Tống Y

Tuyên Nhân Đế nghe xong bật cười ha hả, một lúc xong mới dừng lại nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Quốc Công nghĩ rằng trẫm lại đột nhiên tự tìm đến Quốc Công hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại: “Lẽ nào hạ thần nói lại không đúng sao?”

Tuyên Nhân Đế nói: “Không phải là Quốc Công nói không đúng mà là Quốc Công đã quá coi thường bản thân mình, đồng thời ngươi cũng đã đánh giá sai về trẫm! Lẽ nào trí nhớ của Quốc Công lại kém đến vậy sao, vậy trẫm sẽ giúp Quốc Công nhớ lại! Nhớ khi đó, chính Quốc Công là người sáng tạo ra loại vũ khi bệnh dịch giúp nước Tống đánh bại toàn bộ Tây Hạ rồi tiến quân thẳng tới dưới chân thành của Tây Hạ. Nhưng cũng chỉ vì tướng quân nước Tống quá kém nên mới thất thế, cái này cũng không thể nào trách Quốc Công được! Sau đó Quốc Công tại Thành Đô dùng năm ngàn quân đối địch với hai vạn đại quân Thổ Phồn, Quốc Công cũng dùng vũ khí bệnh dịch làm cho quân Thổ Phồn tổn thất nặng nề, cuối cùng bị tiêu diệt hết sạch! Hai trận chiến này cũng đã nói lên tất cả khả năng của Quốc Công, khi Quốc Công còn ở nước Tống đã tạo ra rất nhiều loại vũ khí kỳ quái uy lực kinh người………ha ha ha…….! Quốc công bây giờ đã nhớ ra chưa vậy?”

Đỗ Văn Hạo thấy Tuyên Nhân Đế nói như vậy rồi cũng chỉ biết mỉm cười rồi chậm rãi ngồi xuống từ từ chọn một loại quả trong bàn hoa quả bỏ lên miệng nhai.

Tuyên Nhân Đế tiến tới nói: “Quốc Công à! Trẫm bây giờ thật lòng cầu xin Quốc Công, xin Quốc Công đừng phụ lòng của Trẫm!”

Đỗ Văn Hạo không nói câu gì, trong đầu hắn đang có hàng trăm ngàn các ý nghĩ khác, bây giờ bản thân hắn chẳng khác gì là con cái, còn Tuyên Nhân Đế thì là dao là thớt. Tuyên Nhân Đế đã xuống nước cầu xin, coi như đã cho hắn một thể diện rất lớn rồi, nếu như mà hắn còn từ chối nữa thì chắc Tuyên Nhân Đế sẽ cho mình tiêu tùng mất. Minh thì không sao nhưng ngoiwf thân của mình thì biết giải quyết ra sao, theo tình hình này mình không giúp cũng không được rồi.

Đỗ Văn Hạo thở dài một cái rồi nói: “Hoàng Thượng làm khó vi thần quá!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy vội nói: “Trẫm không phải là người nói lời rồi lại nuốt lời, sao Quốc Công lại nói trẫm làm khó Quốc Công cơ chứ? Chỉ cần Quốc Công đồng ý thôi, Quốc Công muốn gì trẫm cũng đồng ý!”

Đỗ Văn Hạo nhìn Tuyên Nhân Đế thấy vị Hoàng Đế trẻ tuổi này có gì đó không được tự nhiên cho lắm.

“Quốc Công sao lại nhìn Trẫm như vậy, lẽ nào Quốc Công không tin trẫm hay sao?”

“Tin hay không tin không quan trọng, chỉ là vi thần không biết nên giúp Hoàng Thượng ra sao, dùng cách gì để giúp Hoàng Thượng, và Hoàng Thượng cho hạ thần bao nhiêu thời gian nữa?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy mỉm cười thầm biết là Đỗ Văn Hạo đã đồng ý giúp mình rồi, nghĩ vậy bèn nói: “Chỉ cần Quốc Công đồng ý giúp trẫm thì Quốc Công giúp thế nào, dùng cách gì đều do Quốc Công tự mình quyết định! Còn về thời gian thì Trẫm hy cingj càng nhanh càng tốt, vì chiến sự đang rất gay cấn!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được thôi! Nếu mà như vậy thì Hoàng Thượng nên nói lời giữ lời, có thật là vi thần muốn gì Hoàng Thượng cũng đồng ý không?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy sững người ra một lúc rồi lập tức cười nói rất hào phóng: “Nói đi, Quốc Công bây giờ muốn gì!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thầm nghĩ từ cố chí kim làm gì có vị Hoàng Đế nào không giết chết những vị công thần đầu tiên, ta thì lạ gì cái miệng lưỡi của ngươi, ta Đỗ Văn Hạo còn lâu mới tin được vào cái miệng xoen xoét nói cowì của người, hay là mình tương kế tựu kế…………..

“Hoàng Thượng quả là một con người hào sảng, thật ra hạ thần cũng chẳng cần cái gì cả, chỉ là thần đang muốn có thời gian yên tĩnh một chút, Hoàng Thượng hiểu ý của hạ thần chứ?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy thì nét mặt nở ra tươi tỉnh hẳn lên rồi vỗ vỗ vào vai Đỗ Văn Hạo nói: “Thời gian gấp lắm! Chính vì vậy mà trẫm không thể để Quốc Công về Quận Tú Sơn ngay bây giờ được, sau này trẫm sẽ tìm người mời tất cả người nhà của ngươi vào trong này ở, tất nhiên ta sẽ chu tất cho ngươi một nơi to hơn cái Vân Phàm sơn trang kia! Ngươi cần gì thì cứ nói với Thạch Đầu là được rồi!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Sao vậy? Hoàng Thượng lo sợ thần nói lời không dữ lấy lời sao?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy cười nói: “Quốc Công sao lại nói thế? Trẫm có phải loại người tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi đâu! Trẫm chẳng qua không muốn Quốc Công phải đi lại nhiều mệt mỏi mà thôi!”

Đỗ Văn Hạo nóiL: “Được! Hạ thần sẽ giúp Hoàng Thượng, nhưng hạ thần có ba điều kiện, và ba điều kiện này nhất định phải có Cổ Nhất Phi đứng ra làm chứng mới được, Hoàng Thượng có đồng ý không?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy khóe môi hơi rung động lên, nhưng rất nhanh nó lại chuyển thành nụ cười nói: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên, người đâu!”


Một tên cấm vệ quân nghe thấy vội chạy vào trong này.

Tuyên Nhân Đế nói: “Ngươi ra ngoài mời hai vị Cổ ái khanh vào đây cho ta, rồi tìm cho ta giấy mực ra đây!”

“Vâng thưa Hoàng Thượng!” Cấm vệ quân đáp.

Không lâu sau Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi đều đi tới, hai người này trước tiên đưa mắt lên dò xét thái độ của Tuyên Nhân Đế trước, thấy Tuyên Nhân Đế vẫn mỉm cười vui vẻ. Sau đó hai người lại đưa mắt lên nhìn nét mặt Đỗ Văn Hạo, nhưng cũng không nhận ra có gì khác biệt cả.

Tuyên Nhân Đế nói với Cổ Tiếu Thiên: “Cổ ái khanh à! Khanh đến đây làm chứng cho trẫm, Quốc Công muốn hai khanh làm chứng cho trẫm thành lập một cuộc hẹn ướ không ai được phép vi phạm!”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy vội quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Quốc Công! Cái này e rằng có gì đó không ổn cho lắm!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Không viết ra cũng không sao, đó chẳng qua là một tờ giấy, xé một cái là nó làm gì có hiệu lực nữa!”

Cổ Tiếu Thiên nói: “Đúng đấy, đúng đấy có chuyện gì thì cứ việc thương lơngj với nhau cần gì phải nghiêm túc đến mức lập công ước như vậy chứ?”

Tuyên Nhân Đế vội nói: “Không được, phải lập công ước cho nó đàng hoàng, Trẫm không muốn làm người thất tín trước mặt Quốc Công!”

Rất nhanh giấy mực đã được bưng lên, Cổ Nhất Phi rất lo lắng nhìn Đỗ Văn Hạo, sau đó tiến tới cạnh Tuyên Nhân Đế mài mực.

Tuyên Nhân Đế cầm bút lên nói với Đỗ Văn Hạo: “Quốc Công mời!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Điều thứ nhất, trong vòng một tháng không được có bất kỳ người nào dùng bất kỳ hình thức nào được đến làm phiền hạ thần. Điều thứ hai người nhà của thần ra vào kinh thành không được có bất kỳ người nào theo dõi hoặc can thiệp, còn những đứa nha hoàn, người ở hầu hạ cho hạ thần phải là những người mà hạ thần lựa chọn. Thứ ba, vìsự an toàn của hạ thần và người nhà của hạ thần, tỏng thời gian này trên người thần phải có lệnh bài thống lĩnh của Cấm Vệ Quân!”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy vội nói: “Quốc Công à! Quốc Công làm vậy có phải ép người quá đáng không? Lệnh bài thống lĩnh Cấm Vệ Quân ngoài trừ Huyết đại nhân ra, ngay cả Hoàng Thượng cũng không có nữa, Quốc Công……….!”

Cổ Nhân Phi lúc này liền lén lút lấy tay chọc chọc vào người Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho hắn rút lại những điều kiện này. Đỗ Văn Hạo hiểu rằng Cổ Nhất Phi và Cổ Tiếu Thiên rất mực quý mến hắn, lo lắng cho hắn nên mới làm vậy. Nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn không hề có ý thay đổi ý định của mình, hắn vẫn mỉm cười nhìn Tuyên Nhân Đế.

Tuyên Nhân Đế ngẫm nghĩ một hồi sau đó liền cúi đầu viết ba điều kiện đó lên trên giấy sau đó dùng ngọc tỷ đóng dấu lên trên, xong đâu đấy rồi Tuyên Nhân Đế mới ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo đưa tay ra mời nói: “Những điều mà Quốc Công muốn trẫm đều chấp thuận hết! Người đâu, mời thống lĩnh Cấm Vệ Quân Huyết đại nhân vào đây, đúng rồi, Quốc Công vẫn chưa nói cho trẫm biết sau khi sự việc thành công rồi Trẫm nên phong thưởng cho Quốc Công cái gì!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười thầm nghĩ, phong thưởng ư? Ta nghĩ chắc đến lúc đó ngươi thưởng cho ta một đao lìa khỏi cổ thì đúng hơn. Một vị Hoàng Đế mà dám cho bạn mà những gì bạn cần đến cả cái quan trọng nhất là bình quyền cũng trao cho bạn, thì có cho bạn mười lá gan bạn cũng không dám tin vị Hoàng Đế này, bởi vì bây giờ những thứ mà bạn đòi hỏi, ngày sau Hoàng Đế chắc chắn sẽ đòi lại gấp mười lần, chính vì vậy mà mình phải lo sẵn đường lui trước mới là điều cần làm nhất.

Đỗ Văn Hạo nói: “Hoàng Thượng chê cười hạ thần rồi! Hạ thần cũng là con dân của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phong thưởng cho thần cái gì thì thận nhận cái đó, nếu Hoàng Thượng không phong thưởng thì thần cũng không dám đòi hỏi!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy bật cười ha hả nói: “Quốc nói hay lắm! Được rồi, những cái này chờ sau khi chúng ta đẩy lui được Đại Kim rồi hẵng ngồi xuống nói sau, bây giờ Quốc Công giữ tờ giấy này cho cẩn thận!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền tiến tới tiếp lấy tờ giấy rồi gấp nó lại cẩn thận cất vào trong người nói: “Không biết chúng ta phải chờ trong bao lâu nữa mới được ăn, hạ thần đói quá rồi!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy nói: “Ha ha, Nhất Phi khanh đi vào trong giục ngự bếp giúp ta!”

Cổ Nhất Phi nghe xong liền thở dài một tiếng rồi lắc đầu quay đi.


Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi có chuyện này không biết có nên hỏi Hoàng Thượng hay không?”

Tuyên Nhân Đế nói: “Quốc Công cứ việc nói!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Hoàng Thượng sắp xếp Thạch Đầu vào Vân Phàm của hạ thần, chắc không phải chỉ vì mỗi điều tra thân thế của thân đơn giản như vậy thôi đúng không?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy cười khan hai tiếng rồi nói: “Nếu Quốc Công đã lên tiếng hỏi như vậy rồi thì trẫm cũng không cần che giấu làm gì nữa, ta chẳng qua muốn điều tra một số vụ án mà triều đình đang rất đau đầu gần đây!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hoàng Thượng hoài nghi vụ án đó có liên quan tới vi thần hay sao?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy vội nói: “Không phải, không phải, dĩ nhiên là không phải rồi, hiện giờ cũng đã điều tra rõ ràng hết cả rồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy Vương Thập Bát và Tôn đại nhân rốt cuộc có liên quan gì với nhau vậy?”

Tuyên Nhân Đế nhìn Đỗ Văn Hạo rồi lạnh lùng nói: “Xem ra Quốc Công cũng nắm bắt được chút tí tình hình rồi thì phải?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Hoàng Thượng cũng không phải là đã biết hết thân thế của hạ thần rồi hay sao?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy bậtt cười lớn nói: “Được rồi, ta nói cho Quốc Công biết! Tôn Hòa chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Vương Thập Bát mà thôi! Tôn Hòa chẳng qua chỉ là cha nuôi của Vương Ngũ con Vương Thập Bát, ngày thường Vương Ngũ tỏ ra vô cùng hiếu thuận với Tôn Hòa, do vậy mà Tôn Hòa liền kết thân với Vương Thập Bát, nhưng ông ta không biết được rằng người thực sự hưởng lợi trong vụ việc này là quản gia của ông ta! Nói ra thì cũng dài dòng lắm, nói cho cùng thì nó cũng không liên quan gì tới Tôn Hòa cả! Trẫm biết Quốc Công có quan hệ rất tốt với Tôn Hòa, dĩ nhiên không hy vọng có gì xảy ra với ông ta, may mà Tôn Hòa không biết gì cả, chính vì vậy mà không bị lôi kéo vào trong chuyện này!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thầm yên tâm về Tô Hòa, cũng như mừng thay cho Nhạc Kỳ nữa.

Hai canh giờ sau, tại Cổ phủ.

“Vân Phàm! Sao lão đệ lại hồ đồ như vậy hả? Cho dù có một ngày nào đó Hoàng Thượng muốn hãm hại lão đệ, ta cũng không bao giờ khoanh tay đứng nhìn cả! Sao lão đệ lại………. ài………lão đệ thật là………….”

Đỗ Văn Hạo ngồi trong thư phòng của Cổ Nhất Phi thấy ông ta vô cùng sốt ruột cứ đi đi lại lại, mặt mũi sầu não, mồ hôi cứ chảy ra ròng ròng trông khổ sở vô cùng.,

“Thôi được rồi! Cổ đại ca đừng đi đi lại lại như vậy nữa, tiểu đệ chóng mặt lắm! Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện được không?”

“Không được!” Cổ Nhất Phi đáp lại luôn, sau đó ông ta đi đến bên cửa sổ mở toang nó ra phanh áo đứng đó suy nghĩ.

“Ngay đêm hôm nay ta sẽ đưa lão đệ về Quận Tú Sơn, lão đệ mau đưa người nhà đi khỏi đây luôn!” Cổ Nhất Phi nói.

Đỗ Văn Hạo nghe Cổ Nhất Phi nói vậy nhất thời cảm động vô cùng, hắn và ông ta chẳng qua là mới gặp mặt nhau có một hai lần, thế mà Cổ Nhất Phi đã mạo hiểm vì hắn mà phạm vào tội khi quân để bảo vệ hắn.

Đỗ Văn Hạo liền đứng dậy tiến tới chỗ Cổ Nhất Phi thấp giọng nói: “Đi về đâu?”

Cổ Nhất Phi nói: “Trời cao đất rộng, chỗ nào cũng có thể dung chứa một người có tên Đỗ Vân Phàm như lão đệ chứ, ta thật không quen gọi lão đệ là Đỗ Văn Hạo!”


Đỗ Văn Hạo nghe vậy cả cười nói: “Đại ca thật là thông minh như vậy lại nhất thời hồ đồ như thế, Hoàng Thượng đã cho người đi điều tra lai lịch của tiểu đệ rõ như vậy rồi thì chắc chắn cũng sẽ đề phòng tất cả mọi việc ngoài ý muốn có thể xảy ra! Đại ca có tin hay không, đừng nói là ra khỏi thành này, mà đến cả xung quanh Cổ phủ của đại ca Hoàng Thượng cũng đã cắm đầy mật thám rồi!”

Cổ Nhất Phi nghe vậy thở dài nói: “Nếu đã như vậy thì tại sao lão đệ lại làm khó Hoàng Thượng như vậy! Hoàng Thượng không giống với lão đệ, tuy tuổi đời như nhau nhưng Hoàng Thượng lại là người rất thanh cao kiêu ngạo, từ trước tới giờ chưa có một ai dám có hành động như lão đệ ngày hôm nay với Hoàng Thượng cả! Lão đê……… thật là………. Ta phải làm sao bây giờ!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ha ha! Tiểu đệ làm như vậy với người bình thường thì làm gì còn thú vị nữa, tiểu đệ làm khó Hoàng Thượng như vậy mới thích thú!”

Cổ Nhất Phi nghe vậy vừa tức vừa buồn cười chỉ luôn vào mặt Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thấy lão đệ làm Quốc Công ở đại Tống quen rồi nên mới có hành động như vậy, nhưng lão đệ có biết……………”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cắt ngang câu nói của Cổ Nhất Phi nói: “Tấm lòng của đại ca ra sao tiểu đệ thấu hiểu, đại ca và phụ thân của mình vì giang sơn nhà họ Đoàn lập nên bao nhiêu công lao, nhưng kết quả thì sao? Hoàng Thượng vì muốn dụ tiểu đệ xuất hiện mà muốn hạ thủ với Tử Nhi, vạn nhất nếu như lần đó không thành công thì Tử Nhi không phải là chết dưới tay của Hoàng Thượng rồi sao?”

Cổ Nhất Phi nghe vậy đanh mặt lại quát: “Vân Phàm! Ta không muốn nghe ngươi nói những lời như vậy!” Quát xong ông ta liền nháy nháy mắt với Đỗ Văn Hạo sau đó đưa mắt dáo dác khắp nơi dò xét, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại thấp giọng nói: “Lão đệ không sợ chết hay sao mà nói như vậy? Không sợ tai vách mạch rừng hả?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Tiểu đệ cố ý nói cho người ta nghe thấy!”

Cổ Nhất Phi bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng gọi phụ thân vào trong cung rồi, ông ta sắp xếp nơi ở cho lão đệ vốn là nơi của một người chú của Hoàng Thượng, người này vì dám có ý phản nghịch cướp ngôi nên đã bị giết, cả nhà ông ấy tất cả hơn hai trăm người không còn một ai sống sót cả! Ta thấy Hoàng Thượng làm vậy không biết có phải ám chỉ với lão đệ không, nếu không sau lại bắt lão đệ và mấy vị em dâu đều ở trong đó cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ra ý bảo Cổ Nhất Phi cùng ngồi xuống nói chuyện.

“Không cho tiểu đệ ở trong phủ của đại ca, thực ra vẫn còn một điểm nữa……..”

Cổ Nhất Phi nghe vậy liền thấp giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Ý của lão đệ là Hoàng Thượng lo lắng ta và phụ thân vào thời điểm quan trọng nhất……..” nói xong ông ta liền chỉ chỉ vào người Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền gật gật đầu.

Cổ Nhất Phi thấy vậy cười lạnh nói: “Thế thì đã làm sao, ta không bao giờ để người khác bắt nạt lão đệ cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy diễu cợt nói: “Người bắt nạt tiểu đệ chẳng phải ai khác mà chính là Hoàng Thượng! Đại ca định làm gì?”

Cổ Nhất Phi khinh khỉnh nói: “Như nhau hết!”

Đỗ Văn Hạo lại bị câu nói này của Cổ Nhất Phi làm cho cảm động vô cùng, nhưng lúc này hắn không được phép tin vào bất kỳ ai khác ngoại trừ bản thân hắn.

Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo ngồi ngây ra nhìn mình liền nói: “Vân Phàm! Lão đệ muốn lấy lệnh bài của Huyết đại nhân để làm gì, lẽ nào………..”

Đỗ Văn Hạo trông bộ dạng lo lắng của Cổ Nhất Phi như vậy liền nói: “Tiểu đệ chẳng qua lo lắng Hoàng Thượng bỗng nhiên hạ lệnh cho Huyết đại nhân cầm quân bắt hết cả nhà tiểu đệ nên mới làm vậy! Tiểu đệ chẳng qua cũng chỉ là phòng thân mà thôi! Chờ việc xong đâu đấy hết cả rồi, tiểu đệ sẽ đưa người nhà rời khỏi đây, lệnh bài dĩ nhiên cũng sẽ trả lại cho Huyết đại nhân, tiểu đệ giữ nó làm cái gì?”

Cổ Nhất Phi nói: “Như vậy mới đúng, nhưng ngoại trừ mười vạn Cấm Vệ Quân ra, thì bên binh bộ của Liêu đại nhân vẫn còn mấy chục vạn người nữa, đến lúc đó vạn nhất……….!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Vạn nhất xảy ra điều đó thì để cho mười vạn Cấm Vệ quân cầm cự một lúc giành thời gian cho tiểu đệ tẩu thoát, ha ha ha………!”

Cổ Nhất Phi nghe vậy lo lắng nói: “Trông lão đệ vẫn còn nhăn nhở được, thế mà ta vẫn không thể nào yên tâm nổi, Tử Nhi tỉnh dậy không thấy lão đệ thì làm sao đây?”

Đỗ Văn hạo nghe vậy níu mày lại, trầm giọng nói: “Cổ đại ca cố gắng chăm sóc Tử Nhi vậy, tiểu đệ chắc chắn sẽ trả thù thay cho Tử Nhi!”

Ba ngày sau, Tuyên Nhân Đế quả nhiên đem hết người nhà của Đỗ Văn Hạo từ Quận Tú Sơn tới, lúc này nơi ở của Đỗ Văn Hạo cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đều được Tuyên Nhân Đế làm đúng theo như công ước, đến cả nha hoàn, người ở hơn trăm người trong Vân Phàm sơn trang trước kia đều được đưa đến cho Đỗ văn Hạo, đến cả Thạch Đầu cũng xuất hiện trong đám người này.

“Thạch Đầu tham kiến lão gia!” Thạch Đầu vẫn như ngày trước quỳ xuống dưới đất tham kiến Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nghe nói Thạch tướng quân đích thân tới Quận Tú Sơn để đón người nha f cho ta, không những đến những đứa nha hoàn nhỏ bé nhất, mà ngay đến cả mấy người vú nương, phụ thân của các vị phu nhân cũng được ngươi đưa đón tử tế, ngươi thật là cẩn thận quá!”


Thạch Đầu nghe vậy cúi đầu nói: “Bẩm lão gia, quân lệnh như sơn, tiểu nhân không có cách nào khác cả! Hơn nữa tiểu nhân nghĩ……. Cho dù tiểu nhân có giải thích thế nào cho lão gia đi chăng nữa lão gia chắc chắn vẫn căm hận tiểu nhân!”

Lúc này Anh Tử khóc lóc chạy tới nói: “Lão gia! Khả Nhi biến mất rồi, khi lên xe nô tỳ thấy rõ ràng nó được đưa lên xe rồi mà! Thạch đại ca, có phải đại ca vứt Khả Nhi trên đường đi tới đây rồi không?”

Thạch Đầu nghe vậy vội nói: “Anh Tử cô nương xin đừng nói lớn tiếng thế, ta đã đem nó giấu đi rồi, tối nay sẽ đưa đến cho cô nương!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Sao thế? Lẽ nào Hoàng Thượng đến cả một con hổ nhỏ chuyên ăn chay lại cũng phải lo sợ hay sao?”

Thạch Đầu nghe vậy đưa mắt lên nhìn xung quanh thấy mọi người nơi đây ai cũng bận bịu dọn dẹp khênh đồ, không ai để ý tới chỗ này liền thấp giọng nói: “Xin lão gia cứ an tâm! Thạch Đầu không phải là kẻ vong ân bội nghĩa!” Nói xong liền đứng dậy nhanh chân bỏ đi.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội gọi giật Thạch Đầu lại hỏi: “Minh Thâm đâu?”

Thạch Đầu nghe vậy dừng chân lại, nhưng vẫn không quay đầu lại một lúc lâu sau mới lên tiếng đáp: “Vân Phàm sơn trang không phải vẫn còn mấy vị khách của lão gia hay sao?” Nói xong liền nhanh chân rời đi luôn.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười lạnh nói: “Hứ! Xem ra Hoàng Thượng cũng đã tính sẵn hết mọi thứ rồi, làm ta tiến cũng không được, lui cũng không xong, nhưng Hoàng Thượng làm sao biết được ngoại trừ Hoàng Hậu ra, ta còn quen rất nhiều người khác nữa, làm gì có chuyện để Hoàng Thượng một tay che trời như thế!”

Trời tối, Thạch Đầu quả nhiên đã lén lút dẫn Khả Nhi đến đưa cho Anh Tử.

Sau bữa cơm tối, Đỗ Văn Hạo không muốn ai làm phiền mình, nên hắn đi dạo một mình trong cái phủ rỗng lớn lạnh lẽo này.

Đột nhiên đang đi thì hắn bỗng cảm thấy có người ở phía sau, hắn thấy vậy liền cố tình nhanh chân bước, người kia cũng nhanh chân bước theo. Đỗ Văn Hạo lại đi chậm lại, người kia cũng đi chậm lại theo, hắn tức quá dừng chân lại quát: “Đừng đi theo ta nữa!”

“Văn Hạo! Là thiếp!”

Đỗ Văn Hạo nghe tiếng quay đầu lại, thì thấy Thanh Đại đang đứng đó mỉm cười nhìn hắn.

“Sao nàng làm gì mà cứ như ăn trộm ăn cướp vậy! Ta cứ tưởng Hoàng Thượng Đại Lý nói không giữ lời cơ!”

Lâm Thanh Địa đi tới ôm lấy tay Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng nói: “Hôm nay thiếp để ý thấy chàng rất ít nói, tuy là thiếp không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy thần sắc của chàng và Thạch Đầu thiếp biết là đã có chuyện rồi! Nếu không có chuyện thì Thạch Đầu cũng không đến đón mọi người tới đây! Thạch Đầu còn dặn không nên đem theo người thân, mà bảo Minh Thâm ở đó chăm lo! Nói thật lòng là thiếp rất lo lắng, thấy chàng đi dạo một mình như vậy nhị phu nhân liền bảo thiếp đi theo chàng xem sao!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài rồi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng bạc nói: “Thanh Đại! Nàng biết không? Cả đời này ta chỉ muốn có một mặt con với nàng, bất kể nó là nam hay nữ, chỉ cần nó là con của hai ta, ta sẽ coi nó như vật báu quý hiếm nhất trên thế gian này!”

Lâm Thanh Đại biết trong sáu vị phu nhân thì Đỗ Văn Hạo quý mến nàng nhất, do vậy mà nàng cũng cảm thấy nàng phải làm tất cả vì hắn! Nhưng hôm nay khi nghe hắn nói như vậy bất giác lòng đau như cắt, dự cảm như sắp có một chuyện gì rất lớn sắp xảy ra vậy.

Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng áp đầu vào vai Đỗ Văn Hạo nói: “Ở bên chàng suốt trọn cuộc đời là mong ước lớn nhất của thiếp! Bất luận sau này dù vui hay buồn, giàu hay nghèo thiếp đều ở bên chàng, chỉ cần được ở bên chàng là thiếp đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!”

Đỗ Văn Hạo nắm lấy tay Lâm Thanh Đại nói: “Lời nàng nói làm ta cảm thấy ái ngại vô cùng, nàng theo ta bao lâu nay, lặn lội vất vả suốt ngày! Nói là hạnh phúc an nhàn nhưng thực ra nàng vì ta làm bao nhiêu là việc, mỗi lần nghĩ tới mà ta lại thấy mình thật là vô dụng!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy cười đáp: “Ngốc ạ! Chàng là tướng công của thiếp, thiếp làm việc cho chàng là chính đáng, mạng sống của thiếp là của chàng, nếu chàng cần……….!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội đưa tay lên che miệng Lâm Thanh Đại nói: “Nàng đừng nói gở như vậy, ta muốn cùng được sáu người các nàng sống tới đầu bạc răng long!” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo tự thấy hắn phải làm một điều gì đó, bất luận gặp phỉa chuyện gì đi chăng nữa hắn cũng phải bảo vệ bằng được người nhà của hắn, hắn tuyệt đối không được phép để bất kỳ ai hy sinh cả.

Hai người sau đó lại đi đi bộ thêm một lúc thì trông thấy một dẫy đèn lồng dài tầm mét rưỡi treo trên cột cao.

Đỗ Văn Hạo nói: “Đó là cái gì vậy?”

Lâm Thanh Đại lắc lắc đầu nói: “Thiếp không biết, có lẽ đây là do người chủ nhà trước treo lên! Nghe nói chủ của cái phủ này ngày trước là một Vương gia, Hoàng Thượng nước Đại Lý cũng phóng khoáng đấy chứ, cho chúng ta ở hẳn một căn phủ của Vương gia, khi thiếp hỏi Thạch Đầu sao lại chuyển vào trong này thì nó nói rằng Hoàng Thượng vì rất ngưỡng mộ y thuật của chàng nên mới làm vậy, đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận