Tống Y

Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ. Cao Thao Thao vì đạo thủ tiết hai năm mà từ chối thân cận với Đỗ Văn Hạo. Không ngờ hôm nay nàng lại chủ động đề nghị hiến thân. Đỗ Văn Hạo muốn hỏi Cao Thao Thao xem vì sao nàng lại thay đổi ý định nhưng hắn lại sợ khi hỏi thì nàng sẽ lại vứt bỏ hết dũng khí đã đã vất vả tích cóp từng tí một. Hắn không nói câu nào, ôm nàng rồi quay người ngã xuống giường. Hắn vừa hôn nàng vừa cởi bỏ y phục của nàng, đồng thời cũng cởi bỏ y phục của hắn rồi mạnh mẽ tiến quân xung trận.

Nhưng Đỗ Văn Hạo cũng không lập tức xông thẳng vào. Vì đây là lần đầu tiên của hai người nên hắn muốn Cao Thao Thao sung sướng.

Phụ nữ thời cổ đại chỉ là công cụ của nam nhân. Nam nhân gần như không nghĩ tới cảm nhận của phụ nữ, chỉ nghĩ tới hưởng thụ của chính mình. Dù Cao Thao Thao đã từng là xuất giá, cũng có kinh nghiệm phòng the nhưng nàng vẫn không phối hợp với Đỗ Văn Hạo, để mặc hắn tự do tác chiến.

Đương nhiên Đỗ Văn Hạo không phải là người ích kỷ. Đặc biệt đây là lần đầu tiên, hắn muốn cho Cao Thao Thao hưởng khoái cảm cao nhất tiến tới đỉnh Vu Sơn. Hắn chuẩn bị khiêu gợi tinh thần, kích thích để Cao Thao Thao nhanh chóng có cảm xúc.

Cho tới khi ý xuân của Cao Thao Thao dâng trào, Đỗ Văn Hạo mới nhẹ nhàng tiến vào nàng, nỉ non bên tai nàng những lời yêu thương, hướng dẫn nàng phối hợp với hắn. Cao Thao Thao cực kỳ thẹn thùng nhưng nàng lại nhất nhất làm theo, dần dần hai người phối hợp ăn ý với nhau.

Gió cuốn mây trôi, mưa bay, sấm chợp. Cao Thao Thao không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ khoan khoái. Dưới sự tấn công liên tiếp của Đỗ Văn Hạo, rốt cuộc nàng cũng cởi giáp tan hàng, du xuân ngoạn thuỷ trên đỉnh Vu Sơn, cùng Đỗ Văn Hạo lên tiên cảnh.

Sau cuộc mây mưa, thân thể hai người đẫm mồ hôi, mềm nhũn, ôm nhau nằm trên giường.

Lần đầu tiên Cao Thao Thao được hưởng hương vị ngọt ngào của tinh yêu nam nữ say đắm, trong lòng như được tưới mật ngọt. Nàng không ngờ tình yêu nam nữ lại có cảnh giới như vậy. Trong lòng nàng càng yêu Đỗ Văn Hạo say đắm. Nàng nép sát người vào hắn, thì thào: "Văn Hạo, ngươi có biết tại sao hôm nay ta cho ngươi không?"

Đương nhiên Đỗ Văn Hạo lắc đầu. Bây giờ dù có biết hắn cũng giả ngu để không cho Cao Thao Thao xấu hổ. Cao Thao Thao giấu mặt vào người hắn nói: "Sau khi ta nghe nói ngươi thành thân, ta cũng muốn trở thành thê tử của ngươi. Thế nhưng ta là Thái Hoàng Thái Hậu. Ta không thể… nhưng ta không cam tâm. Trong lòng ta vẫn do dự cho tới tận hôm nay…ngày mai ngươi sẽ lấy nhị phu nhân nhưng ta lại chỉ có thể đứng nhìn, ta thật sự không cam tâm…"

Đỗ Văn Hạo kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của nàng nói: "Xin lỗi, Thao Thao".


"Ngươi không cần xin lỗi ta. Đây đều là số mệnh. Ai bảo ta là Thái Hoàng Thái Hậu" Cao Thao Thao cười buồn nói. "Ta thật sự hy vọng chỉ là một dân phụ bình thường, đi theo ngươi. Dù ngươi cho ta ăn trấu ta cũng rất vui".

"Thao Thao!" Đỗ Văn Hạo ôm nàng. Hắn xoay nàng đặt lên người mình. Hắn vừa vuốt ve vừa hôn lên đôi gò bồng đảo của nàng.

Cao Thao Thao thở hổn hển, nàng cầm tay Đỗ Văn Hạo, nhìn hắn nói: "Vì vậy khi ta hỏi ngươi lúc trước ngươi còn thề độc. Ta biết ngươi yêu ta chân thành, ta đã quyết định ta không thể để hạnh phúc vuột mất khỏi tay mình. Ta muốn chính thức làm phu thê với ngươi. Chu dù chỉ là vụng trộm, ta cũng đã thoả mãn rồi".

Nói tới đây Cao Thao Thao cười buồn nói tiếp: "Một khi ta đã quyết định làm phu thể chính thực với ngươi. Tuổi của ta lại nhiều hơn ngươi nhiều. Nếu như sau khi ta thủ hiếu ba năm, ta đã già. Hiện tại bây giờ ta còn trẻ hơn. Nếu bây giờ ta giao thân thể mình cho người, ngươi sẽ vui mừng hơn, ta cũng có thể làm phu thê với ngươi nhiều hơn ba năm".Nói tới đây, hai mắt Cao Thao Thao đỏ hoe, nước mắt nàng trào xuống, nhỏ xuống mặt Đỗ Văn Hạo lành lạnh nhưng Đỗ Văn Hạo lại thấy lòng mình ấm áp. Đó là sự cảm động khi có được tình yêu của người khác.

Hắn không ngờ một Cao Thao Thao tính tình cẩn thận mà lại dám nghĩ dám làm. Vì chính bản thân mình mà không để ý tới chữ hiếu, xếp thứ nhất trong lễ giáo phong kiến.Đương nhiên đối với một người hiện đại như Đỗ Văn Hạo có một cái nhìn rất thờ ơ với việc nhất định phải thủ hiếu ba năm với cùng người khác chung chăn gối bởi vì hiếu thuận với người chết là khi còn sống chứ không phải sau khi đã chết.

Đỗ Văn Hạo ôm nàng nói: "Thao Thao. Sau này khi hai người chúng ta ở riêng với nhau, ta gọi nàng là nương tử. Nàng gọi ta là phu quân. Được không?"

Cao Thao Thao vui mừng, nàng cúi người hôn hắn và hỏi: "Thật sao?"

"Ừ, nương tử".

"Phu quân".

Trong lòng Cao Thao Thao ngập tràn hạnh phúc. Nàng xoay người, quỳ gối bên cạnh Đỗ Văn Hạo, cúi dạp người xuống, vụng về dùng kỹ năng Đỗ Văn Hạo mới dạy nàng để giúp hắn một lần nữa giương cờ, dẫn dắt hắn tiến mào thánh địa đào nguyên một lần nữa.


Lần này mai nở hai lần. Hai người tác chiến liên tiếp lại càng sảng khoái, tới tận gần trưa mới lưu luyến thu quân.

Đỗ Văn Hạo rời khỏi Hoàng cung, ra tới cửa đã thấy chúng nữ Bàng Vũ Cầm đang đứng chờ hắn.

Đỗ Văn Hạo có tật giật mình, hắn cười giả lả hỏi: "Các nàng ở chỗ này làm gì?"

Tuyết Phi Nhi trừng mắt nói: "Không phải chàng muốn tới phủ đệ mới xem phòng tân hôn bố trí thế nào ư? Tại sao chàng lại quên?"

Toà phủ đệ mới Cao Thao Thao tặng cho Đỗ Văn Hạo đã xây dựng xong ba ngày trước, cũng đã ấn định tiến hành hôn lễ với thiên kim của Vương Tể tướng ở phủ đệ này. Hai ngày nay mấy người Bàng Vũ Cầm đã chuẩn bị chuyển nhà, hôm nay cả nhà sẽ chính thức chuyển tới phủ đệ mới, chuẩn bị kỹ lưỡng để ngày mai nghênh đón tân nương. Hôm qua mọi người thống nhất sáng sớm nay đi thăm việc bố trí tân phòng ở phủ đệ mới. Không ngờ mới sáng sớm hắn đã bị Thái Hoàng Thái Hậu gọi vào Hoàng cung.

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đúng đúng. Mọi người đã đi xem chưa?"

"Đã xem rồi nhưng Vũ Cầm tỷ nói chuyện tân phòng phải do chàng tới xem. Bọn thiếp cảm thấy tốt cũng không có ích gì hết".

"Nói cái gì vậy? Các nàng cảm thấy tốt là được".

"Chàng là tân lang. Nếu chàng không thích, bọn thiếp không gánh được".


"Ha ha. Vậy chúng ta mau đi thôi".

Cả một đoàn xe ngựa tới toà phủ đệ sau hoàng cung. Nơi này đã treo đèn kết hoa, không khí háo hức, phấn chấn.

Trước đây mấy ngày Đỗ Văn Hạo đã tranh thủ vào kiểm tra phủ đệ, hắn cảm thấy rất vừa lòng. Sự tránh lệ vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hôm đó việc bài trí đã thay đổi hoàn toàn nhưng vấn đề là do toàn phủ đệ quá lớn, nơi đóng quân của đội hộ vệ bên ngoài là còn có chút sinh khí, còn ở bên trong do tôi tớ quá ít nên trông toà phủ đệ rất trống rỗng.Khi xem tân phòng, đương nhiên Đỗ Văn Hạo xấu hổ không dám nói gì. Cho dù có gì không hài lòng hắn cũng không dám chọn ba lấy bốn vì mấy thê thiếp của hắn đã đồng ý cho hắn lập nhị phòng, như vậy đã là quá tốt.

Sau đó là chính thức chuyển nhà. Vì tất cả đồ dùng bên phủ mới đã đầy đủ nên chỉ cần mang theo đồ châu báu, quần áo. Những thứ còn lại để lại cho xưởng dược liệu xử dụng.

Tối hôm đó cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên ở phủ mới. Đêm nay Đỗ Văn Hạo ngủ một mình để chuẩn bị sức lực ngày màu động phòng hoa chúc. Vấn đề là chúng nữ không biết sáng nay Đỗ Văn Hạo đã hao tổn rất nhiều sức lực. Nếu các nàng biết mà không vẹo mũi mới lạ.

Sáng sớm hôm sau đội ngũ đón dâu đã chuẩn bị sẵn sàng, Đỗ Văn Hạo đeo dải lụa đỏ, cưỡi tuấn mã, đội nhạc đi trước mở đường, theo sau là kiệu hoa màu đỏ. Âm thanh của pháo trúc vang lên không ngừng.

Phủ đệ của Đỗ Văn Hạo ở ngay cạnh phủ đệ của Tể tướng Vương Giai nhưng vì chuyện mừng nên đoàn đón dâu đi một vòng quanh Hoàng thành rồi mới tiến tới trước cửa phủ Tể tướng.

Dọc đường đi, tâm phúc của Đỗ Văn Hạo, phó Đô Chỉ Huy Sứ Lý Phố đã phái quân đội canh phòng nghiêm ngặt. Ở các lộ khẩu đều có binh sĩ kiểm tra, không cho phép mang theo bất kỳ binh khí gì. Dọc theo hai bên đường binh sĩ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, dân chúng muốn xem náo nhiệt chỉ có thể đứng ngoài tuyến cảnh giới xem.

Hôn sự lần này được cho là có một không hai ở kinh thành. Đương nhiên có rất nhiều người tới xem. Cũng có không ít người bệnh và người nhà cảm động và nhớ tới ơn cứu mạng của Đỗ Văn Hạo, dù không vào được phủ cũng đứng hai bên đường chúc mừng.

Đỗ Văn Hạo chắp tay thi lễ đáp tạ. Sau khi vòng quanh Hoàng thành cuối cùng đoàn rước dâu cũng tới cổng phủ Tể tướng. Sau khi tân nương đội khăn trùm đầu xuất hiện bước lên kiệu hoa. Diễn tấu sáo và trống, pháo nổi lên, đoàn rước dâu lại đi một vòng Hoàng thành, sau khi được dân chúng toàn thành hoan hô chúc mừng mới quay về phủ tân lang ngay bên cạnh.

Trong sân ở phủ đệ của Đỗ Văn Hạo đã bày khoảng một trăm bàn tiệc rượu. Khách và bằng hữu dáng vẻ vui mừng đã ngồi đầy chật. Trước cửa bên ngoài đường có bày bàn tiệc cơ động, chiêu đãi những quan khách bình thường.


Giờ lành đã tới, dưới sự lĩnh xướng của quan dẫn dắt, nghi thức bái thiên địa bắt đầu. Vấn đề là cha mẹ của Đỗ Văn Hạo không xuyên không gian tới đây nên đành phải quỳ lạy ghế không.

Sau khi bái thiên địa, Tiêu công công thay mặt Thái Hoàng Thái Hậu tuyên đọc ý chỉ, phong Đỗ Văn Hạo làm Trấn Quốc công, Vương Nhuận Tuyết làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân ( giống với Bàng Vũ Cầm ) sau đó còn tặng rất nhiều kỳ trân dị bảo cho tân nương Vương Nhuận Tuyết, cũng truy phong phụ mẫu Đỗ Văn Hạo làm Lê Quốc công, truy phong mẫu thân hắn làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hài tử trong bụng Bàng Vũ Cầm làm lục phẩm Chiêu Vũ giáo uý. Tiểu tử này vẫn chưa ra đời mà đã có chức quan chờ sẵn.

Đỗ Văn Hạo thụ phong tước vị "Quốc công". Ngoại trừ nhóm thân Vương, nhóm đại thần đầu não, thường còn được tặng cho các trọng thần có quan hệ thông gia với Hoàng thất. Đỗ Văn Hạo không thuộc những mối quan hệ này. Hắn chỉ có mỗi quan hệ tình nhân với Cao Thao Thao, mà cũng chỉ có hai người biết với nhau. Cũng may tước vị Quốc công đôi khi cũng được Hoàng thượng ban tặng cho những người thân cận của mình nên không ai thấy kỳ quái.

Trong lòng Đỗ Văn Hạo vô cùng cảm kích. Cao Thao Thao đã làm vinh quang của hắn lên tới tột đỉnh, cũng làm hắn hiểu ý nghĩ của tước vị được phong.

Ninh công công đại diện cho Hoàng thượng mang tới câu đối chúc mừng do chính Hoàng thượng ngự bút, tuyên đọc ở chính giữa đại đường. hơn nữa cũng tặng kỳ trân dị bảo, tổng cộng hơn mười gánh, tất cả đặt ở trước đường.

Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng đích thân chúc mừng, Đỗ gia thăng quan tiến tước. Vinh dự này đủ để mọi người ngưỡng mộ mãi không thôi.

Sau khi mọi việc xong xuôi tới lượt người nhà phân định danh phận. Vương Nhuận Tuyết và Bàng Vũ Cầm lấy lễ ngang bằng nhau bởi vì hai người đều là dòng chính, không phân biệt lớn nhỏ.

Sau đó Vương Nhuận Tuyết đội khăn trùm đầu đi tiếp nhận lẽ quỳ lạy của ba thiếp Liên nhi, Tuyết Phi Nhi và Lâm Thanh Đại, cùng với đó là thưởng hồng bao.

Sau khi người trong nhà chào nhau, phân định danh phân, trong tiếng hô của quan xướng lễ, Đỗ Văn Hạo cầm lụa đỏ dẫn Vương Nhuận Tuyết vào động phòng.

Sau đó Đỗ Văn Hạo đi ra kính rượu tân nhạc phụ Vương Giai cùng quan khách.

Lễ mừng tân hôn đương nhiên là uống rượu cạn chén. Cũng may Bàng Vũ Cầm đã để Anh tử đi theo Đỗ Văn Hạo, không cho mọi người ép rượu hắn. Mọi người cũng không muốn ép Đỗ Văn Hạo uống quá say, không thể vào động phòng làm tân nương chịu thiệt thòi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận