Tống Y

Đỗ Văn Hạo dẫn theo Minh Thâm và Tiểu Tứ đi về phủ của mình, về đến nơi thì hắn đã trông thấy Thạch Đầu đã tẩy trang xong đâu đấy, ăn mặc chỉnh tề chạy ra nghênh đón hắn.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đã thấy lục phu nhân quay về chưa vậy?”

Thạch Đầu nghe vậy vội tiến tới cung kính đáp: “Dạ đã về rồi! Lục phu nhân đang ngồi nói chuyện với đại phu nhân ở trong viện!”

Minh Thâm lúc này liền một tay nhấc bổng Tiểu Tứ lên quẳng luôn xuống đất rồi đưa chân lên đạp một cú rất đau, nhưng Tiểu Tứ chỉ hự lên một tiếng xong vẫn nằm bất động. Minh Thâm thấy vậy liền gằn giọng nói: “Lão gia, tên xúc sinh này chúng ta phải giải quyết nó ra sao?”

Thạch Đầu lúc này cũng căm hận Tiểu Tứ lúc trước dùng miệng thối của hắn hôn lên má của hắn cũng tiến tới đạp vào người Tiểu Tứ hai cái thật mạnh nói: “Đưa nó lên quan chứ còn làm gì nữa! Lão gia, lão gia vào thăm thiếu gia trước đi ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu sau đó cứ để mặc cho Minh Thâm áp giải Tiểu Tứ, còn mình thì dẫn theo Thạch Đầu đi về phía phòng của Bàng Vũ Cầm.

“Ngươi đã ăn nói với tam phu nhân chưa đấy?” Đỗ Văn Hạo dò hỏi.

“Dạ tiểu nhân đã nói rồi, xin lão gia cứ an tâm!”

“Thiên Tề vẫn ổn cả chứ?”

“Nghe lục phu nhân nói thì khi phu nhân chạy tới nhà của Tiểu Tứ thì thấy thiếu gia đang nằm ngủ rất ngon lành! Nói cho cùng thì thiếu gia vẫn còn nhỏ tuổi nên không biết chuyện gì đang xảy ra! Chỉ có đại phu nhân là lo sợ quá độ cứ ôm chặt lấy thiếu gia không rời, ai nhìn mà cũng thấy phải xót thương!”

Khi đến phòng của Bàng Vũ Cầm thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy trong này mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ cả.

“Lão gia về rồi đó hả? Chàng đã bắt được thằng xúc sinh kia chưa?” Vương Nhuận Tuyết đi tới bên Đỗ Văn Hạo hỏi.

Đỗ Văn Hạo chỉ im lặng gật đầu đáp lại, sau đó hắn đi tới chỗ Bàng Vũ Cầm thấy nàng nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy Thiên Tề không chịu buông.

Đỗ Văn Hạo liền ngậm ngùi tiến tới ôm chặt lấy cả hai mẹ con nói: “Được rồi, nó cũng đã tìm thấy rồi, trời nóng thế này mà nàng cứ ôm nó như vậy nó chết ngạt mất!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền buông Thiên Tề ra, nàng đưa mắt lên nhìn nó thì thấy mặt Thiên Tề lúc này đã đỏ lựng lên ngơ ngác nhìn nàng.

Bàng Vũ Cầm xót xa hỏi: “Tề nhi, con không sao chứ? Nếu thấy không được khỏe thì nói cho mẹ biết, đừng để mẹ lo lắng!”

Kha Nghiêu nói: “Đại phu nhân! Cũng may mà Thiên Tề đã bình yên quay về rồi, đại phu nhân cứ giao nó cho tiểu muội, hôm nay phu nhân cứ việc nghỉ ngơi cho khỏe, để Tề nhi ngồi chơi với Tư nhi rồi ngủ cùng với nhau luôn, chờ mai vú nương tới rồi muội sẽ đưa Tề nhi về cho đại phu nhân!”

Bàng Vũ Cầm nghe Kha Nghiêu nói vậy thì bỗng nhiên nhìn Kha Nghiêu với con mắt vô cùng cảnh giác và lạ lẫm, Kha Nghiêu thấy vậy cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng nàng cũng không dám nói ra nữa câu.

“Không cần đâu, muội cứ chăm sóc Thiên Tư của muội cho tốt đi là được rồi!” Bàng Vũ Cầm lạnh nhạt nói.

Kha Nghiêu nghe vậy sững người, đang định phản bác lại thì Lâm Thanh Đại nói: “Thôi được rồi, mọi người cùng về thôi đại phu nhân cũng mệt cần đi nghỉ rồi!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền hứ lên một tiếng nói: “Về luôn hết đi, xẩy ra chuyện rồi cũng không biết mấy người các ngươi chạy đâu hết cả, cũng may mà có tướng công giúp ta tìm thấy Tề nhi, còn các ngươi thì chỉ biết đứng đây giả bộ làm người tốt, về hết luôn cả đi, không ai cần các ngươi ở đây cả!”

Tất cả mọi người nghe Bàng Vũ Cầm nói vậy đều nhìn nhau như ngây như dại, Tuyết Phi Nhi thấy vậy bực tức nói: “Đại phu nhân sao lại có thể vu oan giá họa cho người khác trắng trợn như vậy chứ? Tất cả mọi người đều ở cạnh đại phu nhân mà!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy gằn giọng nói: “Ta cầu xin các ngươi ở bên cạnh ta chắc? Ngươi có phải muốn xem trò cười của ta phải không? Ngươi thấy ta sinh cho tướng công một đứa con trai, bây giờ tự nhiên bị mất tích ngươi sung sướng lắm đúng không? Ngươi cũng đâu có chạy đi tìm nó đâu, ngươi có lo lắng gì cho hai mẹ con của ta đâu, ngươi chỉ biết ở bên cạnh ta nói năng lảm nhảm vớ vẩn, đừng tưởng là ta không biết là ngươi đang nghĩ gì trong bụng!”

Tuyết Phi Nhi nghe vậy sững người, nàng tức giận quá đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Bàng Vũ Cầm định quát.

Vương Nhuận Tuyết thấy Bàng Vũ Cầm từ trước đến giờ đâu có những hành động thô lỗ như thế này, nên biết Vũ Cầm chắc là do lo lắng quá độ, cộng thêm sợ hãi bị mất con nên mới như vậy. Nghĩ vậy, Vương Nhuận Tuyết liền kịp thời kéo Tuyết Phi Nhi sang một bên nói: “Thôi được rồi, mọi người cùng về thôi!” Nói xong nàng cố gắng đẩn Tuyết Phi Nhi ra ngoài trước, mọi người thấy vậy cũng lục đục kéo theo sau.

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của Bàng Vũ Cầm đỏ lựng lên thở gấp liền đưa tay lên bắt mạch cho nàng. Bàng Vũ Cầm thấy vậy liền đẩn tay Đỗ Văn Hạo ra nói: “Tướng công! Chàng làm gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không có gì, sức khỏe của nàng hai ngày nay không được tốt, hôm nay lại bị kích động, nàng nên chú ý sức khỏe của mình hơn!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền kéo lấy vạt áo Đỗ Văn Hạo lo lắng hỏi: “Chàng định bỏ thiếp đi luôn bây giờ sao?”


Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Ta không đi đâu cả, ta sẽ ở đây với nàng và Tề nhi!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nàng dúi người vào trong lòng Đỗ Văn Hạo thì thầm nói: “Xin chàng đừng bỏ rơi thiếp và Thiên Tề, thiếp chỉ có mỗi chàng và nó mà thôi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy khẽ thở dài trong lòng, xem ra phải đun cho nàng mấy thang thuốc dưỡng thần rồi. Nhiều người khi bị kích động mạnh sẽ có những hành động đi ngược lại với bình thường, thậm chí toàn thân co rút động kinh, cũng may mà Bàng Vũ Cầm mới chỉ là một hiện tượng nhẹ mà thôi.

Một lúc sau, Bàng Vũ Cầm đã ngủ ngon lành trong lòng Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hắn lo lắng Bàng Vũ Cầm không đủ sức để chăm sóc Thiên Tề nên vội gọi Anh Tử vào bảo Anh Tử bế Thiên Tề sang chỗ của Kha Nghiêu.

Đỗ Văn Hạo sau đó liền đi ra hậu viện, hắn thấy phòng Thạch Đầu vẫn còn sáng đèn bèn nghĩ chắc Thạch Đầu và Minh Thâm vẫn chưa đi ngủ. Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền tiến tới gõ cửa.

Cửa phòng rộng mở, Minh Thâm trần trùng trục đứng ngay ngưỡng cửa, các cơ bắp của hắn nổi lên cuồn cuộn trông vô cùng khỏe mạnh, nhưng nét mặt của hắn lại cứ lạnh như tiền làm cho người khác cảm thấy khó gần vô cùng.

“Lão gia! Muộn thế này rồi mà lão gia vẫn chưa đi nghỉ sao?” Minh Thâm nói xong liền đứng tránh sang một bên nhường đường đi cho Đỗ Văn Hạo.

Thạch Đầu lúc này đang nằm trên giường, trên bàn có một cái túi, xem ra hắn đã chuẩn bị xong hết hành lý rồi. Thạch Đầu thấy Đỗ Văn Hạo đi vào liền vội vùng vậy.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta thấy phòng của ngươi vẫn còn sáng đèn nghĩ là ngươi chưa ngủ nên vào đây xem sao!”

Thạch Đầu lúc này liền nhanh chân chạy đi rót cho Đỗ Văn Hạo cốc trà bưng lên. Đỗ Văn Hạo nhấp lấy một ngụm rồi hỏi: “Đồ đạc chuẩn bị xong rồi hả?”

Thạch Đầu nghe vậy cười nói: “Chẳng qua chỉ là vài bộ quần áo thôi, mà tiểu nhân cũng có phải một đi không trở lại đâu, trên đường đi đồ đạc càng ít càng tiện lợi mà!”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Các ngươi đã tra hỏi Tiểu Tứ chưa?”

Thạch Đầu đáp: “Tiểu Tứ vừa mới tỉnh dậy, nhưng vì lão gia chưa tra hỏi nên bọn tiểu nhân cũng không dám tra hỏi trước!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ài…….. Vất vả cả một đêm rồi mà ta cũng chẳng thấy buồn ngủ gì cả! Ta ra đó dò hỏi tình hình chút xem sao!”

Thạch Đầu nghe vậy liền nói: “Vậy để tiểu nhân đi cùng với lão gia!”

Đỗ Văn Hạo nhìn Thạch Đầu một cái rồi nói: “Ngươi không phải sáng mai phải đi sớm hay sao, đi theo ta làm cái gì hả?”

Thạch Đầu nghe vậy bật cười nói: “Không sao! Tiểu nhân cũng không vội lên đường cho lắm! Xin lão gia cho tiểu nhân theo cùng!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu, khi bước qua mặt Minh Thâm, thì Minh Thâm liền nói: “Cung tiễn lão gia!”

Đỗ Văn Hạo ngờ ngợ một lúc nhưng vẫn cùng Thạch Đầu bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì Minh Thâm khép cửa lại luôn.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Xem ra Minh Thâm dường như đã buồn ngủ lắm rồi thì phải?”

Thạch Đầu nghe vậy vội giải thích: “Lão gia! Minh Thâm vốn là người như vậy rồi, sau này có chuyện gì lão gia cứ việc nói cho nó biết! Nó là người rất đơn giản nói được làm được, hơn nữa lại là một người rất có quy củ!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nhưng nó so với ngươi thì kém hơn nhiều quá, ngươi sao lại tìm cho ta một khúc gỗ như vậy để làm quản gia hả?”

Thạch Đầu lúc này cầm đèn đi phía sau soi cho Đỗ Văn Hạo, nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy liền đáp: “Tiểu nhân thấy Minh Thâm là một người quy củ, không có thói trăng hoa, lại biết chút ít võ nghệ! Tiểu nhân lo sợ tên Vương Thập Bát kia làm gì bất lợi cho lão gia nên cũng phải tìm người như Minh Thâm lo liệu chứ ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nhìn Thạch Đầu dí dỏm nói: “Vậy ngươi có thói trăng hoa không vậy?”

Thạch Đầu nghe vậy sững người, nhưng lại bật cười ha hả. Lúc này hai người đã đến phòng kho nhốt Tiểu Tứ, Thạch Đầu liền bảo mấy đứa canh cổng mở cửa sau đó đi vào trước thắp đèn sáng lên rồi mới mời Đỗ Văn Hạo vào trong.

Vào trong này Đỗ Văn Hạo mới trông thấy Tiểu Tứ đang nằm co quắp cạnh mấy đống củi, tóc tai lòa xòa rũ rượi trông bẩn thỉu vô cùng.

Thạch Đầu sau đó bưng đến cho Đỗ Văn Hạo một chiếc ghế, còn hắn đứng sau lưng Đỗ Văn Hạo rồi ra giọng hỏi Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ! Ngươi thấy lão gia rồi sao vẫn không chịu đứng dậy hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy hứ lên một tiếng nói: “Ta đứng dậy hay không thì ngươi cũng đưa ta nộp cho quan, ông ta bây giờ cũng đâu còn là lão gia của ta nữa đâu, ta việc gì phải nghe lời cơ chứ?”


Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười lạnh nói: “Ngươi nợ người ta bao nhiêu tiền mà tống tiền ta nhiều thế hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy sững người đáp: “Lão gia sao biết tiểu nhân nợ người khác tiền?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Từ khi ta mua cái Vân Phàm sơn trang này thì ngươi đã làm việc cho ta rồi! Tính ra ngươi cũng đã làm ở đây có thâm niên lâu nhất rồi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Tiểu Tứ nghe vậy ân hận thấp giọng nói: “Lão gia nói phải lắm! Tiểu nhân chẳng qua là không còn cách nào khác nên mới làm như vậy! Bọn sòng bạc nói rằng nếu ngày mai mà không trả tiền cho chúng thì chúng sẽ chặt chân, chặt tay tiểu nhân mất! Lão gia nghĩ xem, một người không có tay có chân thì khác gì con lợn đâu, chỉ biết nằm há mõm chờ chết mà thôi! Tiểu nhân bức quá nên mới nghĩ ra cách này!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nghe vậy thì có vẻ là ngươi đã lên kế hoạch này từ lâu rồi phải không?”

Tiểu Tứ đáp: “Ngày trước tiểu nhân định ra tay với Thạch quản gia, nhưng sau khi biết Thạch quản gia không quản tiền nên tiểu nhân mới từ bỏ mà quay ra tính đường khác!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gằn giọng nói: “Lẽ nào ngươi định ra tay với nhị phu nhân sao?”

Tiểu Tứ nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Nói thật ra là trong cái Vân Phàm sơn trang này người mà tiểu nhân sợ nhất chính là nhị phu nhân! Cái cảm giác này vô cùng khó tả, tiểu nhân nhất thời không biết nói thế nào cho phải, chỉ là mỗi lần trông thấy gương mặt đanh thép lạnh lùng của nhị phu nhân là nô tài sợ chạy bán sống bán chết rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cố gắng nhịn cười nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không dám ra tay với nhị phu nhân, vậy ngươi định ra tay với ai hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy chột dạ, nhưng vẫn im lặng nhìn Đỗ Văn Hạo không nói.

Thạch Đầu nói: “Tiểu Tứ! Lão gia đang hỏi ngươi kìa!”

Tiểu Tứ nghe vậy liền lấm lét nói: “Đại phu nhân!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gằn giọng hỏi: “Đại phu nhân? Đại phu nhân không quản tiền, ngươi có ý định ra tay với đại phu nhân làm cái gì hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy liền nói: “Sớm muộn gì cũng chết, sợ cái gì mà không nói chứ! Tiểu nhân thấy thường ngày lão gia đối đãi với tiểu nhân tốt nhất, cũng không đánh không chửi, tiểu nhân đúng là loài cầm thú mới phản bội lại lão gia như vậy, lão gia đã hỏi thì tiểu nhân xin nói!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi biết vậy là tốt, vậy ngươi nói cho ta biết xem tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Tiểu Tứ đáp: “Trong sáu vị phu nhân thì tiểu nhân thấy đại phu nhân là người có dã tâm, âm mưu thâm độc nhất! Ngoài mặt đại phu nhân rất hài hòa nhã nhặn, không bao giờ làm khó dễ bọn người ở như tiểu nhân cả. Nhưng thực tế thì toàn bộ cái sơn trang này đều do đại phu nhân quản hết, nhị phu nhân bận bịu cả ngày trời, việc lớn việc bé lúc nào cũng phải tìm tới đại phu nhân để bàn bạc, nếu không thì đại phu nhân sẽ phật lòng khó chịu ra mặt ngay! Nhị phu nhân là người thông minh nên cũng hiểu điều này, chính vì vậy mà tiểu nhân nghĩ nếu tiểu nhân bắt cóc đại phu nhân, nhị phu nhân chắc chắn sẽ chịu bỏ ra một khoản tiền lớn để chuộc lại!”

Thạch Đầu nghe vậy quát lên: “Ngươi dám ngậm máu phun người hả, chết đến nơi rồi mà vẫn còn giở trò ly gián, ngươi muốn chết hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy cười gằn nói: “Thế thôi, ta không nói nữa!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Ngươi cứ việc nói, Thạch Đầu ngươi đừng cắt ngang lời nó nói như thế!”

Thạch Đầu nghe vậy chỉ biết im lặng cúi đầu hằn học nhìn Tiểu Tứ, Tiểu Tứ thấy vậy lại càng đắc ý câng câng cái mặt lên nhìn Thạch Đầu nói: “Lão gia, tiểu nhân nói tiếp chứ?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi cứ việc nói!”

Tiểu Tứ nghe vậy liền liếm môi nói tiếp: “Chính vì vậy mà vụ việc ngày hôm nay chẳng qua là một cơ hội ngẫu nhiên! Sòng bạc bỗng nhiên đòi tiền, tiểu nhân lại nhất thời không tiếp cận được với đại phu nhân, vì dạo gần đây tiểu nhân để ý đại phu nhân không còn đi tìm năm vị phu nhân còn lại nói chuyện nữa, thậm chí đại phu nhân còn không ra khỏi phòng mình! Tiểu nhân thấy mình không còn cơ hội nữa rồi nên mới đứng ngoài cửa rình rập, vì bọn tiểu nhân không được phép vào trong nội viện nên tiểu nhân sốt ruột vô cùng không biết nên làm thế nào, nhưng bỗng nhiên cơ hội đến một cách bất ngờ……….”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười lạnh nói: “Cơ hội mà ngươi nói chính là Thiên Tề đúng không?”

Tiểu Tứ nghe vậy cúi đầu ân hận đáp: “Tiểu nhân biết lỗi rồi, nhưng………. Nhưng lão gia làm sao mà đoán ra được người đứng sau lưng giở trò là tiểu nhân?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi không phải từ đầu tới cuối đều nói cho ta biết ngươi chính là chủ mưu hay sao?”

Tiểu Tứ nghe vậy sững người không hiểu nói: “Tiểu nhân có nói lúc nào đâu?”


Thạch Đầu nói: “Thứ nhất, đêm hôm nay không phải là ngươi trực ban mà ngươi lại tới đưa cho lão gia lá thư lông gà kia!”

Tiểu Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cái này đúng là tiểu nhân không nghĩ tới thật…..”

Đỗ Văn Hạo nói: “Cho dù không phải như vậy đi chăng nữa, nhưng khi ngươi đưa bức thư đó cho ta xong thì ta thấy ngươi rất thông thạo về cái nơi tên Lỗ Chuột kia, hơn nữa khi lục phu nhân đòi đi theo ta thì ngươi lại sợ hãi can ngăn, còn nói bọn bắt cóc kia chỉ là một bọn cướp thông thường mà thôi! Thực ra khi đó mọi người trong nhà ai cũng lo lắng, đến cả ta cũng không biết ai đã bắt cóc Thiên Tề đi, thế nhưng ngươi lại biết rất rõ!”

Tiểu Tứ cố biện hộ nói: “Tiểu nhân lúc đó chỉ đoán bừa thôi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được, cứ cho là ngươi đoán bừa đi, nhưng tại sao khi lục phu nhân nói rằng sợ bọn bắt cóc trở mặt, ngươi có nhớ là ngươi nói gì không?”

Tiểu Tứ ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Tiểu nhân hình như nói là xin phu nhân yên tâm bọn người này không làm hại đến tính mạng người khác đâu!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy thì đúng rồi, cái này nói lên rằng trí nhớ của ngươi vẫn còn tốt, lục phu nhân nói vậy sao ngươi khẳng định chắc chắn thế? Ta bắt đầu từ đó đã nghi ngờ ngươi rồi, sau đó ta và Thạch Đầu liền đi theo ngươi ra Lỗ Chuột một chuyến!”

Tiểu Tứ nghe vậy khó hiểu nói: “Thạch Đầu? Quản gia không phải là đi cùng với Minh quản gia đi tìm thiếu gia hay sao? Lão gia, có phải là tiểu nhân làm cho lão gia tức quá nên hồ đồ rồi không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy nói: “Thôi không nói tới chuyện Thạch Đầu nữa, mà nói chuyện về ngươi!”

Tiểu Tứ đáp: “Lẽ nào tiểu nhân vẫn còn kẽ hở nào nữa sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Khi ta nói đưa ngươi đi cùng, bảo ngươi đi chuẩn bị ngựa, ta vẫn còn nhớ rất rõ là lúc đó ngươi đã mỉm cười!”

Tiểu Tứ kinh ngạc nói: “Thật vậy sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng vậy! Ta cũng thấy thắc mắc ngươi sao lại có thể cười được vào lúc đó, vì trong sơn trang ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên, chỉ có mình ngươi………… chỉ có mình ngươi vẫn có thể cười mãn nguyện!”

Tiểu Tứ nghe xong chỉ biết cúi đầu không nói.

Đỗ Văn Hạo lại nghiêm giọng: “Còn muốn nghe nữa không?”

Tiểu Tứ nghe vậy liền gân cổ lên nói: “Nghe chứ, tại sao lại không, vẫn còn kẽ hở nữa sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Dĩ nhiên rồi, cái nơi tên Lỗ Chuột kia!”

Tiểu Tứ nói: “Đúng nơi đó tên Lỗ Chuột không sai!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi đừng vội vã thế, ngươi không phải nói Lỗ Chuột là một ngọn đồi hay sao?”

Tiểu Tứ nói: “Đúng vậy không sai, nơi đó đúng là một ngọn đồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng trong bức thư lông gà kia không hề nói rõ địa điểm giao tiền ở vị trí nào ở Lỗ Chuột đúng không? Thế ngươi tại sao lại biết bọn chúng hẹn ở miếu hoang hả?”

Tiểu Tứ lúc này mới sững người ra sợ hãi nói: “Thì ra là vậy, nhưng khi đó tiểu nhân rõ ràng thấy người đi cùng lão gia là tam phu nhân cơ mà?”

Thạch Đầu nói: “Hơn nữa trước khi chúng ta xuất phát, cái ngươi quan tâm nhất là số tiền mà lão gia mang đi có đầy đủ hay không, khi lão gia nói mang ngân phiếu đi rồi, thì ngươi mới thở hắt ra, ngươi không thấy ngươi có nhiều kẽ hở đến như vậy sao?”

Tiểu Tứ nghe vậy liền nói: “Thì ra đúng là Thạch quản gia, nhưng tại sao Thạch quản gia lại có thể biến thành tam phu nhân được?”

Thạch Đầu nghe vậy giật mình vội chạy ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài xem có ai nghe trộm không.

Đỗ Văn Hạo nói: “Cái này không thuộc vào phạm trù mà ngươi được biết!”

Tiểu Tứ nói: “Tiểu nhân vẫn còn một việc không hiểu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Việc gì?”

Tiểu Tứ đáp: “Lão gia sao biết trong nước có thuốc mê?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả, Thạch Đầu nói: “Đã biết được ngươi là chủ mưu rồi lẽ nào lão gia lại không đề phòng ngươi hay sao? Lão gia và ta lúc đó cũng đoán được thể nào ngươi cũng giở trò bỏ thuốc mê để lấy tiền của chúng ta, do vậy mà ta và lão gia đã diễn kịch cho ngươi xem thôi!”

Tiểu Tứ nói: “Nhưng tiểu nhân rõ ràng trông thấy lão gia đã uống nước vào rồi mà? Sao lại có thể………….?”

Thạch Đầu nghe vậy khinh bỉ nhìn Tiểu Tứ nói: “Ta thấy ngươi định múa rìu qua mắt thợ! Ngươi quên là lão gia làm gì rồi hay sao? Chỉ dựa vào cái thuốc mê vớ vẩn của ngươi mà cũng đòi hạ gục được lão gia hay sao?”


Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi còn gì muốn hỏi nữa?”

Tiểu Tứ nghe vậy lắc lắc đầu đáp: “Tiểu nhân phục lão gia sát đất rồi, mong lão gia cứ việc đưa tiểu nhân vào nhà lao trước khi trời sáng, tiểu nhân không hề trách cứ gì lão gia cả!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Sao? Lẽ nào ngươi lại sợ mấy người trong sòng bạc kia sẽ chạy hẳn vào trong này bắt ngươi hay sao?”

Tiểu Tứ đáp: “Không phải sợ, mà là chắc chắn!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy đứng thẳng dậy nói: “Ố….! Ha ha ha…. Ta cũng muốn xem xem mấy người đó ghê gớm ra sao, xem xem bức tường mà Thạch Đầu dầy công xây dựng cho Vân Phàm sơn trang này nó kiên cố tới đâu!”

Thạch Đầu nghe vậy liền nói: “Đừng nói đến mấy thằng ất ơ trong sòng bạc, mà đến cả con ruồi cũng không lọt được vào trong này!”

Tiểu Tứ nghe vậy khinh khỉnh nói: “Thạch quản gia lợi hại thế nào thì kẻ hèn này cũng đã biết, nhưng xin quản gia cũng đừng bốc phét thái quá!”

Thạch Đầu nghe vậy liền nói: “Ngươi không tin thì cứ việc ra mà nhìn______ à mà có lẽ ngươi cũng không được chứng kiến nữa rồi vì tội bắt cóc thiếu gia là tội chết, ngươi cứ chờ chết đi là vừa!”

Nói xong Thạch Đầu liền mời Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài, sau đó bảo hai đứa hộ viện đứng cửa cẩn thận canh phòng cẩn mật Tiểu Tứ.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta bây giờ cũng không muốn về nghỉ nữa, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi, sáng ra ta còn phải ra Ngũ Vị Đường xem tình hình của Trương Lão Tam ra sao! Bây giờ ta mà về ngủ chắc ngủ đến chiều mất! Thạch Đầu ngươi ra nhà bếp bảo họ chuẩn bị ít đồ nhắm, ta và ngươi cùng tìm chỗ nhắm rượu một lúc!”

Thạch Đầu nghe vậy nói: “Vâng! Để tiểu nhân đi ra bảo nhà bếp đã!”

Đỗ Văn Hạo chỉ ừ lên một tiếng, rồi quay người đi, nhưng khi thấy Thạch Đầu đi về phía nhà bếp rồi, Đỗ Văn Hạo lại không đi về thư phòng của mình nữa mà lẳng lặng đi theo Thạch Đầu.

Nhưng khi vừa đi tới nhà bếp thì Bỗng nhiên Thạch Đầu lại vòng ra hậu viện, Đỗ Văn Hạo để ý thấy Thạch Đầu đứng ngóng bốn phía liền vội núp vào một chỗ kín, nhưng vẫn sợ bị phát hiện, nên Đỗ Văn Hạo lại tìm lấy một gốc liễu gần đó rồi nhẹ nhàng trèo lên nghe ngóng.

“Đại nhân! Lúc nãy có tin báo là bên Vương Thập Bát bắt đầu có rục rịch rồi!”

“Hàng của ai vậy?” Tiếng của Thạch Đầu vang lên.

“Là của Dương Duệ, nghe nói có tới bẩy xe, tất cả đều là dâng lên cho triều đình, nghe nói toàn là các loại thuốc thượng hạng cả!”

“Đường đi của chúng đã xem xét kỹ chưa?” Thạch Đầu hỏi.

“Dạ đã rõ rồi!” Nói xong thì có tiếng giấy sột soạt vang lên.

“Được rồi, ta biết rồi! Bây giờ ngươi ra nhà bếp chuẩn bị ít đồ nhắm cho lão gia uống rượu, xong đâu đấy rồi thì gọi ta, ta phải đi tìm Minh Thâm cái đã!”

“Đại nhân! Có cần tiểu nhân đi tìm thêm người không ạ! Nghe nói lần này đến cả lão già họ Tôn kia cũng đã rục rịch rồi đó ạ!”

“Không cần đâu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đây là Vân Phàm sơn trang còn ngươi là hộ viện cho nhà người ta, đừng có đại nhân này đại nhân nọ, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

“Vâng thưa đại………quản gia!”

Đỗ Văn Hạo lúc này nghe thấy bước chân dần xa dần, hắn liền tuột người xuống, sau đó cũng không dám đuổi theo Thạch Đầu bởi hắn biết Thạch Đầu đã đi về phòng của hắn tìm Minh Thâm rồi. Đỗ Văn Hạo lúc này liền chậm rãi bước về thư phòng của mình, vừa đi vừa suy ngẫm những lời nói giữa Thạch Đầu và đứa hộ viện kia.

Đại nhân? Có lẽ Thạch Đầu chính là Uy Võ Tướng Quân Thạch Tà rồi cũng nên, nhưng rốt cuộc là nó làm quan trong triều hay là cướp đây? Nếu như hắn chú ý đến Vương Thập Bát ghê vậy thì là có ý gì? Còn ông lão già họ Tôn kia, lẽ nào chính là Tôn Hòa.

Đỗ Văn Hạo nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được gì, đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên có tiếng Thạch Đầu vọng tới: “Lão gia đã ngủ chưa?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói chưa, Thạch Đầu thấy vậy liền bưng đồ ăn vào trong thư phòng, thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi trên bàn hắn liền bầy rượu và đồ nhắm ra cười nói: “Lão gia đang nghĩ gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo nhìn Thạch Đầu nói: “Khi ngươi vừa đi ra nhà bếp thì ta chợp mắt một lúc, mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia mơ gì đó ạ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay bảo Thạch Đầu ngồi xuống, sau đó chờ cho Thạch Đầu rót rượu ra xong liền nâng chén lên nói: “Chén rượu này ta chúc ngươi lên đường may mắn! Nhớ giữ gìn sức khỏe!”

Thạch Đầu nghe vậy vội đứng dậy, Đỗ Văn Hạo nói: “Ngồi xuống đi! Chỗ này cũng chỉ có hai người chúng ta không cần phải câu nệ như thế, ngươi cứ đứng thế ta uống rượu mất hứng lắm!”

Thạch Đầu cũng cầm lấy chén rượu ngồi xuống đáp: “Đa tạ lão gia!” Nói xong liền ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Đỗ Văn Hạo nói: “Trong mơ ta mơ thấy một con rồng màu đen, toàn thân nó dài mười mấy mét, sau đó ta thấy nó bay đến căn phòng của ngươi rồi biến mất, ta chạy tới thì thấy cửa phòng đang mở, ta bước vào thì trông thấy con rồng đen kia đang nằm trên giường của ngươi! Ta thấy vậy liền rút kiếm xông đến, con rồng kia lập tức biến thành ngươi! Toàn thân ngươi lúc đó mặc một bộ chiến bào trông rất oai phong! Ngươi nói xem giấc mơ này có kỳ lạ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận