Tống Y

Bàng Vũ Cầm không dám nói câu nào nữa. Kha Nghiêu đi cuối cùng, không biết có phải do nơi này tăm tối, nàng một mực cúi đầu nhìn từng bụi cỏ một một, có lẽ nha đầu này sợ trời mưa, sét đánh hay rắn bò ra. Theo như lời nàng nói thì loại người đáng sợ nhất chính là loại người hai mặt, động vật đáng sợ nhất chính là nếu không phải là động vật không có chân thì cũng là động vật nhiều chân và dài. Hôm trước Lý Phố đào được một con giun đem cho nàng, nàng sợ tới hoa dung thất sắc, vậy đương nhiên đừng nói tới rắn.

Nghe Đỗ Văn Hạo nói thế Kha Nghiêu liền nói: "Đúng thế, muội sợ nhất là câu nệ. Mọi người cứ thoải mái, không câu nệ gì cả không phải là tốt hơn sao?"

Lâm Thanh Đại trừng mắt nhìn nàng một cái. Tuyết Phi Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi ưa thích không bị bó buộc. Ta sớm đã biết ngươi là người như vậy".

Bàng Vũ Cầm cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Tướng công, nghe nói cá ở núi Hành Sơn ăn ngon lắm. Ngày mai chúng ta đi câu cá có được không?"

Kha Nghiêu lại không có ý định buông tha, nàng lạnh lùng hỏi: "Nếu không thì sao, ngươi hãy nói rõ ra đi".

"Nếu không thì ngươi không trở thành như vậy, một sao chổi".

"Ngươi!" Kha Ngiêu tức giận đến run bắn cả người, tay nàng run run chỉ Tuyết Phi Nhi không nói nên lời.

Đỗ Văn Hạo nhíu mày, hắn đứng lại, quay đầu nhìn Tuyết Phi Nhi cùng Kha Nghiêu nói: "Phong cảnh đẹp như vậy, thời gian hai người dùng để đấu võ mồm với nhau dùng vào việc thưởng thức phong cảnh không phải là tốt hơn sao?"

Hai người thấy Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói nhưng giọng điệu có phần tức giận nên cả hai đều không dám nói gì nữa.

Khi đoàn người đi tới một cái đình hóng mát, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc dưới chân núi. Đỗ Văn Hạo đi vào trong đình, mọi người cũng đi theo, không ai nói câu nào, tất cả chỉ đứng lạng lẽ, bốn phía gió núi thổi vù vù, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Một hồi lâu không biết ai đó lên tiếng: "Kha Nghiêu đi đâu rồi?"

Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn mọi người, quả thật hắn không thấy Kha Nghiêu đâu. Tâm tư hắn không khỏi nặng trĩu. Tâm tư của nha đầu đó rất lớn, bây giờ trời tối đen. Nếu nàng muốn bỏ đi với địa thế vùng núi hiểm trở như này thì rất nguy hiểm. Đỗ Văn Hạo vội cho Lý Phổ mang theo mấy người đi tìm còn bản thân hắn cũng không còn tâm trạng nào để ngắm cảnh nên dẫn mọi người quay về.

Tuyết Phi Nhi đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo, nàng nói vẻ bất mãn: "Thật sự là tính cách của Đại tiểu thư, muội không có nói gì mà".

Đỗ Văn Hạo không nói gì, hắn chỉ chắp tay sau lưng, lầm lũi bước đi. Tuyết Phi Nhi thấy Đỗ Văn Hạo không có tâm trạng nói chuyện nên nàng cũng không nói gì nữa.

Khi quay lại khách điếm, quả nhiên Kha Nghiêu không quay lại đây. Lâm Thanh Đại cũng bối rối, nàng tự mình đi tìm Kha Nghiêu, khi ra tới cửa thì gặp Lãnh Mộc từ hậu viện đi ra, nàng liến bước tới hỏi: "Lãnh chưởng quỹ, các con đường trên núi chắc hẳn ngài rất quen thuộc, chung quanh đây có vách núi gì đó không?"

Lãnh Mộc cười nói: "Một khi là núi đương nhiên phải có vách núi. Phu nhân hỏi vậy để làm gì?"

Lâm Thanh Đại lo lắng nói: "Thế này, là do tiểu muội của chúng ta bị đi lạc".

Lãnh Mộc nghe vậy, ánh mắt hắn hiện lên sự nghiêm trọng, nói: "Tại sao có thể như vật chứ? Vậy chúng ta phải mau đi tìm, vạn nhất không cẩn thận thì hậu quả là không tưởng tượng nổi. Thế này đi, ta mang theo mấy tiểu nhị cùng với phu nhân đi tìm, cũng còn may là hôm nay trăng cũng khá sáng. Chúng ta đi thôi".

Lâm Thanh Đại cảm kích nhìn Lãnh Mộc gật đầu, hai người đi ra cửa. Ở trên lầu, một thân ảnh loé lên phi thân từ cửa sổ ra.


Đỗ Văn Hạo bất an đi đi lại lại trong phòng. Bàng Vũ Cầm đi vào cửa, trong tay nàng bưng theo một cái mâm, nàng khẽ nói: "Thiếp thấy Thanh Đại tỷ cùng Lãnh chưởng quỹ mang theo người đi tìm. Tướng công, chàng cũng không nên lo lắng quá, bản thân Kha Nghiêu cũng biết công phu, quyền cước, chắc hẳn không việc gì đâu' Nàng vừa nói vừa đặt cái mâm lên bàn. Trên mâm có một chén cháo hạt sen cùng hai đĩa thức ăn.

Đỗ Văn Hạo đi tới ngồi xuống cạnh bàn. Bàng Vũ Cầm cầm một đôi đũa rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Đỗ Văn Hạo. Môi nàng mấp máy nhưng cuối cùng không dám mở miệng nói.

"Ta không ăn, nàng ăn đi" Đỗ Văn Hạo nhìn thức ăn trong cái mâm nói.

"Tuyết Phi Nhi cũng không cố ý. Tính tình của muội ấy xưa nay vẫn thế, cứ nói là xong, không để bụng, có điều hôm nay muội ấy cũng hơi nặng lời" Bàng Vũ Cầm ngập ngừng nói.

"Ừ. Đánh người cũng không đánh vào mặt. Có nói cũng không nên nói thẳng ra vậy, làm tổn thương người khác. Nàng hãy bảo Phi Nhi sau này nói chuyện hãy cẩn thận một chút" Đỗ Văn Hạo cau mày nói.

"Ừ, thế nhưng chàng cũng biết tình tình của Phi Nhi. Muội ấy không đổi tính được. Thực ra bản thân Phi Nhi cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm sai. Phi Nhi đấu võ mồm với Kha Nghiêu không phải vì không ưa Kha Nghiêu mà vì Phi Nhi có tâm sự".

"Ta biết Phi Nhi lo lắng Kha Nghiêu lại trở thành tiểu thiếp của ta. Ta đã nói rồi, ta chỉ cảm thấy Kha Nghiêu đáng thương. Một khi Thanh Đại đã nhận Kha Nghiêu làm muội muội vậy thì cũng là muội muội của ta. Phi Nhi hết lần này tới lần khác có lòng dạ hẹp hòi".

Bàng Vũ Cầm ngồi xuống bên cạnh Đỗ Văn Hạo, một lúc lâu sau nàng mới khẽ nói: "Hay là chúng ta hãy để Kha Nghiêu rời đi nha".

Đỗ Văn Hạo ngẩng dầu nhìn Bàng Vũ Cầm một cái nhưng không nói gì. Bàng Vũ Cầm nói tiếp: "Ý của thiếp là Kha Nghiêu với chúng ta không thân, không thích, lại là một người có tâm tư. Nói thật trên đường đi Kha Nghiêu là người gây chuyện nhiều nhất, không phải là thức ăn không ngon thì cũng là giường cứng quá, không thoải mái, tính tình khó ưa. Điều này cũng dễ hiểu tại sao Phi Nhi không ưa nàng ta. Chàng xem như bây giờ, không nói câu nào đã đùng đùng bỏ đi làm cho mọi người lo lắng. Một khi đã xảy ra chuyện như vậy thì cứ để nàng ta đi là tốt nhất".

Đỗ Văn Hạo vẫn không nói gì, hắn đứng dậy đi ra đứng bên cửa sổ. Ánh trăng chậm chạp di chuyển như rùa vào trong một tầng mây. Sau một lát hoàn toàn bị mây che khuất, bầu trời trở nên tối đen. Trong hậu viện có tiếng người gọi nhau gì đó. Đỗ Văn Hạo chăm chú lắng nghe, thì gì người ta đang gọi nhau thu quần áo phơi trong hậu viện vì sau nửa đêm có thể có mưa, nghe nói vậy Đỗ Văn Hạo lập tức quay người đi ra cửa.

"Tướng công, tướng công đi đâu vậy?" Bàng Vũ Cầm đứng dậy hỏi.

"Ta ra ngoài một chút" Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa nói.

Bàng Vũ Cầm đứng trước cửa, ánh mắt đỏ hoe nhìn theo Đỗ Văn Hạo đi xuống lầu.

Tìm suốt một đêm không có kết quả cũng là một đêm mấy người Đỗ Văn Hạo không ngủ.

Khi trời sắp sáng quả nhiên trời đổ mưa to. Mấy người Lý Phổ cũng quay về sắc mặt vô cùng uể oải.

"Đại nhân, bây giờ cần phải làm gì?" Lý Phổ đăm chiêu hỏi.

Bàng Vũ Cầm liếc nhìn trộm Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo đi tới cạnh Lý Phổ, vỗ vai hắn nói: "Chúng ta cứ chờ một lát. Thanh Đại cùng Lãnh chưởng quỹ có lẽ sẽ tìm được".

Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang nói thì có tiếng bước chân lên lầu, Đỗ Văn Hạo vội quay đầu nhìn thì thấy Lãnh chưởng quỹ đang vội vã đi lên, tay hắn gãi gãi đùi vẻ khiếm nhã. Khi Lãnh chưởng quỹ đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo thấy trên đầu hắn có nước, không rõ đó là nước mưa hay là mồ hôi, sau lưng hắn không có ai khác.

"Thế nào, Lãnh chưởng quỹ?" Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi thăm.


Lãnh Mộc giơ tay lau nước trên trán, lắc đầu nói: "Chúng ta đã tìm khắp núi, chỗ nào cần tìm thì cũng đã tìm qua. Mưa to quá, đèn lồng cũng bị thổi tắt. Lần đầu tiên Kha Nghiêu cô nương lên núi, không thuộc đường, không thể đi nhanh như vậy được, không có lý nào không thể tìm thấy mới phải".

Bàng Vũ Cầm nói: "Không phải là giận dỗi rồi bỏ tới khách sạn khác ở rồi chứ?"

Lãnh Mộc nói: "Điều đại phu nhân nói cũng là điều ta đã nghĩ. Tại hạ đã phái người tới các khách sạn khác tìm nhưng cũng không thấy Kha Nghiêu cô nương. Đại nhân, tứ phu nhân nói muốn xuống núi tìm. Tại hạ không thuyết phục được phu nhân, hơn nữa tại hạ thấy thân thủ của phu nhân rất khá nên tại hạ bảo phu nhân mang theo một người tìm kiếm còn tại hạ về báo với đại nhân".

Lập tức tâm trạng của Đỗ Văn Hạo tồi tệ chưa từng có. Tuyết Phi Nhi lầm bầm nói: "Lần này thì hay rồi, còn muốn huy động tất cả mọi người thì nó mới có cảm giác là chúng ta coi trọng nó. Ở cái cùng núi non trùng điệp tối như hũ nút này rồi cũng không biết chạy ngã xuống đâu rồi".

"Đủ rồi!" Đỗ Văn Hạo quát to: "Dù Kha Nghiêu không phải là người thân của nàng nhưng tốt xấu gì thì cũng là tính mạng con người. Sao nàng có thể vô tình như vậy?"

Mọi người giật nẩy mình. Tuyết Phi Nhi cũng giật mình. Từ lúc thành hôn tới giờ Đỗ Văn Hạo chưa từng nói to một câu chứ nói tới việc trách mắng nàng. Tuyết Phi Nhi đỏ mặt bỏ chạy về phòng của mình.

Tiền Bất Thu nói: "Sư phụ, người hãy bớt giận, ta thấy Kha Nghiêu cô nương là người thông minh, chỉ nhất thời nóng giận, chắc chắn Kha cô nương cũng biết sư phụ lo lắng cho mình, sẽ không đi xa đâu. Người trẻ tuổi là vậy mà, khi cơn nóng giận qua đi thì sẽ quay lại thôi".

Lãnh Mộc cũng lên tiếng phụ hoạ. Hắn vẫn đang gãi đùi, thấy Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình, hắn xấu hổ bỏ tay ra nhưng hắn không nhịn được lại thò tay ra gãi, hắn cười ngây ngô nói: "Hì, hì, ngứa quá".

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Là bệnh mẩn ngứa hả?"

"Tại hạn nghĩ tối nay đi lại quá nhiều nên ra nhiều mồ hôi, lúc nãy ngứa quá không chịu được nên tại hạ mới gãi. Ha, ha".

"Có một sô bệnh ngoài ra không gãi được, càng gãi càng ngứa, để có thời gian ta sẽ xem cho ngươi".

"Đa tạ lão gia, ta sẽ mang mấy người tiếp tục tìm Kha Nghiêu cô nương. Mưa một lúc rồi mà vẫn chưa tạnh. đương rất trơn. Nếu vạn nhất, ôi!" Vừa nói Lãnh chưởng quỷ vừa rời đi.

Tiền Bất Thu vuốt dâu, nói nhỏ: "Sư phụ, thực ra tam nãi nãi cũng chỉ muốn tốt cho sư phụ thôi".

Bàng Vũ Cầm là nguyên phối, có sắc phong làm Cáo Mệnh phu nhân, chỉ có nàng mới được gọi là phu nhân. Ba người thiếp còn lại dựa theo thứ tự nạp thiếp trước sau: Liên nhi là nhị nãi nãi, Tuyết Phi Nhi là tam nãi nãi, Lâm Thanh Đại là tứ nãi nãi.

Đỗ Văn Hạo không hiểu, hắn nhìn Tiền Bất Thu hỏi: "Vậy là có ý gì?"

Tiền Bất Thu nói: "Kha Nghiêu cô nương quả thật rất tốt, là người thông minh, ở chung với mọi người cũng rất tốt nhưng du sao cô nương này là tiểu thư con nhà dòng dõi, phẩm chất thanh cao, tính cách lại rất cao ngạo. Tất cả mọi người đều cảm thấy Kha Nghiêu cô nương có gì đó với sư phụ. Dù sao thì Kha Nghiêu cô nương cũng đã từng ở…".

"Thôi được, chuyện này trong lòng ta cũng biết. Mọi người đã một đêm không ngủ, hãy đi nghỉ ngơi chút đi".

Tiền Bất Thu nói: "Mấy người chúng ta ở tuổi này thì cũng ngủ rất ít, hơn nữa vẫn chưa tìm thấy Kha Nghiêu cô nương, không ai có tâm trạng để ngủ được, chúng ta cứ xuống lầu chờ với sư phụ".


Một lát sau Lâm Thanh Đại cùng mấy người Lãnh Mộc quay về. Đỗ Văn Hạo không khỏi tuyệt vọng khi thấy không có Kha Nghiêu về cùng với mấy người đó.

Lâm Thanh Đại mệt mỏi ngồi xuống bên người Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo, làm sao bây giờ? Muội ấy không có lý do nào mà không nói với chúng ta câu nào đã bỏ đi, phải không?" Chưa nói xong, không kiềm chế được đã bật khóc nức nở.

Đỗ Văn Hạo ôm vai Lâm Thanh Đại, hắn nhận ra người nàng đang run bần bật: "Quần áo củae nàng ướt hết rồi. Nàng hãy lên thay đổi quần áo trước. Ta sẽ bảo tiểu nhị nấu cho nàng một bát canh gừng để tránh nhiễm lạnh".

Lâm Thanh Đại nói: "Không việc gì cả. Suốt đoạn đưồng đi thiếp một mực nghĩ rốt cuộc là Kha Nghiêu muội muốn đi đâu?'

Bàng Vũ Cầm nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ không nên quá lo lắng. Kha Nghiêu cũng không gan đi quá xa, có lẽ muội ấy thấy trời mưa nên trú ở một sơn động nào đó hay ở một chỗ nào đó. Nếu muội ấy biết mọi người đang tìm mình, muội ấy sẽ nhanh chóng quay lại".

Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy Bàng Vũ Cầm nói có lý. Tuy tính tình Kha Nghiêu cao ngạo nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện không từ mà bỏ đi. Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người đều làm mất lòng nàng. Không phải đã xảy ra chuyện gì để nàng bất chấp hậu quả bỏ đi như vậy chứ?"

Đúng lúc ấy, một tiểu nhị bước nhanh từ bên ngoài vào, hắn kích động nói: "Đại lão gia, tìm được rồi. Tìm được Kha Nghiêu cô nương rồi".

Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng lên hỏi: "Ở đâu?"

"Đang ở ngoài cửa".

Đỗ Văn Hạo bước mà như chạy, những người còn lại cũng vội vàng chạy ra ngoài cửa khách sạn. Hai nam tử có vẻ là người săn bắn đang dìu một nữ tử người ướt dầm đìa đứng ở ngoài cửa. Quả nhiên nữ tử đó đúng là Kha Nghiêu, nàng đứng cúi thấp đầu, nước mưa từ mặt nàng nhỏ xuống tí tách. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình run rẩy như muốn ngã.

Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại vội vàng tiến tới đỡ lấy Kha Nghiêu. Hai người săn bắn đó đã nghe nói đây là nha môn Đại lão gia, cả hai vội vàng khom người thi lễ: "Tiểu nhân bái kiến Đại lão gia".

Đỗ Văn Hạo ôm quyền nói với hai người thợ săn: "Thật sự cảm tạ nhị vị. Không biết nhị vị phát hiện ra xá muội ở đâu vậy?"

Người thợ săn gầy gò nói: "Ở trong rừng trông coi lợn rừng của chúng tiểu nhân, lúc tảng sáng bọn tiểu nhân phát hiện ra vị cô nương này đang ở trong lều. Lúc đó khi nghe bọn tiểu nhân nói lại tưởng bọn tiểu nhân là người xấu, cầm một cành cây muốn đánh đuổi bọn tiểu nhân. Bọn tiểu nhân vội nói là người săn bắn và bỏ ra ngoài lều, cô nương mới bỏ cành cây xuống" Nói xong hắn nở một nụ cười đôn hậu.

Người còn lại nói: "Đúng vậy, tiểu nhân thấy cô ấy bị bệnh, bọn tiểu nhân liền hỏi xem cô nương là người nơi nào. Nhìn trang phục bọn tiểu nhân biết không phải là người địa phương. Cô nương chỉ nói là bị lạc đường, muốn tìm ca ca. Bọn tiểu nhân hỏi ca ca ở chõ nào, cô nương liền nói đang ở tại khách sạn Phật Âm, bọn tiểu nhân liền đưa cô nương tới khách sạn, đi được nửa đường, cô nương không đi được, tiểu nhân cùng đệ đệ của mình không thể cõng nên dùi vị cô nương này về đây. Hình như cô nương ấy đã bị thương".

Đỗ Văn Hạo liền bảo mấy người Bàng Vũ Cầm đỡ Kha Nghiêu lên trên lầu rồi hắn lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho hai người thợ săn: "Một chút thành ý, xin nhị vị nhận cho".

Hai người thợ săn lúng túng khoát tay: "Không, không. Đây là việc tiểu nhân nên làm, không thể nhận tiền của ngài. Tiểu nhân xin cáo từ" Nói xong hai người thợ săn quay người rời đi. Đỗ Văn Hạo cảm thấy áy náy hắn liền đuổi theo nhét tấm ngân phiếu vào đại lưng của một người thợ săn.

Người thợ săn liền khom người tạ ơn. Sau khi đi xa, hai người liền lấy tờ ngân phiếu ra xem, thì ra đó là hai mươi lạng. Cả hai ngây người kinh hãi, cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ có nhiều bạc thế vậy. Thế này có hy vọng lấy vợ sinh còn rồi. Cả hai vô cùng cao hứng cười toe toét.

Đỗ Văn Hạo đi lên trên lầu, Liên nhi bước tới khẽ nói: "Thanh Đại tỷ đang tự mình tắm rửa, thay y phục cho Kha Nghiêu. Lão gia, người hãy chờ một lát hãy vào".

Đỗ Văn Hạo cau mày hỏi: "Tình trạng của Kha Nghiêu thế nào?"

Liên nhi nói: "Xem ra rất mệt mỏi. Đi đi lại lại cả một buổi tối nhất định là phải mệt rồi, đã bảo người của khách sạn chuẩn bị nước gừng nóng".

Một lát sau cánh cửa mở ra, Lâm Thanh Đại đi ra ngoài, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Kha Nghiêu muốn gặp tướng công".


Sau khi đi vào phòng Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Kha Nghiêu nằm nghiêng trên giường. Đỗ Văn Hạo đi tới ngồi xuống cạnh giường và hỏi: "Thế nào?"

Kha Nghiêu cười vẻ mệt mỏi nói: "Ca, thật xấu hổ, đã để mọi người phải lo lắng".

Đỗ Văn Hạo sờ trán Kha Nghiêu, hắn nhận ra trán nàng bị sưng, hắn miễn cưỡng tươi cười nhìn nàng nói: "Nha đầu ngốc, muội là muội muội của ta, còn xấu hổ cái gì nữa. Cũng may là muội đã quay về. Nếu muội lén bỏ đi, mọi người mới cảm thấy không an tâm".

Kha Nghiêu cười gượng nói: "Là do muội quá kích động. Tất cả chỉ vì một câu nói vui đùa mà muội cứ nghĩ quẩn trong lòng, chạy loạn khắp nới, kết quả là không tim được đường về sau nữa trời lại mưa rất to. Muội rất sợ hãi, khi phát hiện ra có một túp lều, muội liền trốn ở đó. Muội xin lỗi đã làm hại mọi người một đêm không ngủ tìm muội" Khoé miệng Kha Ngiêu khẽ co giật mấy cái, nước mắt nàng trào ra.

Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng nói: "Thôi được. Phỏng chừng nước mắt cả đời này của muội đã chảy hết phân nửa rồi. Ông trời cũng thật đáng thương, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi".

Cánh cửa lại mở ra, Bàng Vũ Cầm bưng chiếc khay có bát nước gừng nóng đi vào. Nàng đặt cái khay trên bàn rồi bưng một bát nước gừng tới bên cạnh Kha Ngiêu nói: "Nào, hãy uống nước gừng nóng đi".

Kha Nghiêu định ngồi dậy, Bàng Vũ Cầm liền đưa bát nước gừng cho Đỗ Văn Hạo, nàng ngồi lên giường đỡ Kha Nghiêu dậy và nói: "Một buổi tối không ngủ là rất không tốt cho sức khoẻ. Ta tới đây xin lỗi muội hộ cho Tuyết Phi Nhi. Muội ấy nói muội ấy rất hối hận. Hy vọng muội có thể tha thứ cho Phi Nhi".

Kha Nghiêu vội vàng lắc đầu nói: "Không, không. là do muội không tốt, là muội ngang ngạnh" Nói xong nàng cầm bát nước gừng, uống một hơi hết.

Bàng Vũ Cầm nhận chiếc bát để xuống mâm rồi nói: "Muội có bị thương không? Hãy để ta xem nào".

Kha nghiêu nói: "Không việc gì, chỉ có một vết thương ngoài ra. Đường trơn quá nên bị ngã".

Lâm Thanh Đại sẵng giọng nói: "Lại còn nói là bị thương ngoài ra. Bị rách một miếng da to. Máu chảy ướt đẫm nội y".

Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn Kha Nghiêu rồi hắn nghiêm giọng nói: "Ngoại thương cũng không thể coi thường. Muội theo ta học y hẳn muội cũng biết, một khi vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Muội hãy để Vũ Cầm xem cho muội".

Sau khi Bàng Vũ Cầm trả lời, Đỗ Văn Hạo liền đi ra khỏi phòng.

Ngay khi xuống lầu, Đỗ Văn Hạo liền nhìn thấy Tuyết Phi Nhi đứng ngửa mặt nhìn lên lầu, hắn nói với nàng: "Thế nào? Muốn nói gì với Kha Ngiêu hả? Tại sao không lên đó?"

"Thiếp không muốn gặp cô ta. Hừ, cô ta cho là chúng ta không biết sao. Cô ta dùng cách này làm chàng lo lắng, cũng lại hạ uy của thiếp, cô ta cũng nhân cơ hội này lấy lòng của chàng, làm chàng đau lòng vì cô ta. Hừ, toan tính này của cô ta thiếp còn không biết sao?"

Quả thực Đỗ Văn Hạo lâm vào tình trạng dở khóc dở cười: "Ta còn tưởng nàng thật tâm bảo Vũ Cầm xin lỗi hộ nàng".

"Xin lỗi? Ai bảo Vũ Cầm tỷ phải đi xin lỗi? Thiếp không có ý đó. Dựa vào cái gì mà bảo thiếp phải xin lỗi? Thiếp nói mấy câu nặng nề một chút mà phải xin lỗi vậy nàng ta bỏ đi suốt một đêm làm mọi người lo lắng không yên vậy thì phải làm sao?'

"Kha Ngiêu đã xin lỗi mọi người. Thôi quên đi, ta cũng không để ý nữa. Lên núi là để vui chơi. Tốt hơn hết các người nên bớt đấu võ mồm với nhau. Ta đau đầu lắm, ta chỉ muốn đi ngủ một lát".

Nói xong Đỗ Văn Hạo quay lưng đi về phòng mình. Hắn đóng cửa lại, để nguyên quần áo như vậy lên giường nằm.

Đỗ Văn Hạo đã một đêm không ngủ, hắn cứ nghĩ nằm xuống sẽ ngủ ngay lập tức nhưng hết lần này tới lần khác hắn nằm xuống một lúc lâu mà vẫn không thấy buồn ngủ, trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng tội nghiệp của Kha Nghiêu.

Từ trước tới nay hắn vẫn chỉ coi nha đầu này là một đứa trẻ bởi vì nếu ở thời hiện đại nàng vẫn chỉ là một học sinh cấp hai, bản thân hắn đã có một Lâm Thanh Đại là hồng nhan tri kỷ, tâm đầu ý hợp, Bàng Vũ Cầm hiền lành, Tuyết Phi Nhi cũng được coi là tri kỷ, Liên nhi rất hiểu chuyện. Hắn chưa từng sẽ đối đãi với Kha Nghiêu như thế nào, cũng không có ý tứ gì với nàng nhưng tại sao hết lần này tới lần khác nàng lại kề cận hắn? Xem ra hắn tuyệt đối không thể cho qua chuyện này. Nếu chuyện này không giải quyết sớm, tất xảy ra chuyện lớn.

Trong lòng đã thầm định như vậy nên tâm trạng rối bời của Đỗ Văn Hạo cũng yên tĩnh trở lại, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận