Tống Y

Ngay khi thân thể của Lâm Thanh Đại bắt đầu rơi xuống hố sâu. Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Lâm Thanh Đại sắp rơi xuống hố sâu nên không để ý gì tới vết thương ở chân, hắn vọt người tới ôm lấy ống tay áo của nàng.

Xoạt một tiếng, ống tay áo rách toang.

Thế nhưng chính nhờ sự lôi kéo của Đỗ Văn Hạo. Lâm Thanh Đại đã mượn lực vọt người lên, nhảy khỏi cái khe sâu.

Ngay khi nàng vừa mới vọt lên khỏi chiếc khe, chiếc khe ầm ầm khép lại. Lâm Thanh Đại sợ hãi tái nhợt mặt. Nếu chỉ chậm một chút thôi, nàng đã bị kẹp chết trong cái khe đó.

Âm thanh long trời lở đất vang lên không ngừng xung quanh. Mặt đất bốn xung quanh mấy người nứt ra từng mảng lớn. Mặt đất rộng lớn trông giống như xác một con rùa lớn.

"Mau lên giường" Đỗ Văn Hạo hét to. Đỗ Văn Hạo nằm trên chiếc giường lớn, mặt đất chỗ chiếc giường vẫn chưa nứt ra. Lập tức nhị nữ tỉnh ngộ, cả hai vội vàng nhảy lên giường, ôm lấy thành giường.

Ken két, ầm ầm.

Tiếng nổ long trời lở đất không ngừng vang lên. Cả mặt đất giống như một thùng nước sôi. Tất cả những vật trên mặt đất hoặc là bắn tung lên, hoặc là rơi xuống khe.

Quân đội Tây Hạ đã ngừng đánh vào Hoàng cung. Chúng cùng với những thành viên của đội đặc chiến đang chuẩn bị nghênh đón, các phi tần trong Hoàng cung, thái giám, cung nữ lắc lư, nghiêng ngả, bắn tung lên như những hạt thóc trên sàng. Rất nhiều người bị hất tung lên khỏi mặt đất rồi rơi tõm xuống những khe sâu. Những tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên. Nhưng những tiếng kêu thảm thiết đó còn nhỏ hơn rất nhiều so với tiếng sụp đổ, nứt ra của đất nên rất khó nghe thấy.

Chiếc lều vải sụp xuống, bao phủ xung quanh mấy người. Bốn phía xing quanh đen ngòm. Khắp đất trởi chỉ vang lên những âm thanh ầm ầm như dời sông lấp biển.


Hai tay Đỗ Văn Hạo ôm Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại. Chiếc giường lớn của bọn họ trông giống như một chiếc thuyền con mỏng manh trong cơn sóng to gió lớn, lại như chiếc là quay cuồng trong cơn cuồng phong. Khi ở trong biến động kinh thiên động địa này, bọn họ mới thực sự cảm nhận được tính mạng của con người nhỏ bé, yếu ớt thế nào.

Không biết trải qua bao lâu, cơn cuồng phong khủng khiếp mới dừng lại. Lâm Thanh Đại cố sức hất vải lều trên đầu mấy người xuống. Nàng chỉ thấy trên đầu mình vốn là một khoảng không trống rỗng, ngàn dặm nhưng trong giây phút này mây đen mù mịt, dầy đặc giống như muốn đè xuống đỉnh đầu mấy người.

Ánh mắt nhìn ra bốn xung quanh thì thấy trên mặt đất đầy thi thể. Những kiến trúc vốn không bị sụp trước đó, đã được tu bổ bây giờ gần như sập hoàn toàn. Tiếng kêu la không ngừng vang lên bên tai. Trong đó đa phần là của quân Tây Hạ nhưng trong số đó cũng có thành viên đội đặc chiến của Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nhớ tới người đã cứu mấy người hắn, trưởng công chúa Ngọc Lan nhưng xung quanh không còn bóng dáng của nàng. Hắn khàn khàn gào lên: "Trưởng công chúa! Trưởng công chúa Ngọc Lan!".

Một tiếng "rầm" vang lên. Một bóng người từ trên cây đại thụ cách đó không xa nhảy xuống. Dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều, sắc mặt u buồn đứng yên tại chỗ nhìn mấy người Đỗ Văn Hạo. Đó là trưởng công chúa Ngọc Lan.

Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Trưởng công chúa! Công chúa vẫn còn sống! Tốt quá. Mau tới đây. Trèo lên giường đi" nhưng khi nói vậy Đỗ Văn Hạo lại sực nghĩ không tiện lắm nên thòng thêm một câu: "Ở trên giường an toàn hơn. Mau lên giường đi!".

Chỉ cần một câu đầu tiên là đủ nên khi bồi thêm câu nữa thì chỉ là vẽ rắn thêm chân.

Trưởng công chúa Ngọc Lan vượt qua mấy khe nứt đi tới bên giường của ba người Đỗ Văn Hạo. Nàng khẽ vuốt mấy lọn tóc lộn xộn bên thái dương. Gương mặt trắng nõn ẩn chứa sự u buồn nhưng hoàn toàn không có sự sợ hãi, giống như trên thế giới này không có gì có thể khiến nàng xúc động. Đỗ Văn Hạo ôm quyền nói: "Công chúa thật thông minh, có thể trèo lên cây đại thụ tránh được trận động đất này. Cám ơn công chúa lúc trước đã nhắc nhở Thanh Đại, cứu tính mạng bọn ta. Cám ơn!".

Hàng mi dài của trưởng công chúa Ngọc Lan rủ xuống. Nàng khom người thi lễ nhưng không nói câu nào. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo không khỏi thầm thắc mắc. Từ ban đầu tới bây giờ hắn vẫn chưa nghe thấy trưởng công chúa Ngọc Lan nói câu nào. Có phải nàng là người câm điếc không?

Lâm Thanh Đại xé vạt sao, băng bó vết thương cho Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết.Lúc này mấy người Lý Phố và Hứa Văn Cường mới chạy tới. Hai người này võ công cao cường, tránh được thảm hoạ sụt đất, cả hai hấp tấp hỏi: "Quốc Công gia, ngài có sao không?"


"Ta không việc gì" Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua bốn phía xung quanh nói: "Tiểu Hoàng đế Tây Hạ muốn hành thích ta, còn có cả vú nuôi của tiểu Hoàng đế, Ngôi Mã và một người nữa. Ta và nhị phu nhân bị thương nhưng vết thương không nặng lắm".

Hai người Lý Phố, Hứa Văn Cường kinh hãi hỏi: "Vậy mấy người đó đâu?"

"Đã chết. Đã bị giết rồi".

Nói tới đây, đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ ra tiểu Hoàng đế này là cháu ruột của trưởng công chúa Ngọc Lan. Trưởng công chúa Ngọc Lan cứu ba người hắn nhưng chính hắn lại giết cháu ruột của nàng nên áy náy, chắp tay nói: "Trưởng công chúa, tiểu Hoàng đế, cháu của công chúa muốn giết ta. Ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Ta rất xin lỗi".

Trưởng công chúa Ngọc Lan quay mặt nhìn binh sĩ Tây Hạ ở phía xa bắt đầu tấn công, nhàn nhạt nói: "Ta không phải là trưởng công chúa. Ta chỉ là một cung nữ".

"Hả? Là ly miêu tráo thái tử sao?" Đỗ Văn Hạo kinh hãi hỏi: "Tên Lương Ất Thông này đúng là một thằng khốn. Hắn dám dùng cung nữ lừa gạt chúng ta là trưởng công chúa. Hắn… hắn chết đáng đời lắm. Trưởng công chúa, à không, cô nương. Không phải ta coi thường cô nương. Ta chỉ tức giận tên Lương Ất Thông đó dám gạt chúng ta. Ta tuyệt đối không có ý xúc phạm cô nương".

Trưởng công chúa Ngọc Lan khẽ lắc đầu nhưng không nói gì nữa.

Nhưng khi nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Khi xưa Vương Chiêu Quân cống Hồ cũng vốn là do Hoàng đế Đại Hán không muốn gả công chúa nên mới tìm trong cung một người, ban thưởng là "công chúa" thay công chúa cống Hồ. Vương Chiêu Quân đồng ý, dùng thân phận công chúa lấy Thiền Vu.

Bây giờ Hoàng đế Tây Hạ dùng cung nữ giả làm công chúa thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Lúc này bốn phía xung quanh lại vang lên tiếng reo hò. Lập tức Đỗ Văn Hạo sực nhớ tới lúc trước đại quân Tây Hạ mai phục bên ngoài Hoàng cung. Sau khi nhận được tín hiệu đã phát động tấn công nhưng gặp phải trận động đất. Nhưng bây giờ trận động đất đã kết thúc, chúng sẽ lại tiếp tục xông vào truy bắt. Bây giờ nhân dịp bầu trời tối đen phải rút ngay ra ngoài phủ Hưng Khánh. Đỗ Văn Hạo vội vàng sai Lý Phố đi triệu tập các thành viên đội đặc chiến.


Vương Nhuận Tuyết dìu Đỗ Văn Hạo đứng dậy. Vương Nhuận Tuyết thấy Lâm Thanh Đại vẫn đang đứng ngây người thì ngạc nhiên hỏi: "Nàng làm sao vậy? Sao lại ngây người như thế?"

"Phu nhân không cảm thấy có gì kỳ quái sao?" Lâm Thanh Đại quay đầu nói: "Lần trước chúng ta giết chết Lương Hoàng hậu cùng Lương Ất Thông, lập tức xảy ra động đất. Bây giờ ngay sau khi chúng ta giết chết mấy người tiểu Hoàng đế Tây Hạ thì cũng lại sinh ra động đất. Lần này còn to hơn lần trước. Hơn nữa lần trước Văn Hạo giết chết Lương Hoàng hậu cùng Lương Ất Thông thì cũng suýt chết. Lần này ta giết Sùng Tông tiểu Hoàng đế thì cũng suýt chút nữa rơi xuống khe sâu. Chẳng lẽ điều này là trùng hợp sao?"

"Ý của tỷ là ông trời nổi giận muốn trừng phạt chúng ta sao?"

"Không phải là trừng phạt chúng ta. Nếu không chúng ta đã không còn sống tới bây giờ. Ta chỉ muốn nói chuyện này rất kỳ quái".

Nghe xong mấy lời này, Đỗ Văn Hạo thoáng rùng mình. Đúng vậy, hai sự kiện này quả thực rất tình cờ, hắn nói: "Còn có một việc cũng rất trùng lặp mà nàng chưa nói. Đó chính là Đại Liêu. Đồng thời với lần chúng ta giết chết Lương Hoàng hậu và Lương Ất Thông, phủ Hưng Khánh xảy ra động đất, ở Thượng Kinh của Đại Liêu cách đây ngàn dặm cũng xảy ra động đất, người Nữ Chân thừa cơ khởi binh. Hơn nữa việc người Nữ Chân khởi binh hẳn là việc …" Đỗ Văn Hạo đang định nói là chuyện của ba mươi năm sau nhưng hắn chợt thấy không đúng lúc nên vội vàng dừng lại.

Đỗ Văn Hạo lại thoáng rùng mình khi nhớ tới điều này. Hắn nghĩ tới việc Đại Kim có thể nhân cơ hội tấn công Bắc Tống, lập tức lòng hắn như có lửa đốt, hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay ngày về Đại Tống. Hắn vội vàng giục giã: "Thôi không nói điều này nữa. Chúng ta hãy mau quay về Đại Tống. Người Tây Hạ sẽ nhanh chóng đánh tới".

Vương Nhuận Tuyết nói: "Nhưng chân của phu quân vẫn chưa lành. Nếu cử động sẽ bị lệch xương".

"Không yếu như vậy đâu, đã hơn một tháng rồi. Lúc này có thể bước xuống đất đi lại nếu không các ngón chân sẽ cứng lại. Hãy tìm cho ta một cái gậy chống là được".

Đỗ Văn Hạo đã nói đương nhiên nhị nữ không dám nghi ngờ. Lâm Thanh Đại rút đoản kiếm, chặt một cành cây đại thụ, tước sạch sẽ làm thành gậy chống cho Đỗ Văn Hạo.

Đúng lúc đó bốn phía xung quanh âm thanh chém giết lại nổi lên. Dù âm thanh này yếu hơn nhiều so với lúc trước nhưng vẫn rất lớn. Hiển nhiên trận động đất vừa qua đã làm quân Tây Hạ thiệt hại nặng nề.

Bởi vì lúc này mây đen mù trời. Bầu trời tối đen không khác gì ban đêm. Hoàng cung Tây Hạ đã bị động đất san gần như thành bình địa nên quân Tây Hạ không thể tìm thấy vị trí của mấy người Đỗ Văn Hạo trong Hoàng cung rộng lớn như vậy vì vậy tiếng hô tìm kiếm vang lên khắp nơi.


Lý Phố và Hứa Văn Cường đã triệu tập các thành viên của đội đặc chiến tới chỗ Đỗ Văn Hạo nhưng không thấy Thái Đầu đâu, không biết hắn đã chết hay đã bỏ trốn. Trong trận động đất vừa qua, mấy chục thành viên của đội đặc chiến đã bị rơi xuống các khe nứt. Hơn nữa cộng thêm số người tử trận trong trận chiến lần trước, năm trăm thành viên của đội đặc chiến chỉ còn lại hơn hai trăm người.

Những thành viên này đều mặc trang phục của người Tây Hạ, rất nhiều thành viên còn mang thương tích trên người. Đỗ Văn Hạo vội nói: "Tất cả phân tán thành các nhóm nhỏ phá vòng vây. Sau khi ra khỏi thành năm dặm thì tập hợp lại".

Đỗ Văn Hạo chống gậy bước đi. Đột nhiên hắn nhìn thấy dáng người xinh đẹp động lòng người của trưởng công chúa Ngọc Lan vẫn đứng yên một chỗ. Y phục của nàng bồng bềnh, cuồng phong thổi mái tóc nàng rối tung, dáng vẻ vô cùng thê lương. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy thương xót. Nàng vốn là một cung nữ, được ban tước vị công chúa, trở thành trưởng công chúa. Trong khi hắn là sứ thần Đại Tống, liên tục giết chết tiểu Hoàng đế Sùng Tông Tây Hạ, Lương Hoàng hậu, Nhiếp Chính Vương Lương Ất Thông. Khi đại điện sụp xuống nàng còn chỉ chỗ cứu hắn. Mới rồi nàng còn cảnh báo quân Tây Hạ đột kích, lại một lần nữa cứu tính mạng hắn. Nếu có người biết được bí mật này, chỉ e nàng sẽ không thể thoát khỏi cái chết. Sao hắn có thể bỏ đi mà không quan tâm tới chuyện sống chết của nàng?

Đỗ Văn Hạo bước tới hai bước nói: "Cô nương, hay cô nương hãy đi cùng chúng ta".

Trên gương mặt u buồn của Ngọc Lan xuất hiện một nụ cười, nàng cảm kích gật đầu.

Vương Nhuận Tuyết vội vàng thân mật cầm tay nàng nói: "Vậy hay quá. Tên của cô nương là gì?"

"Mộ Dung Ngọc Lan".

"Mộ Dung? Cô nương là người Tiên Ti sao?"

"Đúng vậy".

"Ngọc Lan cô nương, cô nương hãy theo chúng ta về Đại Tống. Bây giờ cô nương dùng thân phận trưởng công chúa. Chuyện hoà hiếu kết giao giữa hai nước không thể vì chuyện này mà huỷ bỏ. Cô nương vẫn có thể kết hôn với Hoàng thượng".

Ngay khi Đỗ Văn Hạo vừa nói xong, gương mặt của Ngọc Lan lại trở nên u buồn, nàng nhạt nhẽo nói: "Chuyện này để sau hãy nói. Trước tiên chúng ta cần binh an quay về Đại Tống".

Lúc này bầu trời càng sụp xuống, thi thoảng có những tia chớp rạch mây đen bổ xuống, soi sáng mặt đ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận