Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật

“Đừng nhìn tôi như vậy, cũng đừng nói thêm gì. Nếu không phải hôm nay cảnh sát đã chết quá nhiều, tôi sẽ không cứu anh. Đối với tôi, anh chỉ là một phiền phức. Thưa ngài cảnh sát đáng kính.” Tony nói với viên cảnh sát ngầm đang trợn tròn mắt nhìn mình.

Mặc kệ cảm xúc của viên cảnh sát, Tony đi tới trước hệ thống theo dõi trong phòng, quan sát một lúc, trước khi cậu ngắt điện hệ thống để lấy đi ổ nhớ lưu trữ dữ liệu bên trong.

“Ah… là lũ chó của quản lý…” Cô vũ nữ tóc xanh rêu sợ hãi kêu lên khi nhìn thấy hai con Alabai mồm dính đầy máu từ ngoài cửa tiến vào.

Cả đám người Valentina, thấy được hai con Alabai trong bộ dáng đó, sợ hãi ngồi sụp hẳn xuống nền nhà, kinh hãi trong tư thế hai tay bịt kín mặt, ngồi co rúm vào với nhau run lẩy bẩy. Còn viên cảnh sát thì có phần bình tĩnh hơn chút ít nhưng cũng không khá hơn là bao. Anh ta vẫn còn có thể đứng vững trên đôi chân run rẩy của mình.

Hai con Alabai bất ngờ tiến vào phòng sau khi được Tony triệu hồi bằng linh cảm thông qua hệ thống. Trước khi quay trở lại để đón Valentina, Tony đã cử cả năm con Alabai đi canh giữ ở hai lối vào khác nhau, một lối dẫn lên phía trên quán bar, không phải là lối đi qua cánh cửa bí mật ở phòng “Vip I” và phần đường dẫn xuống bãi đỗ xe ngầm. Để đề phòng có ai đó bất ngờ tiến vào bên trong. Lúc này khi Tony chuẩn bị rời khỏi đây qua bãi đỗ xe ngầm thì cậu triệu hồi hai con Alabai canh giữ ở lối đi lên quán bar lại. Còn ba con khác thì vẫn ở nguyên vị trí đợi Tony tiến tới.

“Không cần sợ, chúng sẽ không làm gì các cô.” Tony bước tới, đứng bên cạnh hai con chó vuốt ve chúng nói.


“Chuyện này… chuyện này…” Cô vũ nữ tóc xanh rêu không tin vào điều mình đang nhìn thấy lắp bắp kinh hãi.

“Không cần ngạc nhiện… và lãng phí thời gian, hãy nói cho tôi biết, trong các cô có ai biết lái xe hay không?” Tony không giải thích nhiều nói.

“Tôi biết lái xe. Nhưng để làm gì?” Valentina có phần khẩn trương nói.

“Còn có thể làm gì. Nhiều người như vậy, lại còn lũ chó nữa, một chiếc xe là không đủ. Nhanh giúp tôi tìm thêm một chiếc chìa khóa xe nữa, tìm trong người mấy cái xác này đi. Nếu các cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thì đừng ngồi chơi một chỗ như vậy.” Tony vừa nói, vừa lục lọi cái xác của tên bảo vệ ngay cạnh chân mình.

Theo kế hoạch ban đầu, Tony chỉ định đem hai chị em Valentina, viên cảnh sát ngầm và lũ chó rời đi. Trước đó cậu đã tìm được chìa khóa của một chiếc Chevrolet Trailblazer 7 chỗ trên người Kasey. Giờ có thêm người, một chiếc Chevrolet Trailblazer là không đủ, buộc Tony phải tìm thêm xe. Để các cô gái tự điều khiển xe, Tony là có phần không yên tâm, nhưng cậu cũng không có cách nào khác.

“Tôi… Tôi…” Natalia đúng lúc này ngập ngừng nói.

“Cô có gì muốn nói sao?” Tony thấy Natalia như muốn nói gì đó dừng lại động tác hỏi.

“Có… có một chiếc xe… Mercedes Benz Sprinter Limousine trong gara… nó… nó thường được dùng để chở các cô gái đi ra ngoài tiếp khách… tôi nghĩ nó đủ lớn để chứa hết chúng ta cùng lũ chó… Như vậy chúng ta không cần đến hai chiếc xe.” Natalia lấy hết can đảm nói. Bởi cô sợ, nếu phải rời đi trên hai chiếc xe. Cô và chị gái mình có thể bị tách ra. Trên đường nếu có tình huống xấu gì phát sinh, cô sẽ không được gặp lại chị gái mình.

“Cô biết chìa khóa chiếc xe đó ở đâu sao?” Tony là không biết đến nỗi lo sợ này của Natalia. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là Natalia nói cho cậu biết, một giải pháp đơn giản nhất, có thể đem hết mọi người rời đi trên một chiếc xe mà thôi.


“Nó có thể ở trên người anh ta, anh ta là người đảm nhận nhiệm vụ đưa chúng tôi ra ngoài.” Natalia chỉ về phía xác chết có chiếc rìu cắm trên đầu.

Tony nghe vậy thở nhẹ một hơi, cậu tiến tới cái xác bắt đầu lục lọi quần áo tìm chìa khóa.

Chiếc xe Sprinter Limousine rời khỏi bãi đỗ xe ngầm một cách thuận lợi, mà không hề bị phát hiện. Đám an ninh bảo vệ cổng nhìn thấy chiếc xe bấm còi báo hiệu muốn chạy ra ngoài liền mở cổng mà không hề kiểm tra. Có lẽ chúng quá tin tưởng vào khả năng an ninh của mình hoặc vào danh tiếng của gia tộc Bulger. Nửa tiếng sau Tony đỗ chiếc tại một ngã tư vắng vẻ.

“Giờ tôi cho các cô hai lựa chọn.” Tony ngồi trên ghế lái quay người về phía sau nhìn các cô gái nói. “Một là rời đi cùng vị cảnh sát đang bị trói trong xe, anh ta sẽ giúp các cô trở về với gia đình mình. Hai là các cô tự rời đi, tôi sẽ cho các cô một khoảng tiền để các cô có thể làm lại cuộc đời mình ở một nơi nào đó.”

Các cô gái nghe vậy, cả đám nhìn nhau trầm mặc không biết nói gì. Giây phút chiếc xe lao ra khỏi cánh cổng địa ngục đó họ đều rất vui sướng. Nhưng giây phút này đứng giữa lựa chọn họ lại không biết phải làm gì. Thế giới bên ngoài có vẻ quá xa lạ và không an toàn, để họ có thể đưa ra một lựa chọn.

“Tôi sẽ không đi với cảnh sát, nhưng tôi lại không biết đi đâu cả?” Cô gái tóc xanh rêu nói.

“Tôi sợ sẽ bị đám người đó bắt lại. Từng có người trốn thoát, một thời gian sau cô ý bị chúng tìm thấy và bọn chúng đã... đã… cảnh tượng đó thật kinh khủng. Tôi không muốn bị như vậy.” Một cô vũ nữ sợ hãi nói rồi ôm mặt khóc.


“Không có giấy tờ chúng tôi không thể xin được một việc làm tử tế, chỉ có thể làm nghề cũ. Cuộc sống đâu có khác biệt so với bây giờ? Lại không có ai bảo kê, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm. Còn không bằng ở lại đó.”

Viên cảnh sát ngầm lúc này thấy các cô vũ nữ không mấy ai chịu đi theo mình, không nhịn được lên tiếng nói: “Các cô có thể đi theo tôi, tôi là cảnh sát, tôi sẽ giúp các cô trở về với gia đình một cách an toàn.”

“Tôi là người Serbia, tị nạn ở Pháp cùng gia đình, lúc tôi bị lừa bán, gia đình tôi vẫn chỉ là dân tị nạn sống trong trại tập trung. Bây giờ có lẽ vẫn vậy. Nước Pháp sẽ không tiếp nhận tôi, vì tôi đã trưởng thành. Tôi chỉ có thể trở về Serbia. Tôi trở về đó làm gì chứ? Làm gì còn người thân nào ở đó, tôi biết làm gì ở đó?” Cô vũ nữ tóc xanh rêu nói.

Viên cảnh sát nghe vậy không biết phải nói gì để thuyết phục cô.

“Tôi biết chuyện này xảy ra khá đột ngột, làm các cô nhất thời không biết phải làm gì. Nếu không thể làm ra được lựa chọn, mọi người có thể đi theo tôi một đoạn thời gian. Đến khi các cô nghĩ được điều mình muốn, lúc đó các cô có thể rời đi. Các cô thấy thế nào?” Tony bất ngờ đưa ra một lựa chọn thứ ba cho các cô vũ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận