Tống Y

Trong túi cưu thương có băng chuyên dùng để băng vết thương ngoài ra, nhưng không có chất sát trùng và giảm đau, không có loại đặc trị mà mình thêm bột điền thất vào.

Nếu không giảm đau, sát trùng đúng cách thì sẽ bị nhiễm trùng, khó liền hoặc không cầm được máu.Đỗ Văn Hạo dùng nước sạch rửa vết thương, sơ cứu đơn giản, sau đó đắp thuốc kim sáng bình thường lên, dùng vải chuyên dùng để băng vào, dặn dò mấy binh sĩ làm theo lời mình dặn, lập tức đến Ngũ Vị Đường trong thành, tìm Diệm Diệu thủ xử lí vết thương lại cho tử tế Các binh sĩ thấy đường đường là đại nhân Tam Nha nhiệt tình cẩn thật băng bó cho mọi người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt hương về Đỗ Văn Hạo vừa kings trọng vừa thân thiết.Tiễn mấy binh sĩ bị thương ra khỏi quân doanh, Đỗ Văn Hạo quay trở lại khán đài, bảo Quách Sách dặn dò binh sĩ mang mặt nạ tác chiến, mang theo vũ khí và lương khô, bắt đầu chạy việt dã quanh quân doanh 10 vòng, độ dài cũng phải đến 6 dặm.Các binh sĩ chuẩn bị xong, bắt đầu chạy.Điều làm cho Đỗ Văn Hạo hài lòng là mấy binh sĩ này dù đã lâu không luyện tập nhưng thể chất vẫn rất tốt, qua 10 vòng chạy, chỉ có hơn mười người bị tụt lại, còn lại đều chạy được hết vòng, tốc độ cũng được.Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Quách Sách, nói: “Sĩ binh thể lực tốt, tốc độ được, cũng phục tùng mệnh lệnh, chỉ có điều người làm quan mà không cho luyện tập tốt! Ngươi xem ngươi dẫn dắt một đội quân tốt như vậy đến mức độ nào rồi? Tên bắn không nổi, đội hình không biết cách xếp, đến quân hiệu cũng không nắm rõ, chỉ có sức khỏe không thì làm nên tích sự gì! Hai quân tác chiến, không phải là đánh nhau tập thể, mà là sự phối hợp của tập thể, phát huy ưu thế của tập thể.

Đội quân này của ngươi lên tiền tuyến kiểu gì? Lại còn là cấm quân của kinh thành nữa chứ.

Cấm quân như vậy thì gánh vác trọng trách bảo vệ kinh thành thế nào được?”

Quách Sách hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phục xuống đất, dập đầu nói: “Tì chức sai rồi, mong đại nhân trách tội”

“Lát nữa ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi.

Có điều ta còn một chuyện muốn làm rõ, nhưng quân sĩ ngươi điều đi “làm ăn”

, rút cuộc là có bao nhiêu người? -------- Ta cảnh cáo ngươi, ta sẽ điều tra, nếu giấu trên lừa dưới, người biết quân pháp xử tội đó thế nào chứ!”

Quân pháp triều Tống quy định tương đối nghiêm khắc, giấu giếm quân tình bị xử trảm, có điều thời bình không cân phải nghiêm khắc chấp hành đến vậy.Nhưng Quách Sách vẫn sợ tím mặt mũi, sợ là sợ hai chữ nói thật.Không nói thật mọi người đều được yên, nếu nói thật hết ra thì toi rồi.

Quách Sách dập đầu, lắp bắp: “Đại tướng quân, có tất cả 116 người bị hạ thần điều đi thôi”

“Không đúng!”


Đỗ Văn Hạo dằn giọng, “Biên chế của một quân doanh là 500 người, lúc nãy báo cáo sĩ số chỉ có 226 người có mặt, cả ngươi nữa mới là 227, thêm 116 người ra ngoài làm ăn thì tổng cộng mới có 343 người, còn thiếu 157 người nữa, đi đâu hết cả rồi?”

“Cái này …”

Quách Sách ấp úng không biết nên trả lời thế nào.Đỗ Văn Hạo tức giận: “Ngươi dám giấu bản quan?”

“Tì chức không dám!”

“Vậy ngươi nói xem!”

Quách Sách cúi đầu không nói.Đỗ Văn Hạo bắt đầu tức đến mức không kiềm chế nổi, hướng xuống dưới khán đài nói: “Phó chỉ huy sứ đâu?”

“Có mạt tướng!”

Một thanh niên chạy đến, quỳ một gối dưới khán đài, chắp tay nói: “Mạt tướng Nghiêm Bỉnh, phó chỉ huy sứ quân doanh số 1 Quảng Đức huyện Dương Vũ, xin nghe theo sự sắp xếp của đại tướng quân!”

“Mang danh sách binh sĩ lại đây!”

“Tuân lệnh!”

Nghiêm Bỉnh vội vàng chạy đến trướng lớn, nhanh chóng mang danh sách đến quỳ xuống trình lên Đỗ Văn Hạo Đỗ Văn Hạo không cầm lấy, lạnh nhạt nói: “Ngươi khoanh tròn tên những ai đi hồi dịch lại, ta muốn kiểm tra”


“Rõ! Không dám giấu tướng quân!”

Nghiêm Bỉnh lúc nãy chạy việt dã, người toàn mồ hôi, thậm chí còn chưa kịp lau, cầm bút lên bắt đầu khoanh, đều là binh sĩ kiến chế, tất cả có hai đội, thêm số quân thường niên coi quản binh sĩ hồi dịch, việc này xong rất nhanh, Đỗ Văn Hạo xem một lượt, quả nhiên là 116 người.Đỗ Văn Hạo nói với Nghiêm Bỉnh: “Bây giờ ngươi điểm danh đi, điểm danh đến đâu đánh dấu đến đó, đứng sang một bên đi!”

“Vâng!”

Nghiêm Bỉnh chần chừ rồi xoay người bắt đầu điểm danh.Việc điểm danh cũng chẳng tốn mấy thời gian.Đỗ Văn Hạo cầm lấy danh sách, điểm nhanh đã thấy đúng là không có 157 người, hắn hỏi Quách Sách: “Nói đi, những người này đi đâu cả rồi?”

Quách Sách vẫn im lặng không nói.

Đỗ Văn Hạo quay sang Nghiêm Bỉnh thì tên đó cũng cúi đầu né tránh ánh mắt của Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo cười khẩy: “Đừng cho rằng các ngươi không nói thì ta không biết! Mang sổ sách trợ cấp hàng tháng của các binh sĩ ra đây! Bản quan muốn xem một tháng có bao nhiêu người nhận trợ cấp!”

Quách Sách và Nghiêm Bỉnh mặt mũi tái mét, Nghiêm Bỉnh chạy đi lấy một cuốn sổ trình lên Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo giở ra kiểm tra những người được trợ cấp tháng trước, mặt u ám cười nói: “Ở đây có đủ 500 người nhận trợ cấp, đều có tên họ rõ ràng, thế người đâu? Đừng bảo họ là ma đấy!”

Hai người vẫn cúi đầu không h he gì.Đỗ Văn Hạo giận quá cười mỉa mai: “Được, ha ha, được lắm! Các ngươi dám giễu cợt ta? Được thôi! Chúng ta tính nợ cũ trước, Quách chỉ huy sứ, lúc nãy ta nói, binh sĩ đến muộn một khắc, phạt ngươi mười quân trượng! binh sĩ đến muộn mấy khắc?”

“Hai khắc!”

“Được! Ngươi cầm quân không nghiêm, không tập hợp được cả đội đúng giờ, người đâu, phạt thật nặng, hai mươi quân trượng!”

Lần này hắn xuống trực tiếp kiểm tra, không mang theo đội hộ vệ, Hứa Văn Cường đội trưởng đội hộ vệ giơ tay, bên trên có mấy hộ vệ xuống, bắt lấy Quách Sách ấn hắn nằm xuống đất, bọ họ cũng chẳng mang quân trượng, một hộ vệ nhìn thấy cạnh thao trường có môt giá vũ khí, trên đó có vài cây gậy, bèn cầm lấy hai cây, hai hộ vệ đứng xung quanh, bắt đầu ra tay với Quách Sách.Tướng sĩ trên dưới khán đài thì chỉ huy sứ bị đánh phạt thị chúng, ai ai cũng run lẩy bẩy, cúi đầu không dám ho he gì.Tên Quách Sách này đúng là không chịu được đòn roi, đanh hết 20 trượng là chân hắn đã đầm đìa máu, không nói năng được gì nữa.Đỗ Văn Hạo thầm mừng, nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị: “Ngươi cầm quân không nghiêm, để quân sĩ hồi dịch, bỏ bê luyện tập,, quan quân luật, nên xử lí thế nào đây?”


“Đối với kẻ chủ mưu, thì kế tạng tọa tội, toàn bộ tài sản hồi dịch sẽ bị tịch thu”

“Ừm, kế tạng tọa tội, cụ thể là thế nào?”

“Doanh lợi 20 lần trở lên, 100 trượng”

“Cái gì?”

Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn quân luật quan: “Không tử hình sao?”

“Dạ, thưa tướng quân, chỉ có vật ăn cắp tế thần, hối lộ, ăn cắp bảo vật là xử trảm.

người ngoài quân doanh ăn cắp tròn 20 quán, 60 trượng, thích phối bản châu, người trong quân doanh ăn cắp tròn 20 quán, 100 trượng, không thích phối.“Ngươi có nhầm không? Ăn cắp 1 vạn quán cũng không chặt đầu sao?”

“Vâng, thưa tướng quân”

Xử phạt tội ăn cắp luôn ngược hẳn với sự phồn thịnh của nền kinh tế, kinh tế càng phát triển, xử phạt tội ăn cắp càng nhẹ, triều Tống khi mới khai quốc, đất nước rất nghèo nàn.

Khi đó xử phạt tội ăn cắp rất nặng, sau đó đất nước ngày càng phồn vinh, hình phạt càng nhẹ dần.Càng về sau hoàng đế càng nhân nhượng, tha được thì tha, khoan hồng dần với tội ăn cắp, cuối cùng dở bỏ tử hình với với tội ăn trộm.

Thời Đường là thời kì phồn thịnh nhất, tội ăn cắp cũng không có mức phạt tử hình.Đỗ Văn Hạo không am hiểu lắm hệ thống luật pháp đời Tống, vì vậy rất kinh ngạc, lại hỏi: “Ai chịu trách nhiệm việc xử phạt trị tội tướng sĩ?”

Quan quân luật đáp: “Thời bình, với binh sĩ bình thường, trượng hình do các quan quân luật trình doanh chỉ huy xử lí, đội đầu trở lên doanh chỉ huy sứ trở xuống phạm quân hình cần xử khoa hình, do Tam Nha xử lí.


Tử hình phải do Tam Nha trình Hoàng thượng quyết.

Thời chiến, do chủ soái và đốc chiến quan xử tại chỗ”

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói với Quách Sách: “Ngươi doanh chỉ huy sứ, bản quan là Tam Nha đô điểm kiểm, có quyền xử trượng hình với ngươi, trượng 100, thế cũng đủ răn rồi.

---- Đúng rồi, quân luật quan, nếu lúc hành hình đánh chết thì làm thế nào?”

“Thụ hình mà chết, không luận”

“Vậy là có đánh chết ngươi cũng không trách được ta rồi.

Người đâu! Cho dù hắn có van xin thế nào cũng không được nương tay, đánh hắn 100 trượng, đánh cho đến chết! Chết ta chịu trách nhiệm!”

Mấy hộ vệ tiến lên, giơ gậy lên bắt đầu đánh.Quách Sách biết là cùng đường rồi, nhắm mắt đợi chết.Quân trượng vun vút đập vào người Quách Sách, chỉ một thoáng thôi đã khiến lưng hắn đầm đìa máu.

Quách Sách vẫn im lặng chịu đựng, giống như không phải đang đánh hắn vậy.Phó chỉ huy sứ lên tiếng, dập đầu nói: “Đại tướng quân, chuyện này không trách chỉ huy sứ được, lúc chỉ huy sứ được điều đến đây, đã thiếu mấy quân sĩ đó rồi”

“Cứ cho không phải lỗi của các ngươi thì không thể tiếp tục tham ô được, bản quan bây giờ không truy cứu ai là người có lỗi, mà là bổng lộc của hơn 150 người đó rơi vào túi ai?!”

Hai người im lặng.Đỗ Văn Hạo nổi giận, chỉ thẳng bào mặt hai tên đó nói: “Được lắm, ta muốn xem xem miệng lưỡi các ngươi cứng hay quân trượng cứng!”

không thèm quay đầu lại, Đỗ Văn Hạo ra lệnh: “Quân luật quan, tham ô công quỹ, trị thế nào?!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận