trị cũng chỉ là vì tức giận hành động của chúng mà thôi. Nghe lời này của Đỗ Văn Hạo cơn giận lập tức tan biến hơn một nửa, nghĩ ngợi một lúc thấy quả thật không nên đem cơn nóng giận trút lên người khác, chúng cũng là tình thế bất đắc dĩ. Liền sẵng giọng nói: "Vậy ngươi trị khỏi cho hắn đi!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười: "Trường Công Chúa đã nói rồi, mau khiêng người bệnh vào đây.

Người già trong thôn vội vàng truyền lời ra, rất nhanh, mấy người thân của người bị thương đã khiêng người đó vào. Người trung niên lúc trước đã bắt Đỗ Văn Hạo tránh ra vẻ mặt đầy sợ hãi, dập đầu khóc nói: "Đỗ đại nhân, thảo dân có mắt như mù, khẩn xin Đỗ đại nhân cứu huynh đệ nhà thảo dân, thảo dân đã đắc tội với đại nhân, nguyện tự huỷ đi đôi mắt để chịu tội!"

Nói rồi, hắn đưa hai ngón tay lên mắt chuẩn bị thế móc mắt mình ra.

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Được rồi! Không phải là trị bệnh cứu người sao! Người sống còn chưa có cứu được, các ngươi đừng có quấy rối ta nữa, ta lấy hai tròng mắt của ngươi làm gì? Ta sớm đã nói là đồng ý giúp các ngươi trị rồi mà, mau khiêng qua đây để ta xem!"

Mấy người vội vàng khiêng một cái cánh cửa tới. Bên trên là một đại hán đang nằm, ngực kẹp bản đã được cởi ra, trông có vẻ đang hấp hối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận