Tống Y

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ nhưng lại không để lộ cho Dụ Cáp Nhi biết, hắn cảm thấy cô nương này thực ra không đơn giản, từ khi tiếp xúc hắn đã cảm thấy nữ nhân này có chuyện gì đó, nhưng mình cũng không phải là Phó Hạc, thậm chí công danh bổng lộc cũng không cần. Tất cả mọi thứ bây giờ hắn đã rất thoả mãn rồi, một nơi có thể dừng bước, một ngôi nhà có ba nữ nhân yêu thương mình như mạng sống, còn có rất nhiều bằng hữu, Đỗ Văn Hạo cảm thấy mình không phải là người tham lam, hắn có thể sống như vậy cả đời.

"Vậy có phải Lưu Quý Phi thật sự mang thai không?" Đỗ Văn Hạo biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi lại.

Dụ Cáp Nhi cười, đẩy mâm đựng hoa quả đến trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Việc này không cần ngươi phải quan tâm, ta chỉ cần khi Lưu Quý Phi tìm ngươi để xem bệnh thì ngươi nói ả hoàn toàn không có mang thai là được rồi."

"Nương nương hận Lưu Quý Phi?" Đỗ Văn Hạo nói thẳng, không muốn Dụ Cáp Nhi đi quá xa, đến lúc ấy không còn cơ hội quay đầu lại.

"Đúng vậy, ta hận ả." Dụ Cáp Nhi không phải là loại người nói vòng vo.

Dụ Cáp Nhi thẳng thắn như vậy, Đỗ Văn Hạo lại cảm thấy nàng vẫn không phải là một người toan tính thủ đoạn, chẳng qua chỉ là muốn báo thù, vì hôm đó Lưu Quý Phi đã chế nhạo nàng là một con hề nên nàng mới tức giận mà thôi.

"Ta đã đoán được nương nương muốn làm gì rồi, nhưng người nương nương nhờ có đáng tin không?"

Dụ Cáp Nhi mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa một luồng sát khí: "Ta nghe nói trước khi ta đến đây hậu cung có một người là Trần Mỹ Nhân, sau đó vì tranh sự sủng ái mà bị đầy vào lãnh cung, kết quả rất thê thảm, trước là điên, sau đó là chết, đúng không?"

"Nương nương làm việc, vi thần không dám hỏi nhiều, chỉ là hi vọng nương nương đừng quá tính toán, dù sao đứa trẻ trong bụng Lưu Quý Phi cũng là cốt nhục của Hoàng Thượng." Đỗ Văn Hạo còn muốn nói thêm là: Hoàng Thượng đã sủng ái người như vậy, người nhẫn tâm làm Hoàng Thượng đau lòng ư. Nhưng hắn không nói, hắn cảm thấy mình đã hơi nhiều lời rồi.

Dụ Cáp Nhi có ý bảo Đỗ Văn Hạo ăn quả anh đào, mình cũng ngậm một quả trong mồm, rồi nhẹ nhàng nhỏ hạt ra lòng bàn tay, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại ca, người ta nói quả anh đào ăn ngon nhưng khó trồng, có phải không?"

Đỗ Văn Hạo không nói gì cả.

"Con người cũng như vậy. Hãy nhìn đám phi tử cả ngày oanh ca yến hót, trang điểm như những cành hoa, làm như vậy là để cho ai xem? Chẳng phải là để cho một nam nhân xem sao, nhưng nam nhân này lại chỉ có một đôi mắt, hắn còn phải nhìn giang sơn của mình, nhiều mĩ nhân như vậy hắn lại không thể nhìn hết, Hoàng Hậu cũng chỉ có một, những người khác bất kể lúc nào cũng có thể bị rơi vào quên lãng. Có những người cả đời có lẽ cũng chỉ gặp được Hoàng Thượng một lần rồi mãi mãi không nhìn thấy nữa, ngươi nói xem, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"

Đỗ Văn Hạo không biết nên nói như thế nào mới tốt, lại là một nữ nhân oán trách chốn thâm cung, lại là một nữ nhân đang cố ngoi đầu dậy, đáng tiếc nàng không biết nàng cho sù thông minh cũng không thể giữ được lòng của một nam tử; đừng nói là Hoàng Thượng, cho dù là một nam nhân bình thường cũng sẽ không cả đời chỉ hướng tâm tư về một nữ nhân.

"Nương nương bây giờ không phải đang rất tốt sao?" Lời nói của Đỗ Văn Hạo có chút cứng nhắc, không có bất kì sức thuyết phục nào.

"Ta nghĩ ta có thể tốt hơn. Ta phải mang thai cốt nhục của Hoàng Thượng trước Lưu Quý Phi." Dụ Cáp Nhi hận thù nói.

"Đa tạ sự tín nhiệm của nương nương, chỉ sợ vi thần lực bất tòng tâm."

Dụ Cáp Nhi không cười nữa, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo, ánh mắt u ám mà kiêm định: "Ta sẽ không để ngươi làm phó hạc thứ hai đâu, vì ta sẽ không ngu ngốc như Trần Mỹ Nhân, ta sẽ không một thân một mình, ta thậm chí sẽ để Hoàng Hậu cam tâm tình nguyện nhường vị trí đó cho ta."

Những âm thanh rất quen thuộc, Đỗ Văn Hạo nhớ lại Trần Mỹ Nhân đã từng nói những lời này với mình trong lúc sám hối. Năm đó Trần Mỹ Nhân cũng lòng đầy tự tin như thế này, tưởng rằng có được Hoàng Thượng sẽ có được cả thiên hạ, nàng hi vọng có thể một mình mà đoạt được "kê khuyển thăng thiên" (cả họ được nhờ) (*), nàng hi vọng ba nghìn sự sủng ái sẽ thuộc về mình, những điều nàng hi vọng quá nhiều, cuối cùng lại chẳng có một thứ gì, chỉ có cô lẻ bóng hình dưới ánh đèn xanh, cô đơn lẻ bóng.

"Vậy người cho ta thời gian để suy nghĩ đi." Đỗ Văn Hạo không muốn chọc giận nữ nhân đang nôn nóng có được thành công này, nữ nhân này quả thật không giống Trần Mỹ Nhân, nàng không khoa trương như thế, cũng không thể hiện rõ ràng, nhưng đều là người, thời gian dài một chút, nàng còn không ẩn chứa lòng dạ lang sói sao?

Dụ Cáp Nhi thở dài. Lúc này Tiểu Tề đang xách một chiếc làn trúc đi tới, đặt lên trên chiếc bàn đá, Dụ Cáp Nhi ra hiệu cho nó lui xuống, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: "Bên trong là đồ ta cho Thanh Đại tỷ tỷ, làm phiền Đỗ đại ca mang về cho tỷ ấy, còn có một ít anh đào cũng mang về cho ba tỷ tỷ thưởng thức."

Đỗ Văn Hạo liền đứng dậy cảm tạ.

Dụ Cáp Nhi đích thân tiễn Đỗ Văn Hạo ra cổng, nói: "Cho ngươi thời gian ba ngày để suy nghĩ, ta sẽ không ép ngươi, vì ta biết ngươi và Thanh Đại tỷ tỷ là người tốt, ta sẽ không ép người tốt làm chuyện xấu."

Đỗ Văn Hạo xách chiếc làn và cong lưng cúi chào, thấy Dụ Cáp Nhi bước vào cửa, mới quay người lên kiệu, trong lòng lại nghĩ: Dụ Cáp Nhi à, Dụ Cáp Nhi, thông minh như ngươi, biết rõ là chuyện không tốt tại sao lại còn muốn làm chứ?

Tiễn Đỗ Văn Hạo ra cổng xong, Dụ Cáp Nhi bước vào cửa, thấy Tiểu Tề bước tới hỏi: "Nương nương, Đỗ đại nhân nói như thế nào?"


"Nếu như hắn đã đồng ý thì ta sẽ cảm thấy coi thường hắn."

Tiểu Tề không hiểu: "Chuyện này không phải là bớt một người biết thì càng an toàn hơn một chút sao?"

"Là ta cố ý để hắn biết, ta muốn xem xem lúc ta gặp nguy nan hắn có đưa tay ra tương trợ không." Giọng của Dụ Cáp Nhi có chút lạc đi.

Tiểu Tề đỡ Dụ Cáp Nhi lên đình nghỉ, thấy khuôm mặt Dụ Cáp Nhi có chút buồn bã liền nhẹ giọng an ủi: "Đỗ đại nhân là người tốt, nhất định sẽ..."

Dụ Cáp Nhi cắt lời Tiểu Tề, nói: "Cái gì là người tốt?"

Tiều Tề không nói được gì nữa, đáng thương nhìn chủ nhân của mình, có chút bối rối không biết nên làm thế nào.

"Ta chỉ cảm thấy hắn không phải là người thấy lợi quên nghĩa, Tiểu Tề, ngươi phải nhớ kĩ, trên thế giới này không có người tốt và người xấu tuyệt đối."

"Nương nương, người nói nô tì nghe không hiểu."

Dụ Cáp Nhi cười nhạt, kéo tay Tiểu Tề, nói: "Ngươi còn năm năm nữa là có thể xuất cung rồi, nếu như có thể, ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng ban ân, sớm thả ngươi ra ngoài để thành thân."

Tiểu Tề cảm kích nói với Dụ Cáp Nhi: "Nương nương, đa tạ người."

Lúc này nụ cười của Dụ Cáp Nhi đột nhiên biến mất, nàng nắm thật chặt tay Tiểu Tề, Tiểu Tề đau quá mà nhăn cả mặt, kêu "Ai" một tiếng.

"Ta đối tốt với ngươi thì ngươi cũng phải toàn tâm trng thành với ta, nếu không ta sẽ làm cho ngươi khó mà sống nổi."

Tiểu Tề tuy nói là lớn hơn Dụ Cáp Nhi ba tuổi, nhưng từ sau khi được điều từ cung Chu Đức Phi đến đề làm cung nữ hầu hạ bên cạnh thì từ đáy lòng nàng thật sự có chút sợ vị nương nương trước mặt người khác thì cười, sau lưng thì lại lạnh lùng này.

"Nương nương yên tâm, Tiểu Tề không dám."

"Không dám thì tốt, ở bên cạnh ta thì hãy cất cái gan ngươi thật cẩn thận vào trong lòng, ta chỉ cần tim của ngươi, sự trong thành của ngươi. Hiểu chưa?"

"Nô tì hiểu rồi." Một cơn gió thổi qua, Tiểu Tề không khỏi run người lên, cảm thấy trái tim như đã bị ngọn gió này làm cho lạnh cóng. .......................

Đỗ Văn Hạo trở về đến nhà. Đưa chiếc làn cho Lâm Thanh Đại, rồi một mình ngồi đóng cửa trong thư phòng đến tận khi dùng bữa tối, Tuyết Phi Nhi đến cửa thư phòng gọi hắn, hắn mới bước ra.

Ra đến cửa liền ngửi thấy mùi thơm của bánh hoa hồng, thấy Tuyết Phi Nhi đang cầm một miếng ăn, khoé miệng còn dính một chút vụn bánh.

"Ăn gì mà ngon thế, cũng không biết cầm một ít đến cho ta." Đỗ Văn Hạo nói nói chọc đùa, rồi cúi đầu gặm một miếng bánh trong tay Tuyết Phi Nhi.

"Á á á, Thanh Đại tỷ tỷ không phải là có quen biết vị Dụ nương nương hay ở bên cạnh Hoàng Thượng đó sao. Mật ong hoa hồng mà người cho còn thơm hơn mật ong mà chúng ta mua ngoài chợ, Thanh Đại tỷ đã để lại một ít để tẩm bổ cho Cầm tỷ tỷ, chỗ còn lại thì mang đi làm bánh hương hoa hồng rồi." Tuyết Phi Nhi vừa ăn vừa cười nói, thấy trong tay chỉ còn một miếng nhỏ thì vội cho hết luôn vào mồm, đắc ý nhìn Đỗ Văn Hạo.

Quả nhiên là cả mồm đầy mùi thơm. Đỗ Văn Hạo cảm thấy cũng có chút đói, liền dắt Tuyết Phi Nhi đến phòng dùng cơm.

Khi đến đó thì thấy ngoài bánh hương hoa hồng ra thì còn có nhiều thức ăn ngon miệng, Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại đã ngồi vào vị trí của mình đợi họ.

"Tướng công, chàng bận gì vậy, cả buổi chiều không thấy bóng dáng đâu." Bàng Vũ Cầm mỉm cười rồi đứng dậy nhường chỗ cho Đỗ Văn Hạo.


Sau Đỗ Văn Hạo ngồi xuống thì ba nữ nhân mới ngồi. Đỗ Văn Hạo thấy trước mặt mình có một đĩa anh đào tươi ngon, không cần hỏi cũng biết đó chính là những thứ Dụ Cáp Nhi đã sai Tiểu Tề đặt vào trong chiếc làn.

"Xem sách, ngủ." Đỗ Văn Hạo trả lời ngắn gọn.

Lâm Thanh Đại thấy dáng vẻ chẳng có tinh thần của Đỗ Văn Hạo liền cười nói: "Được rồi, mọi người đều đã đói, ăn trước đi đã."

Tuyết Phi Nhi đột nhiên đề nghị uống rượu, Đỗ Văn Hạo đang không vui, mượn rượu giải sầu cũng tốt, liền đồng ý.

Bàng Vũ Cầm cũng thất tinh thần Đỗ Văn Hạo không tốt nên cũng không hỏi nhiều nữa! Bốn người không ăn mấy thức ăn mà chỉ thấy bình rượu cũng đã cạn đến gần đáy.

Tuyết Phi Nhi vừa uống rượu mặt đã đỏ lên, cảm thấy cả cổ như đều đỏ, không không để ý Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại đang ngồi cùng, liền dựa vào vai Đỗ Văn Hạo, mắt nhắm lại, rượu Dương Mai quện với hương vị của bánh hoa hồng làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy có chút rượu không làm người say mà người lại tự say rồi.

"Rượu ngon, rượu ngon!" Tuyết Phi Nhi giơ chén rượu lên đổ vào mồm mình, không cẩn thận nên đã đổ vào người Đỗ Văn Hạo, cũng không giúp lau đi, xem ra đã say rồi.

Lâm Thanh Đại cười nói: "Là muội tự mình đòi uống rượu, thế mà lại say đầu tiên, đúng là không biết xấu hổ."

"Phi Nhi ngoan, ăn chút thức ăn đi, không uống nữa, tửu lượng của muội vốn không tốt mà." Bàng Vũ Cầm yêu thương giành lấy chén rượu của Tuyết Phi Nhi

Tuyết Phi Nhi nghe thấy lời này liền ngồi thẳng dậy, cười một cách ngu ngốc với Bàng Vũ Cầm, đứng dậy, lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, Bàng Vũ Cầm vội vàng chạy ra đỡ.

"Bảo nha hoàn đưa Phi Nhi về phòng đi, ta thấy nàng ấy say rồi đấy." Đỗ Văn Hạo nói

"Không cần, dù sao thiếp cũng thấy hơi say rồi, thiếp sẽ cùng về với Phỉ Nhi, để Thanh Đại ngồi với chàng." Bàng Vũ Cầm nói rồi đỡ Tuyết Phi Nhi ra cửa.

"Cầm Nhi, nàng đừng ngủ vội, đợi một lát ta sẽ đến." Đỗ Văn Hạo nghĩ tới lời của Lâm Thanh Đại, nên nói như vậy với Bàng Vũ Cầm.

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền dừng lại, nhưng không quay đầu, không nói lời nào, lại đỡ Tuyết Phi Nhi đi.

Lâm Thanh Đại đến ngồi bên cạnh Đỗ Văn Hạo, tiếp đầy rượu cho hắn, rồi lại nhìn hắn, thấp giọng nói: "Là Dụ Cáp Nhi làm cho chàng không vui?"

Đỗ Văn Hạo nhìn Lâm Thanh Đại, cầm chén rượu một hơi uống cạn, ăn một miếng thức ăn, rồi gật gật đầu.

Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Nếu như chàng cảm thấy không dễ nói chuyện với Dụ Cáp Nhi thì để ta hẹn gặp với nàng ấy, giữa nữ nhi với nhau thì dễ nói chuyện hơn."

"Nàng có biết cần phải nói gì không?" Đỗ Văn Hạo hỏi lại.

Lâm Thanh Đại lắc đầu. Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy nàng tìm ả để nói gì?"

Lâm Thanh Đại lại rót đầy rượu cho Đỗ Văn Hạo, lần này thì tự giơ chén rượu của mình lên nói: "Chàng không nói sao thiếp biết được, nào, uống đi." Nói rồi chạm chén vào chiếc chén trong tay Đỗ Văn Hạo, rồi tự uống hết.

Đỗ Văn Hạo cười cười, ba nữ nhân này trong nhà có ba tính cách khác nhau, Bàng Vũ Cầm hiền lành ôn hoà, Tuyết Phi Nhi hoạt bát đáng yêu, nhưng họ đều chỉ có thể yêu thương mà không thể làm tri kỉ, tục ngữ nói rất hay: Cuộc đời mà có được một tri kỉ là đủ rồi, còn theo Đỗ Văn Hạo, một Lâm Thanh Đại luôn lạnh lùng trước mặt người khác lại là người hợp với tâm ý mình nhất, đây lẽ nào chính là tri kỉ trong truyền thuyết nói sao?

"Văn Hạo, chàng cười gì vậy?" Lâm Thanh Đại đặt chén rượu xuống, nhìn Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình cười.


Đỗ Văn Hạo nắm tay nàng, nàng vội vàng quay đầu nhìn, thấy đối diện có hai nha hoàn đang đi tới, liền hất tay ra, nhẹ giọng nói: "Có người!"

Đỗ Văn Hạo biết Lâm Thanh Đại rất kiêng kị việc bị người khác đàm tiếu sau lưng, cho nên cũng không miễn cưỡng nữa, đợi sau khi hai nha hoàn đi rồi Đỗ Văn Hạo lại nói: "Sắp rồi, sẽ rất nhanh có thể trước mặt người hầu nắm tay nàng.

Lâm Thanh Đại ngại ngùng, nói: "Được rồi, nói chuyện chính đi."

Đỗ Văn Hạo cũng nghiêm túc lại, ngồi thẳng người dậy, nhìn Lâm Thanh Đại nói: "Lấy nàng về chính là chuyện chính của ta."

Đôi mắt Lâm Thanh Đại lấp lánh vẻ cảm động, khoé miệng nàng mím mím, làm ra vẻ tức giận: "Nếu như chàng còn không nói thì ta sẽ đi đấy, một lát nữa chàng còn phải đi tìm Cầm Nhi mà, ta không ở đây cùng nói chuyện ba hoa với chàng đâu, để người khác nhìn thấy lại cười cho."

"Ta không phải là không nói, chỉ là lo nói ra nàng cũng không giúp được gì." Đỗ Văn Hạo nói.

Lâm Thanh Đại nghe xong thì đứng lên, lạnh nhạt nói một câu: "Vậy được rồi, ta không ở đây với chàng nữa." Nói xong thì định bước ra cửa.

Đỗ Văn Hạo đương nhiên hiểu tính cách của Lâm Thanh Đại, vội gọi lại: "Được rồi, quay lại đây, ta nói cho nàng rồi sẽ đi."

Lâm Thanh Đại lúc này mới cười cười, đi về phái Đỗ Văn Hạo, ngồi xuống: "Nói đi."

Đỗ Văn Hạo liền mang chuyện nói với Dụ Cáp Nhi sáng nay kể tỉ mỉ cho Lâm Thanh Đại nghe một lượt.

"Văn Hạo, chuyện này quả thật là khó giải quyết." Lâm Thanh Đại nghe xong cũng không vui vẻ gì.

"Rất khó giải quyết, nhưng Dụ Cáp Nhi chỉ cho ta thời gian 3 ngày để suy nghĩ."

"Chàng có dự tính gì không?"

"Tạm thời chưa nghĩ ra."

"Vậy để thiếp đi nói chuyện với nó, nhưng sẽ không nói chuyện đó. Chỉ nói chuyện nhà cửa thôi."

Đỗ Văn Hạo cười, véo nhẹ chiếc mũi của Lâm Thanh Đại, khích lệ nói: "Biết là nàng sẽ hiểu lòng ta mà, nhưng đừng để nàng ta nhìn ra ý đồ nhé."

"Chàng yên tâm, đúng lúc ta vừa làm một ít bánh hương hoa hồng, mượn hoa hiến phật, là một lý do tốt nhất."

"Vẫn là Thanh Đại của ta lợi hại!"

"Nhưng Văn Hạo, ta cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị trước." Lâm Thanh Đại còn lo lắng.

"Ta hiểu ý của nàng. chỗ Lưu Quý Phi ta nghĩ chúng ta không thể đi trước, như vậy lại thấy rất kì quặc, từ phía hậu cung bây giờ mà nói, Lưu Quý Phi chắc sẽ mời ta đến trước khi Dụ Cáp Nhi tìm ta.

"Vậy thì tốt."

"Được rồi, vậy chúng ta chia ra hành động."

Linh Ẩn tự.

Đây là nơi mà Dụ Cáp Nhi đã nói, dùng lời của nàng mà nói lại thì đó chính là lý do tốt nhất để ra vào cung. Nàng còn hẹn gặp Hoàng Hậu nhưng nàng biết Hoàng Hậu sẽ không đi, vì nàng đã gài tay chân của mình bên cạnh Hoàng Hậu, đó là một người cùng quê nàng, ở Lạc Dương đồng hương Giang Nam cũng không nhiều, nhưng thật là may mắn khi bên cạnh Hoàng Hậu lại có một người Giang nam, cho nên nàng rất nhanh đã có thể làm quen được, hơn nữa còn luôn mang đến những lợi ích cho hắn, thời gian dài, thái giám đó đương nhiên đã trở thành thân tín của Dụ Cáp Nhi, đây chính là đặc điểm của nàng, "không phí sức thổi tro", dễ dàng mà thu nhập được môn hạ của mình.

Trước đây nàng đã từng nghe thái giám đó nói Hoàng Thượng hai ngày nay sẽ đi đến chỗ Hoàng Hậu, cho nên Hoàng Hậu rất an tâm, chuyên tâm đợi chờ, đây là lúc mà trừ khi thiên vương lão tử ra thì ai cũng không thể gọi Hoàng Hậu đi, vì vậy Dụ Cáp Nhi mới đi, đương nhiên Hoàng Hậu không thể đi được, lại cũng không thể không để Dụ Cáp Nhi đi, nếu như để nàng trong cung của mình, rồi để Hoàng Thượng nhìn thấy, nói không chừng lại không để tâm đến mình nữa, cho nên Hoàng Hậu vội vàng để cho nàng ra ngoài, còn nhờ nàng giúp mình quyên 200 lạng bạc làm tiền hương hoả cho miếu tự.

Lâm Thanh Đại ngồi trong thiền phòng tiếp khách phía hậu viện của Linh Ẩn tự, Đỗ Văn Hạo và trụ trì của Linh Ẩn Tự có quan hệ không tồi, cho nên trụ trì đương nhiên sẽ không tiếp đại bạc bẽo với người bên cạnh Đỗ Văn Hạo.


Bây giờ đã là giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống tán cây xanh ở trong sân, tường viện ánh lên màu vàng hạnh nhân, nóc điện mày xanh xám, những cây cổ thụ tán rậm che cả bầu trời màu xanh biếc...tất cả đều đắm chìn trong sắc đỏ của hoa hồng.

Một tiểu sa di (hoà thượng mới xuất gia) chắp hai tay bước vào cửa, thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi nhắm mắt vê hạt châu trước cửa sổ, miệng lẩm bẩm mấy từ, trên bàn đặt một cuốn kinh thư. Trong chiếc lò hương phảng phất một mùi thơm mát, tiểu sa di nhẹ giọng nói: "Nữ thí chủ, nương nương đã đến cửa lớn rồi."

Lâm Thanh Đại lúc này mới mở mắt ra, nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, ừ một tiếng, tiểu sa di liền lui đi.

Lâm Thanh Đại ra khỏi thiền phòng, thì thấy ở phía xa có một nữ tử trẻ tuổi đang đi đến, thấy nàng mặc cả người trang phục màu xanh, cổ ngọc thon dài, bộ ngực nõn nà như bạch ngọc nửa che nửa hở, được lớp áo trên ngực quấn lại, mộ đôi chân thon dài cân xứng như ẩn như hiện dưới lớp váy, ngay cả cành sen thanh tú đẹp đẽ cũng phải im tiếng trước vẻ đẹp này. Nữ tử này trang điểm ăn mặc vô cùng lộng lẫy, nhưng vẻ đẹp này lại trái ngược với thần thái, dường như kém hơn rất nhiều. Đôi mắt to hàm chứa nụ cười, hàm chứa sự thanh tú và yêu kiều, nước che sương bao quanh, hàng mi dập dờn, khoé miệng xinh xắn, môi đỏ hơi hé, đây là một nữ tử đẹp từ cốt đẹp ra, dường như nàng có thể hấp dẫn nam nhân, lay động thần kinh nam nhân bất cứ thời khắc nào. Lâm Thanh Đại thầm nghĩ, có điều mới có mười mấy tháng sao lại có thể thay đổi lớn như thế, một Dụ Cáp Nhi thanh thuần có tài, nhiệt tình giản dị ở huyện thành Đông Minh đã đi đâu mất rồi?

Lâm Thanh Đại vội bước lên trước chắp thay thi lễ, Dụ Cáp Nhi cười cười rồi vội vàng đích thân đỡ Lâm Thanh Đại lên, thân thiết nắm cánh tay Lâm Thanh Đại, nói: "Biết ngay là tỷ tỷ nhất định sẽ nhớ ta, cho nên không ngừng đi ngựa tới đây."

Lâm Thanh Đại nghĩ, Linh Ẩn tự này là ngôi chùa cách kinh thành gần nhất, cho dù xuất cung đi đường từ từ thì cũng sớm phải đến rồi, cái câu không ngừng ngựa của ngươi chắc chắn có cái vẻ của nương nương, cho nên mới để mình đến từ sớm và đợi đến bây giờ.

"Vất vả cho nương nương rồi, vốn nghĩ mang đồ vào trong cung cho nương nương nhưng ta quả thật có chút cảm giác sợ hãi khi tiến cung." Lâm Thanh Đại giải thích.

"Ra ngoài cũng tốt, ta cúng muốn ra ngoài đi lại một chút, ở trong cung buồn đến muốn phát bệnh ra." Dụ Cáp Nhi vui mừng nắm tay Lâm Thanh Đại nhưng vẫn chưa bước vào thiền phòng, mà còn gọi tiểu sai di lúc nãy đến sai bảo: "Ta và Thanh Đại tỷ tỷ muốn lên núi đi dạo, các ngươi hãy chuẩn bị cho chúng ta một chút thức ăn chay ngon miệng, một lát chúng ta xuống núi sẽ dùng."

Tiểu sa ni đó có lẽ rất ít khi nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mà ăn mặc nóng bỏng như vậy, nên không dám ngẩng đầu, chỉ dám cúi đầu tuân lệnh, rồi quay người lui đi.

"Các ngươi không cần phải đi theo, chúng ta một lát sẽ xuống." Dụ Cáp Nhi quay người nói với mấy thị vệ ở phía sau, rồi kéo tay Lâm Thanh Đại bước lên núi.

Con đường nhỏ quanh co thông tới hậu sơn vắng vẻ , ở giữa còn có thiền phòng bị hoa cỏ che phủ.

Sơn quang trong suốt, tiếng chim ca xướng hoan hỉ, những đầm nước sâu đổ bóng càng làm người ta cảm thấy được cảnh kì ảo trong trái tim. Vạn vật như đang yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng vang vọng lại của chuông chùa.

"Tỷ tỷ, mới chỉ có mấy tháng không gặp mà tỷ tỷ hình như gầy hơn một chút?" Dụ Cáp Nhi nhìn Lâm Thanh Đại, ân cần hỏi han.

"Vậy sao?" Lâm Thanh Đại xoa xoa khuôn mặt mình và hỏi lại.

Dụ Cáp Nhi cười, hai người đi tới nửa sườn núi thì thấy một chiếc đình nghỉ, Lâm Thanh Đại thấy cơ thể của Dụ Cáp Nhi đâu phải dành cho việc leo núi, nhất định đã cảm thấy mệt rồi, liền kiến nghị vào trong đình nghỉ một lát rồi mới đi tiếp.

"Nương nương trong cung vẫn tốt chứ? Ta thấy thần sắc muội rất tốt."

"Tỷ tỷ hôm nay gặp ta không phải là định nói chuyện nhà chuyện cửa chứ?" Dụ Cáp Nhi nhìn vào đôi mắt của Lâm Thanh Đại, rồi kéo tay nàng ngồi xuống. Ở vị trí này có thể nhìn thấy cả đại điện của Linh Ẩn Tự.

Lâm Thanh Đại trong lòng cả kinh, Dụ Cáp Nhi này xem ra quả thật không có nhìn ra, Lâm Thanh Đại mỉm cười, lấy từ trong chiếc bọc vải ra một chiếc hộp gấm, đưa cho Dụ Cáp Nhi, bảo nàng mở ra xem.

Dụ Cáp Nhi nhận chiếc hộp và mở ra, chỉ thấy bên trong đặt bốn miếng bánh hương hoa hồng. Bánh có màu hoa hồng, tám cạnh giống như những cánh của hoa hồng vậy, bên trên bề mặt còn tạo hình hoa hồng, trông có vẻ rất tinh sảo, còn có cả hương thơm phưng phức.

"Đây là dùng mật ong hoa hồng mà muội cho ta đấy, không ngờ muội vẫn còn nhớ ta thích hương vị này, cho nên ta đã làm một ít bánh hương hoa hồng để cho muội nếm thử, hi vọng muội không chê là tốt rồi." Lâm Thanh Đại đương nhiên sẽ không nói về mình trước mà tìm một đạo cụ khác để tung gạch nhử ngọc.

Dụ Cáp Nhi vẻ mặt mừng rỡ, cẩn thận cầm một miếng bánh lên và nhẹ nhàng cắn một miếng, chậm rãi nhai, không khỏi gật đầu liên tục, rồi cho cả cái vào mồm ăn.

"Ừm, thật là ngon quá, có mùi vị của quê nhà chúng ta." Dụ Cáp Nhi không ăn tiếng mà đóng chiếc hộp lại, đặt lên chiếc bàn đá.

"Thích ăn thì tốt, sau này ta sẽ làm rồi bảo Văn Hạo mang một ít vào trong cung cho muội ăn, dù sao bảo muội ra ngoài cũng không tốt." Lâm Thanh Đại cố ý nhắc đến Đỗ Văn Hạo.

"Đỗ đại ca gần đây khoẻ không?" Dụ Cáp Nhi quả nhiên hỏi.

Lâm Thanh Đại cười nói: "Hôm kia ta đến huyện thành gần đó mua thuốc, hôm qua mới trở về, Cầm Nhi đưa mật ong hoa hồng cho ta, nói là nương nương bảo Văn Hạo mang về, lại không nhìn thấy bóng dáng của Văn Hạo, ta muốn muội nên bảo Cầm Nhi đi bảo người chuyển lời, thật là mệt mỏi."

Dụ Cáp Nhi đương nhiên sẽ không tin Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo chưa gặp nhau, nhưng nàng không hỏi gì cả, mà nói: "Hôm kia ta có tìm Đỗ đại ca, ta muốn đại ca mang mật ong này giao cho tỷ, tỷ nhất định sẽ tìm gặp ta, vì huynh ấy không muốn đắc tội hoặc làm hại ta, cho nên bảo tỷ tỷ ra mặt."

"Hai người sao vậy? Văn Hạo đã đắc tội với nương nương sao? Chẳng trách Cầm Nhi nói hôm qua Văn Hạo sau khi trở về nhà giao mật ong cho muội ấy thì một mình ra ngoài uống rượu, ta đợi đến tối muộn cũng không đợi được, nên đã nói với Cầm Nhi là ta muốn gặp nương nương, bảo muội ấy chuyển lời đến nương nương một tiếng." Lâm Thanh Đại tỏ ra rất kinh ngạc, làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ là nàng đang giả vờ, bây giờ hình như ngay cả Dụ Cáp Nhi cũng đã tin rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận