Tống Y

Đỗ Văn Hạo ngửi thấy hương hoa nồng, hương thơm này thật quyến rũ khiến lòng người lâng lâng, hắn thấy tâm trạng hơi hỗn loạn, hắn nuốt nước bọt nói: “Ừ, Mị Nhi…là…thế này…ta…chỗ ta có một phụ nữ…”

“Nô gia biết quanh lão gia thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.

Cô ấy xinh không? Đẹp không? Có nghe lời như Mị Nhi không?”

“Không không, cô nghe ta nói hết đã, người phụ nữ này rất xấu, ta muốn dạy cho bà ta một bài học, nhưng lại không yên tâm để bà ta trong nhà, vì vậy có thể gửi đến chỗ cô không, để ở đấy túy ý cô nương xếp đặt, đê bà ta làm gì cũng được, đừng để bà ta tiếp khách là được.

Mà có lẽ cũng chẳng có ai chỉ tiền để bà ta tiếp đâu”

Mị Nhi: “Lão gia xưa nay rất thương hoa tiếc ngọc mà! Người đó nhất định chọc giận lão gia rồi, nếu không sao lại nỡ đưa đến chỗ nô gia mà hành hạ?”

Nói rồi cười ha hả khiến những người dưới đi qua đều nhìn trộm vào.Đỗ Văn Hạo càng hoảng loạn hơn: “Đừng! Đừng nói bừa, có được hay không thì nói một câu đi”

“Được!”

Mị Nhi không quên gửi theo cả ánh mắt chết người cho Đỗ Văn Hạo, “Lão gia tôi dặn dò chuyện đại sự như vậy Mị Nhi sẽ giải quyết thỏa đáng cho, hãy yên tâm, lão gia hãy mang người tới đi”

Đỗ Văn Hạo bèn sai người hầu đứng gần nhất đi gọi Triệu thị lại, hắn tranh thr nói ngắn gọn về Triệu thị.Mị Nhi nghe liền hiểu ra: “Lão gia muốn nô gia làm người xấu sao? Được, cái này nô gia giỏi nhất, lão gia yên tâm, nô gia sẽ khiến cho bà ta ở yên trên thuyền làm việc, may là trên thuyền một bà vừa bệnh, như vậy cũng là lão gia giúp nô gia rồi?”

Đang nói thì người hầu dẫn Triệu thị vào, Triệu thị bước đến gần Đỗ Văn Hạo và Mị Nhi, bà ta nhìn trộm Mị Nhi nghĩ làm gì có ai ăn mặc hở hang như thế không chứ, nhìn đã biết không phải người đứng đắn rồi.Đỗ Văn Hạo: “Nhị phu nhân, đây là người trưởng cự của Mị Nhi kiều, phu nhân hãy đi cùng cô nương này đi! Một tháng sau ta sẽ đến đây đón phu nhân về”

Mị Nhi nghe Đỗ Văn Hạo gọi mình là trưởng cự thì tủm tỉm, quay ra nhìn Triệu thi từ đầu đến chân rồi ho hắng hai tiếng, mặt chê bai: “Thế này mà là nhị phu nhân sao? Lão gia nhà ngươi chắc ban ngày đi ra có thể dọa người được đấy?”

Người dưới nghe vậy thì cười trộm, Đỗ Văn Hạo quay ra nhìn bọn chúng nạt, bọn chúng liền lui ngay.Triệu thị lườm Mị Nhi nói: “Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà nói chủ nhân của ta như vậy?”

Mị Nhi ai dô một tiếng cao vút, rồi gọi hai tùy tùng của mình đợi ở ngoài vào, sau đó chỉ Triệu thị nói: “Mang bà ta về, đừng cho lên xe của ta, người chua lòm hôi chết đi được!”

“Trưởng cự, cô tìm một bà già xấu như thế này về thuyền chúng ta làm gì?”

Mị Nhi cười nói: “Đương nhiên là không để tiếp khách rồi nếu không dọa người ta chạy hết mất, còn về làm gì…”

Mị Nhi quay sang Đỗ Văn Hạo cười, một nụ cười mê hồn, “Về rồi sẽ tính”

Tên đó nói với Triệu thị: “Đi thôi”

Triệu thị đứng đó không nhúc nhích: “Chủ nhân ta chỉ hứa với ta là chỉ làm tại chỗ tiên sinh, chứ không nói là đi làm chỗ người khác”

Mị Nhi trợn mắt lên dằn giọng: “Ngươi còn lèo nhèo sao? Ngươi có đức hạnh ở đây làm chướng mắt mọi người sao? Đỗ tiên sinh đã giao ngươi cho ta, về sau còn dám không nghe lời thì ngươi liệu hồn! Người đâu, mang bà ta đi! Đừng làm tốn thời gian của ta, trời sắp tối rồi.

Ta còn phải về làm ăn nữa! Mau đi thôi, không nghe lời bỏ đói bà ta ba ngày cho ta”

Hai tên đó vác Triệu thị, bà ta nhìn Đỗ Văn Hạo cầu cứu, nhưng Đỗ Văn Hạo chỉ lành lạnh nói: “Chủ nhân ngươi đã giao ngươi cho ta tùy ý xử lí, những lời vừa nãy ta nói cũng nên nghe cho rõ! Mị Nhi kiều là nơi hợp với những ngươi đấy!”

Đỗ Văn Hạo cảm thấy tức cười, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy gương mặt độc ác của Mị Nhi, nghĩ những lão bà của thanh lâu nào cũng miệng thơn thớt như vậy, nếu không làm sao trị được lũ đàn ông đó chứ! Nghĩ đến đây hắn mới nhớ ra là lần nào gặp Mị Nhi cũng đều yểu điệu bất cần đời, chắc là bệnh nghề nghiệp chăng? Xem ra lấy được tiền trong hầu bao đàn ông nuôi sống bao nhiêu người quả là không dễ, đặc biệt là với phụ nữ.Đỗ Văn Hạo thấy Mị Nhi lúc nào cũng đưa mày liếc mắt với mình, cười ngả nghiêng, nhưng cô ta đối với đàn ông khiến cho ai cũng phải thán phục.

Có lẽ không có vẻ đẹp của mình thì mọi kĩ xảo của cô ta cũng khó mà đạt được hiệu quả mong muốn.Mị Nhi vừa đưa Triệu thị ra khỏi cửa vừa nghĩ, suy cho cùng thì Đỗ Văn Hạo cũng tin tưởng mình, nếu không đâu có giao bà ta cho mình để mình dạy dỗ bà ta.

Biết mình là người có chừng mực, về sẽ nói với Yến gia kia, cũng có thể giúp hắn xả giận.

Cho dù hắn có không thích mình thì cũng không nhẹ tay được, nếu không sẽ phụ lòng người ta mất!Yến Dật bốc thuốc xong vội vàng đi về, chưa đến hai canh giờ sau đã về đến Yến gia trại.Cửa phòng Cổ Hoa Lạc.“Ông đến đây làm gì?”

Cổ Hoa Lạc nói qua cánh cửa.“Hoa Lạc ta đã bốc thuốc về rồi, để Thanh Nhi mang đi sắc nhé”

Giọng Yến Dật rõ ràng là khẩn thiết kèm theo cả sự van xin.“Không cần nữa, ông đi đi, ta mệt rồi”

thực ra Cổ Hoa Lạc định nói là ông còn nhớ đường về sao, ta mệt ở trong lòng, làm sao mà ông biết được sự mệt mỏi trong tâm hồn người phụ nữ cơ chứ.“Hoa Lạc ta sai rồi”

Giọng nói đó nghe rất thành thật.“Thâm tình có nồng hậu đến đâu, ý chí có kiên định đến đâu, cũng không thể thắng được sự khắc nghiệt của thời gian.


Ông đi đi, sai là tôi, nếu một người mà đến tình thân cũng vứt bỏ thì làm gì có tư cách có được một tình yêu”

Yến Dật nghe tiếng bước chân đi xa dần, tim ông ta như bị đả kích mạnh, đập thình thịch, vỡ vụn ra từng mảnh.Yến Dật chưa đi, ông ta biết lần này mình mà đi thì không khác gì vĩnh biệt.

Thế là ông ta quỳ xuống, trước mặt bao nhiều kẻ hầu người hạ, ánh mặt trời chiếu gay gắt, Thanh Nhi đến gần quỳ xuống cùng chủ nhân, Yến Đồng cũng quỳ xuống, rồi tất cả người hầu và a hoàn trong nhà đều qùy xuống phía sau Yến Dật.Trong phòng.“Mẹ, cha bị phong thấp, sao quỳ thế kia được? Mẹ hãy tha thứ cho cha đi”

Yến Tử đã khóc hết nước mắt, bên ngoài là cha mình, là người đã từng làm cả nhà tổn thương.

Vì một người đàn bà mà đuổi huynh trưởng của mình ra ngoài, gả chị mình đi thật xa mãi mãi biệt ly.

Bên trong này là mẹ mình, vì tình yêu mà tha hương cầu thực, từ bỏ vinh hoa phú quý, người nhà tình thân, người mẹ đẹp kiêu kì của nó, vì sự cao ngạo của mình khiến chồng không có được sự vui vẻ nên có, thế là ông ta từ bỏ tình yêu của họ.

Yến Tử hiểu, có khuyên thế nào cũng đều là người thân của mình, một người cúi đầu khóc lóc ngoài cửa sổ, một người hối hận bên trong, nên làm thế nào thì tốt đây?“Tử Nhi, con đừng khuyên mẹ nữa, trái tim mẹ đã chết, ông ta đến muộn rồi”

Đứng bên cạnh còn có hai thiếu niên, mặt mũi sáng sủa tuấn tú, tuy có chút mệt mỏi nhưng trông vẫn rất có sức sống.“Mẹ người đàn bà kia đi rồi, là cha đuổi bà ta đi, hơn nữa cha đã đón con và nhị đệ về, mẹ hãy…”

người lên tiếng chính là Yến Lục, con trai trưởng của Cổ Hoa Lạc và Yến Dật.Cổ Hoa Lạc u uất nhìn Yến Lục nói: “Đi rồi thì sẽ không quay lại nữa sao? Cuối cùng thì vẫn quay lại thôi, con không nghe thấy tiếng trẻ con khóc ngoài kia sao? Hẳn là nó đang nhớ mẹ nó đấy”

“Mẹ, con biết Cổ gia chúng ta có gia quy, đó là dù nam hay nữ cũng không được tái giá hay tục huyền, nhưng…”

Con trai thứ hai của Cổ Hoa Lạc Yến Phong nói.“Nhưng Yến Dật không phải là người của Cổ gia chúng ra đúng không?”

“Không phải ạ, mẹ, cha cũng nói là can tâm ở rể Cổ gia, chỉ là yêu phụ đó cố tình dụ dỗ Yến Đồng làm tay trong nên mới…mẹ, con với đại ca ra ngoài thì không sao, nhưng yêu phụ kia luôn ngược đãi Tử Nhi, mẹ nỡ lòng nào sao?”

Yến Phong nói.Cổ Hoa Lạc thở dài nhìn Yến Tử hai mắt đỏ hoe không nói không rằng.Yến Phong nói tiếp: “Mẹ tha thứ cho cha đi, con và đại ca ngày đêm mong nhớ hai người, chỉ cần hai người hòa hảo như trước thì yêu phụ kia làm sao có cơ hội chen vào giữa hai người?”

Vẫn là Yến Phong dẻo miệng đã nói đúng tâm tư của Hoa Lạc, nàng ậm ừ rồi nói: “Phong Nhi, con ra nói với ông ta là ta có thể tha thứ, nhưng có 3 điều kiện, nếu ông ta làm được thì ta sẽ hòa hảo với ông ta như xưa, nếu không thì”

Yến Phong không đợi Cổ Hoa Lạc nói hết đã chen vào: “Mẹ yên tâm, phía sau mẹ không cần nói con cũng biết rồi, mẹ hãy nói 3 điều kiện của mẹ trước đi để con ra ngoài nói với cha”

“Thứ nhất là người đàn bà đó phải từ Toàn Nhi, có thể để lại đây cho ta nuôi dưỡng, ta sẽ coi nó như con để tuyệt đối không kì thị; thứ hai, đuổi Yến Đồng đi, nếu không phải tại ông ta thì Yến gia làm gì có chuyện này; thứ ba, về sau không được có ý định nạp thiếp, nếu có thì ông ta hoặc ta phải đi”

Yến Phong nghe rồi quay người đi ra khỏi nội thất đến cửa, Yến Phong mở cửa ra thì trời đã chạng vạng, gió núi thổi phất phơ mái tóc bạc của Yến Dật, thấy vậy bao hận thù trong Yến Phong đều tiêu tan hết.“Cha, chân cha không được khỏe, cha hãy đứng lên đã”

Yến Dật lắc đầu: “Không! Nếu mẹ con không tha thứ cho ta thì đứng dậy có tác dụng gì?”

Yến Phòng bèn quỳ xuống nói ba điều kiện của Hoa Lạc cho Yến Dật nghe.Yến Dật kinh ngạc nhìn Yến Phong nói: “Bà ấy kiên quyết đến vậy sao?”

Yến Phong: “Cha bảo điều kiện nào tuyệt tình cơ, là đuổi Triệu thị hay Yến Đồng, hay cả ba?”

Yến Đồng ở phía sau nghe vậy lập tức đập vào ngực mình nói: “Trời ơi, chủ nhâ, nhị…Triệu thị đó không phải do tôi làm tay trong đâu, đã làm phu nhân tức giận rồi.

Tiểu nhân cũng không biết, cầu xin chủ nhân đừng đuổi tiểu nhân đi, cầu xin chủ nhân khai ân mà”

Yến Phong giận dữ nói: “Chủ nhân nói chuyện đâu có đến lượt ngươi khóc lóc lải nhải, ngươi muốn cha mẹ ta li biệt, ngươi muốn tranh thủ chiếm đoạt tài sản của Yến gia này.

Cái gì mà Triệu thị là họ hàng xa của ngươi, ta thấy hai người giống như bày lang sói bắt tay hại cha mẹ ta thì hơn”

“Oan quá chủ nhân, thiểu chủ nhân, oan quá!”

Yến Phong cười nhạt đứng dậy đến gần Yến Đồng nói: “Oan? Được, ngươi đã nói ngươi oan thì ta hỏi, tại sao đêm qua Triệu thị treo cổ chỉ có ngươi nhìn thấy mà người khác không nhìn thấy?”

Yến Đồng: “Là chủ nhân sai tôi đi xem nhị phu nhân chuẩn bị đi chưa, tiểu nhân đi thì phát hiện ra mới chạy đi gọi chủ nhân”

Yến Phong: “Vậy coi như tối qua là tình cờ đi.

Vậy ta lại hỏi ngươi, một năm trước ta và đại ca thấy ngươi và Triệu thị ngồi bên sông thì thầm to nhỏ gì đó, lúc đó bọn ta chưa để ý, nhưng chưa đầy ba ngày sau cha liền chia tách hai huynh đệ ta ra.

Tuy nói là cho chúng ta trải nghiệm thực tế nhưng rõ ràng là các ngươi lo là ta sẽ kể lại chuyện này cho cha mẹ ta, các ngươi lo chuyện bại lộ nên tách chúng ta đúng không?”


“Không phải ạ, chuyện này cũng là tiểu nhân sau đó mới biết, hôm đó nhị phu nhân hẹn tiểu nhân ra sông nói chuyện”

Yến Phong hỏi như ép cung: “Nói gì?”

Yến Đồng ấp úng không nói.Đúng lúc này Cổ Hoa Lạc được Yến Lục và Yến Tử dìu ra ngoài.“Phong Nhi, con không cần hỏi đâu, ta sẽ nói cho con biết bọn họ nói những gì”

Cổ Hoa Lạc lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn Yến Dật đang quỳ đó.Yến Đồng thấy Hoa Lạc đi ra, mới chỉ một năm không nhìn thấy mà đã gầy đến mức này ai ai cũng kinh sợ.“Bọn họ nói đến một phương thuốc, Triệu thị bảo Yến Đồng đi tìm, Yến Đồng nói tìm thấy rồi, tối đó là giao cho Triệu thị”

Yến Đồng kinh ngạc nhìn Hoa Lạc, mặt biến sắc.Cổ Hoa Lạc cười nhạt: “Yến Đồng chắc không biết làm sao ta biết được, nhưng cũng chỉ là tình cờ thôi, a hoàn của ta ra sông giặt quần áo, thấy Yến Đồng và Triệu thị lại gần định bỏ đi nhưng thấy hai người có nói đến ta bèn tránh đi nghe trộm”

Yến Dật quay đầu lại nhìn Yến Đồng thấy ông ta đã run rẩy quỳ đó.Yến Dật tức giận: “Hay cho Yến Đồng ngươi, ngươi dám câu kết với Triệu thị làm ra chuyện đó, ngươi bảo ta tha cho ngươi sao được!”

Cổ Hoa Lạc: “Không cần diễn kịch trước mặt ta, Yến Đồng là người ông đưa đến, tuy gọi là Yến gia trại, nhưng người họ Cổ nhiều hơn người họ Yến, nếu không lúc nãy sao ông lại nói ta tuyệt tình?”

Yến Dật đuối lý không nói được gì nữa.Cổ Hoa Lạc thở dài: “Thôi, các người giải tán di, không cần quỳ cùng chủ nhân các người đâu, nếu không Cổ Hoa Lạc ta lại nhẫn tâm quá.

Các người cũng thấy rồi đấy, nay nhà không ra nhà, ta cũng là người sắp chết, tuy Đỗ tiên sinh có lòng cứu ta, nhưng lại có ngươi mong ta chết sớm đi thì cũng sống làm gì cho chướng mắt người khác.

Nhà là nhà của bọn họ rồi, người cũng là người của bọn họ rồi.

Đa số các ngươi đều là theo ta đến đây, đều là họ ngoài hoặc là người của Cổ gia, chỉ là ta đã phụ các ngươi, khiến các ngươi tới đây chịu khổ mà lại không thể sống cùng các ngươi đến già”

“Phu nhân tuyệt đối không được nói vậy, chúng tôi sinh ra là người của phu nhân, có chết cũng là ma Cổ gia, nếu phu nhân không chịu chữa bệnh thì sau khi phu nhân đi chúng tôi sẽ đi theo”

Cổ Hoa Lạc không cầm được nước mắt nói: “Đi đi, đứng dậy hết cho ta, ta mệt rồi, không tiếp tục đứng ngoài này được”

Nói rồi quay đầu đi vào trong.“Hoa Lạc, Yến Dật ta không phải người vô tình vô nghĩa, những câu nói vừa rồi là thật, ta hứa với nàng mà, ta hứa thật mà.

Nàng không thể không nhìn ta mà đi được, ta biết sai thật rồi”

Yến Dật khóc lóc nói.Cổ Hoa Lạc run run quay lại đến bên Yến Dật nhẹ nhàng nói: “Ông đã phụ ta rồi, chẳng nhẽ lại phu bạc tiếp một người đàn bà nữa sao? Người đó còn sinh cho ông một thằng con trai nữa!”

“Hoa Lạc, ta sai rồi, nhưng ta mong có cơ hội sửa chữa, ta đã hiểu ra rồi, bọn họ là đồng bọn muốn hại ta, làm sao có thể nói là ta phụ bạc bọn họ!”

Cổ Hoa Lạc ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đang khóc lóc kia, chỉnh lại mái tóc bạc của ông ta nghẹn ngào nói: “Ông hãy nghĩ cho kĩ đi, một iflaf quản gia trung thành, một người đàn bà hết sức nghe lời, vì ta, ông thấy có đáng không?”

Yến Dật ôm chặt Cổ Hoa Lạc vào lòng, giống như sợ cô ấy sẽ biến mất được ngay vậy, gật đầu lia lịa: “Từ hôm qua khi bà ta không chịu hi sinh cứu nàng đến hôm nay Yến Phong nói ra chuyện đó, ta đã hiểu ra ta hồ đồ khiến cho nàng hơn năm nay chịu thiệt thòi, Hoa Lạc tha thứ cho ta đi, ta sẽ không khiến nàng phải chịu khổ nữa”

Cổ Hoa Lạc cuối cùng đã khóc thành tiếng, những giọt nước mắt như đã kìm nén hơn một năm nay cứ thể tuôn ra.Ba người con bên cạnh đều vui mừng mà khóc, biết là cái nhà này đã khổ tận cam lai.Sau đó lo là Yến Đồng đi báo tin cho Triệu thị hai người sẽ làm những chuyện đáng sợ hơn, thế nên giam Yến Đồng lại, Yến Lục tiếp quản việc của Yến Đồng chăm lo cho Yến gia trại, còn Yến Dật hàng ngày túc trực bên Cổ Hoa Lạc, tự mình cho nàng uống thuốc, đã qua tám ngày, tuy Hoa Lạc vẫn còn nôn ọe nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, có thể ăn được ít thức ăn.Đỗ Văn Hạo hôm đó cùng với Hà Trâm về Ngũ Vị đường vẫn chưa thăm bệnh nhân thì đã thấy xe ngựa của Dương Thiên Hộ dừng trước cửa, Kha Nghiêu lại gần Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: “Lão gia, tiền đến nhà kìa”

Đỗ Văn Hạo biết Kha Nghiêu trào lộng Dương Duệ, chỉ cười đứng lên đi ra đón tiếp.“Dương lão gia sao lại đến thế này, mau, mau vào trong nào, mời!”

Đỗ Văn Hạo cười nói đưa Dương Thiên Hộ vào đại sảnh nói chuyện, rồi dặn người ang trà lên.Dương Thiên Hộ cũng chẳng ngồi, thấy người làm đi xuống rồi mới quỳ phục xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo vội cúi người đỡ: “Dương lão gia sao lại thế này? Mau đứng dậy đi, lão gia làm thế này thì giết tại hạ đi cho xong”

Dương Thiên Hộ đứng dậy run run lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy đưa cho Đỗ Văn Hạo nói: “Đây là một nửa sản nghiệp Dương gia, hôm nay ta mang đến cho hiền điệt”

“Lão gia chuyện này là sao?”

Nói rồi dìu Dương Thiên Hộ ra ghế ngồi.“Ta biết tiên sinh không phải là người tham tiền, nhưng ta không biết lấy gì để cầu xin tiên sinh cứu lấy cháu ta, mẹ nó đã qua đời, ta không thể lại mất nó, cầu xin tiên sinh, tiên sinh nhất định phải nhận lấy, hãy cứu lấy mạng Dương Duệ”

“Dương lão gia, nhưng thứ này sao tại hạ nhận được, sao Vân Phàm thấy chết lại không cứu chứ, chỉ sợ Dương Duệ không chịu để tại hạ chữa cho thôi”

“Chỉ cần tiên sinh gật đầu, lão phu sẽ nghĩ cách, vì lão phu biết chỉ có tiên sinh mới có thể trị được bệnh của nó, tiên sinh không biết Duệ Nhi bây giờ chỉ có thở ra mà không hít vào được”

Nói rồi Dương Thiên Hộ bật khóc.“Được, tại hạ đi với lão gia xem sao, chỉ cần lão gia cất cái thứ kia đi, lão gia đã giao quán trọ lại cho tại hạ để tại hạ làm ăn, không thể lấy những thứ mà lão gia dưỡng già được, như vậy khác gì tại hạ nước đục thả câu”

“Tiên sinh không nhận coi như không nể mặt ta, ta làm sao có mặt mũi để tiên sinh khám chữa cho Duệ Nhi chứ”


Nói rồi quay lưng bỏ đi.Đỗ Văn Hạo gọi Dương Thiên Hộ lại: “Lúc này mà lão gia còn cố chấp thế sao?”

“Không phải lão phu cố chấp mà ơn cứu mạng phải đền đáp, tiên sinh đã cứu mạng ta nay lại sắp cứu mạng Duệ Nhi, chỉ là chút sản nghiệp của Dương gia, thế là lão đã nhỏ nhen lắm rồi, nếu không phải còn để cho Duệ Nhi thì ta đã đưa hết cho tiên sinh rồi”

“Ngộ nhỡ tại hạ không chữa được thì sao?”

“Vậy ta cũng tin là tiên sinh đã cố hết sức, những thứ này tiên sinh nên nhận lấy”

“Hay thế này đi, tại hạ đi cùng với lão gia xem Dương Duệ thế ào, ngộ ngỡ tại không chữa được thì tuyệt đối không nhận, nếu chữa được thì lúc đó nhận cũng không muộn”

“Tiên sinh không sợ ta nuốt lời sao?”

“Thứ không thuộc về tại hạ thì không có cũng có làm sao?”

Dương Thiên Hộ cảm kích nắm chặt tay Đỗ Văn Hạo nói: “Lão phu rất khâm phục tiên sinh, được, vậy lão phu giữ hộ tiên sinh, về sau giao cho tiên sinh, tiên sinh tuyệt đối không được chối từ đấy”

“Vậy được, để tại hạ gọi thằng ngốc rồi chúng ta đi xem Dương Duệ thế nào”

“Tốt quá rồi”

Ra khỏi cửa thì thấy Mộ Dung Ngọc Lan mặt mũi ỉu xìu, Đỗ Văn Hạo liền bảo thằng ngốc đi cùng Dương Thiên Hộ lên xe trước.Đỗ Văn Hạo cười hỏi: “Ngọc Lan sao thế?”

Kha Nghiêu: “Nếu nói thì phải nói tiên sinh quá đáng, dám dùng thước đánh Ngọc Lan, cô ấy tức quá nên mới tới đây”

Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho Kha Nghiêu tránh ra an ủi: “Đánh ở đâu, có đau không?”

Mộ Dung Ngọc Lan chưa nói đã đỏ bừng cả mặt, mãi mới nói được: “Đánh ở tay, nói là thiếp không chịu luyện chữ, còn nói không học thuộc nổi, lão gia, nọi người ai cũng trêu thiếp, thiếp không muốn đi nữa”

Đỗ Văn Hạo biết Mộ Dung Ngọc Lan cũng khó, vì thăm dò nhân cách của Liễu Tử Húc mà bắt nàng đi học, trí nhớ và khả năng tiếp thu sao bằng đứa trẻ 6, 7 tuổi chứ, hắn bèn nói: “ĐƯợc rồi, hôm nay ở lại đây làm việc, để ta nói với Tuyết Nhi không cần đi nữa là được”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy mới cười, gật đầu nói: “Đa tạ lão gia, nhưng nói lại thiếp thấy Liễu Tử Húc này là người thành thật, thẳng thắn mà lương thiện”

“Nếu lương thiện sao lại dám đánh vào tay Ngọc Lan của ta chứ?”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe thấy mầy từ Ngọc La của ta mà xấu hổ quá vội cúi mặt xuống.Đỗ Văn Hạo bật cười rồi đi ra lên xe ngựa đi cùng Dương Thiên Hộ khám cho Dương Duệ.Vừa vào đến phòng đã ngửi thấy một mùi thối rất khó chịu, thằng ngốc vội bịt mũi nói: “Mùi gì mà thối thế?”

Dương Thiện Hộ: “Đều tại căn bệnh này, làm phiền hai vị rồi”

Đỗ Văn Hạo: “Lão gia đừng nói vậy”

Dương Duệ đang nằm trên giường kéo rèm kín, trong phòng trông u ám nên cảm giác mùi càng nặng hơn.“Ai đấy?”

Đỗ Văn Hạo thấy giọng nói Dương Duệ rất yếu, mới có một tháng không gặp mà hoàn toàn khác, Đỗ Văn Hạo bảo thằng ngốc kéo rèm ra.Dương Duệ vội nói: “Đừng đừng, lạnh, lạnh lắm!”

Thằng ngốc: “Đã là tháng 3 rồi, còn lạnh gì nữa chứ!”

Dương Duệ định thần nhìn, thấy Đỗ Văn Hạo mặt liền biến sắc: “Ai cần ngươi đến, có phải đến chế nhạo ta phải không, mau đi ra cho ta”

Đỗ Văn Hạo mặc kệ đến gần giường nhìn sắc mặt Dương Duệ xám xanh, thần thái mệt mỏi, đắp cái chăn bông rõ dày.“Ngươi đi ra, ta không cần!”

Dương Duệ sợ hãi thu mình lại, giống như con tôm bị thương vậy.Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, thằng ngốc vội mang hộp thuốc lại.Đỗ Văn Hạo làm như không có gì nói: “Ta rất bận, không có thời gian nói chuyện đâu, đưa tay ra đây, ta hỏi gì thì nói đấy”

Dương Duệ ngơ ngác: “Ta…sao ta phải nghe ngươi?”

“Ngươi có thể không nghe ta, nhưng ông ngoại ngươi đã cho ta một nửa sản nghiệp Dương gia, dù gì không chữa thì ta vẫn được, vậy ta quá hời, không phải sao?”

Dương Duệ nghe câu đó như có phản xạ ánh sáng vậy, lập tức bật dậy nhưng nằm lại ngay, mặ nhăn nhó chỉ chỉ Đỗ Văn Hạo: “Ngươi thừa cơ, ngươi…”

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại ra ám hiệu với Dương Thiên Hộ sau đó nói: “Ta làm sao? Lấy tiền rồi thì khám, là ngươi không chịu cho ta khám đó chứ, ta đi đây!”

Nói rồi hắn đứng dậy định đi ra.“Đợi đã!”

Đỗ Văn Hạo quay lại nói với Dương Duệ: “Còn có chuyện gì sao?”

Dương Duệ cắn răng nói: “Ngươi thật sự lấy nửa sản nghiệp nhà ta sao?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lúc nãy lão gia có đây, nịnh ngươi làm gì, huống hồ trong này mùi thế này ai dám ở lại chứ?”


“Vậy ngươi bắt mạch đi”

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Dương Duệ thò tay ra khỏi chăn đặt lên tấm chẩn mạch.Đỗ Văn Hạo thấy mạch nặng như âm hàn ứ tụ vậy: “Sao lại bệnh thế này?”

“Chính là đêm ngươi và Kha Nghiêu thành thân ta không cẩn thận bị rơi xuống sông, tỉnh dậy đã thế này rồi”

Đỗ Văn Hạo châm chọc: “Sao lại bi thương tuyệt vọng đến mức nhảy sông thế?”

“Ta bây giời là cá trong chậu, tùy ngươi muốn cười ta cũng được, chỉ là uống vài ngụm nước, không biết sao lại rơi xuống sông”

“Ngươi bị âm hàn tích tụ, đại phu đã kê đơn ôn kinh tán hàn chưa?”

“Kê rồi uống rất nhiều thuốc rồi, nhưng đều không có tác dụng gì”

“Lúc nãy ta thấy ngươi ngồi dậy như có chỗ nào đó rất đau?”

Dương Duệ bối rối: “Bên dưới có đau, vì vậy…”

“Được rồi, kéo chăn ra rồi cởi quần ra ta xem”

“Ngươi là đại phu kiểu gì mà đòi xem những chỗ đó?”

Đỗ Văn Hạo bật cười: “Thì ta khám bệnh, chứ có phải hiếu kì gì đâu, ngươi có ta cũng có”

Dương Duệ nhìn thằng ngốc, thằng ngốc nói: “Nhìn ta cái gì? Ngươi có ta cũng có!”

Đỗ Văn Hạo cười thầm nhưng không dám lộ ra ngoài: “Ngốc, ngươi ra ngoài đi cho Dương lão gia đỡ ngại”

“Cái thứ đó của ngươi không biết bao người thấy rồi, sao đến ta lại ngại là sao”

Đỗ Văn Hạo nhịn cười, Dương Duệ kéo chăn ra, mùi hôi càng nồng nặc hơn”

“Có cảm thấy khó chịu gì không?”

“Chỉ thấy sưng cứng, hơn nữa mỗi lần nghĩ đến chuyện đó đều thấy rất đau”

“Bắt đầu thấy đau khi nào?”

“Chính là sau khi bị phong hàn mấy ngày, đầu tiên là không có chuyện phòng the, tiếp đến là có cảm giác đau”

“Không có chuyện phòng the là sao?”

“Ngươi muốn cười nhạo ta bất lực phải không?”

“Ngươi thấy giống vậy không?”

Dương Duệ một lần nữa lại bị gương mặt tỉnh bơ của Đỗ Văn Hạo đả kích, đành ngoan ngoãn trả lời: “Chỉ là không thể…không thể…chứ ngươi nói xem làm sao mà làm được chuyện đó?”

Đỗ Văn Hạo đã hiểu, chỉ là sau khi bị phong hàn Dương Duệ thấy có hứng mà không lên được, hẳn cảm giác đó rất khó chịu.“Trước kia một tháng ngươi sinh hoạt mấy lần?”

“Không phải chứ? Chuyện đó cũng hỏi sao?”

“Đúng vậy”

Dương Duệ thở dài: “Cái này ta cũng không nhớ nữa.

Có người là do tiền, chỉ cần là người ta chấm thì làm gì có chuyện không lên giường được.

Lão bà của Mị Nhi kiều đó, ngươi cũng biết phải không, chắc chắn ngươi có biết, nghe đâu ngươi có gì đó với cô nương đó.

Ngươi cũng thử rồi đúng không, cảm giác không tệ chút nào, ay dô”

Dương Duệ chưa kịp nói hết thì Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt dùng một chiếc thìa trên bàn đập mạnh vào chỗ đó của hắn, hắn kêu lên thảm thiết, mặt biến sắc.Đỗ Văn Hạo đương nhiên không biết ngươi ngủ cùng Dương Duệ không phải Mị Nhi, tuy không có gì với Mị Nhi nhưng hắn không thích người khác nói xấu Mị Nhi trước mặt mình.Dương Duệ toát mồ hôi lạnh nói: “Sao? Nghe vậy không thoải mái hả? Ay da”

Đỗ Văn Hạo làm lại lần nữa, sau đó nhìn bộ dạng thảm hại của hắn nói: “Ta chỉ muốn xem bên trái của ngươi to hơn nhưng lại rủ xuống, lúc hứng lên thì bên nào đau hơn, thấy ngươi thế này e rằng đã đau đến lên bụng rồi”

Dương Duệ cũng không dám nói bừa thở gấp: “Ngươi còn gì hỏi không? Ta lạnh quá, ta muốn đắp chăn”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận