Tống Y

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ôi, đó chỉ là mê tín" Bản thân hắn là người hiện đại nên có thể giải thích được nhận thức sai lầm đó. "Không tồn tại cái gọi là tháp cao bị ông trời nghi kỵ. Vì không muốn tháp cao nên ông trời mới giáng sét xuống sao? Vậy sao núi cũng cao mà ông trời không đánh xuống đi?"

Cao Thao Thao che miệng cười nói: "Đúng vậy. Ta cũng hiểu lý do này có chút gượng ép. Nhưng quả thực Tướng quốc tự bị sét đánh gẫy một tầng lầu. Hôm đó ta còn đích thân tới đó xem".

"Ta sẽ có cách phòng ngừa sét đánh rất tốt. Nàng cứ yên tâm, không có vấn đề gì hết. Thế này đi, để đề phòng vạn nhất chúng ta chỉ dùng cái tháp cao này ngắm phong cảnh, không để ngắm mưa. Hơn nữa chúng ta không nên xây dựng trên đảo giữa hồ. Chúng ta nên tìm một chỗ đất cao để xây dựng. Những khi có mưa chúng ta cũng không cần trèo lên đó nghe tiếng mưa rơi mà ngắm mưa ở Thính vũ hiên. Thính vũ hiên chỉ cần cao ba tầng là đủ. Nếu cao quá sẽ không nghe thấy tiếng mưa rơi trên mặt hồ thì sẽ không cảm thấy sự kỳ diệu".

"Chủ ý này của người rất hay. Ngươi đã nghĩ ra cách đề phòng sét đánh vậy cứ để bọn họ xây một cái tháp ngắm cảnh khác. Ngươi cảm thấy tháp đó cao bao nhiêu thì phù hợp?"

"Đương nhiên càng cao càng tốt nhưng cao quá lại không an toàn, cũng khó có thể trèo lên được. Chỉ cần chín tầng thôi. Kể ra chín tầng là cực hạn rồi, lên đó nhìn cũng rất xa rồi".

Cao Thao Thao suy nghĩ một lát rồi nói: "Dù sao chúng ta cũng phải đào hồ, đất bùn đào lên sẽ đắp thành một quả núi nhỏ, nhất định sẽ cao hơn ngọn núi này. Sau đó chúng ta sẽ xây dựng một cái tháp trên đỉnh ngọn núi đó. Không phải như vậy sẽ càng cao hơn sao?"

"Ý tưởng rất hay. Có thể đỡ được công chuyên chở bùn đất đào lên, ngược lại còn làm giảm chi phí cho của công trình".

"Đúng vậy. Người nói đi ngươi muốn xây dựng cái gì nữa?"

"Lấy đá Thái Hồ làm hòn non bộ thì không còn gì đẹp hơn". ( đá Thái Hồ (loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ)


"Điều này ta cũng đã nghĩ tới. Ta sẽ an bài để bọn họ vận chuyển tới. Còn gì nữa không?"

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Từ bản vẽ này có thể thấy cái hồ này rất rộng lớn, hơn nữa lại gần như hình chữ nhật. Ngoại trừ Thính vũ hiên của chúng ta ở đảo giữa hồ, toàn bộ mặt hồ trống rỗng. Ta đang suy nghĩ nếu cứ để trống như vậy nhìn lâu sẽ thấy đơn điệu. Chúng ta có thể từ đảo xây dựng một chiếc cầu dài hình vòm hơn nữa còn uốn lượn ngang hai bên bờ hồ. Như vậy chúng ta có thể từ xa nhìn Thính vũ hiên ở giữa hồ sẽ trông giống như một chuỗi hạt ngọc lơ lửng trên mặt nước".

Cao Thao Thao vỗ tay nói: "Chủ ý này rất hay. Ta nhớ rồi. Còn gì nữa không?"

"Còn nữa. Khu vườn của chúng ta rất rộng, hơi trống trải. Sao chúng ta không dựng một số hòn non bộ, trong vườn cũng nuôi một ít hươu sao, chim uyên ương, tiên hạc và các loại động vật ngoan hiền để bầu bạn với chúng ta?"

"Đúng đúng. Như vậy cả khu vườn sẽ tràn đầy sự sống, đúng không?"

"Ừ. Chúng ta đào hồ nhân tạo. Đáy hồ nhất định là bùn, một khi chúng ta dẫn nước vào, nhất định sẽ trở thành hồ bùn nhão nên phải cẩn thận đề phòng. Tốt nhất là hãy rải dưới đáy hồ một lớp đá cuộc mỏng, điều này cũng thể giúp loại bỏ tạp chất trong nước hồ".

"Hay. Ta sẽ nhắc nhở ngwoif của bộ công. Bọn họ rất có kinh nghiệm đào hồ. Cái hồ chúng ta sắp làm là do bộ công chịu trách nhiệm tổ chức đào. Chất lượng nước cực kỳ tốt. Ban đầu bọn họ sẽ trải một lớp cá mỏng và đá cuội dưới đáy hồ. Bọn họ còn làm vệ sinh chất lượng nước. Ta cũng không cần phải nói. Dù gì việc này giao cho bọn họ làm rất tốt. Ngươi chỉ cần muốn phong cảnh thế nào là được".

'Điều nàng nói nhất thời ta vẫn chưa nghĩ ra. Sau này nghĩ ra chậm rãi tu sửa cũng chẳng sao. Dù sao thì công trình đào hồ nhân tạo lớn như vậy, nhất định phải hết một năm rưỡi mới có thể đào xong. Hãy cứ lắng nghe ý kiến của những thợ thủ công của bộ công. Dù gì bọn họ thường làm những việc này nên ý kiến của bọn họ sẽ tốt hơn ý kiến của ta"."ý kiến của bọn họ cũng nghe nhưng vẫn chủ yếu là ý kiến của hai chúng ta. Khu vườn này được xây rành riêng cho hai chúng ta. Hiển nhiên phải hợp ý chúng ta, chúng ta phải thấy thoải mái".


"Điều này cũng đúng. Nàng cứ quyết định là được. Nàng thích là ta cũng thích".

"Ừ. Vậy được rồi. Trước tiên ta dựa theo ý kiến của người cùng suy nghĩ của ta để cho bọn họ làm. Ngươi hãy bớt chút thời gian đến xem, có điểm nào hay hoặc có chỗ nào không hài lòng hãy kịp thời nói ra. Trước nay ngươi vẫn bận rộn chuyện nhũng binh, nhân tiện hãy để chuyện này giúp ngươi có chút tiêu khiển".

Cao Thao Thao đã nhắc tới chuyện nhũng binh, Đỗ Văn Hạo càng nhân cơ hội bám lấy. Hắn nói: "Hôm nay Tể chấp thương nghị chính sự còn nói tới cả chuyện nhũng binh.Đúng rồi Tây Hạ đã nhiều lần hưng binh xâm phạm biên giới chúng ta. Tể chấp đã thương nghị và quyết định xuất chinh đánh Tây Hạ. Có lẽ chuyện này đã được bẩm báo với nàng".

'Bẩm báo rồi. Ngay giữa trưa đã bẩm báo. Ta đã xem qua Tây Hạ quá càn rỡ, khinh thường Đại Tống ta không có người. Nhất định phải giáo huấn cho chúng một trận. Đề nghị của ngươi rất tốt, làm từng bước một, tiến chắc từng bước, đánh lâu dài, lấy sở trường của mình khắc sở đoản của chúng. Bọn họ đề nghị cử người làm binh mã Đại nguyên soái để ngươi ở lại kinh thành toạ trấn chỉ huy, cử một tổng chỉ huy mặt trận nghênh địch ở Hoàn Khánh. Đề nghị này ta cũng đồng ý".

Đỗ Văn Hạo rất sốt ruột, hắn vội vàng hỏi: "Vậy nàng đã hạ chỉ phê chuẩn chưa?"

"Vẫn chưa. Gấp gì mà không thể lùi lại nửa ngày sao? Bọn họ nói là cuối buổi chiều còn một tấu chương về việc tăng biên chế Sương quân cần phê duyệt nên ta đã để lại. Bây giờ các ngươi đã thương nghị xong ta sẽ quay về phê duyệt".

"Không không" Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Ta tới tìm nàng chính là muốn thương lượng với nàng về chuyện chọn quan chỉ huy nghênh địch. Nói chuyện ở chỗ này không tiện. Hay chúng ta nên quay về cung nói chuyện?"

Cao Thao Thao liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, gương mặt nàng thoảng ửng hồng, nàng nói nhỏ: "Ừ. Đi thôi".


Sau khi Cao Thao Thao căn dặn Thượng thư bộ công tiếp tục khảo sát thiết kế khu vườn nàng cùng Đỗ Văn Hạo xuống núi, rời khỏi vườn Ngự uyển đi về tẩm cung. Nàng vẫy tay cho mấy người Tiêu công công lui ra ngoài, khép cửa lại.

Cánh cửa vừa mới khép lại thì lập tức hai người như dính lại với nhau, cùng ngã xuống giường. Liệt hoả bừng bừng nổi lên, quần áo của hai người bị lột ra hơn một nửa. Sau một hồi hai người sục sôi, Cao Thao Thao yêu kiều thở hổn hển, lúc này nàng gần như phải tự đè nén bản thân vì hai nước đã có ước định chịu tang một năm. Hai người nén ngừng lại ôm nhau nằm trên giường nói chuyện.

Cao Thao Thao dùng ngón tay thon dài của mình vẽ vẽ trên lồng ngực của Đỗ Văn Hạo, nhỏ nhẹ nói: "Nếu ngươi không thích Lữ Công đảm nhiệm chức tổng chỉ huy mặt trận thì hãy đổi người đi. Ngươi muốn người nào ta cũng đồng ý".

"Thật sao?" Đỗ Văn Hạo thầm vui mừng. Hắn đã sớm chọn được người đảm nhiệm chức quan tổng chỉ huy chiến dịch nên nói ngay: "Hãy để cho Khúc Chẩn đảm nhiệm chức vụ này, được không?"

"Khúc Chẩn? Là ai vậy?' Trước kia Cao Thao Thao không để ý tới chuyện chính trị và quân sự nên nàng không biết danh tiếng lẫy lừng của Đại tướng Bắc Tống Khúc Chẩn.Đỗ Văn Hạo đã nghiên cứu lịch sử chiến tranh giữa Đại Tống và Tây Hạ. Thường ngày hắn cũng được nghe nhiều chuyện cũ của đám người Lý Phố vì vậy có hiểu biết rõ ràng về Khúc Chẩn: "Khúc Chẩn là Đại tướng của chúng ta, ông ta vốn là phó Tổng quản lộ Đường Duyên, chinh chiến hơn mười năm với Tây Hạ, đã nhiều lần cầm quân đánh bại quân Tây Hạ trong các chiến dịch lớn nhỏ, là một viên hổ tướng. Đáng tiếc trong trận đánh thành Vĩnh Nhạc, chủ soái của quân ta quyết định sai lầm, binh bại thành Vĩnh Nhạc. Khúc Chẩn chỉ huy tàn quân huyết chiến đánh giết giữa vòng vây, thoát được một mạng nhưng sau đó lại bị hạch tội, nói ông ta bại trận bỏ trốn nên bị biếm coi cổng thành, hiện nay ông ta đang ở kinh thành. Trận chiến đó ông ta bị trọng thương nên vẫn cáo bệnh ở nhà dưỡng thương nên nàng vẫn chưa từng gặp qua".

"Ông ta là võ tướng?"

"Đúng vậy".

Cao Thao Thao cười áy náy nói: "Thái Tổ hoàng đế đã có di chiếu triều Tống ta chỉ dùng quan văn cầm quân. Đây chính là chế định vạn năm không được thay đổi. Cho dù ta có đồng ý với ngươi thì đại thần trong triều cũng không đồng ý. Khi đó tấu chương can gián sẽ bay tới như tuyết rơi, chúng ta sẽ không sao chịu nổi".

"Không để ý tới bọn họ không được sao?" Nói xong câu này Đỗ Văn Hạo cảm thấy lời nói của mình không ổn lắm. Dù sao Cao Thao Thao mới buông rèm chấp chính. Lúc này nàng cần nhất là sự ủng hộ mà không phải là làm cho các đại thần bất mãn và phản đối để làm mất uy tín.

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt vô cùng khó xử của Cao Thao Thao. Hắn biết nàng không đành lòng phản đối làm mất mặt hắn nhưng nàng cũng không có cách nào đồng ý với đề nghị của hắn nên hắn ôm nàng hôn và nói: "Nếu như đây là di chiếu của Thái Tổ cũng chỉ còn cách tuân theo. Vậy cứ dùng Lữ Công làm chủ soái. Khúc Chẩn làm phó soái, được không?'


Cao Thao Thao thở nhẹ một hơi, nàng mỉm cười gật đầu, hôn Đỗ Văn Hạo nói: "Điều này thì không thành vấn đề. Quân ta khi xuất binh, phó soái thường là võ tướng. Khúc Chẩn vốn là bại tướng, đáng không nên trọng dụng nhưng do ngươi đề cử, hơn nữa trước kia ông ta lại lập nhiều chiến công nên cứ để ông ta làm phó tổng chỉ huy mặt trận".

"Vậy tốt quá. Ta thay mặt Khúc Chẩn cám ơn nàng cho ông ta một cơ hội nữa lập công vì đất nước, ta cũng thay mặt tướng sĩ ở tiền tuyến cám ơn nàng".

Cao Thao Thao ngạc nhiên nói: "Vì sao tướng sĩ ở tiền tuyến phải cám ơn ta?"

"Đi theo một chủ soát tài giỏi nói không chừng sẽ đánh thắng trận. Nếu đi theo một chủ soái bình thường nói không chừng sẽ mất mạng. Nàng đồng ý cử một viên tướng xuất sắc như Khúc Trân ra tiền tuyến cho dù chỉ là một phó soái nhưng ít nhất cũng có thể có thể làm cho binh sĩ có thể không mất mạng nên bọn họ đương nhiên muốn cám ơn nàng".

Cao Thao Thao buồn bực vô cớ nói: "Quan văn làm chủ soái lại thực sự kém cỏi như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải toàn bộ đều kém cỏi. Ví dụ như Phạm Trọng Yêm, ông ấy xuất binh đánh thắng rất nhiều trận nhưng xét một cách tổng thể quan văn rất kém cỏi. Từ cổ đại tới giờ chỉ có Tống triều chúng ta mới dùng quan văn làm thống soái cầm quân như vậy không thể nói đây là chuyện sáng suốt".

Cao Thao Thao u oán trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Cái gì mà không sáng suốt? Đừng ăn nói lung tung. Đây chính là quy định do Thái Tổ định ra".

Đỗ Văn Hạo cười hì hì. Hắn vuốt ve ngực nàng nói: "Khi có hai chúng ta, ta mới nói. Khi có người khác ở trước mặt ta, ta sẽ không bao giờ nói như vậy".

Hai hàng mi dài của Cao Thao Thao chớp chớp, nàng thở dài nói: "Đúng vậy. Thắng trận có thể bảo toàn tính mạnh, thua trận đương nhiên là chết. Các tướng sĩ hiển nhiên thích đi theo chủ soái đánh thắng trận. Vậy làm như nào mới thắng trận. Cho dù không thắng cũng tuyệt đối không thể thất bại. Ta nghĩ ta muốn…hay là như này, trước khi xuất binh ta sẽ căn dặn Lữ Công, ta muốn ông ta lắng nghe cẩn thận ý kiến của Khúc Trân. Nếu ý kiến hợp lý nhất định phải dùng. Nếu như Khúc Trân phản đối quyết liệt kế hoạch tác chiến thì chỉ cần không phải là việc quân khẩn cấp nguy hiểm cho quân ta, cũng không cần được thực hiện, phải báo cáo cho ngươi. Cũng bắt bọn họ là cam đoan không để thua trận, cũng bắt bọn họ nghiêm khắc thực hiện theo từng bước kế hoạch tác chiến ngươi đã định ra, không được phép sửa đổi theo ý mình".

Đỗ Văn Hạo vui mừng hắn hôn lên gương mặt mềm mại của Cao Thao Thao nói: "Thao Thao, nàng thật tốt. Ta thấy hành động này không đi ngược với di huấn của tổ tông, cũng có thể chú ý tới thực tế đòi hỏi của chiến sự. Thao Thao, ta vẫn còn một biện pháp nữa".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận