Tống Y

Vương Nhuận Tuyết nói: “Tướng công! Thế chàng biết đã xảy ra chuyện gì chưa?” Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mỉm cười nói: “Bất kể chuyện gì xẩy ra, đều không liên quan gì đến nàng hết, bởi vì nàng chỉ vì lòng tốt của mình mà giúp người, hơn nữa có lẽ nàng cũng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, có những lúc sự thông minh và giảo hoạt nhiều khi rất gần nghĩa với nhau, không nên nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt ra!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền nói: “Thật vậy sao? Nếu như đúng là do thiếp nghĩ ngợi nhiều quá, thì Vân Nương vẫn là một người ngây thơ, lương thiện và trong sáng như xưa, được như vậy thì thiếp yên tâm rồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng nói xem, khi còn nhỏ con người ta cũnng uống sữa mẹ, cũng ăn cơm, nhưng tại sao khi lớn lên rồi, lại có người có thể làm lên chuyện lớn, còn có người thì bận bịu cả một đời, lại không làm việc gì ra hồn? Hơn nữa, nàng cũng chỉ là khuyên nhủ Vân Nương làm những chuyện mà những người con gái khác đều làm, đối nhân xử thế, cư xử hành lễ, ăn mặc trang điểm, tất cả những thứ này mà cũng làm cho con người trở nên hư hỏng, vậy thì người ta còn cần gì đến thầy giáo nữa cơ chứ? Thầy giáo khi lên lớp cũng dậy cho học sinh hiểu câu nói đổ dầu vào lửa có nghĩa là gì, lẽ nào học sinh học xong liền áp dụng luôn vào cuộc sống, trở thành một kẻ tiểu nhân bỉ ổi hay sao? Nàng nói xem có đúng hay không, nàng chỉ dậy cho Vân Nương mọi thứ, chẳng có gì to tát đến mức phải lo buồn như vậy cả, tất cả đều do con người mà thôi!”

Vương Nhuận Tuyết nghe xong Đỗ Văn Hạo khuyên nhủ, liền gật đầu đem hết những gì Vân Nương nói cho nàng nghe ra kể cho Đỗ Văn Hạo nghe, Đỗ Văn Hạo nghe xong liền mỉm cười nói: “Nàng thật đúng là …. Việc cũng chẳng qua cũng chỉ có vậy, Vân Nương có những hành động cũng là lẽ thường thôi mà!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy, thì khó hiểu nói: “Lẽ thường ư?”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu đồng ý, lúc này thì Nhược Vân cũng đã bưng đồ ăn lên, Đỗ Văn Hạo vừa ăn vừa nói: “Cái này gọi là một lần vấp ngã là một lần bớt dại, Vân Nương nói cho cùng vẫn còn nhân từ lắm rồi, nếu là đổi thành người khác, học được chân truyền của nàng, có lẽ đã cho Bảo Nhi về thăm Diêm Vương rồi, bây giờ Bảo Nhi vẫn còn sống, thế đã là tốt rồi! Nàng không phải đã từng nói là đàn ông chỉ dùng mắt thịt để nhìn vấn đề hay sao?”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì phì cười lên một tiếng, sau đó đưa đôi tay mảnh mai của mình lên đấm vào người Đỗ Văn Hạo thùm thụp, hờn mát: “Chàng đang chê cười thiếp!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười lớn nói: “Xem nàng về sau còn có cái tật hay thương người, mềm lòng nữa không! Cứ thấy người nào bị bắt nạt, là nàng đòi phải ra tay giúp đỡ cho bằng được! Bây giờ nàng xem, người ta mới có nửa năm thôi, mà đã được nàng huấn luyện thành một con hồ ly tinh cao thủ rồi!”

Đỗ Văn Hạo vừa mới dứt lời, thì cả hai cùng bật cười ha hả.

Lúc này đột nhiên cóđứa người hầu vào bẩm báo nói: “Lão gia! Nhị phu nhân, ngũ phu nhân vừa mới từ kinh thành về rồi ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đặt bát đũa xuống nói: “Gọi Thanh Đại vào đây!”

Vương Nhuận Tuyết lúc này quay ra đứa người hầu nói: “Các ngươi đi múc them một bát cháo nữa lên đây, Thanh Đại cũng thích ăn cháo lắm!”

Đứa người ở nghe xong liền vâng dạ quay đi, Vương Nhuận Tuyết quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Khẩu vị của tướng công và Thanh Đại cũng khá giống nhau nhỉ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nở một nụ cười vô cùng gian tà nói: “Ta thích nhất là trong thấy nàng ghen…..!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền nhoẻn miệng cười nói: “Chàng càng nói vậy, thì thiếp lại càng không ghen gì cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền chộp lấy cổ tay của Vương Nhuận Tuyết định giở trò, Vương Nhuận Tuyết thấy vậy liền lấy cái tay cầm quạt gấp lại, quất vào huyệt trên cổ tay của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo chỉ cảm thấy nhói lên một cái, liền buông luôn tay ra, Vương Nhuận Tuyết thấy vậy thì cười lên khanh khách rụt luôn tay lại, đưa đôi mắt đẹp mê hồn của mình nhìn Đỗ Văn Hạo, nhỏ nhẹ, thẽ thọt nói: “Chàng đừng hòng giở trò gì với thiếp, thiếp không dễ mắc lừa chàng đâu!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bất đắc dĩ nói: “Nàng thật đúng là, có khi tất cả nữ tử trên toàn thế gian này gộp lại có khi không ai nhanh nhẹn bằng nàng mất!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền hứ lên một tiếng, xong nàng đưa mắt lên nhìn ra xa, thấy Lâm Thanh Đại mặc một bộ đồ xanh nước biển, chậm chầm bước lại gần. Vương Nhuận Tuyết liền bỏ mặc Đỗ Văn Hạo ngồi một mình, rồi chạy ra đón Lâm Thanh Đại.

Lâm Thanh Đại thấy Vương Nhuận Tuyết hai mắt long lanh như làn thu thủy, xanh trong sấng ngời, da trắng mịn như ngọc, trông khí sắc ngời ngời, thì mỉm cười lên tiếng nói: “Nhị phu nhân có chuyện gì mà vui vậy?”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền cầm lấy tay của Lâm Thanh Đại dắt đến gần chỗ của Đỗ Văn Hạo nói: “Muội làm gì có gì mà vui vẻ cơ chứ, chỉ có tướng công đang vui thôi!” Nói xong liền quay sang Đỗ Văn Hạo nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười đáp: “Nàng đừng nghe Tuyết Nhi nói lung tung! Ta làm gì có chuyện gì vui cơ chứ!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy hiểu ý, liền mỉm cười đáp lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.

Vương Nhuận Tuyết cũng ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Đại nói: “Muội cứ tưởng Nhạc Kỳ sẽ giữ Thanh Đại tỷ hai ngày cơ!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền nói: “Mới đầu thì ta cũng muốn ở lại đó, nhưng vì có việc gấp nên mới quay về!”


Đúng lúc này, Anh Tử chạy lại nói: “Nhị phu nhân! Khi nãy giúp Vân Nương thu dọn đồ đạc, phát hiện ra một bọc tiền một trăm lượng bạc, nô tỳ liền đem đến đây để xem phu nhân giải quyết ra sao?”

Vương NhuậnTuyết nói: “Không phải lúc trước đã kiểm tra hết rồi hay sao?”

Anh Tử nghe vậy thì sợ hãi len lét, liếc nhìn Vương Nhuận Tuyết một cái, rồi cúi đầu im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.

Đỗ Văn Hạo nói: “Một trăm lạng bạc đó đặt ở đâu, thường ngày không phải ngươi và Ngọc Lan rất cẩn thận hay sao? Vậy mà hôm nay sao lại bất cẩn thế?”

Anh Tử đáp: “Bọn nô tỳ lúc trước cũng đã kiểm tra rồi, nhưng không để ý trong hộp có một cái ngăn khác, nô tỳ cứ nghĩ người ta không để đồ ở trong cái ngăn này, vì thế nên….!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Hả? Sao ngươi lại kiểm tra đồ đạc của người khác kỹ như vậy?”

Anh Tử đáp: “Đây cũng là do nhị phu nhân dặn dò nô tỳ làm thế, nhị phu nhân bảo phải kiểm tra cho cẩn thận, không được bỏ xót, để lần sau khi tặng lễ lại cho người ta, đỡ bị thất lễ ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây, quay sang nhìn Vương Nhuận Tuyết, thì thất mặt mũi của Nhuận Tuyết sa sầm hẳn xuống, trông vô cùng khó coi. Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội nói: “Hay là nàng đi xem xem thế nào, một trăm lạng bạc cũng không phải là con số nhỏ, ta nghĩ là nàng nên trả lại cho người ta, giữ bên mình thật không hay chút nào!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền đáp: “Thiếp cũng nghĩ như tướng công vậy, tướng công cứ ngồi đây nói chuyện với Thanh Đại tỷ, thiếp đi xem thế nào!”

Khi Vương Nhuận Tuyết vừa đứng dậy, thì Lâm Thanh Đại liền gọi lại nói: “Đúng rồi! Nhị phu nhân, Nhạc Kỳ cho người tặng lễ vậy hồi lễ rồi, ta đã bảo Thạch Đầu đặt ở viện của muội rồi đấy, như vậy muội cũng đỡ phải đi một chuyến! Lễ vật đại khái là mấy thứ, tơ tằm, lụa là, mỹ nghệ, và còn mấy loại rượu mà Văn Hạo rất thích nữa, Nhạc Kỳ quả là chu đáo quá!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền nói: “Ồ, vậy sao? Thanh Đại tỷ thật là chu đáo quá!” Nói xong Vương Nhuận Tuyết liền kéo theo Anh Tử quay người đi về phòng xem xét tình hình.

Lúc này, người ở đã bưng lên cho Lâm Thanh Đại một bát cháo lên, Lâm Thanh Đại thấy vậy liền cầm luôn lấy ăn ngấu nghiến, xong đâu đấy liền thỏa mãn nói: “Đúng là đồ ăn của nhà mình vẫn là ngon nhất!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì phì cười, sau đó hắn lại ra lệnh cho người hầu mang lên cho Lâm Thanh Đại thêm một bát cháo nữa, Lâm Thanh Đại liền nói: “Thiếp thật đúng là con ma đói đầu thai!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nhẹ nhàng: “Nàng nói gì mà lạ vậy, ăn thì phải ăn cho no bụng chứ!”

Lâm Thanh Đại nhoản miệng cười, quay sang đứa người hầu đứng cạnh đấy nói: “Các ngươi lui ra đi, ta có chuyện muốn nói với lão gia!”

Mấy đứa người hầu nghe vậy liền lập tức lui ra ngoài hết.

Lâm Thanh Đại chờ cho mấy đứa người hầu đi ra ngoài hết rồi, mới thấp giọng nói” “Văn Hạo! Chàng lần này không đi thật là tiếc quá, chàng chắc chắn là chưa bao giờ gặp được cảnh tượng đó bao giờ, đó mới gọi là thành hôn, Liễu Tử Húc mặc đồ tân trang, bên trái là Nhạc Kỳ, bên phải là Liêu Bích Nhi, tất cả đều đội mũ phượng, mặc áo đỏ, những đồ trang sức ở trên đầu làm cho cả hai đều không mở mắt ra nổi nữa, có bao nhiêu người cùng chen vào để xem náo nhiệt nữa!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy Tôn Hòa không đi, Nhạc Kỳ có phải là không vui không?”

Lâm Thanh Đại nói: “Kể ra thì cũng kỳ lạ, Tôn Hòa thường ngày thương yêu Nhạc Kỳ là vậy, thế mà trong ngày quan trọng như thế này lại không đến, chỉ cho Tôn phu nhân và anh trai của Nhạc Kỳ đi tham dự thôi! Cũng may là thiếp thấy Liêu Bích Nhi cũng là một người hiểu lòng người, Bích Nhi ngồi cả ngày bên cạnh Nhạc Kỳ để an ủi, thiếp cũng vậy, Nhạc Kỳ vì thế nên mới vui vẻ lên một chút! ”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu mà như vậy, thì cũng coi là viên mãn, kết thúc tốt đẹp rồi còn gì nữa!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Thiếp thấy Nhạc Kỳ vui, thì thiếp cũng vui, mà thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện về Thạch Đầu một chút!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta sợ chuyện bị lộ ra ngoài, nên không viết ra, thế nên mới nhờ bồ câu đưa thư gọi nàng về, có tin gì mới không?”

Lâm Thanh Đại quay ra thấy mấy đứa người ở đã lui ra hết ngoài rồi, thì mới thấp giọng nói: “Tử Húc thì vẫn vô cùng trung thành với chàng, thiếp đã nói cho Tử Húc nghe những gì mà chàng cần hỏi, sau đó dặn dò anh ta không cần đem chuyện này ra nói với Nhạc Kỳ, và Bích Nhi. Tử Húc cũng đã đồng ý rồi, ngày hôm sau nó vào cung bị hỏi rất là khắt khe. Có khi còn hỏi kinh hơn những câu hỏi mà chúng ta đã hỏi Tử Húc, may mà Tử Húc đầu óc nhanh nhẹn, không để cho Liêu Khác Bích nghi ngờ!”


Đỗ Văn Hạo nói: “Cái này chưa chắc, Liêu Khác Bích ta tuy chưa gặp qua mặt, nhưng suốt ngày nghe Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi luôn miệng nhắc tới, ta đoán Liêu Khác Bích chắc chắn là một nhân vật sâu sắc khó dò! Thôi bỏ đi, không quan tâm đến chuyện này nữa, nàng nói xem nàng có những thu hoạch gì mới nữa!”

Lâm Thanh Đại nói: “Tử Húc sau khi dò la không được thêm tin tức gì, thì có vẻ không được hài lòng cho lắm! Thế là ngày hôm sau nó liền mượn cớ vào sửa đổi chương thứ bẩy trong pháp lệnh cũ đến Binh Bộ một chuyến, cũng may lúc đó Liêu Khác Bích bị Hoàng Thượng mời đi, Tử Húc liền xem trộm được tư liệu của mười năm về trước. Quả nhiên có phát hiện mới!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mở to mắt ra thúc giục: “Thật sao? Mau nói cho ta nghe!”

Lâm Thanh Đại nói: “Tử Húc nói, theo quy định thì những quan thất phẩm trở lên đều có tên hết ở trong sách. Nhưng có tư liệu một người ba năm trước đã được lấy đi không một dấu vết gì, cứ như là nó chưa từng tồn tại vậy. Không có bất kỳ một ghi chép gì, kể cả là mất tích hay là đã chết, cũng không có nói đến việc giáng chức, hay là đang làm nhiệm vụ gì cả, tất cả tư liệu về con người đó hoàn toàn biến mất!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Trong sổ sách có bao nhiêu người như vậy, bọn họ làm sao biết được cơ chứ?”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền nhoẻn miệng cười nói: “Tử Húc thực ra là cũng không biết đến việc này, chẳng qua là khi quay về hỏi Liêu Bích Nhi, nói về chuyện Tử Húc ở Hàn Lâm Viện phải điều tra nhiều tư liệu quá, Liêu Bích Nhi nghe vậy nên thuận miệng nói ra. Bích Nhi nói cậu của nàng ta ngày trước cũng đã từng có một thời gian làm việc điều tra mấy cái tư liệu này, nên bảo Tử Húc đi hỏi xem sao. Tử Húc sợ người ta nghi ngờ, nên lấy cớ sợ người ta chê cười năng lực của mình bảo Bích Nhi đi hỏi hộ. Bích Nhi thấy vậy liền vui vẻ đi hỏi hộ cho Tử Húc tình hình, sau đó nàng ta liền quay về kể hết cho Tử Húc nghe, Tử Húc nghe Thái Lục nói Thạch Đầu là quan to, nên Tử Húc liền điều tra các quan từ tong tứ phẩm trở lên, bở vì thời gian không còn nhiều nữa!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài nói: “Thằng ranh này làm việc cũng khá thật, nhưng mà nó hơi bị mạo hiểm quá!”

Lâm Thanh Đại nói: “Đúng là Tử Húc mạo hiểm thật, cứ thế tìm ba ngày thì tìm được!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Ba ngày? Thế thì Liêu Khác Bích có nghi ngờ gì không?”

Lâm Thanh Đại nói: “Thiếp cũng nghĩ như vậy, nhưng Tử Húc nói là người quản lý Tân Pháp Binh Bộ là một người bạn học của Tử Húc, người đó đã giúp đỡ cho nó làm việc, vì thế mà không có ai phát hiện cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Vậy Thạch Đầu rốt cuộc có phải là người này không?”

Lâm Thanh Đại nói: “Tử Húc điều tra được người mất tích đó chính là Cấm Vệ Quân Tổng Quản, có tên là Uy Vũ Đại Tướng Quân, quan đến tòng tam phẩm”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy ngạc nhiên vô cùng, tiếp sau đó hắn lại mỉm cười nói: “Nhìn xem, đúng là do chúng ta quá tò mò, bây giờ lại lòi ra thêm một Uy Vũ Đại Tướng Quân nữa chứ, Thạch Đầu tuy không giống một quản gia thông thường, nhưng cũng không thể nào là một tòng tam phẩm đại tướng quân được chứ, như thế chẳng khác nào sự đãi ngộ của chúng ta còn tốt hơn cả Hoàng Thượng hay sao? Nếu không vì sao mà một vị đại tướng quân mới mò đến nhà chúng ta làm quản gia?”

Lâm Thanh Đại nói: “Lúc trước thiếp cũng nghĩ như vậy, cứ nghĩ mình đã đa nghi thái quá!”

Đỗ Văn Hạo lại đem chuyện Kha Nghiêu bị thương ra nói cho Lâm Thanh Đại biết: “Nếu như Thạch Đầu không phải là Uy Vũ Đại Tướng Quân mà là có liên quan tới Tôn Hòa và Vương Thập Bát thì rắc rối lắm! Ta thấy Vương Ngũ đang có ý hãm hại chúng ta, thế nên ta mới bảo Tiền Bất Thu kê vài đơn thuốc ngủ để cầm chân Vương Ngũ, chờ nàng về nghĩ cách đối phó!”

Lâm Thanh Đại nói: “Thế chàng có biết Uy Vũ Đại Tướng Quân có tên là gì không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lên giọng bông đùa nói: “Chắc không phải tên là Thạch Đầu chứ?”

Lâm Thanh Đại đáp: “Không phải tên là Thạch Đầu, nhưng tên lần gần na ná như thế, tên là Thạch Tà, chàng có thấy kỳ lạ không?”

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng thấy có điểm nghi hoặc liền nói: “Thế cũng không phải, vì lần trước khi bị thương, Cổ Nhất Phi cũng có mặt tại đây, Cổ Nhất Phi không có lý do gì không nhận ra Thạch Đầu cả! Lẽ nào…..”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền tiếp lời của Đỗ Văn Hạo, kinh ngạc nói: “Cũng có thể nói Cổ Nhất Phi rõ ràng là quen biết Thạch Đầu, nhưng lại giả bộ không quen biết gì cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng nói: “Tên có vẻ na ná giống nhau, còn tư liệu thì lại bị mất ba năm nay! Ba năm vừa qua Thạch Đầu đã đi những đâu? Thạch Đầu sao lại đột nhiên xuất hiện trong nhà chúng ta để làm quản gia nhỉ?”

Lâm Thanh Đại nói: “Nghe Tử Húc nói thì Cấm Vệ Quân vốn là quân đội riêng của Hoàng Thượng, ngay cả Liêu Khác Bích cũng không thể điều động được, Binh Bộ Thượng Thư cũng vậy, chính vì thế mà Liêu Khác Bích không biết cũng là chuyện đương nhiên!”


Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Không đúng, việc này càng lúc càng ly kỳ, nếu như nói Thạch Đầu của chúng ta không phải là một Uy Vũ Đại Tướng Quân gì gì đó, thì rốt cuộc hắn ta là ai, tại sao Thái Lục nói người đó là Thạch Đầu mà không phải là người khác? Nếu như đúng là vậy, thì Thạch Đầu thà chết chứ không hề muốn ra tay để cho người khác biết được thân phận thực sự của nó cả, còn nữa tại sao Thạch Đầu lại trà trộn vào trong Vân Phàm Sơn Trang của chúng ta làm gì?”

Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo! Hay là chúng ta gọi Thạch Đầu lên đây để nói chuyện!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền vội vã ra tay ngăn lại nói: “Tuyệt đối không được, hôm nay Thạch Đầu lại đi ra ngoài thành cùng Vương Thập Bát rồi, tất cả cũng là vì Kha Nghiêu bị thương, nàng không có ở đây, vì thế mà không có ai có thể đi bám theo theo dõi được cả, hay là chúng ta cứ để cho chúng làm hết mọi việc đi, rồi sau đó chúng ta ra tay một mẻ cũng không muộn, đến lúc đó mọi việc cũng sẽ rõ ràng hết thôi!”

Lâm Thanh Đại nói: “Vậy Tôn Hòa sao lại có liên quan với Vương Thập Bát vậy?”

Đỗ Văn Hạo thở dài nói: “Thế mới nói sự việc giờ đây càng lúc càng phức tạp, ngoài ra Thái Lục còn bị người khác giết nữa!”

Lâm Thanh Đại ngạc nhiên nói: “Bị giết rồi? Thế đã tìm thấy hung thủ chưa?”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu đáp: “Tìm ra rồi, thủ phạm không ngờ lại là một người trên sơn trại của chúng, nói là người này thường ngày đã có mâu thuẫn với Thái Lục, sau đó liền mua tên ngục tốt hạ độc vào thức ăn, cho Thái Lục ăn!”

Lâm Thanh Đại nói: “Thế thì thật là kỳ lạ! Thái Lục vốn đã là một tên tử tù rồi, đằng nào mà chẳng phải chết, việc gì mà phải vội vã ra tay giết người để làm gì cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo nghe Lâm Thanh Đại nhắc nhở như vậy, thì hai mắt của hắn đột nhiên sáng như sao, như chợt hiểu ra việc gì đó nói: “Thế mà hôm qua ta còn đi uống rượu mừng với Tôn Hòa, nàng không nói ta cũng không nghĩ ra! Đúng là việc này có gì đó hơi bị vô lý, đi! Chúng ta đi vào nhà lao xem xem.”

Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo! Nếu như người đó chẳng qua là đứa chịu tội thay cho người khác, thì Tôn Hòa và Vương Thập Bát lẽ nào ngồi chờ chàng đi xem xét ư?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như Thạch Đầu là người cùng hội cùng thuyền với bọn chúng, vậy thì bọn chúng chắc sẽ nói cho Thạch Đầu biết thôi, Thạch Đầu vì thế mà sẽ lo lắng ta nghi ngờ chúng giết người diệt khẩu!”

Lâm Thanh Đại nói: “Nếu mà như vậy, thì bây giờ chúng ta cũng không có chứng cứ gì, chúng ta bắt buộc phải tìm ra cho được đứa chịu tội thay kia, cho dù là nó vẫn còn sống, thì nó cũng không chịu nói cho chúng ta biết đâu!”

Đỗ Văn Hạo liền nói: “Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”

Lâm Thanh Đại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta ra ngoài thành xem sao!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi bỏ đi, nàng cũng vừa mới về, có ra khỏi thành cũng không giải quyết được gì nữa rồi, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói: “Thôi mà, chàng cũng biết là thiếp không thể nào ngồi im một chỗ được, cho dù thiếp có ngồi trong phòng, thì đầu óc của thiếp vẫn cứ phải suy nghĩ xem tình hình nên giải quyết thế nào, như vậy thì không bằng cứ để cho thiếp đi dò la tình hình xem sao!”

Đỗ Văn Hạo biết mình không thể nào khuyên được Lâm Thanh Đại, nên đành phải đồng ý cho nàng đi thám thính tình hình. Nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới lần trước Kha Nghiêu có nhắc tới thuật dị dung, Đỗ Văn Hạo định mở miệng nhắc nhở Lâm Thanh Đại, nhưng nhớ tới Mộ Dung Ngọc Lan dặn hắn là không được nói việc này cho ai biết, nên hắn mới ngậm miệng lại. Nên biết rằng nếu Thạch Đầu đúng là Uy Vũ Đại Tướng Quân, thì võ công của nó chắc chắn sẽ không hề thua kém gì Lâm Thanh Đại cả, nếu như mà đụng phải thì e rằng Thanh Đại sẽ gặp rắc rối to.

Đỗ Văn Hạo đưa Lâm Thanh Đại ra ngoài cổng, vừa ra đến nơi thì đã trông thấy Thạch Đầu vội vội vàng vàng từ phía xa chạy tới.

Lâm Thanh Đại nói: “Hôm nay sao mà quay về sớm vậy nhỉ?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì nàng cũng đỡ phải chạy ra ngoài thành một chuyến rồi!”

Lâm Thanh Đại nói: “Hay là có chuyện gì xảy ra, nên Thạch Đầu mới chạy đến tìm chàng!”

Đỗ Văn Hạo lúc này thấp giọng nói: “Nàng nhìn bước chân của nó kìa!”

Lâm Thanh Đại biết ngay ý của Đỗ Văn Hạo là muốn nói gì, nhưng vì nghĩ rằng Thạch Đầu nhỡ đúng là Thạch Tà, thì e rằng câu nói vừa rồi của Đỗ Văn Hạo nó cũng sẽ nghe thấy, do vậy mà nàng không hề đáp lại, chỉ tiến lên phía trước Đỗ Văn Hạo mỉm cười mà thôi.

Thạch Đầu lúc này cũng đã bước tới gần chỗ của hai người, Đỗ Văn Hạo nói: “Hôm nay sao mới đi có hai canh giờ mà ngươi đã quay về rồi thế hả?”

Thạch Đầu lúc này mới liếc nhìn Lâm Thanh Đại một cái, rồi đáp: “Dạ hôm nay tiểu nhân quay về sớm như vậy là do trông thấy ngũ phu nhân đã về ạ! Ngũ phu nhân đường xá xa xôi, đi đường chắc là mệt mỏi lắm rồi!”

Lâm Thanh Đại nói: “Thực ra ta không mệt, chỉ là trông thấy ngươi vội vội vàng vàng như vậy, e là có chuyện gì xẩy ra rồi đúng không?”


Thạch Đầu đáp: “Dạ vâng! Lúc nãy Hàm Đầu đến đây nói là lão gia mau mau về Ngũ Vị Đường ngay, hình như có một người bệnh mắc phải bệnh nặng lắm ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong liền nói: “Thạch Đầu! Ngươi đi luôn cùng ta ra đó luôn vậy!”

Thạch Đầu nghe vậy thì chỉ cúi đầu không nói câu gì.

Đỗ Văn Hạo quay sang Lâm Thanh Đại nói: “Nàng vừa mới về, hôm nay không cần qua đó nữa, có Thạch Đầu đi cùng ta rồi, đừng lo!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền kéo Thạch Đầu đi cùng mình.

Sau một tuần hương, Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu ra cưỡi ngựa phóng như bay về Ngũ Vị Đường rồi.

Khi vừa mới bước vào bên trong Ngũ Vị Đường, Tiền Bất Thu liền đứng dậy mời Đỗ Văn Hạo vào bên phòng bệnh bên trong, chỉ thấy trong này có một người đàn ông trạc chừng trên dưới sáu mươi tuổi đang nằm trên giường, ông ta nằm giống như đang ngủ, bên cạnh còn có hai người phụ nữ, một già một trẻ đứng ôm mặt khóc thút thít.

Tiền Bất Thu nói: “Hai người thôi không khóc nữa, để cho Đỗ tiên sinh xem bệnh cho lão gia của hai người!”

Hai người phụ nữ kia nghe vậy liền tránh sang một bên nhường chỗ cho Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh giường nói: “Bất Thu! Ngươi xem qua rồi chứ hả?”

Tiền Bất Thu nghe vậy liền đáp: “Thưa sư phụ! Lão phu đã xem qua rồi, căn bệnh này đúng là quái đản, lão phu không chắc chắn lắm, vì vậy nên mới bảo Hàm Đầu chạy đến gọi người đến xem hộ!”

Đỗ Văn Hạo liền hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân!”

Người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh đó nghe vậy liền cúi người đáp: “Thưa tiên sinh! Lão phụ là người nhà của Trương Lão Tam!”

Đỗ Văn Hạo liền nói: “Ông ấy bị sao vậy?”

Phụ nhân kia liền đáp: “Dạ cũng không biết là bị làm sao nữa ạ, cứ như vậy hai ngày nay rồi, ngày trước lão phụ cứ tưởng ông ta lại uống say, say xong rồi thế nào cũng tỉnh, nhưng mà lần này thì không thấy ông ấy tỉnh lại, đã hai ngày nay rồi cứ nằm li bì như chết ấy!”

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của bệnh nhân trắng bợt da xạm hết lại, dưới hai hốc mắt bị thâm tím sâu hõm vào, hắn dí mũi đến gần người ông ta ngửi ngửi, thì thấy đúng là có mùi rượu, thấy vậy liền hỏi: “Ông ta hình như thích uống rượu lắm thì phải?”

Người phụ nữ kia nghe vậy liền đáp: “Dạ đã uống cả mấy chục năm nay rồi, lần nào uống say cũng không về nhà, thời còn trẻ mỗi lần say rượu lại hay đánh người, bây giờ già rồi, không đánh nổi người khác thì chỉ biết nằm lăn ra ngủ thôi, nhưng lần này…..!” Nói xong bà ta nấc nghẹn lên.

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi bà không cần phải khóc nữa, Bất Thu! Ngươi xem rồi, thì thấy thế nào hả?”

Tiền Bất Thu liền đáp: “Người này mạch tượng mỏng và mềm, ấn nhẹ xuống thì có thể cảm giác được, nhưng khi ấn mạnh xuống thì mạch đập lại không rõ ràng. Màng lưỡi có nhiều đờm trắng, là hiện tượng của Huyết Hư, Dương Hư. Nhưng do Dương Hư lại nhiễm ngoại hàn, nên sắc mặt trắng bợt, sợ lạnh, chân tay lạnh, đi đại tiện dễ bị đi lỏng thành nước. Nhưng khi lão phu hỏi vợ của Trương Tam thì được biết ông ta lại bị đi táo, cái này…….!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Bị hôn mê từ lúc nào?” Nói xong hắn liền đưa tay lên bắt mạch cho Trương Tam, quả nhiên đúng như những gì mà Tiền Bất Thu vừa mới nói.

Lão phụ kia nghe vậy liền nói: “Mấy ngày hôm trước hôn mê cho đến tận bây giờ, cứ như vậy suốt….. Cũng có lần ông ấy tỉnh dậy uống nước, nhưng lần này…….”

Đỗ Văn Hạo liền bảo Tiền Bất Thu bỏ ngân trâm ra, Tiền Bất Thu nghe theo, sau đó bảo lão phụ kia ra ngoài cửa chờ đợi, rồi đóng cửa lại.

Tiền Bất Thu nói: “Sư phụ! Lão phu lúc trước dùng ngân trâm rồi, nhưng không có tác dụng gì cả!”

Đỗ Văn Hạo không nói câu gì, hắn dùng ngân trâm châm vào các huyệt Thủy Câu, Ấn Đường, Bách Hội, Thập Nhị Cảnh, Vĩnh Tuyền, Thần Quyết, Nội Quan, nhưng Trương Tam vẫn không có phản ứng gì cả, cứ nằm im như người chết vậy. Đỗ Văn Hạo lại châm vào Đại Truy, Thừa Tương, Tứ Thần Thông, Phong Trì, Quan Nguyên rồi quay ra Tiền Bất Thu nói: “Nếu như huyệt chính không có tác dụng thì châm vào các huyệt phụ, Thủy Câu châm chếch vào giữa mũi tầm nửa tấc, Ấn Đường châm ở sống mũi cũng vào nửa tấc, Nội Quan cũng vậy, nhưng châm thẳng kim lên. Thập Nhị Cảnh dùng châm tam lăng chích máu, Bách Hội, Thần Quyết thì lần lượt châm theo kiểu Ngải Quyển Cứu và Cách Diêm Cứu. Quan Nguyên thì châm xong dùng Cách Diêm Cứu đến khi tỉnh lại mới thôi. Vị trí của Ngải Quyển Cứu nằm dưới huyệt vị nửa thốn, cứ châm thế cho đến khi huyệt vị đỏ hồng thập chí nổi cục mới thôi. Còn các huyệt vị khác thì tùy theo bệnh tình mà thay đổi thao tác, cứ làm như vậy cho đến khi người bệnh tỉnh dậy, ngươi đã hiểu chưa?”

Tiền Bất Thu nghe vậy liền cúi người nói: “Đồ nhi đã hiểu!”

Đỗ Văn Hạo giảng giải thêm: “Loại bệnh nhân kiểu này là thường ngày uống rượu vô độ trong thời gian quá dài tích lũy mà thành. Người bệnh sau khi say rượu lại hay ngủ do vậy mà bệnh chắc chắn có liên quan tới rượu do vậy mà khí trong người là khí nóng. Do vậy mà cơ khí không thông, đầu óc dễ bị hỗn loạn vì thế mà dẫn tới hôn mê, tất cả các triệu chứng của ông ta đều cho thấy đó là chứng Hiển Nhiệt!”

Tiền Bất Thu nghe vậy gật gù đáp: “Thì ra là vậy, xem ra lão phu vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc căn bệnh!”

Lúc này đột nhiên nghe thấy Trương Lão Tam rên khẽ lên một tiếng, Tiền Bất Thu thấy vậy vội tiến tới xem xét, Trương Lão Tam mở hai mắt ra mơ mơ màng màng nhìn Tiền Bất Thu rồi đột nhiên quát lên: “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà của ta! Hay là con tiện nhân kia nhân lúc ta ngủ say dẫn ngươi về đây làm trò bậy bạ……..”

Lão phụ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng của Trương Lão Tam gào thét vội vã chạy vào trong khóc lóc nói: “Lão gia cuối cùng cũng tỉnh rồi sao? Tốt quá!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận