Tống Y

Đỗ Văn Hạo nói: "Hay. Hãy lấy Ngũ Vị đường của ta là chiêu bài thí điểm. Chờ sau khi thí điểm thành công, tích luỹ kinh nghiệm, từng bước mở rộng tới một số sản phẩm của các cửa hiệu lâu đời, cũng cần phải ban hành một số pháp lệnh bảo vệ. Sau này không cần phải ban thánh chỉ cho từng sản phẩm".

Cao Thao Thao nói: "Cái này ta không hiểu ngươi cứ quyết định là được. Muốn ta làm gì cứ nói, ta cho người làm cái đó. Bảo vệ danh dự của các cửa hiệu lâu đời, phòng ngừa thương nhân bất lương giả mạo. Ta tin tưởng biện pháp bảo vệ các cửa hiệu lâu đời của ngươi nhất định không phải là một chủ ý ôi thiu".

"Ha ha. Có phải là chủ ý ôi thiu hay không vẫn còn rất khó nói. Có một vĩ nhân nói: Thực tế chính là tiêu chẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý. Ai nói cũng không tính, thực hiện tốt mới tính".

"Vĩ nhân này nói không sai" Tuy Cao Thao Thao không hiểu lắm lời của Đỗ Văn Hạo nhưng đại khái cũng hiểu một chút. Nàng cười hì hì nhìn hắn, thầm nghĩ câu nói này không phải là của cái gọi là vĩ nhân gì đó nếu không tại sao mình chưa bao giờ nghe nói. Nhất định lại là do Đỗ Văn Hạo bịa ra nhưng cũng không hỏi.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ta muốn toàn lực ứng phó chỉnh đốn quân đội. Thái y cục nhất định phải có một người tín nhiệm, có nghiệp vụ giúp ta mới được".

"Vậy được! Ta phong cho đồ đệ của người là Tiền Bất Thu làm Cục phán Thái y cục để hắn giúp ngươi.

Đúng rồi, không phải còn có bà đỡ cùng nữ quan giáo học. Ta phong cho phu nhân và tiểu thiếp của ngươi trước kia làm bà đỡ phủ Khai Phong làm y quan, thế nào?"

"Hay!" Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, hắn hôn nàng nói: "Thao Thao, nàng thật tốt. Ta thay Vũ Cầm và Phi Nhi cám ơn nàng".

"Cám ơn cái gì? Suy nghĩ của ngươi cũng chính là suy nghĩ của ta".

"Vậy coi như là chúng ta tâm linh tương thông".

Thái Hoàng Thái Hậu cười to nói: "Còn gì khác nữa không?"

"Còn nữa" Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Muốn học phẫu thuật chữa bệnh nhất định phải tiến hành giải phẫu thi thể vì vậy ta muốn thỉnh nàng hạ một đạo thánh chỉ yêu cầu các địa phương sau này xử tử phạm nhân không được phép cho người lãnh thi thể cũng với các trường hợp tử vong vì thiên tai cũng không cho người lãnh về. Tất cả các thi thể phải dùng khối băng niêm phong cất vào kho sau đó cấp cho Thái y cục, ta muốn dùng để giải phẫu dạy học. Sau khi thi thể sử dụng xong chúng ta sẽ tiến hành hoả táng".

Cao Thao Thao gật đầu nói: "Điều này không có vấn đề gì. Dù sao những thi thể không có người nhận cũng đều hoả thiêu hay là chôn lung tung ở các nghĩa địa. Nay các ngươi dùng để dạy học y thuật, học xong hãy cứu càng nhiều người càng tốt. Đây là chuyện tốt. Ngày mai ta sẽ hạ chỉ thông báo các nơi. Còn chuyện gì khác không?"

"Đúng vậy. Có khả năng công tác điều tra của ta có liên quan đến tam tỉnh lục bộ cùng các bên liên quan khác. Ta cần bọn họ phối hợp cung cấp các tư liệu".

"Ta hiểu. Ta lập tức ghi cho ngươi một đạo thủ dụ, lệnh cho cả triều đình cùng nha môn các địa phương đều phải nghe lệnh của ngươi, thuận tiện cho việc điều tra của ngươi. Thế nào?"

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá".

Cao Thao Thao gọi Tiêu công công tới, mang giấy bút. Nàng cầm bút viết một đạo thủ dụ, đóng đại ấn, đưa cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo vui mừng phấn khởi, hai tay cung kính nhận lấy, cẩn thận cất vào trong người rồi cáo từ ra về.

Ngay khi Đỗ Văn Hạo ngồi kiệu ra tới cửa cung Khôn Ninh. Một trong hai nội thị gác cổng tiến lên trước, khom người nói: "Đại tướng quân, chuyện dạy học cho Hoàng Thượng thì nên làm thế nào bây giờ?"


"Ha ha. Ngươi hỏi ta ta hỏi ai bây giờ?" Tâm tình Đỗ Văn Hạo rất tốt nên tuỳ tiện vui đùa nhưng khi nhìn thấy vẻ thắc thỏm lo âu của viên nội thị hắn mới ý thức được rằng bây giờ bản thân mình không còn là một Ngự y nho nhỏ mà đường đường là quan nhị phẩm Tể chấp, tam nha Đô Kiểm Điểm. Bất kỳ lời nói giỡn nào cũng khiến người khác tin là thật. Nụ cười vụt tắt, hắn nói tiếp: "Ngươi nên đi tìm người phụ trách việc dạy học cho Hoàng Thượng đi. Ngươi tìm ta, ta thực sự không biết".

Viên nội thị vội vàng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu đã có dặn dò việc dạy học cho Hoàng Thượng do ngài phụ trách".

"Ta?" Đỗ Văn Hạo ngẩn người: "Vừa rồi ta ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu ra, người không nói với ta chuyện này".

"Điều này đúng là do Thái Hoàng Thái Hậu nói. Tiểu nhân cũng không dám giả truyền thánh chỉ. Ban chiều khi Hoàng Thượng đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu bẩm báo về chuyện dạy học, Thái Hoàng Thái Hậu đã nói vậy".

"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: lúc trước chỉ nói chuyện thất bại chiến trận giữa Đại Tống cùng Tây Hạ và Đại Liêu, Cao Thao Thao rất phẫn nộ, trong cơn tức giận của mình chỉ e nàng đã quên chuyện này nên hắn nói tiếp: "Nếu là chỉ dụ của Thái Hoàng Thái Hậu, đương nhiên phải tuân theo. Hoàng Thượng phải học những gì?"

"Tứ thư ngũ kinh và các loại nghi lễ cung đình".

"A. Bây giờ đã muộn rồi. Hãy để ngày mai hẵng tính. Sáng mai bản tướng quân đi gặp Hoàng Thượng, mời hai vị thầy dạy khác của Hoàng Thượng cùng thương nghị".

Người nội thị kia vội nói: "Đại tướng quân, chỉ e sáng mai không được".

"Vì sao?"

"Sáng mai ngài phải thảo luận chính sự ở Chính sự đường. Đây là công văn của nha môn Tể tướng gửi cho ngài" Nói xong hai tay viên nội thị cầm công văn, khom người đưa cho Đỗ Văn Hạo.

"Ồ?" Đỗ Văn Hạo nhận lấy, mở ra lấy ra một tờ giấy, mở xem thì ra đó là một giấy thông báo hội họp, thông báo cho hắn sáng sớm ngày mai, giờ thìn tới nha môn Tể tướng thương nghị sự vụ quân chính.

Lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nhận được thông báo hội họp nên trong lòng rất cao hứng. Sáng sớm ngày mai là lần đầu tiên hắn tham gia thương nghị sự vụ quân chính, thực hiện chức năng Tể chấp của mình, trong lòng niềm vui không khỏi nhân lên. "Sáng mai phải họp thương nghị việc quân chính. Điều này không thể chậm trễ. Vậy hãy để chiều ngày mai, hay tối ngày mai, thế nào?"

Viên nội thị cười nói: "Đại tướng quân, chỉ sợ là không chờ đợi được. Nghe nói trước kia Hoàng Thượng còn là Hoàng tử rất lười biếng, không chịu học hành, đi ra ngoài chơi lâu mới quay về, Thái Hoàng Thái Hậu biết được, dùng thước đánh vào lòng bàn tay Hoàng Thượng vì vậy Hoàng Thượng bây giờ sợ chậm trễ việc học nên mới cho tiểu nhân mời Đại tướng quân tới thương nghị chuyện học sau này".

"Chẳng phải những thầy dạy của Hoàng Thượng đã định rồi sao? Không được, lúc sáng sớm, hai sư bảo Lục Điền cùng Thái Các đã bị bãi thay mới. Mặc dù đã chọn hai người sư bảo Triệu Ngạn cùng Phó Nghiêu Du nhưng vẫn còn chưa thương nghị phân công nên không thể dạy học được".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ trời cũng đã muộn. Lúc này mời nhị vị đại nhân tới thương nghị cũng không tiện. Ừ. Như này đi, ngươi hãy quay về bẩm báo Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng sáng mai cứ xem lại những bài học ngày trước. Chiều mai ta muốn khảo sát xem Hoàng Thượng lúc trước học thế nào. Đợi ngày mai sau khi ta tìm nhị vị đại nhân thương nghị, xác định lại công việc đảm nhiệm dạy học".

Viên nộ tị vội vàng khom người trả lời.

Đỗ Văn Hạo thưởng cho hai viên nội thị một ít bạc vụn. Hai viên nội thị vui mừng, suý chút nữa quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Đỗ Văn Hạo vui mừng phấn chấn mới ngồi kiệu rời khỏi Hoàng cung, quay trở về Ngũ vị đường.


Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện. Đỗ Văn Hạo vẫn chưa kịp thích ứng nên hắn cười khúch khi đi vào nhà. Anh Tử hiếu kỳ hỏi: "Thiếu gia, nhìn người phấn chấn như vậy, hẳn là có chuyện tốt?"

"Đương nhiên là có chuyện tốt. Chuyện rất tốt. Ha ha ha. Mau đi mời phu nhân và các vị nãi nãi, Trầm sư gia, Kha cô nương, Tiền Bất Thu, Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu tới chánh đường. Thiếu gia ta có việc muốn công bố".

"Vừa hay phu nhân cũng có chuyện muốn nói với người".

"Thật vậy sao? Có chuyện gì vậy?'

"Nô tỳ cũng không dám mau miệng. Đợi lát nữa phu nhân sẽ cho thiếu gia biết. Hì hì".

"Ngươi tiểu nha đầu này. Dám nói dối với ta. Xem ta trị ngươi thế nào" Nói xong Đỗ Văn Hạo thò tay muốn ôm Anh Tử. Anh Tử cong người né tránh, cười hì hì chạy đi.

Bốn phu nhân của Đỗ Văn Hạo, Kha Nghiêu cùng mấy người Trầm sư gia, Tiền Bất Thu nhanh chóng đi vào đại sảnh. Sau khi mọi người ngồi xuống nhìn thấy sắc thái phấn chấn của Đỗ Văn Hạo thì rất hiếu kỳ.

Đỗ Văn Hạo ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mọi người, sáng hôm nay bản tướng quân lại thăng quan. Ha ha. Thái Hoàng Thái Hậu ân điển thăng ta làm tam nha Đô Kiểm Điểm, hàm nhị phẩm, còn đặc biệt xếp ta vào Tể chấp tham gia xử lý sự vụ quốc gia. Ha ha ha".

Mọi người kinh ngạc, vui mừng khi nghe tin này. Lúc trước Đỗ Văn Hạo đã là tam nha Đô Chỉ Huy Sứ, tòng nhị phẩm. Bây giờ thăng lên chính nhị phẩm Đô Kiểm Điểm. Nhưng điều nay không thực sự làm mọi người kinh ngạc vui mừng. Điều làm bọn họ kinh ngạc chính là Đỗ Văn Hạo được tham gia Tể chấp. Nếu trong xã hội hiện đại thì tương đương với thường uỷ viên bộ chính trị, thuộc về một tập đoàn lãnh đạo cao nhất của đất nước nên ai nấy đều đứng dậy chúc mừng.

Trong lòng Đỗ Văn Hạo vui như hoa nở nhưng hắn không thể biểu lộ sự đắc ý quá mức trên gương mặt mình. Hắn chỉ mỉm cười chắp tay đáp lễ: "Đều là ân điển của Thái Hoàng Thái Hậu, ta xấu hổ không dám nhận".

Kha Nghiêu cười hì hì nói: "Ca ca. Ca lại khiêm tốn rồi. Chức vị này nên sớm để người ngồi. Ca tham gia vào Tể chấp cũng hoàn toàn đủ tư cách".

Đỗ Văn Hạo vội vàng khoát tay nói: "Quá khen, quá khen! Ngoại trừ việc đảm nhiệm Tể chấp, Thái Hoàng Thái Hậu còn muốn ta kiêm nhiệm Đề Cử Thái y cục, phụ trách công việc của Thái y cục" Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Tiền Bất Thu: "Bất Thu, Thái Hoàng Thái Hậu đã nói muốn phong ngươi làm Cục phán Thái y cục ( phó cục trưởng ) để ngươi giúp đỡ ta trong việc cải tiến chế độ dạy y thuật của Thái y cục. Ngươi có hứng thú không?"

Tiền Bất Thu cười khom người nói: "Đương nhiên là có hứng thú. Sư phụ có rất nhiều thần kỹ. Trên đường tuần y đã dạy không ít người. Nếu có thể duy trì lâu dài hệ thống truyền thụ của Thái y cục thì sẽ rất tốt. Lão hủ nhất định sẽ dốc sức phụ tá sư phụ, làm tốt công việc của Thái y cục".

"À, đúng rồi. Cầm nhi, Phi nhi. Thái Hoàng Thái Hậu còn nói muốn phong hai người là y quan Thái y cục, chuyên phụ trách giảng dạy môn nữ khoa. Hai người có nguyện ý không?"

Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi vui mừng phấn chấn, cả hai liếc nhìn nhau đứng dậy, đáp lễ. Bàng Vũ Cầm nói: "Tướng công, chúng thiếp nguyện ý, nhất định sẽ trợ giúp tướng công dạy tốt môn nữ khoa".

"Ừ. Trách nhiệm cải cách chế độ học tập của Thái y cục ta nhờ cả vào mấy người. Thật ra chỉ cần thực hiện theo chương trình chúng ta thực hiện trên đường tuần y là được. Đúng rồi. Thái Hoàng Thái Hậu còn đồng ý sau này những người chết đói, xử trảm không được để người nhà lãnh về. Toàn bộ thi thể đưa tới Thái y cục, dùng vào việc tiến hành giải phẫu thi thể dạy học. Ba người cũng đã học được nhiều kiến thức về giải phẫu, nhất định có thể đảm đương được".

Kha Nghiêu nói: "Vậy Ngũ Vị đường do ai cai quản?"


Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đừng có gấp. Hãy nghe ta sắp xếp. Ta trở thành Tể chấp. Bất Thu, Cầm nhi, Phi nhi cùng tới Thái y cục chỉ e không còn thời gian cai quản Ngũ Vị đường. Sau này Ngũ Vị đường giao cho hai người Khờ Đầu quản lý. Những năm qua Diêm Diệu Thủ đi theo ta, y thuật cũng tiến rất xa, đặc biệt là trong việc chữa trị vết thương lở loét cùng xương cốt, hoàn toàn có thể đảm nhiệm, nội khoa hắn cũng có nhiều tiến bộ. Trong năm qua y thuật của Khờ Đầu cũng tiến bộ không ngừng. Hai người các ngươi phụ trách Ngũ Vị đường nhất định không có vấn đề gì. Nếu gặp các chứng bệnh phức tạp hãy để sư phụ các ngươi xử lý. Ngũ Vị đường chính là chiêu bài của chúng ta. Nhất định phải trông nom cẩn thận".

Diêm Diệu Thủ cùng Khờ Đầu vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ nhận lời.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Sau này thuốc mê, thuốc nước trừ độc, dụng cụ giải phẫu ngoại khoa sử dụng trong ngoại khoa của cả nước. Tất cả đều phải nhập hàng của chúng ta. Thái Hoàng Thái Hậu đã đồng ý ban thánh chỉ bảo vệ tên cửa hiệu Ngũ Vị đường của chúng ta, không để cho người khác làm giả mạo xâm hại. Sau này Ngũ Vị đường không chỉ là một dược đường mà còn là một công ty y dược. Tất cả các công việc sản xuất thuốc cùng khí tài và việc tiêu thụ sản phẩm đều do Thanh Đại phụ trách. Kha Nghiêu, muội theo trợ giúp, được không?"

Lâm Thanh Đại cùng Kha Nghiêu liếc nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Đại hỏi: "Vậy chúng ta có nên mua lại nhà cửa để chuyên dùng sản xuất dược phẩm cùng dụng cụ không?'

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Không cần. Sản xuất ở ngay đây".

Lâm Thanh Đại nói vẻ khó xử: "Nhà của chúng ta cũng không nhỏ. Nhưng nếu chúng ta sản xuất dược phẩm cùng dụng cụ ở ngay chỗ này, cũng rất phiền toái. Đương nhiên nếu như cả trang viện này để làm nơi sản xuất cũng đủ. Nhưng chúng ta phải chuyển chỗ ở".

"Đúng, chúng ta sẽ chuyển đi. Nơi này chỉ để làm nơi chữa bệnh cùng sản xuất dược phẩm cùng dụng cụ".

Mọi người kinh ngạc khi nghe nói vậy. Kha Nghiêu nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Ca, chúng ta chuyển đi đâu? Lại mua nhà mới sao? Nói trước muội không muốn tới ngôi quỷ trạch đó đâu".

"Ai bảo muội tới quỷ trạch?" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Chúng ta có chỗ rồi. Thái Hoàng Thái Hậu ân điển nói trước đây ta có chút công lao nên thưởng công tặng cho ta một toà phủ đệ mới. Toà phủ đệ đó ở ngay sau Hoàng cung, bên cạnh Thiên Ba phủ của Dương gia và phủ Tể tướng của quan Tể tướng Vương Giai. Toà phủ đệ này tu sửa cũng sắp xong, ta nghe nói cũng không tệ lắm. Thái Hoàng Thái Hậu nói chúng ta hãy bớt chút thời gian đi xem qua một chút, có chỗ nào không vừa mắt thì cho tu sửa lại để sau này được như ý muốn".

Lập tức chúng nữ vui mừng tung tăng như chim sẻ. Nữ nhân chính là vậy. Việc chuyển nhà mới luôn luôn háo hức như vậy.

Kha Nghiêu hỏi Trầm sư gia: "Ai! Sư gia, ngươi có biết toà phủ đệ này không?"

Trầm sư gia vuốt chòm râu bạc cười nói: "Tất nhiên biết. Toà phủ đệ này trước kia là tân Vương phủ của Ung Vương gia, nghe nói sắp sửa xong, không ngờ bây giờ lại tặng tướng quân".

Kha Nghiêu nói: "Toà phủ đệ này có lớn không? So với trang viện Ngũ Vị đường này của chúng ta thì thế nào?"

"Ha ha. Không thể so sánh như vậy được. Muội hãy nghĩ xem. Con phố ngay sau Hoàng cung, một nửa là phủ đệ. Hơn nữa hai bên là Thiên Ba phủ của Dương gia và phủ đệ của Vương Tể tướng. Nói cách khác phủ đệ này của Đại tướng quân, lớn hơn nhiều so với phủ của Vương Tể tướng và Thiên Ba phủ của Dương gia. Nhưng ta vẫn chưa vào trong nên không biết bên trong như thế nào".

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Kha Nghiêu, đừng nóng vội. Sáng sớm mai, muội và các tẩu tử đi xem qua một chút không phải sẽ biết sao? Thôi được, chuyện của ta đã nói xong. Đúng rồi, Vũ Cầm, lúc nãy Anh Tử nói nàng có chuyện muốn nói với ta. Ha ha. Gần đây nhà chúng ta liên tiếp có chuyện vui. Chuyện gì vậy?"

Bàng Vũ Cầm mỉm cười nói: "Lúc chiều, phu nhân của Vương Tể tướng tới nói hôm nay quốc tang đã kết thúc. Lệnh cấm tiệc rượu, cấm yến tiệc kết hôn đã kết thúc vì vậy cũng nên thảo luận chuyện hôn nhân. Thiếp cảm thấy cũng đúng. Hai người thiếp đã tra xét Hoàng lịch rồi thống nhất vào đầu tháng sáu. Tướng công thấy thế nào?"

Nghe nói tới chuyện này, mặt Đỗ Văn Hạo nóng lên, liếc trộm mấy phu nhân của mình, thấy mấy nàng nhìn mình cười mà như không phải cười, càng cảm thấy ngượng ngùng khó xử, hắn ngượng ngùng nói: "Chuyện này cứ do phu nhân làm chủ là được".

"Vậy cứ quyết định vào đầu tháng sáu. Hôn lễ nghênh đón tân nương xuất giá bái thiên địa".

"Ừ" Đỗ Văn Hạo lại nhớ tới dung nhan tuyệt thế của Vương Nhuận Tuyết, trong lòng hắn không khỏi nhảy loạn lên. Đặc biệt mùi thơm kín đáo trên cơ thể nàng. Mới nghĩ tới đó dục hoả đã bốc lên, không thể kiềm chế. Quả thực làm hại cái mạng già này.


Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện nhi nữ thường tình, có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý. Hắn nhìn Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Thanh Đại, còn có một việc phiền nàng".

Lâm Thanh Đại cười nói: "Chuyện tốt có thể làm. Chuyện xấu xin miễn".

Tất cả mọi người cùng cười. Đỗ Văn Hạo nói: "Không phải chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu mà là chuyện khổ sai".

"Khổ sai? Được, ta không sợ khổ".

"Vậy là được. Hãy dạy ta luyện kiếm".

Lâm Thanh Đại ngạc nhiên nói: "Luyện Kiếm sao? Chàng là Đại tướng quân toạ trấn trướng trung quân. Trù tính việc quân trong trướng, không cần phải anh dũng xông lên giết địch. Luyện kiếm làm gì?"

Kha Nghiêu ở bên cũng che miệng nói: "Đương nhiên là để phòng thân. Không đúng. Ca, ca có đội thân binh bảo vệ. Ca còn đề phòng cái gì?"

"Phòng muội" Đỗ Văn Hạo trêu chọc nàng: "Phòng muội cắn ta. Ha ha ha".

"Hay lắm. Ca dám mắng muội là con chó nhỏ. Được, hãy chờ coi!".

Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Ta thân là tam nha Đô Kiểm Điểm, tam nha quản lý và huấn luyện quân đội. Ta là Đại tướng quân, là Đại tướng quân thao luyện binh sĩ, không phải là lãnh binh đánh trận. Ta đi huấn luyện binh sĩ. Trong lúc nhàn dỗi, mọi người muốn ta thể hiện bản lãnh. Ta lại chỉ biết Phân thân thác cốt thủ, cũng không thể thi triển mấy cái đó được. Vậy mất mặt lắm. Ta phải luyện mấy bộ kiếm pháp mới có uy phong".

Lâm Thanh Đại cười nói: "Vậy được. Chàng muốn học, thiếp dạy cho chàng. Nhưng mà các tướng sĩ của chàng rất có khả năng bộc lộ một chút công phu cưỡi ngựa bắn tên của Đại tướng quân. Chàng nhất định phải luyện tập cái đó mới được".

"Được. Vậy nàng cứ dạy ta là được".

"Thiếp không am hiểu lắm về công phu mã đao. Chàng phải tìm sư phụ khác".

"Vậy thôi cứ tạm bỏ qua cái đó đã. Trước tiên cứ luyện kiếm. Mỗi sáng chàng luyện công nhớ gọi thiếp".

"Được".

Kha nghiêu lại nói xen vào: "Ca, ca thân là Đại tướng quân, có biết binh pháp không? Tại sao không tìm lão sư giúp chàng binh pháp?"

Đỗ Văn Hạo đã sớm nghĩ tới vấn đề này nhưng chuyện binh pháp này không phải ngày một ngày hai có thể học được. Không học cũng không được, hắn cũng đang buồn bực vì điều này. Đương nhiên không thể để lộ trước mặt Kha Nghiêu nên nói: "Điều này ta đã có sắp xếp ổn thoả. Mọi chuyện đã nói xong. Mời Trầm sư gia ở lại. Tất cả những người khác lui ra".

Tất cả mọi người đều lui ra ngoài. Kha Nghiêu là người đi sau cùng, nàng khép cửa đại sảnh lại.

Đỗ Văn Hạo lấy từ trong người thông báo của nha môn Tể tướng đưa cho Trầm sư gia nói: "Sư gia, ngươi hãy xem giúp ta đây là cái gì".

Trước đây Trầm sư gia đã phụ tá cho hai Tể tướng. Đương nhiên không còn lạ lẫm với công giản này. Ông ta nhìn lướt qua rồi khom người, chắp tay nói: "Tướng quân. Đây là công giản thương nghị sự vụ quân chính của nha môn Tể tướng".

"Ta hiểu. Ý của ta là mỗi lần thương nghị đều phát đồ chơi này sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận