Tô Thành cúi đầu trầm ngâm không nói. Một hồi lâu sau hắn ngẩng đầu nói: "Đại nhân, tiểu nhân biết đại nhân đang nói gì nhưng thực sự tiểu nhân không nhớ gì cả".
Đỗ Văn Hạo đương nhiên đã đoán trước câu trả lời này. Hắn đứng dậy, giũ áo bào nói: "Thôi được. Ngươi yên tâm, bản quan đã tra xét tới nơi này, muốn bắt người này hẳn là không có khó khăn gì. Cái người đang ẩn trốn trên núi là nhân vật mấu chốt để giải quyết vấn đề này. Núi Nga Mi tuy lớn nhưng ở đó không có nhiều quán bán rượu thịt. Trong khi đó Tô công tử lại là người có máu mặt, chắc chắn không ít người biết mặt, chỉ cần lên tất cả các tửu quán trên nói dò la tin tức một chút là sẽ biết Tô công tử mua cơm ở chỗ nào. Mà Tô công tử mang cơm cho người đó chắc chắn phải mua ở chỗ gần nhất. Chỉ cần hỏi xem lúc đó Tô công tử đi theo hướng nào nhất định sẽ biết được phạm vi ẩn núp của người đó. Lần trước Lưu huyện uý lục soát trên núi vì không có mục tiêu cụ thể nên không tìm ra. Bây giờ đã khoanh vùng được phạm vi lục soát, ta nghỉ sẽ dễ dàng tìm ra, cho dù người này đã bỏ đi chắc chắn cũng sẽ để lại dấu vết. Tô công tử bị trọng thương suýt mất mạng, chuyện này một khi bản quan đã quản, sẽ làm tới noi tới chốn, Tô công tử cứ yên tâm".
Nói xong Đỗ Văn Hạo phất tay áo bào và xoay người đi ra ngoài.
"Ngự y đại nhân xin dừng bước" Tô Thành cuống cuồng đứng dậy nói.
Hình như điều này cũng nằm trong dự đoán của Đỗ Văn Hạo, hắn xoay người mỉm cười hỏi: "Tô công tử có chuyện gì thình giáo'.
Tô Thành noi: "Xin Ngự y đại nhân thứ tội, lần trước kẻ hèn này không nói chân tướng sự việc cho đại nhân, đã để đại nhân hao tổn tâm trí".
Đỗ Văn Hạo lại phất áo bào ngồi xuống, hắn nhìn Tô Thành hỏi: "Tô công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừ, là thế này, tiểu nhân có một người bằng hữu tốt. Người bằng hữu này yêu mến một cô nương nhưng bị gia đình phản đối, hắn liền trốn lên núi muốn dùng cách này để ép buộc gia đình đồng ý. Tiểu nhân đưa cơm cho hắn, khuyên can hắn nên trở về. Hắn nổi cáu, hai chúng ta xảy ra đánh nhau, tiểu nhân đánh vỡ mũi hắn, có máu chảy mặt đất hẳn là như vậy. Hắn cũng đá tiểu nhân một cước, không phải hắn cố ý đá, hắn cũng không cố ya đả thương tiểu nhân sau đó hắn bỏ đi, cũng không biết đã đi đâu. Tiểu nhân cũng không giận hắn, hắn bị bức bách mới đá tiểu nhân. Hắn là bằng hữu tâm giao của tiểu nhân, tiểu nhân không muốn truy cứu chuyện này. Tiểu nhân không bao giờ nghĩ tới chuyện báo quan. Vụ án này xin đại nhân hãy huỷ bỏ cho'.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đánh người trọng thương đã không còn giống như loại vụ án đả thương bình thường. Chuỵên này không còn là của khổ chủ và người gây chuyện. Đối với những loại chuyện này cho dù khổ chủ không muốn báo án, quan phủ cũng phải điều tra. Đây là làm trái với vương pháp, nhất định phải tra xét rõ ràng'.
Tô Thành nóng nảy nói: "Đại nhân. Hắn không cố ý, hắn vô tình đẩ thương tiểu nhân. Tất cả là do tiểu nhân đánh hắn trước. Hắn tức giận nên mới đá lại một cước, không cố ý làm tổn thương tiểu nhân. Cầu xin đại nhân tha cho hắn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Thế này đi, chỉ nghe một mình ngươi nói bản quan vẫn không thể quyết định được. Trước hết ngươi hãy tìm hắn về quy án, kể lại chi tiết sự việc. Nếu hắn thật sự không cố ý đả thương ngươi, chỉ là do vô tình ngộ thương ngươi, quan phủ sẽ xử lý công bằng với hắn. Hắn tên là gì? Bây giờ hắn đang trốn ở đâu?"
"Tiểu nhân đã nói là do hắn vô tâm. Cầu xin đại nhân bỏ qua cho hắn. Xin đừng truy cứu hắn nữa".
Đỗ Văn Hạo thản nhiên nói: "Bản quan cũng đã nói đây không còn là chuyện của hai người mà là chuyện vi phạm Vương pháp triều đình. Lưu huyện uý đã lập án, đương nhiên phải tra xét. Nói đi, nếu Tô công tử không nguyện ý phối hợp với quan phủ điều tra hung phạm thì cũng không quan hệ gì. Một khi người nọ đã là tri kỷ của Tô công tử vậy phạm vi điều tra cũng đã rõ, chỉ e chưa tới một canh giờ là có thể tra ra. Tóm lại là người đó còn ở trên núi hay đã bỏ đi cũng phải tra xét rõ ràng. Một khi đã tra ra, bản quan sẽ yêu cầu Lưu huyện uý xét sử theo Vương pháp. Cáo từ'.
"Đại nhân, ôi chao" Tô Thành giãy giụa đứng dậy. Hắn cố sức, chạm vào vết thương nên nhăn mặt kêu lên.
"Đại nhân, cầu xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hắn".
Đỗ Văn Hạo nói mà không quay đầu lại: "Pháp luật vô tình, người nào vi phạm Vương pháp nhất định phải xét xử theo công lý. Nếu không như vậy còn có Vương pháp làm gì? Tô công tứ cứ yên tâm, bản quan nhất đinh sẽ mang hung thủ về quy án".
Tay áo bào phất một cái, Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài cửa. Lưu huyện uý cũng nghiêm mặt chắp tay thi lễ với Tô Thành rồi cũng đi ra ngoài cửa.
Tô Thành nhìn ra cửa, vẻ mặt tuyệt vọng. Trong chốc lát trong mắt hắn hiện lên sự hung ác rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Ra bên ngoài cửa, Lưu huyện uý đuổi theo Đỗ Văn Hạo, hắn tươi cười khẽ nói: "Ngự y đại nhân thật sự là cao minh. Chỉ ba câu đã buộc cái gã họ Tô đó nói thật. Ha, ha, việc này cứ giao cho hạ quan đi điều tra'.
"Ừ" Đỗ Văn Hạo đứng lại, hắn quay người nói: "Hắn nói chuyện ấp a ấp úng, tất có gì dối trá. Cái chuyện người bạn đào hôn đó tám chín phần mười là hư cấu. Nói không chừng có liên quan tới người của Bạch Y Xã. Trước tiên ngươi không cần tra xét, hãy dẫn người lên núi, chặn tất cả các con đường lên núi. Buổi tối hãy giữ lại tất cả những người lên núi. Nhớ kỹ không được vội vã lục soát trên núi để tránh bứt mây động rừng. Chờ tới sáng sớm ngày mai, tới điều tra mấy quán ăn trên núi, tra ra quán Tô Thanh mua thức ăn rồi cứ từ đó mà điều tra, đồng thời phái người mai phục quanh phòng của Tô Thành, theo dõi tất cả người ra vào đó".
"Hạ quan đã hiểu" Lưu huyện uý ôm quyền thi lê rồi vội vã bước đi.
Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt đi vào trong, hắn đi thẳng tới phòng của Kha Nghiêu, Kha Nghiêu không có trong phòng, nghe thấy trong phòng bên cạnh của Lâm Thanh Đại có tiếng cười nói, hắn vội vàng đi tói đẩy cửa bước vào thì thấy mấy người Bàng Vũ Cầm đang ở trong đó, vừa uống trà vừa nói chuyện. Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo đi vào liền đứng lên đón.
Chú hổ con Tiểu Khả đang ngoan ngoãn nằm dưới chân Anh Tử ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, vội vàng vùng dậy chạy tới quấn xung quanh chân Đỗ Văn Hạo, thân thiết cọ đầu vào chân hắn.
Lúc này Đỗ Văn Hạo cũng không có tâm tình để chơi đùa cùng Tiểu Khả. Hắn nhìn chằm chằm vào Khả Nghiêu, lạnh lùng nói: "Có phải ngươi báo với Ngô tri huyện để hắn bắt mẫu tử Trầm thị không?" Kha Nghiêu thấy ánh mắt Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nàng gượng cười nói: "Đúng vậy ca, là muội".
"Đừng gọi ta là ca. Nếu ngươi muốn mình vào đại lao thì cứ tự mình đi đi, dừng kéo cả gia đình ta vào đó" Đỗ Văn Hạo chỉ Kha Nghiêu giận dữ quát to.
Sắc mặt Kha Nghiêu tái mét, nàng lui lại sau hai bước, nước mắt vòng quanh, nàng run run nói: "Muội, muôi…".
Giọng nói của Đỗ Văn Hạo vẫn lạnh như băng: "Ta thấy ngươi đáng thương mới giữ ngươi lại, để ngươi theo chúng ta nhưng người lại coi thường sự tin tưởng của ta, giả truyền ý của ta, hãm hại ta thành người bất nghĩa càng làm cho ta liên quan tới Bạch Y Xã không rút chân ra được. Ta không thể tha cho ngươi. Ngươi đi đi! Ta không muốn người làm liên luỵ tới cả nhà ta".
Kha Nghiêu khóc oà, che mặt bỏ chạy ra khỏi phòng.
Lâm Thanh Đại nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công đừng nóng giận, muội ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. Thiếp đi xem muội ấy thế nào'.
Đỗ Văn Hạo giận tái mặt, không nói câu nào. Lâm Thanh Đại đuổi theo Kha Nghiêu.
Bàng Vũ Cầm đi tới cầm tay Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, chàng đừng nóng ruột. Trước tiên cứ ngồi xuống đã. Chuyện này, kỳ thật…".
Đỗ Văn Hạo khoát tay ngắt lời nàng: "Bây giờ cũng đã muộn rồi. Nàng hãy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên lớp giảng bài".
Nói xong Đỗ Văn Hạo quay người bước ra khỏi phòng quay về phòng mình. Đỗ Văn Hạo đóng cửa buồn bực nằm trên giường.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo đương nhiên cũng hiểu Kha Nghiêu làm vậy là chỉ muốn bản thân hắn không còn liên quan gì tới Bạch Y Xã, thẳng thừng phân rõ giới hạn. Thế nhưng nghĩ tới chuyện bản thân mình làm cái chuỵên ném đá xuống giếng, bán bạn cầu vinh, hắn không thể không tức giận.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Văn Hạo, đã ngủ chưa?"
Đó chính là tiếng của Lâm Thanh Đại. Đỗ Văn Hạo trở mình, quay mặt vào trong và nói to: "Cứ vào".
Cánh cửa mở ra, Lâm Thanh Đại đi tới bên giường, ngồi xuống mép giường, nàng ôm vai Đỗ Văn Hạo hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, chỉ hơi mệt'.
"Tức giận vì chuyện của Kha Nghiêu hả?"
"Ngày mai hãy cấp cho cô ta một ít tiền, hãy để cô ta đi thôi, nếu không sớm muộn cả nhà sẽ bị cô ta làm hại".
Lâm Thanh Đại thở dài nói: "Lần này chàng trách oan muội ấy".
"Có ý gì?' Đỗ Văn Hạo vẫn không quay người lại.
Lâm Thanh Đại ngập ngừng một lát rồi nói: "Mặc dù muội ấy ra mặt nói với Ngô tri huỵên nhưng đó không phải là chủ ý của mình muội ấy. Đó là chủ ý của tất cả mọi người chúng ta'.
"Nàng nói cái gì?" Đỗ Văn Hạo đột nhiên xoay người lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Đại hỏi.
"Chuyện này chúng ta muốn giấu chàng. Hôm đó Ngô tri huyện tới thăm, đúng lúc chàng không có nhà. Chúng ta thấy sắc mặt ông ta lo lắng liền hỏi ông ta có chuyện gì để chuyển lời lại cho chàng. Ngô tri huyện nói triều đình đã gửi công văn khẩn xuống nói tín đồ của Bạch Y Xã ờ Hoài Nam đã khởi sự, giết quan phủ tạo phản'