Vờn con cá một lúc, khi thấy lực kéo dây câu không còn lớn, Tony biết con cá đã mệt rồi, cậu bắt đầu kéo dần dây câu lại. Con cá lúc này vẫn quẫy phản kháng nhưng không còn được dữ dội như lúc đầu.
Con cá bị kéo dần lên, loáng thoáng hiện dưới mặt nước. Lúc này vẫn chưa nhìn ra được là loại cá gì mắc câu.
“Lớn thật, chắc phải hơn 10 kg? Không biết là cá gì.” Max đứng một bên nhìn con cá đang vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi lưỡi câu nói.
Vùng vẫy thêm được vài phút thì con cá kiệt sức nằm im. Đã không còn sức phản kháng con cá bị Tony kéo lên khỏi mặt nước.
“Khốn khiếp, là cá chép châu á.” Thân hình con cá vừa nổi lên, Max và Tony còn chưa kịp nhận ra, con cá là giống gì, thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Alex.
Tony và Max lúc này cũng đã nhận ra, con cá là giống cá chép châu á, loài cá xâm lược đang làm đau đầu nhiều bang nước Mỹ và Canada suốt mấy chục năm qua.
Cá chép châu á được đưa vào Mỹ với mục đích tốt. Họ dùng cá chép để làm sạch ao nuôi cá tra, giúp chúng khỏe mạnh hơn. Tuy nhiên, sáng kiến “xanh” này trở nên phản tác dụng khi cá chép thoát ra sông Mississippi và sinh sản, rồi tiến vào Ngũ Đại Hồ, đe dọa cuộc sống của các sinh vật thủy sinh địa phương. Các loài cá bản địa không cạnh tranh được với loài cá phàm ăn này. Chúng dần biến mất khỏi hệ sinh thái.
Lấy ra con dao nhỏ Tony tiến lại gần con cá đâm một nhát vào đầu giết chết nó.
“Đinh! Ký chủ giết chết một con cá chép châu á lớn đạt được 6 điểm sinh mệnh lực.”
“Không nghĩ tới, một con cá chép châu á, lại cho nhiều điểm sinh mệnh lực đến vậy.” Tony nghĩ trong lòng.
Khi nhìn đến con cá chép châu á, Tony lại nghĩ tới một mỏ vàng sinh mệnh lực, vì vậy cậu mới tiến lại giết chết con cá ngay lập tức, để thử xem giá trị của nó. Và giá trị của nó không làm Tony thất vọng, so với giá trị 5 điểm sinh mệnh lực của một con chuột thì cao hơn chỉ có 1 điểm, nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Cá chép châu á có số lượng lớn trong các sông hồ ở Mỹ, chúng không hề thua kém lũ chuột sống trong cống ngầm chút nào.
Mà việc bắt giữ và tiêu giệt lũ cá chép châu á có vẻ còn dễ dàng hơn so với lũ chuột. Trong đầu Tony lúc này đã có vài phương án để kiếm điểm sinh mệnh lực từ cái mỏ vàng mới xuất hiện này.
Thời gian qua do nhiều chuyện Tony vẫn chưa thực thi được kế hoạch săn giết chuột của mình. Mà nhu cầu điểm sinh mệnh lực của Tony hiện nay là rất cao. Cậu có ý định tiến hành kế hoạch săn chuột và cá chép châu á cùng một lúc. Chỉ có như vậy mới giúp cậu trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều điểm sinh mệnh lực. Qua đó kiếm được càng nhiều tiền hơn.
“Ở châu á người ta gọi chúng là cá mè.” Max nói.
Alex nói: “Tên chúng là gì không quan trọng, dù sao tớ không thích chúng.”
Những người khác có thể không thích chúng nhưng Tony thì không, cậu cực kỳ thích chúng là đằng khác.
“Alex, cậu không cần tỏ ra bực bội như vậy. Chúng ta ra ngoài chơi là để vui vẻ, chứ không phải để rước bực bội vào người.” Tony nhìn Alex cười nói.
“Nghe cậu!” Alex nghe Tony nói chỉ còn biết nhún vai đồng ý.
“Chúng ta tiếp tục câu thôi. Biết đâu lại với được con mồi ngon.” Tony nói rồi gỡ lưỡi câu ra khỏi miệng con cá chép châu á, tiếp tục câu cá.
Trưa đó Tony cùng Max và Alex vẫn là có chút thu hoạch, khi họ câu được một con cá tầm mũi ngắn nặng gần 2 cân. Sau đó một bữa tiệc nhỏ với cá nướng cùng vài chai bia diễn ra khá là vui vẻ bên bờ sông.
Đầu giờ chiều khi Tony vừa về nhà, thì Young gọi điện tới rủ cậu đi siêu thị cùng cô. Mẹ Young nhờ cô đi siêu thị mua chút đồ dùng, nhưng những thứ đó trong siêu thị ở thị trấn lại không có bán. Muốn mua được chúng Young phải tới một siêu thị ở trị trấn bên cạnh. Vì vậy Young mới gọi cho Tony để cậu chở cô đi.
“Anh ơi! Anh mua hoa tặng bạn gái đi ạ.” Một bé gái trông rất là xinh xắn dễ thương, cô bé mặc một chiếc váy màu trắng, xách theo một giỏ hoa trên tay, bàn tay giật nhẹ áo của Tony khi cậu và Young vừa bước tới trước của siêu thị.
Tony nhìn thoáng qua cô bé, rồi mỉm cười nói: “Hoa của em bán thế nào?”
Cô bé nghe Tony hỏi vậy, biết là cậu có khả năng sẽ mua, cô bé cười tươi lễ phép nói:
“Chỉ 1 đô la thôi!”
“Em bán được bao nhiêu hoa rồi?”
“Dạ, không nhiều lắm!” Cô bé vẫn tươi cười nói những trong ánh mắt lại hiện lên một chút buồn bã.
Tony sao có thể không nhận ra điều đó trong ánh mắt cô bé. Tony nhìn cô bé mỉm cười nói:
“Số hoa này của em bao nhiêu tiền? Anh sẽ mua tất cả chúng.”
Cô bé nghe vậy thì vui mừng không thôi, vội vàng đếm số hoa trong giỏ rồi trả lời Tony.
“Tổng cộng là 58 đô la thưa Anh.”
Tony thanh toán tiền cho cô bé rồi để Young tạm thời ôm lấy số hoa còn cậu thì bắt chuyện tiếp với cô bé bán hoa.
“Anh có thể biết tên của em sao?”
“Dạ em tên là Juliana.” Cô bé nói.
“Juliana gì?” Tony hỏi.
Juliana nói: “Juliana Winter thưa anh.”
“Em đứng bán hoa một mình ở đây không sợ sao?” Tony tiếp tục hỏi.