Tống Y

Ngô Tri châu cười vẻ nịnh hót nói: "Đó là ân điển của Ngự y đại nhân. Ngự y đại nhân đã biết chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ, không biết chuyện các ngươi che giấu khâm phạm của triều đình nên không phải chịu truy cứu tội. Ngự y đại nhân đã ra lệnh thả tất cả những người nhà của các ngươi không có dính dáng gì. Ngươi cũng nên cảm tạ ân điển của Ngự y đại nhân".

Lưu huyện uý cũng vội vàng phụ hoạ: "Đúng vậy. Ngự y đại nhân chính là gương sáng treo cao ( hàm ý tra án sáng suốt ). Đại nhân đã thả người nhà của các ngươi. Các ngươi còn không mau tạ ơn Ngự y đại nhân sao?"

Đỗ Văn Hạo nghe thấy hai người đó lặp đi lặp lại, có ý cường điệu chủ ý thả người của hắn. Hắn nghi ngờ suy nghĩ cẩn thận liền hiểu ra hai người này biết vụ án này cực kỳ trọng đại, cả hai sợ việc thả người nhà của tội phạm sẽ bị triều đỉnh truy cứu trách nhiệm nên lúc trước ngay trong sân đã nói rõ quyết định thả người của Ngự y đại nhân, bây giờ cả hai lại cường điệu việc thả người này, nhìn bề ngoài thì như cả hai đang nhân cơ hội nịnh bợ, khiến người khác cảm kích Đỗ Văn Hạo nhưng thực chất bên trong là công bố cho tất cả mọi người biết chuyện thả người không liên quan gì tới hai người. Tất cả chỉ là quyết định của Ngự y đại nhân.

Sau khi hiểu ra vấn đề này, Đỗ Văn Hạo cũng không hoảng sợ, bản thân hắn làm theo công văn của triều đình, hoàn toàn không có gì sai trái. Trong lòng hắn lại nảy sinh sự chán ghét đối với hai con người đang cố trốn tránh trách nhiệm này. Hắn ho khan một tiếng nặng nề rồi trừng mắt nhìn hai người vẻ dữ tợn.

Lập tức hai người tỉnh ngộ, biết Ngự y đại nhân đã nghi ngờ cả hai cố tình đùn đẩy trách nhiệm. Cả hai vội vàng khom người, không dám thốt lên lời nào nữa.

Diệp Chiêu nghe vậy liền hiểu ra, lập tức lệ hắn trào ra. Đột nhiên Diệp Chiêu quay người quỳ xuống, tiếng xích sắt bị kéo lê vang lên: "Diệp Chiêu đã phạm vào tử tội này vốn đã không mong được sống chỉ là Diệp Chiêu vẫn áy náy vì đã làm liên luỵ tới người nhà. Hôm nay nghe nói Ngự y đại nhân đã thả người nhà. Diệp mỗ, Diệp mỗ cảm kích đến rơi lệ. Kiếp này hận không thể báo đáp, chỉ đợi tới kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân đức của Ngự y đại nhân".

"Chuyện đó cũng không cần thiết. Bản quan có một điều không rõ. Ngươi có thể nói cho ta biết là đã giúp ta rồi".

Diệp Chiêu khẽ nói: "Xin Ngự y đại nhân tha thứ nếu như là chuyện có liên quan tới Bạch Y Xã, hạ quan. Khụ, khụ. Xin thứ cho Diệp mỗ không thể nói. Kỳ thật Diệp mỗ cũng không biết bất kỳ điều gì".

"Không phải chuyện đó. Ta nghe Ngô Tri châu nói ngươi đá Tô Thành một cước. Giày của ngươi nhỏ hơn một chút so với vết thương ở ngực của Tô Thành. Điểm này bản quan đã suy nghĩ cẩn thận bởi vì khi giày của ngươi va chạm sẽ gây ra vết thương nhỏ hơn do tác dụng của da thịt co lại nhưng tại sao một cước của ngươi lại tạo cho hắn thương tổn lớn như vậy mà trên áo bào không có bất kỳ dấu vết nào. Thực sự lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Hạ quan rất hiếu kỳ, ngươi coa thể cho ta biết không?"

Thân thể Diệp Chiêu khẽ chấn động. Hắn do dự hồi lâu rồi nói: "Xin Ngự y đại nhân thứ lỗi. Khi đó rất hỗn loạn. Diệp mỗ chỉ nhớ là mình đã xảy ra xung đột với hắn rồi hai bên đánh nhau còn cụ thể ta đã đá hắn vào chỗ nào bản thân ta cũng không nhớ rõ. Ta cũng không biết tại sao không để lại dấu vết trên áo bào của hắn. Ừm, có lẽ hắn đã vuốt lại áo của mình".

"Không đúng" Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Trên áo bào của hắn còn có mấy vết bùn bẩn, hắn lại không phủi đi. Vì sao hắn lại chỉ phủi đi có mỗi chỗ đó. Hơn nữa dù có phủi đi thì kiểu gì cũng phải để lại dấu vết".

"Việc này Diệp mỗ thật sự không biết".

"Trong tay hắn có cầm vật gì không?"

"Ừm, xin đại nhân thứ lỗi, Diệp mỗ thật sự không chú ý".

"Thôi vậy quên đi" Đỗ Văn Hạo phất tay áo rồi hắn chắp tay sau lưng tiếp tục đi kiểm tra.


Tô gia bị nhốt trong một phòng giam khác. Đó là một căn phòng bán hầm ngầm trong nhà lao. Sau khi Đỗ Văn Hạo đi xuống cầu thang tới phòng giam của Tô chưởng quỹ cùng Tô Thành thì hắn thấy Tô Thành đang nằm ngay đơ rên rỉ trên đống cỏ trong phòng. Tay chân hắn bị xiềng xích, trên cổ bị đeo gông.

Tô chưởng quỷ hiển nhiên không biết Đỗ Văn Hạo đứng sau sai khiến, lại còn tưởng bọn Ngô tri châu vì muốn nịnh bợ hắn nên đã mời hắn tới xem. Nói cho cùng vẫn phải cảm ơn việc Đỗ Văn Hạo đã cứu tính mạng con mình. Còn như là chuyện này đều là tai hoạ do mình gây nên, không thể trách người khác vì vậy nên Tô lão chưởng quỹ liền quỳ xuống, dập đầu với Đỗ Văn Hạo.

Tô Thành giãy giụa trên đống cỏ khô nhưng không ngồi dậy được. Hắn đành cười gượng gạo gật đầu ra hiệu.

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: "Thương thế của hắn chưa khỏi, làm thế này có thể làm vết thương nặng thêm, làm theo công đạo có cái tốt cũng có cái xấu. Hay cứ tháo gông cùm cổ và xích tay của hắn ra, chỉ cần xích chân hắn là được. Vết thương của hắn nặng như vậy, lại còn xích chân, liệu hắn có bỏ trốn được không?"

Ngô tri châu liên tục gật đầu, ông ta vội vàng sai cai ngục tháo gông cùm cùng xích tay của Tô Thành ra.

Tô Thành cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Hắn cố gượng cười nói: "Đa tạ Ngự y đại nhân".

Đỗ Văn Hạo liền hỏi Tô Thành vấn đề lúc trước hắn đã hỏi Diệp Chiêu. Thân thể Tô Thành cũng khẽ chấn động, hắn cũng nói không biết tại sao không lưu lại dấu vết trên áo".

Đỗ Văn Hạo thở dài nói: "Thôi quên đi. Bây giờ ngươi cảm thấy thân thể của mình thế nào? Có lẽ hai ngày tới các ngươi sẽ bị hộ tống về kinh thành. Ngươi có chịu được việc lặn lội đường xa không?"

Tô Thành cười cay đắng nói: "Mọi chuyện do mình làm ra thì cũng phải gánh chịu. Nếu như không chịu nổi thì coi như là mất mạng trên đường đi mà thôi".

Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi không cần tính mạng này nhưng ngươi cũng không nên để xảy ra chuyện với ngươi trên đường đi. Ta muốn xem xét vết thương của ngươi, tranh thủ khi ngươi chưa lên đường chữa trị cho thân thể ngươi khá hơn một chút".

Tô Thành rưng rưng nước mắt, hắn nghẹn ngào nói: "Vậy đa tạ Ngự y đại nhân".

Đỗ Văn Hạo vén áo bào lên rồi hắn đi vào trong phòng giam, ngồi xổm cầm tay và bắt mạch cho Tô Thành.

Trong lúc đó bên tai Đỗ Văn Hạo vang lên giọng nói của Tô Thành: "Ngự y đại nhân, lúc nãy đại nhân hỏi tiểu nhân dùng cái gì ngăn cản một cước đó của Diệp Chiêu. Đó là một tấm da dê có ghi phương thuốc cổ đại. Đó là báu vật gia truyền của Tô gia. Diệp Chiêu đã cố tình muốn đoạt lấy nó. Một cước của hắn đã đánh trúng tấm da dê đó nên không lưu lại dấu vết. Đại nhân với Tô gia ân trọng như núi. Nếu đại nhân có thể đồng ý với tiểu nhân một việc, tiểu nhân sẽ dâng tặng đại nhân báu vật đó".

Hai người đang ngồi ở chỗ ánh sáng lờ mờ trong phòng giam. Đằng sau chỗ hai người ngồi chính là vách nhà giam. Tiếng rên rỉ, tiếng kêu khóc, tiếng than thở vang lên cùng với tiếng nói chuyện của hai người. Đám người Ngô tri châu ở bên ngoài không thể nghe thấy hai người đang nói gì. Cho dù có nghe thấy đôi câu ba lời cũng sẽ nghĩ hai người đang nói về bệnh tình.

Đỗ Văn Hạo nghe thấy Tô Thành nói vật ngăn cản một cước của Diệp Chiêu chính là tấm da dê có phương thuốc thưọng cổ hay chính là vật gia bảo của Tô gia, Đỗ Văn Hạo vốn không tham lam gì bảo bối của Tô Thành nhưng khi nghe Tô Thành nói với vẻ trịnh trọng như vậy nên cũng tò mò, huống chi đây lại là một phương thuốc bí truyền nên hắn cũng muốn biết bí mật của nó là gì nên khẽ nói: "Ngươi nói nghe xem sao".


"Mẫu thân, thê thiếp, huynh đệ cùng hài tử và người nhà của tiểu nhân không biết chuyện tiêủ nhân cùng phụ thân gia nhập Bạch Y Xã. Bọn họ vô tội. Xin đại nhân hãy thả bọn họ, cho bọn họ một con đường sống".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi. Ta sẽ lập tức phóng thích người nhà và tôi tớ trong nhà của ngươi".

Kỳ thật người nhà Tô Thành Đỗ Văn Hạo đã ra lệnh thả ra hết. Vấn đề là hai phụ tử Tô Thành ở trong phòng giam, lại không cùng phòng với Diệp Chiêu vì vậy nên cả hai không biết và không gnhe thấy những gì Ngô tri châu cùng Lưu huyện uý nới với Diệp Chiêu nên thật ra yêu cầu của Tô Thành lại chính là việc Đỗ Văn Hạo đã làm lúc trước.

"Đa tạ!" Tô Thành không ngờ Đỗ Văn Hạo dễ dàng đồng ý với hắn như thế. Hắn bật khóc thút thít vì vui mừng rồi khẽ nói: "Tiểu nhân tin lời hứa của Ngự y đại nhân ngài. Tiêủ nhân nói cho ngài biết lần trước khi ở dưới chân núi Nga Mi, tiểu nhân đã giấu tấm da dê y phương này ở mặt phía đông của tháp báo quốc, ở hàng gạch thứ sáu từ dưới nhìn lên, bên trong hàng gạch có khắc tên đồ vật. Khi tiểu nhân xuống núi tới đó đau bụng quá, sợ mình ngất đi đánh mất bảo bối này nên mới dùng tiểu đao cậy mấy viên gạch ra rồi cất giấu quyển da dê ở bên trong".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt. Ta nhớ rồi. Bảo bối này ta sẽ chuyển hộ cho người nhà của ngươi".

"Không" Tô Thành căng thẳng nắm chặt tay Đỗ Văn Hạo nói: "Tuyệt đối không được".

Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Đó không phải là báu vật gia truyền của Tô gia các ngươi sao? Sao lại không thể chuyển lại cho Tô gia các ngươi?"

"Tô gia tiểu nhân gặp đại nạn, gia sản cũng bị tịch biên. Tấm da dê y thư thượng cổ này giao cho bọn họ cũng sẽ bị quan binh tịch biên. Hơn nữa nó là y thư, tặng lại cho Ngự y đại nhân là thích hợp nhất. Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng nghĩa sĩ".

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, hắn thầm chửi rủa trong bụng: Lão Tử ta không thể nào trở thành nghĩa sĩ cái rắm đó được. Nhưng bề ngoài hắn vẫn gật đầu nói: "Vậy cũng được. Đỗ mỗ rất hổ thẹn, đa tạ".

Tô Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cười sung sướng rồi hắn thở rốc thì thào: "Ngự y đại nhân, đại nhân đã từng cứu mạng Tĩnh Từ đại sư của bỉ xã. Toàn thể bỉ xã cảm kích tới rơi nước mắt. Sau này giáo chúng bỉ xã sẽ …".

Đây chính là chuyện Đỗ Văn Hạo cực kỳ muốn né tránh, hắn vội vàng chuyển đề tài, nói to: "Hãy há mồm để ta xem đầu lưỡi của ngươi".

Tô Thành vội vàng há mồm. Đỗ Văn Hạo làm như xem lưỡi rồi hắn đứng dậy nói: "Không có vấn đề gì lớn, sức khoẻ của ngươi đã hồi phục khá nhiều. Thế này đi, lát nữa ta kê cho ngươi một thang thuốc mới, cùng với thêm một số vị thuốc nữa để ngươi uống trên đường đi. Thế nhưng ngươi không được vận động quá nhiều. Khi ngươi lên đường ta sẽ bảo chuẩn bị cho ngươi một chiếc xe ngựa để chở ngươi lên kinh thành".

Tô Thành bị Đỗ Văn Hạo cắt ngang lời, không thể nào nói tiếp câu chuyện của mình nhưng hắn đã rất hài lòng. Hắn gắng sức ôm quyền nói: "Đa tạ. Đa tạ Ngự y đại nhân".

Tiếp theo Đỗ Văn Hạo đi kiểm tra phòng giam của mấy thủ lĩnh rồi hắn đi xuống một tầng hầm ngầm. Nơi đây là hầm ngầm, bốn phía là tường đá xanh, cực kỳ âm u. Hiển nhiên đây là nơi giam giữ trọng phạm. Nơi này ngoại trừ chiếc đèn lồng treo trước lối rẽ còn thì đều tối om.


Đỗ Văn Hạo đứng dưới đèn lồng, hắn muốn thích nghi với bóng tối trước. Bất chợt trong lúc đó vang lên tiếng xích sắt loảng xoảng. Một người lảo đảo đi tới chỗ hàng rào gỗ, hai tay ôm lấy hàng rào, giọng khàn khàn gào to: "Tri huyện đại nhân! Ngài đã nói, chỉ cần tiểu nhân cung khai thì sẽ lập tức thả tiểu nhân. Đại nhân…".

Đỗ Văn Hạo nhìn Ngô Tri châu hỏi: "Hắn là Thang Trung Hoài sao?"

Không đợi Ngô Tri châu lên tiếng, người nọ đã vui vẻ nói: "Đúng, đúng, tiểu nhân chính là Thang Trung Hoài. Không dám thỉnh quý tính đại nhân?"

Ngô Tri châu cười nịnh bợ nói với Đỗ Văn Hạo: "Đây là Ngự y đại nhân Đỗ Văn Hạo từ kinh thành tới".

"Hả?" Thang Trung Hoài không ngừng kích động, tiếng xích sắt cũng liên tục leng keng cùng với cơn kích động của hắn. "Ngự y đại nhân, tiểu nhân đã nghe nói về ngài. Ngự y đại nhân, ngài đã từng cứu mạng Tĩnh Từ sư thái của bỉ xã. Phì, phì, ngài đã từng cứu tính mạng của Tĩnh Từ lão tặc ni thủ lĩnh phản nghịch Bạch Y Xã. Tất cả giáo chúng Bạch Y Xã đều biết về ngài, hết sức cảm kích ngài".

Lưu huỵên uý lạnh lùng nói: "Câm miệng! Không được ăn nói bừa bãi! Ngự y đại nhân đó là … đó là…".

Nguyên hắn muốn tìm một lý do giải thích giúp Đỗ Văn Hạo nưng hắn lại không thể tìm ra từ thích hợp. Ngô tri huyện nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn: "Đó là Ngự y đại nhân nhìn xa trông rộng, đoán trước được Bạch Y Xã các ngươi có ý đồ mưu phản nên mới xâm nhập hang hổ, dọ thám âm mưu của các ngươi. Lần này đại nhân mới thống lĩnh ty chức cùng Lưu đại nhân lùng bắt các ngươi'.

Lập tức Lưu huyện uý tỉnh ngộ, hắn cũng vội vàng vuốt đuôi: "Đúng, đúng như vậy. Lần này lũ phản tặc các ngươi toàn bộ bị bắt về quy án, không tên nào lọt lưới chính là nhờ mưu tính sâu xa của Ngự y đại nhân, nhìn xa thấy rộng, dọ thám biết trước âm mưu của các ngươi. Ha, ha, các ngươi chẳng làm được việc gì tốt. Hết lần này tới lần khác các ngươi mưu phản, đại nghịch bất đạo. Đây là một trong thập ác trọng tội. Các ngươi cứ chờ chết đi".

Thang Trung Hoài bị hù doạ run bắn cả người, hai tay hắn nắm chặt hàng rào gỗ. Hắn hoảng sợ khóc lóc nói: "Ngự y đại nhân, cầu xin ngài đứng ra phân xử cho tiểu nhân. Tiểu nhân đã lầm đường lạc lối tham gia vào Bạch Y Xã. Tiểu nhân đã biết mắc phải trọng tội, đã nguyện ý hối cải, lập công chuộc tội. Lúc trước tri huyện đại nhân cùng huyện uý đại nhân bắt được tiểu nhân. Tiểu nhân đã chủ động cung khai toàn bộ các hành vi phạm tội cũng như tất cả các khâm phạm cùng chạy trốn tới Gia châu, kể cả Tô gia cùng Diệp gia chứa chấp bọn chúng. Tất cả đều do tiểu nhân khai báo. Tất cả đều là do tiểu nhân chủ động khai báo".

Đỗ Văn Hạo lãnh đạm nói: "Đúng vậy sao? Nói như vậy thì ngươi đã lập công rồi".

Thang Trung Hoài cảm thấy chiếc đầu trên cổ mình cũng đỡ lung lay mấy phần khi hắn nghe Đỗ Văn Hạo nói thế. Hắn không chịu nổi sự phấn khích, lập tức quỳ dạp xuống, dập đầu vào hàng rào gỗ kêu lên: "Đại nhân, triều đình đã ra thông báo những người nào đầu thú sẽ được giảm nhẹ tội. Những người lập công được ban thưởng. Tiểu nhân không dám nhận ban thưởng. Tiểu nhân chỉ cần nhận hình phạt nhẹ, được miễn tội chết mà thôi".

"Ngươi đã khai báo tất cả sao?"

"Tiểu nhân đã khai báo tất cả, kể cả chuyện khi còn trẻ tiểu nhân có chuyện yêu đượng vụng trộm với đại thẩm ở nhà bên, tiểu nhân cũng khai hết, không dám giấu giếm'.

"Ừ. Vậy ngươi hãy chờ. Triều đình sẽ có phán xét".

"Dạ, cám ơn Ngự y đại lão gia!".

Đỗ Văn Hạo cũng không muốn ở chỗ này nói lăng nhăng với loại người hèn nhát, bán chủ cầu vinh này, hắn liền quay người đi lên trên nhà lao, khi đi tới phòng trực của cai ngục, hắn viết một đơn thuốc bảo Ngô Tri châu bốc mấy thang thuốc mang theo trên đường đi để cho Tô Thành uống. Trước kia Ngô Tri châu cũng nhận không ít lợi ích từ Tô gia bây giờ Tô gia mắc phải trọng tội mưu phản, đẩy ông ta vào hoàn cảnh bắt buộc phải bắt. Thế nhưng nhớ tới những giao tình trước kia, trên đường chiếu cố một chút cũng không trái với quy định vì vậy Ngô Tri châu nhận lấy phương thuốc rồi đưa cho cai ngục đi bốc thuốc.

Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Ngô Tri châu càng Lưu huyện uý rồi hỏi: "Bản cung khai của khâm phạm đâu?"


Ngô Tri châu vội vàng cầm tới một chồng bản cung khai đưa cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo vội vàng đọc lướt qua. Lần này bắt được tổng cộng mười ba khâm phạm. Trong đó gã Thang Trung Hoài hèn nhát đã hoàn toàn nhận tội, khai báo ra tất cả những đồng bạn khác. Hắn lại còn viết thư hối tội. Những người khác dù có dùng nghiêm hình cũng hoàn toàn không cung khai điều gì.

Đỗ Văn Hạo đặt bản cung khai lên bàn, hắn thản nhiên hỏi:" Bước tiếp theo nhị vị định làm gì?"

Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi Ngô tri huyện lấy từ trong lòng ra một bản tấu chương. Ngô Tri châu khom ngươi, hai tay cung kính đưa bản tấu chương cho Đỗ Văn Hạo và nói: "Ngự y đại nhân, đây là bản phác thảo tấu chương ty chức đã viết. Thỉnh đại nhân xem qua".

Đỗ Văn Hạo cầm bản thảo tấu chương với vẻ thờ ơ rồi đọc qua. Bản tấu chương có ghi Thang Trung Hoài chính là thủ lĩnh nòng cốt của Bạch Y Xã trốn tới Gia châu, thông đồng với Đoàn Luyện sứ Diệp Chiều và phú thương Tô Thành, chúng còn cấu kết với bộ lạc Thổ Phiên với ý đồ trong ứng ngoài hợp cùng mưu phản. Ngự y Đỗ Văn Hạo đã rất cảnh giác phát hiện ra âm mưu làm phản, không quản ngại việc an nguy của tính mạng, giương cao đại nghĩa, xâm nhập vào hang hổ dụ rắn ra khỏi hang, mưu trí, linh hoạt phá vụ án mưu phản, bắt giam Thang Trung Hoài, Diệp Chiêu, Tô Thành cùng tất cả phản tặc, phá tan âm mưu phản kinh thiên động địa. Gia châu Ngô tri châu cùng Lưu huyện uý dưới sự chỉ huy của Ngự y Đỗ Văn Hạo đã thống lĩnh toàn bộ bộ khoái, giáp binh Gia châu trợ giúp v v v.

Thật ra vụ án này vốn là do Thang Trung Hoài khai ra nhưng trong bản tấu chương không có một chữ nào đề cập tới, hoàn toàn biến thành việc Đỗ Văn Hạo chỉ huy Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý toàn lực phá án. đặc biệt là Đỗ Văn Hạo trong bản tấu mô tả hắn giống như một người anh hùng thân cô thế cô dũng cảm phá án.

Sau khi đọc xong, Đỗ Văn Hạo đưa lại bản tấu chương cho Ngô Tri châu: "Cái vụ án này đều do mấy người Ngô đại nhân bắt được Thang Trung Hoài, ép hắn cung khai mà ra. Đây là công lao của hai người, không cần phải đề cao công lao của bản quan".

Ngô Tri châu tưởng Đỗ Văn Hạo thử dò xét suy nghĩ thực sự của hai người về bản tấu chương. Hai người bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Cả hai biết chuyện này không thể làm ra cái việc đoạt công lao của người khác. Đỗ Văn Hạo là người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng. Muốn có công lao thì cũng phải để Đỗ Văn Hạo lên công đầu. Chỉ có như thế thì Đỗ Văn Hạo mới có thể vì công lao của chính mình mà thêm mắm thêm muối vào bản tấu chương, khi đó hai người mới có cơ hội thăng quan phát tài.

Vì vậy Ngô Tri châu khom người cười nói: "Vụ án này phải có đại nhân tự mình dẫn dắt người dưới mới có thể phá được. Ngự y đại nhân là người nhìn xa trông rộng, sớm đã hiểu rõ âm mưu làm phản của Bạch Y Xã trong lòng bàn tay. Hai người bọn ty chức cho rằng phá vụ án này hoàn toàn chỉ nhờ vào công lao của Ngự y đại nhân mà thôi. Những gì nói trong bản tấu chương là ý nghĩ thật sự của hai ngươi ty chức".

Đỗ Văn Hạo không thể tiếp tục đùn đẩy nữa nếu không hai người này lại nghĩ bản tấu chương ghi vẫn chưa tốt, lại sẽ tiếp tục nịnh bợ hắn.

Hắn mỉm cười nói: "Lần này hai người cũng đã lập công lớn. Công này hoàn toàn không nhỏ".

Lập tức hai người cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, toàn thân khoan khoái. Cả hai vui mừng cúi đầu, không dám nói câu gì.

Lưu huyện uý lại nói khẽ: "Đại nhân, chúng ta cần đề phòng chuyện Thang Trung Hoài khi tới kinh thành vì cứu tính mạng của mình hắn lại nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen".

Đỗ Văn Hạo thờ ơ gật đầu. Hắn thực sự không để ý tới phần công lao. Hắn chỉ cần có thể chứng minh bản thân mình không có quan hệ với Bạch Y Xã, giải trừ mối đại hoạ này là đã vô cùng hài lòng.

Đỗ Văn Hạo nhìn xem thái độ của Ngô Tri châu. Nhưng loại chuyện chỉ nên đôn đốc làm cho hai người đó bày tỏ thái độ, dù sao những chuyện như này không thích hợp cho hắn trực tiếp tỏ rõ thái độ.

Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý đã sớm thương lượng cụ thể với nhau. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, Ngô Tri châu phất tay ra hiệu cho những người khác lui hết ra ngoài phòng, Lưu huyện uý đi ra đóng cửa lại rồi Ngô Tri châu khom người nói: "Ngự y đại nhân, vì đề phòng Thang Trung Hoài ăn nói linh tinh, hai người ty chức đã thương lượng, sẽ mượn hình phạt bức cung để làm hai tay hắn tàn phế, phá huỷ yết hầu của hắn, chọc thủng lỗ tai làm hắn điếc cũng như sẽ chọc mù hai mắt hắn. Làm như vậy chúng ta sẽ tránh được mối lo sau này. Căn cứ vào công văn của triều đình thì chỉ cần có thể nhận ra đúng là hắn là được. Chúng ta giao hắn không nguyên vẹn cũng được, hơn nữa sau này hắn cũng phải lên đoạn đầu đài".

Đỗ Văn Hạo sững sờ nhìn Ngô Tri châu khi hắn nghe Ngô tri châu nói một lát sau hắn vỗ đùi cui vẻ nói: "Hay! Chủ ý hay!".

Trong khi ba người vẫn đang thì thào thương lượng với nhau, Đỗ Văn Hạo lại đột nhiên kêu lên một tiếng "hay' làm Ngô Tri châu và Lưu huyện uý hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Đỗ Văn Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận