Tống Y

Trương Lão Tam thấy vợ mình chạy vào trong như vậy liền quay sang chửi mắng: “Con mụ lăng loài này, ngươi chạy đi đâu về đấy hả? Tại sao trong nhà chúng ta lại có lão già này hả?”

Đỗ Văn Hạo thấy Tiền Bất Thu lúc này tức đến dựng ngược cả râu tóc thì chỉ biết ngồi cạnh đó mà cười không nói câu gì.

Lão phụ kia nghe vậy vội giải thích nói: “Ông ăn nói hồ đồ cái gì vậy? Do ông uống rượu quá độ ngủ li bì suốt mấy ngày hôm nay, tôi và con gái đưa ông tới Ngũ Vị Đường của Đỗ tiên sinh và Tiền lão tiên sinh để chữa trị, nếu như không có hai vị đại phu này thì ông còn lâu mới tỉnh dậy được như bây giờ!”

Trương Lão Tam nghe xong mới ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ra xung quanh mới phát hiện ra đây không phải là nhà mình, cạnh đó còn có một người trẻ tuổi đang đứng nhìn mình mỉm cười nữa.

Trương Lão Tam ngỡ ngàng một hồi rồi lại quay sang lão phụ kia quát lên: “Ngươi có bao nhiêu tiền mà đưa ta đi khám bệnh hả? Còn không đưa tiền cho ta đi uống rượu?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền tiến tới nói: “Trương Lão Tam! Lão thật là yêu rượu hơn cả tính mạng của mình sao? Nếu như không có bà lão thì cho dù có bao nhiêu rượu đi chăng nữa lão cũng không uống được nữa rồi!”

Trương Lão Tam dường như vẫn chưa dứt cơn say, ông ta lờ đờ nhìn Đỗ Văn Hạo rồi lại quát lên: “Ngươi là tên nào hả?”

Lão phụ nghe vậy vội nói: “Đây là thần y của quận Tú Sơn chúng ta, Đỗ tiên sinh! Ông còn không mau đa tạ người ta đi!”

Trương Lão Tam nghe vậy nhìn lên Đỗ Văn Hạo, trông hắn còn trẻ măng như vậy thì nghi ngờ nói: “Chẳng giống thầy thuốc tí nào, ta trông ngươi giống mấy đứa con hát thì đúng hơn!”

Đỗ Văn Hạo nghe mà dở khóc dở cười không biết nên nói thế nào cho phải, Tiền Bất Thu đứng cạnh đó vô cùng tức giận nói: “Cái ông lão gàn dở này lạ thật đấy! Sư phụ của ta chữa trị cho ông, ông không những không cảm ơn lại còn nói lời xúc phạm, ông cẩn thận ta bảo sư phụ của ta không chữa cho ông nữa đấy!”

Bà lão kia nghe vậy sợ quá vội khóc lóc cầu xin: “Đỗ tiên sinh, Tiền đại phu đừng chấp nhặt ông lão gàn giở này làm gì, ông ấy từ trước đến giờ toàn ăn nói như vậy thôi, vì thế mà cũng quan hệ không tốt với bà con hàng xóm, xin tiên sinh và đại phu bỏ quá cho!”

Trương Lão Tam thấy vợ mình kêu khóc van xin cho mình như vậy, cũng đã tin Đỗ Văn Hạo đang là thầy thuốc chữa trị cho mình, nên không nói thêm câu nào nữa mà chỉ biết cúi đầu xuống im lặng mà thôi.

Đỗ Văn Hạo thấy bà lão lo lắng cầu xin nước mắt nước mũi chảy ra đầm đìa trông tồi tội liền cười nói: “Bà lão! Bà cứ yên tâm, đã đưa ông lão đến đây rồi thì ta sẽ chữa trị cho đang hoàng, bà cứ đứng dậy đi!”

Lão phụ kia nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn Trương Lão Tam một cái sau đó lấy tay lau nước mắt đi rồi đứng dậy cúi đầu tạ ơn Đỗ Văn Hạo sau đó đi ra ngoài cửa.

Đỗ Văn Hạo đi tới gần chỗ Trương Lão Tam ngồi xuống, Trương Lão Tam lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng liền quay sang Đỗ Văn Hạo cười cười chữa ngượng, nhưng thần sắc của ông ta vẫn vô cùng mệt mỏi, yếu kém.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền đưa tay lên vẫy ra ý bảo ông ta nằm xuống, rồi nhẹ nhàng nói: “Nghe vợ của ông nói ông rất thích uống rượu phải không?”

Trương Lão Tam lần này không nói năng tầm bậy tầm bạ như lúc trước nữa mà rất ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Khi đó do nhà nghèo, hơn nữa khi vào mùa đông trong nhà lại không chắn được gió không có rượu vào thì sao mà chịu nổi lạnh! Sau đó cứ uống như vậy thành quen, bây giờ ngày mà không có rượu thì người của ta ngứa ngáy khó chịu vô cùng!”

Đỗ Văn Hạo vừa bắt mạch cho Trương Lão Tam vừa ân cần hỏi: “Ông năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trương Lão Tam thấy Đỗ Văn Hạo là một thần y có tiếng ở đây, nhưng hắn lại không hề có ý gì tỏ ra trịch thượng hơn người cả, mà ngược lại thái độ của hắn vô cùng ân cần thân thiện, làm cho Trương Lão Tam có phần ngài ngại: “Đỗ tiên sinh khách khí quá rồi, ta năm nay năm ba tuổi!”

Đỗ Văn Hạo cười hỏi tiếp: “Ông uống rượu được bao nhiêu năm rồi?”

Trương Lão Tam nghe vậy bật cười ha hả đáp: “Nói ra thì cũng không có gì vẻ vang hay ho gì cả, lão phu mười hai tuổi đã bắt đầu uống rồi, tính ra cũng được bốn mươi mốt năm rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng bật cười vui vẻ rồi quay sang Tiền Bất Thu nói: “Vị đại thúc này có tuổi đời uống rượu còn lớn hơn cả tuổi đời của ta nữa!”


Tiền Bất Thu cũng mỉm cười đáp: “Uống vừa phải thì có lợi cho sức khỏe, uống nhiều quá thì lại không tốt!”

Trương Lão Tam nghe vậy liền gật đầu đáp: “Vâng vâng!”

Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Mỗi lần uống xong rượu về nhà là ngủ đến hết ngày đúng không?”

Trương Lão Tam đáp: “Hầu hết là như vậy, nhưng khi việc đồng áng bận quá thì không dám ngủ lâu như vậy, gạo thóc vẫn phải quan tâm tới chứ ạ!”

Đỗ Văn Hạo thấy Trương Lão Tam tính khí cổ quái một chút nhưng lại vô cùng chân chất hồn hậu, liền nói: “Không ngờ ông vẫn biết được việc nào quan trọng việc nào không!”

Trương Lão Tam nghe vậy cười ha hả nói: “Cái này thì ai mà chẳng vậy, mấy người nông dân như ta ai mà chẳng dựa hơi trời mà sống! Chứ ai tài giỏi như tiên sinh, thần y tái thế đi đâu cũng chẳng sợ chết đói!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Vậy sau mỗi lần say về ngủ, ông biết hiện tượng này phát sinh được bao lâu rồi không?”

Trương Lão Tam nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng được bẩy tám tháng rồi cũng nên! Ngày trước thì mỗi lần năm hết tết tới ăn nhậu với bạn bè anh em xong tối về ngủ đến sáng. Nhưng sau đợt tết đó thì mỗi lần uống rượu xong là về ngủ hết luôn một ngày trời!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu nói: “Ngày thường ông tiểu tiện ra sao?”

Trương Lão Tam lắc lắc đầu cứ như là ông ta muốn nằm ngủ tiếp nữa vậy, ông ngáp dài một hơi rồi nói: “Tiểu tiện kém lắm! Đại tiện thì lại càng kém hơn nữa, có lần ba ngày liền mới đi một lần, làm cho ta khó chịu vô cùng!”

Đỗ Văn Hạo thấy mắt của ông ta nhắm tịt lại, trả lời xong câu hỏi liền nằm gục xuống ngáy lên o o.

Tiền Bất Thu thấy vậy lắc lắc đầu bất lực nói: “Cái ông Trương Lão Tam này thật là…… Khó khăn lắm mới kéo ông ta dậy được, vậy mà mới nói một hai câu lại ngủ nữa rồi!”

Đỗ Văn Hạo lúc này gương mặt đanh lại nói: “Bất Thu à! Đây là một bệnh khá nguy hiểm! Ngươi ra ngoài bảo với người nhà của ông ta là ông ta không được về nhà nữa phải ở đây theo dõi điều trị mới xong!”

Tiền Bất Thu rất ít khi trông thấy Đỗ Văn Hạo nghiêm túc như vậy, nên ông cũng đoán được bệnh tình vô cùng nghiêm trọng do vậy liền chạy ra ngoài cổng. Vừa ra đến nơi đã thấy người nhà của Trương Lão Tam đang đứng ngoài của thấp thỏm bất an, Tiền Bất Thu liền nói cho họ biết tình hình của Trương Lão Tam nghe.

Lão phụ nghe xong thì bất giác òa khóc lên đau khỏ làm cho những người bệnh gần đấy đều đổ dồn con mắt vào bà ta.

Đỗ Văn Hạo lúc này bước ra khỏi cửa nói: “Bà cũng không nên lo lắng quá, ta chăng qua sợ rằng đem ông ta về nhà khó mà theo dõi bệnh tình được chu đáo do vậy mới để ông ấy ở lại đây! Trương Lão Tam vì ngủ với thời gian lâu quá mức bình thường nên phải điều trị nhanh chóng khẩn trương, ông ta không những phải uống thuốc mà còn phải châm cứu nữa!”

Lão phụ kia nghe vậy nghẹn ngào nói: “Cái này lão thân cũng biết, nhưng do khi nãy lão thân hỏi những người bệnh trong này rồi……. lão thân không có tiền, e rằng không trả nổi tiền cho tiên sinh……!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Thì ra là bà khóc vì lẽ này à? Bà không cần phải lo lắng gì cả, tiền giường bệnh Bất Thu đã nói là miễn cho bà rồi, một ngày ba bữa bà muốn gì cứ việc ra nói với nhà bếp là xong không phải lo lắng tiền bạc gì hết!”

Lão phụ kia cứ nghĩ mình nghe nhầm kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo run run nói: “Tiên sinh! Lão thân đúng là nhất thời bây giờ không thể trả nổi tiền cho tiên sinh, ông lão thì lại thích uống rượu, trong nhà có bao nhiêu tiền đều cung cho ông ấy tu rượu hết rồi, tiên sinh nhìn xem đến cả con gái của lão thân bây giờ cũng không có một cái quần áo nào ra hồn để mặc cả!”

Lúc này có một người bệnh đi ngang qua nghe lão phụ kia nói vậy liền khinh khỉnh nói: “Bà lão này hay thật đấy, Đỗ tiên sinh tốt bụng miễn tiền giường bệnh cho bà rồi thế mà bà còn được đằng chân lân đằng đầu, nói không trả nổi tiền cho tiên sinh là có ý gì cơ chứ?”

Lão phụ kia nghe vậy ngượng quá chỉ biết cúi đầu không dám nói thêm câu nào nữa, đứa con gái của lão phụ đứng gần đó lên tiếng: “Đỗ tiên sinh! Tiên sinh xem thế này có được không, hôm nay nô gia cũng không phải làm gì lại thấy nơi này của tiên sinh không thiếu thứ gì chỉ thiếu người dọn dẹp phòng ốc! Mọi người trong này đều bận, nô gia xin mạn phép được ở lại giúp đỡ mọi người cho đến khi trả hết tiền chữa bệnh thuốc thang cho cha! Tiên sinh thấy vậy có được hay không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Ngươi không sợ chồng ngươi dị nghị hay sao?”


Thiếu phụ kia nghe vậy hai mắt đỏ lên thấp giọng đáp: “Dạ! Chồng của nô gia hai năm trước bị bệnh qua đời rồi……!”

Đỗ Văn Hạo trông người thiếu phụ nào sầu thảm khắc khổ quá cũng không muốn nói thêm câu gì làm tổn thương nàng nữa, mà quay ra bà lão nói: “Bà thấy thế nào?”

Lão phụ kia nghe vậy liền gật gật đầu đáp: “Mong tiên sinh đừng chê bai gì nó, con gái của lão thân rất là sạch sẽ lại chăm chỉ đảm đang nữa! Mong tiên sinh thâu nhận lấy nó sau này lão thân còn có chỗ mà nương tựa!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy quay sang nhìn Tiền Bất Thu thấy ông ta cũng gật gật đầu tán thành nên hắn cũng đồng ý luôn. Đỗ Văn Hạo sau đó bảo Tiền Bất Thu dẫn người thiếu phụ này xuống lầu tìm tới chỗ Mộ Dung Ngọc Lan, còn hắn thì bảo lão phụ đi theo vào trong phòng của Trương Lão Tam.

Sau khi vào trong này Đỗ Văn Hạo liền bảo lão phụ kia ngồi xuống rồi hắn lấy bút kêđơn thuốc nói: “Bệnh này vô cùng nguy cấp, nên phải để ông lão ở đây mấy ngày, bà ở nhà có bận việc gì gấp lắm không?”

Lão phụ kia nghe vậy gật gật đầu đáp: “Đa tạ tiên sinh đã cho Lan Nhi ở đây làm việc, như vậy cũng để cho nó tiện bề chăm sóc cho cha nó, trong nhà lão thân thực ra cũng chẳng có việc gì cả, cảm ơn tiên sinh đã quan tâm! Bây giờ ở đâu còn tìm ra người nào tốt bụng như tiên sinh nữa, không những không lấy tiền thuốc lại còn thâu nhận Lan Nhi vào đây làm việc, lão thân không biết nên cảm tạ công đức tiên sinh thế nào cho đúng nữa!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười rồi đưa cho lão phụ đơn thuốc nói: “Ta sẽ cố gắng bắt ông lão cai rượu, nếu mà cứ uống như thế này e rằng ông ta sẽ không thọ nổi mất, bà đem phương thuốc này xuống phòng thuốc, chỉ cần nói đây là đơn thuốc của Trương Lão Tam là người ở đó sẽ biết ngay!”

Lão phụ kia nhận lấy đơn thuốc cảm ơn luôn miệng rồi sau đó liền đi xuống dưới lầu.

Mộ Dung Ngọc Lan lúc này đi lên thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi ngẩn người một mình liền thấp giọng nói: “Lão gia đang nghĩ gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới phát hiện ra Mộ Dung Ngọc Lan đã đứng trước mặt mình, hắn liền đang giơ tay chỉ vào Trương Lão Tam nói: “Ta đang nghĩ có một ngày nào đó ta có giống với ông ta không, ngủ một mạch không bao giờ tỉnh lại nữa, khi đó có khi cần phải nhờ tới các ngươi làm đủ mọi cách để gọi ta dậy nữa!”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy cười nói: “Làm gì có chuyện đó? Lão gia chỉ thích uống rượu thôi chứ đâu có nát rượu đâu, không có chuyện đó xẩy ra đâu?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười rồi đi ra chỗ Trương Lão Tam nói: “Ngươi xem xem, cái phương thuốc kỳ lạ của ngươi liệu có điều trị được căn bệnh kỳ lạ này không?”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy tiến tới lấy tay banh hai mắt của Trương Lão Tam ra xem, sau đó nàng lại đưa tay lên cổ sờ vào mạch đập của ông ta rồi nói: “Ngọc Lan chẳng qua là biết qua cách làm rượu thuốc mà thôi là gì có biết xem bệnh đâu! Nhưng Ngọc Lan lại thấy vô cùng hiếu kỳ muốn biết lão gia đã kê cho ông lão này phương thuốc gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo cũng không trả lời ngay mà nói: “Ta nghe Kha Nghiêu nói rằng ngươi rất có tài dùng ngânn châm, ta ban nãy dùng ngân châm làm cho ông ta tỉnh dậy đó!”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền biết ngay rằng hắn đã biết tới chuyện dị dung của nàng, nàng mỉm cười đáp: “Nếu như châm cứu cộng thêm mới rượu thuốc của lão gia thì công hiệu sẽ gia tăng gấp bội, nhưng việc này vẫn xin lão gia tự tay động thủ vì Ngọc Lan từ trước tới giờ không có thói quen châm kim lên người đàn ông!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nhìn Mộ Dung Ngọc Lan nói: “Cái thói quen này của ngươi là gì mà lạ vậy? Nếu như một ngày nào đó ta bị bệnh cần tới châm cứu lẽ nào ngươi không cứu ta hay sao?”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy liền lẩn tránh ánh mắt của Đỗ Văn Hạo khẽ đáp: “Vâng!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mà sững người, hắn rất ít khi nói chuyện tử tế với Mộ Dung Ngọc Lan, nên cũng không ngờ nàng lại là người giữ nguyên tắc ghê gớm như vậy.

Đỗ Văn Hạo cũng không cố gặng hỏi nữa mà nói: “Vậy cũng được! Ngươi nói cho ta biết là nên châm thế nào, ngươi chỉ cho ta biết để ta động thủ được rồi!”

Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy gật gật đầu đưa cho Đỗ Văn Hạo một cây ngân châm rồi nghiêm giọng nói: “Lão gia! Bắt đầu luôn nhé, Ngọc Lan thấy bệnh tình của ông ấy có phần rất nguy ngập rồi!”

Đỗ Văn Hạo lúc này vô cùng chăm chú nghe theo lời của Mộ Dung Ngọc Lan, nàng nói gì hắn làm theo đó không hỏi là tại sao. Nhưng trong bụng hắn vẫn thầm nghĩ, thật không ngờ con nhóc này lại thân tàng bất lộ như vậy, những huyệt đạo mà nó muốn châm vào hoàn toàn giống với những chỗ mà mình đang định châm.


Đêm hôm đó.

Đỗ Văn Hạo ăn tối tại nhà, hắn đang ngồi nói chuyện với mấy vị phu nhân và Mộ Dung Ngọc Lan thì bỗng nhiên Thạch Đầu đi tới.

Vương Nhuận Tuyết thấy Thạch Đầu tiến tới thì sực nhớ ra điều gì đó liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi lão gia, thiếp quên mất không nói với chàng là Thạch Đầu muốn xin nghỉ phép mấy ngày!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng quản hết mọi thứ như vậy nàng cứ tự mình quyết định làm được rồi, không cần phải bẩm bám với ta làm gì cả!”

Thạch Đầu lúc này tiến tới nói: “Đa tạ lão gia và các vị phu nhân! Lần này tiểu nhân về nghỉ phép chắc là lâu hơn một chút, tiểu nhân sợ nhị phu nhân vất vả nên đã đem theo một đứa cùng quê với tiểu nhân ra đây giúp nhị phu nhân! Như vậy nhị phu nhân cũng sẽ đỡ hao tâm tổn tứ hơn ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Ngươi xin nghỉ phép thời gian dài như vậy để làm gì thế? Ngươi không phải là đã không còn nhà cửa gì nữa hay sao?”

Thạch Đầu thấy vậy cười đáp: “Không giấu gì lão gia! Ngày trước người nhà tiểu nhân đã dấm cho tiểu nhân một người con gái để làm lễ thành hôn! Mấy hôm gần đây vị cô nương đó cứ cho người tới giục tiểu nhân về suốt, tuy là trong nhà tiểu nhân không còn ai cả, nhưng bà con làng xóm thì tiểu nhân vẫn hay qua lại đó ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả nói: “Ố…! Đó là đại hỷ mà, tuổi tác của ngươi còn cao hơn cả ta nữa, cũng nên lập gia đình đi là đúng rồi! Ngươi có cần ta tổ chức giúp ngươi không?”

Thạch Đầu nghe vậy liền quỳ xuống chắp tay cung kính nói: “Tiểu nhân không dám! Lão gia và phu nhân đối đãi với tiểu nhân ân nặng như núi, tiểu nhân e là cả đời này cũng không thể nào đáp trả cho nổi, tiểu nhân làm sao dám làm phiền lão gia và các vị phu nhân như vậy? Lần này tiểu nhân quay về thấy vị cô nương đó mà hợp với tiểu nhân thì tiểu nhân sẽ cưới về làm vợ luôn…..!”

Bàng Vũ Cầm lúc này liền lên tiếng nói: “Ngươi không cần phải gấp gáp như vậy! Sức khỏe của ta hiện giờ cũng đã khá hơn rồi, lục phu nhân cũng đã đầy tháng, việc trong nhà cũng đã đỡ đi nhiều ngươi cũng không nên lo lắng quá, cứ về làm xong việc của ngươi đi, làm xong rồi hẵng quay lại không việc gì phải vội cả!”

Thạch Đầu đáp: “Đa tạ đại phu nhân!”

Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng cười nói: “Trước bữa ăn tối Thạch Đầu cũng đã đưa người đến cho thiếp xem rồi, thiếp thấy người này cũng rất nhanh nhẹn, Thạch Đầu đã giới thiệu cho chúng ta rồi nên thiếp cũng yên tâm mà giữ người đó ở lại! Thạch Đầu! Người mà ngươi giới thiệu tên là gì vậy?”

Thạch Đầu đáp: “Bẩm nhị phu nhân, người đó là một người bà con xa của tiểu nhân tên Minh Thâm!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Gọi người đó lên cho ta xem mặt cái nào!” Nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại thấy vậy liền hiểu ngay ý của Đỗ Văn Hạo.

Thạch Đầu lúc này lui ra, không lâu sau hắn liền dẫn tới một người trạc tầm hai mươi tuổi, thân hình to lớn, da ngăm đen trông vô cùng khỏe mạnh. Trên má bên phải chỗ góc mắt có một đường sẹo dài kéo xuống trông khá là dữ dằn, người này nét mặt vô cùng nghiêm nghị. Đỗ Văn Hạo quan sát thêm thì thấy đôi mắt của Minh Thâm sắc lẹm, hai hàng lông mày đen rậm dài, mũi cao thẳng trông cũng khá điển trai, chỉ mỗi tội gương mặt lại có phần nghiêm túc thái quá.

Lâm Thanh Đại thấy vậy liền lên tiếng giễu cợt nói: “Thạch Đầu! Ngươi giới thiệu người này ta e rằng không phải tới làm quản gia, mà làm sát thủ thì đúng hơn!”

Mọi người nghe vậy thì cùng bật phá lên cười ha hả, Lâm Thanh Đại ngày thường rất ít nói đùa, nên Thạch Đầu nghe vậy cũng bật cười, chỉ có mỗi mình Minh Thâm vẫn trầm mặt xuống, trông cứ như ai nợ tiền hắn không bằng.

Thạch Đầu nói: “Ngũ phu nhân trêu đùa rồi! Minh Thâm từ trước tới giờ vẫn vậy, tiểu nhân và cậu ấy quen nhau hơn hai mươi năm nay cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy cười cả!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền nói: “Này, Minh Thâm! Ngươi có cần lão gia dùng ngân châm châm vào huyệt cười để khai thông cho ngươi biết cười không?”

Mọi người nghe vậy lại bật cười ha hả, Minh Thâm lúc này liền nghiêm giọng nói: “Lục phu nhân nói đúng lắm, tiểu nhân thấy như vậy cũng được!”

Kha Nghiêu nghe vậy lại càng ôm bụng cười lăn cười bò, cười đến cả nước mắt chảy hết ra ngoài, còn Minh Thâm thì vẫn cứ nghiêm nghị đứng đó như chưa hề có chuyện gì xẩy ra cả.

Đỗ Văn Hạo lúc này liền nói: “Thôi được rồi, Thạch Đầu ngươi cứ an tâm về mà cưới vợ đi, không cần lo lắng gì nữa cả, ta cũng thấy thích kiểu người không nói không cười của Minh Thâm, như vậy làm quản gia mới hợp, lúc nào cũng lạnh lùng sát thủ thế này ai nhìn mà chẳng sợ!”

Mọi người nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy lại được thêm một trận cười nữa.

Thạch Đầu nghe vậy cười nói: “Đa tạ lão gia, tiểu nhân ngày mai sẽ về luôn ạ!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Để Minh Thâm đi tiễn ngươi một đoạn đường! Nơi này trộm cướp hoành hành liên miên rất không an toàn, không biết Minh Thâm có biết võ công hay không, nếu biết thì càng tốt!”


Thạch Đầu nói: “Không cần đâu, tiểu nhân chờ trời sáng là đi luôn, chỉ cầu cứu lão gia ban cho tiểu nhân một con ngựa là được! Tiểu nhân đi một mình không cần đem theo thứ gì cả, Minh Thâm giỏi hơn tiểu nhân, cũng biết chút ít võ vẽ!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền đứng dậy nói: “Vậy hả? Thế thì hay lắm, chúng ta thử vài chiêu với nhau được không?”

Đỗ Văn Hạo biết Lâm Thanh Đại nói vậy là có ý gì, ngày thường nàng là một người rất khép kín, không bao giờ thể hiện mình cả, cũng chẳng bao giờ tìm tới người khác để gây khó dễ. Nhưng hôm nay nàng làm vậy là muốn xem xem Thạch Đầu giới thiệu Minh Thâm tới đây rốt cuộc là một người thế nào, bởi vì Lâm Thanh Đại tin rằng một người có phẩm chất tốt nếu như luyện võ thì chỉ cần qua vài chiêu là nàng có thể đoán ra được phẩm chất đạo đức của người đó ra sao.

Kha Nghiêu nghe vậy liền nói chen vào: “Không được, để cho muội thử trước!”

Minh thâm nghe vậy vội nói: “Nhị vị phu nhân xin đừng làm khó tiểu nhân nữa!” Tuy giọng nói của nó không lớn, nhưng cũng đủ để cho người nghe cảm nhận được một sự uy hiếp vô cùng to lớn.

Kha Nghiêu nghe vậy khinh khỉnh nhìn Minh Thâm nói: “Sao vậy, lẽ nào ngươi lại khinh thường ta hay sao?”

Minh Thâm đáp: “Tiểu nhân đúng là có học qua mấy miếng võ, nhưng chỉ để dùng phòng thân thôi chứ không phải đem ra diễu võ dương oai với người khác bao giờ cả!”

Kha Nghiêu nghe vậy cười nhạt nói: “Diễu võ dương oai! Ta e là trước mặt Thanh Đại tỷ của ta cũng chẳng có cơ hội để mà dương oai đâu!”

Thạch Đầu lúc này liền nói đỡ cho Minh Thâm: “Lục phu nhân, thôi thì phu nhân tha cho cậu ấy được không? Cậu ấy không bao giờ đánh nhau với phụ nữ cả!”

Đỗ Văn Hạo lúc này thầm nghĩ, hôm nay đúng là gặp phải hai người quái nhân, một người thì không bao giờ châm kim lên người đàn ông khác, còn một người thì không bao giờ đánh nhau với phụ nữ, thật đúng là trò đời…..

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, nếu như Minh Thâm không muốn thì hai người các nàng cũng không nên ép nó làm gì!”

Đỗ Văn Hạo vừa dứt lời xong thì Kha Nghiêu đã nhẩy dựng lên nói: “Minh Thâm! Chúng ta thử vài chiêu xem sao!”

Minh Thâm lúc này lùi lại hai bước chắp tay đáp: “Tiểu nhân không muốn động thủ với phu nhân, phu nhân đã thắng rồi đó ạ!”

Kha Nghiêu nghe vậy cả giận quát: “Chưa đánh mà đã nói là ta thắng ư? Xem chiêu!” Kha Nghiêu nhìn xung quanh thấy không có thứ gì có thể làm vũ khí, nàng liền bẻ luôn một cành cây nhẩy lên không trung quét thẳng về phía của Minh Thâm.

Mọi người lúc này chỉ kịp trông thấy thân hình của Minh Thâm như quỷ ảnh, vô cùng nhanh nhẹn tránh né các đòn chiêu của Kha Nghiêu, qua mười mấy chiêu rồi mà Kha Nghiêu vẫn mãi không thể quét trúng nổi vạt áo của Minh Thâm.

Lâm Thanh Đại quan sát vô cùng kỹ lưỡng, nàng thầm thở dài một tiếng rồi nhẩy tới tách hai người ra, rồi nói với Kha Nghiêu: “Được rồi không cần đánh nữa đâu, nói ra sợ muội buồn chứ thật ra cho dù có muội có thêm mười người nữa cũng chẳng phải là đối thủ của Minh Thâm đâu!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền hứ lên một tiếng rồi quăng cành cây sang một bên quay người đi thẳng.

Minh Thâm thấy vậy vội cúi người nói: “Lão gia! Tiểu nhân đắc tội rồi!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười cười nói: “Ngươi không làm sai cái gì cả, cũng chẳng có tội gì hết!”

Bàng Vũ Cầm lúc này tiến tới nói: “Được rồi, các ngươi lui ra hết đi!”

Minh Thâm và Thạch Đầu nghe vậy liền lui ra ngoài, Bàng Vũ Cầm lúc này đi ra chỗ Đỗ Văn Hạo nói: “Chàng đi xem Kha Nghiêu xem sao!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Nàng đừng lo, Kha Nghiêu làm vậy chẳng qua là diễn cho Minh Thâm xem mà thôi!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy kinh ngạc nói: “Nhưng thiếp thấy rõ ràng là nó rất bực tức cơ mà?”

Lâm Thanh Đại lúc này liền nhoẻn miệng cười nói: “Chỉ có mỗi Văn Hạo là hiểu Kha Nghiêu nhất thôi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại, Bàng Vũ Cầm cũng chỉ biết ngơ ngác mà không hiểu hai người này nói vậy là có ý gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận