Warning: Chương này có cảnh công và người khác tiếp xúc thân thể (không có làm thật, chỉ mới liếm c*), nếu ai lôi có thể skip.
Hai người bọn họ ai cũng dáng người cao to nên tắm chung trong một phòng tắm thì có vẻ hơi chen chúc.
Hạ Dã mở vòi hoa sen ra, Đường Nguyên Chân vô ý thức nhắm hai mắt lại, nước rất nhanh đã làm ướt tóc của hắn, chảy xuống xuôi theo khuôn mặt.
Để cho chắc nên Hạ Dã thử nhiệt độ nước, cũng không lạnh lắm.
Anh giơ tay ngón tay cái lên để cọ vào mắt Đường Nguyên Chân, hỏi: “Đau không?”
Đường Nguyên Chân mở mắt ra, không biết có phải nguyên nhân do dòng nước chảy vào trong mắt hay không mà đáy mắt có hơi đỏ ửng: “Có một chút.”
Hạ Dã nhíu nhíu mày.
Với tính cách của Đường Nguyên Chân, nếu không phải đau dữ dội sẽ không nói ra câu này, nếu nói “có một chút” thì tám phần mười là bị rách ở trong rồi.
Anh vỗ vỗ eo thắt lưng của Đường Nguyên Chân, ra lệnh: “Xoay qua chỗ khác.
“
Đường Nguyên Chân quay lưng ra về phía người anh.
Hạ Dã hơi khom người, đẩy ra hai cánh mông của hắn, cẩn thận nhìn vào trong một chút.
Đường Nguyên Chân không nghĩ tới anh lại quan sát chỗ đó bằng khoảng cách quá gần như thế, giật cả mình mà nghiêng người sang né một cái, bị Hạ Dã đã hơi quạu mà la lớn một câu: “Dm anh đứng yên cho em!”
Đường Nguyên Chân nào dám chọc giận làm anh không vui, nhịn xuống cảm giác xấu hổ mà không hé răng, nhưng lại lặng lẽ đem mặt chôn vào trong cánh tay, sau tai đã đỏ thành một mảng.
Hạ Dã nhìn một chút, phía dưới quả thật đã chảy chút máu, có vẻ bị thương.
Anh đứng thẳng người, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên vai Đường Nguyên Chân, lại ghé vào cắn lỗ tai hắn: “Lúc về em giúp anh bôi thuốc cho.”
Đường Nguyên Chân “Ừm… ” một tiếng.
Hạ Dã biết da mặt hắn mỏng, đang ngại muốn chết nên không phá hắn nữa, bóp vào cằm làm đầu hắn ngoẹo lộn lại để hôn một cái lên môi hắn, nói rằng: “Anh tự tắm đi, em ra trước đây.”
Đường Nguyên Chân nói: “Ừ.”
Hạ Dã nhanh gọn lẹ tắm táp sạch sẽ, khoác áo choàng tắm lông đi ra ngoài.
Anh gọi tên Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu vội vã đã chạy tới, hỏi: “Anh Dã cần gì ạ? “
Hạ Dã xòe tay phải ra, Tiểu Tiêu đã vội vội vàng vàng mà đem bao thuốc lá và bật lửa đưa cho anh, Hạ Dã áng chừng ở trong tay, nói rằng: “Đi tiệm thuốc mua thuốc đi.”
Tiểu Tiêu ngu ngu ngơ ngơ hỏi: “Thuốc gì cơ?”
Hạ Dã liếc bằng một mắt: “Cậu nói là thuốc gì thì mới được?”
Tiểu Tiêu giờ mới hiểu được, ấp úng nói: “Dạ em biết rồi.
“
Hạ Dã còn muốn nói vài lời, bên kia Dương Bồi đã dẫn theo Cao Dao đi tới.
Ấn đường ở giữa của Hạ Dã nhăn vào một đường thật sâu, giọng nói khá hung hăng, như muốn gây hấn mà hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Bồi vốn cũng chả sợ anh, nét mặt nhàn nhạt: “Thêm cảnh diễn.
“
Hạ Dã liếc mắt nhìn Cao Dao ở bên cạnh đang không nói lời nào, đáy lòng có dự cảm chẳng lành: “Cảnh gì nữa?”
“Một cảnh nóng khác.” Dương Bồi đem mở ra kịch bản đưa cho anh, chỉ vào vị trí của một vai trong đó: ” Sau lần đầu tiên Đới Tri Tiếu và Chung Cù đã ngủ với nhau, thêm một cảnh diễn Đới Tri Tiếu làm với người khác.”
Hạ Dã nghe một cái đã hiểu, kịch bản vẫn nhận nhưng nhìn cũng không nhìn, đóng lại “bộp” một cái, giọng nói dĩ nhiên vô cùng tỉnh táo: “Đạo diễn Dương cảm thấy cảnh này có cần thiết không?”
Dương Bồi gật đầu: “Có.
Đới Tri Tiếu không hiểu rõ rằng bản thân mình đã yêu Chung Cù, vẫn mới cho bị thúc giục bởi dục vọng, cho nên cậu quyết định thử một lần với đứa con trai khác.
Cậu cương lên được, lúc làm xong xuôi hết rồi lại cảm thấy không vui vẻ gì.
Thế nên cuối cùng cậu nhận ra mình đúng là người đồng tính, hơn nữa đang thật lòng thích anh rể của mình.
Theo logic với tình tiết trong kịch bản và tâm lý của nhân vật, cảnh này cũng không thể chỉ nói khơi khơi là được.”
Hạ Dã cười khẽ: “Cái màn này rõ ràng có thể bị thay thế.
Lấy cảnh Đới Tri Tiếu kiếm xem một phim s*x gay nào đó xem mình có cương lên không cũng được mà, sao cần phải có thêm người khác?”
Dương Bồi nhẹ nhíu mày, vẫn khăng khăng nói: “Hiệu quả không tốt.
“
Hạ Dã dùng ngón tay chỉ vào Cao Dao, hỏi: “Nói vậy cậu đây là nhân vật chính trong cảnh ngủ với người khác này à!? “
Dương Bồi gật đầu.
Tiểu Tiêu đã bị cục diện này làm cho sợ đến đầu óc mê muội, cậu theo Hạ Dã mấy năm đã biết rõ tính cách của anh, đụng vào mấy chuyện này, nếu Hạ Dã có thể không đập hết cả cái trường quay này đã được xem là kết quả khá tốt rồi.
Cậu nhìn qua sắc mặt của Hạ Dã, cảm thấy áp lực kinh khủng, cứ quẹt quẹt dưới gót chân.
Điều ngạc nhiên là, Hạ Dã vẫn không hề bộc phát ngay lúc đó.
Anh từ cao nhìn xuống mà quan sát Cao Dao, im một lúc rồi nói rằng: “Cậu đi qua đây theo tôi/”
Sắc mặt Cao Dao trắng bệch, trong lòng cũng run rẩy.
Nhưng làm thì cũng đã làm rồi, cậu ta không thể bỏ chạy lúc lâm trận, cắn răng theo Hạ Dã đi vào trong, đi thẳng đến cửa một phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi rồi mới dừng lại.
Hạ Dã mở cửa ra, bên trong có một nhân viên điều chỉnh ánh sáng đang thu dọn đồ đạc, thấy anh tiến đến thì lên tiếng chào: “Chào anh Hạ.”
Hạ Dã cười cười: “Phiền anh đi ra ngoài một chút, tôi và cậu này có lời muốn nói với nhau.
“
Nhân viên này có hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cười xòa rồi đi ra.
Bên trong chỉ có một ghế sofa nhỏ, chất đống bên cạnh không ít thứ linh tinh.
Hạ Dã đóng cửa lại, ấn vào nút khóa trái cửa, lúc này mới không nhanh không chậm mà ngồi xuống lên cái ghế sofa kia, ngẩng đầu nhìn Cao Dao.
Mặc dù Cao Dao đang cúi đầu nhìn anh, nhưng từ trong ánh mắt kia Cao Dao có cảm nhận được áp bách to lớn, trong bàn tay đang nắm chặt vào nắm đấm kia, mồ hôi đã chảy đầy.
“Trước hết tôi muốn xác nhận một chút, là cậu nói với đạo diễn Dương muốn thêm cảnh này à!? ” Hạ Dã mở cái nắp bật lửa lên, có vẻ thờ ơ, “Muốn làm tình với tôi à?”
Cao Dao thở ra một hơi dài, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Vâng, là cảnh em muốn thêm vào.”
Hạ Dã cười có chút khinh miệt: “Lấy chuyện đầu tư để dọa dẫm? Đạo diễn Dương không phải là người sẽ nói phải trái, nếu phải nghe lời mà che chắn cho cậu đến thế này, chắc có gì kiêng kỵ rồi nhỉ.”
Cao Dao lúc đầu có chút sợ, lại đột nhiên có chút bị cái nụ cười này chọc giận.
Giọng nói cậu ta cất cao lên, có vài phần vênh váo tự đắc: “Không được sao? Anh cũng có thể không cần quay, có điều 13 triệu (46 tỷ) đầu tư nhà tôi cũng không cần đưa.”
Hạ Dã nhếch khóe môi lên, nói rất nhẹ: “Không phải là tôi không muốn quay, thưa Cao tiểu thiếu gia.” Anh quay người đi, giọng nói rất châm chọc, “Xin lỗi, nói thẳng ra là nhìn mặt cậu tôi lên không nổi.
“
Gương mặt của Cao Dao lập tức đỏ phừng lên, không biết là bởi vì cảm thấy nhục nhã hay là do quá phẫn nộ.
Cậu ta đứng đơ ra, trong đầu vang tiếng ầm ầm, muốn phô trương thanh thế mà quát: “Anh nói dối!”
“Không tin thì giờ thử nhé.
” Hạ Dã cầm lấy bao thuốc lá ở trên tay vịn ghế sofa, mở nắp bao dốc ra từ trong năm đuối thuốc.
Anh nhìn lướt qua, rút ra một cây châm lửa, kẹp ở giữa ngón tay mà nói rằng, “Cho cậu khoảng thời gian là năm điếu, nếu trong thời gian này cậu làm tôi thấy hứng lên được thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện quay chung với cậu; còn nếu đến hết thời hạn mà tôi vẫn có phản ứng, cậu cũng đừng mơ mộng hão huyền chuyện bò lên giường của tôi nữa.”
Mặt Cao Dao còn đỏ rực hơn nữa, đôi mắt đã ngần ngận nước, cái cổ vươn thẳng ra nhìn anh chăm chú đầy quật cường.
Cậu ta cũng không do dự quá lâu, một lát sau đã quỳ xuống ở trước ghế sofa, Hạ Dã cũng chịu mở rộng chân ra, ngậm thuốc lá ở trong miệng, nhìn cậu ta với dáng vẻ nghiêm chỉnh mà vẫn ung dung: “Bắt đầu đi.
“
Trên người Hạ Dã chỉ mặc đúng duy nhất một cái áo choàng tắm, dây đeo thắt lưng ở bên hông cột lỏng lỏng lẻo lẻo.
Tay Cao Dao có chút run rẩy, đem cởi dây lưng ra, cơ bụng rắn chắc và bắp đùi thon dài đã lộ hoàn toàn ra, cự vật ở trong quần lót vẫn còn đang ngủ đông, gồ lên một đùm lớn.
Cao Dao quyết tâm kéo quần lót của anh xuống, cầm vào dương v*t mềm còn đang nằm sấp kia, khuôn mặt ửng hồng cúi đầu ngậm vào trong miệng.
Hạ Dã xem như đây vốn chả liên quan đến mình, anh buông mắt nhìn động tác của Cao Dao, trong lòng cảm thấy thật đần độn vô vị.
Dù bẩm sinh anh có nhiều ham muốn tình dục nhưng cũng đâu phải súc sinh mà gặp ai cũng có thể cương lên.
Cao Dao cứ khiêu khích và dây dưa quấn với anh quá nhiều lần, làm cho anh đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với cậu ta.
Trong đáy lòng anh đã bắt đầu chán ghét cái loại thiếu gia nhà giàu không biết trời cao đất rộng kiểu này, có ý định dùng phương thức tàn nhẫn nhất để làm cậu ta thấy nhục nhã, để cậu ta hoàn toàn phải từ bỏ ý nghĩ muốn có được anh.
Hạ Dã hít một hơi thuốc, đem khói trắng trong miệng nhả vào ở trước mặt Cao Dao, thấp giọng nói: “Điếu đầu tiên sắp tàn rồi, tiểu thiếu gia.
“
Trên trán Cao Dao hiện lên một lớp mồ hôi mỏng.
Gia cảnh cậu ta vốn quá hơn người, chưa bao giờ phải dùng miệng làm cho người khác, không hề có kinh nghiệm chứ đừng nói tới biết kỹ thuật.
Cao Dao vụng về học theo trong phim mà cũng bắt chước phun ra nuốt vào, mặc dù Hạ Dã mới vừa tắm xong, nhưng nhồi một cây gậy th*t còn mang theo vị tanh nồng vào vòm miệng, đầu lưỡi của cậu ta bị chèn ép nên khiến cậu ta thấy có chút buồn ói.
Càng làm cho cậu ta khó chịu hơn chính là chuyện Hạ Dã đúng thật không hề có dấu hiệu muốn ‘cương’ lên.
Hạ Dã đem dập tắt điếu thuốc thứ nhất, lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
Cao Dao đã khá gấp gáp nóng vội, đầu gối quỳ đến đau đớn, cậu ta dùng tay nắm chặt lấy dương v*t của Hạ Dã, sục sục mấy cái rồi lại vùi đầu mút vào hai hòn dái.
Con c*c lớn cọ vào trên mặt cậu ta, Cao Dao có thể cảm nhận được nhiệt độ của thứ to lớn lớn kia, cậu ta ra sức hầu hạ liếm láp, lại lè lưỡi ra liếm qua liếm lại muốn làm Hạ Dã thấy sướng ở phần quy đầu.
Hạ Dã vẫn không nói lời nào, chỉ là ngồi đó, lặng im hút thuốc.
Đến lúc rút ra điếu thuốc thứ ba, trong căn phòng nhỏ mùi thuốc lá đã nặng nề đến mức khiến người ta muốn ho sặc sụa.
Trên chóp mũi Cao Dao mồ hôi hột đã đọng lại ở trên, cái miệng nhỏ yêu kiều đã sưng đỏ tấy lên, nước bọt thấm ướt cả phần cằm.
Nét mặt của cậu ta như đang hoảng sợ lại thấy tủi nhục, liếc mắt ngẩng đầu nhìn Hạ Dã, trong làn khói mù lượn lờ cậu ta thấy ánh mắt thờ ơ lại như muốn miệt thị của người đàn ông này, giống như một cây kiếm muốn đâm thẳng vào tim cậu ta.
Hạ Dã lại bỏ xuống một điếu thuốc khác, trầm giọng hỏi: “Chịu thua à?”
Cao Dao chực khóc đến nơi, khuôn mặt xinh đẹp nửa trắng nửa xanh, nhưng vẫn bướng bỉnh quay mặt chỗ khác, lau miệng, “Chưa đâu.”
Hạ Dã cười lạnh một tiếng, đem đốt lửa điếu thứ tư.
Anh nhìn Cao Dao giống như đang nhìn một con chó.
Đối phương hèn mọn đến mức quỳ ở dưới chân một thằng đàn ông, dốc hết lòng muốn làm vui lòng anh, dùng khoang miệng ấm áp để nuốt trọn cả bộ phận sinh dục vào, nhưng vẫn không có phản ứng gì dù là nhỏ nhất, còn chả thèm liếc nhìn cậu ta cho bẩn mắt.
Anh coi thường cậu ta còn thấp kém hơn cả một con điếm, người ta làm việc này vì tiền, còn cậu ta chấp nhận nhục nhã chỉ để bò lên giường đàn ông.
Cao Dao đứng lên cởi quần áo của mình, như đang tủi hờn mà cứ đứng đó trần truồng.
Cậu ta đến gần mấy bước, cố gắng muốn ngồi ở trên đùi Hạ Dã, lại bị Hạ Dã giơ tay lên đột ngột cho cậu ta một bạt tai vào mặt: “Biến ra xa đi, chỉ được dùng miệng thôi.
“
Cao Dao bị anh đánh đến tỉnh mộng.
Một cú tát kia sức dùng không nhỏ, âm thanh cũng rất vang dội, đánh mạnh đến mức lỗ tai của cậu ta cũng bị ù đi, trước mắt biến thành màu đen một lúc, má trái trắng nõn đã sưng lên rất nhanh rồi, đau rát lên, đã nhanh nóng đến khác thường.
Cả người cậu ta trần truồng ngồi sụp xuống đất, sững sờ trong chốc lát, nước mắt đột nhiên chảy xuống mà không hề báo trước, tiếp đó đã khóc to hơn.
Hạ Dã đứng lên, cột lại áo choàng tắm lên, đứng vững vàng ở trước mặt cậu ta: “Vẫn còn muốn quay không?”
Cao Dao không để ý tới anh, vẫn chỉ cứ khóc, ôm đầu gối đem mặt vùi vào, giống như một đứa con nít bị vứt bỏ đi, lòng tự trọng bị giáng vào một cú quá nặng, cuối cùng hiện ra hết vẻ nhếch nhác và uất ức.
“13 triệu, cậu nghĩ muốn rút là dễ rút được à!” Hạ Dã liếc nhìn cậu ta, trong miệng còn đang ngậm điếu thuốc, tàn thuốc rơi lã chã xuống, nhưng mà mỗi một chữ đều gằn lại rất rõ ràng, “Còn tôi, chỉ xem như bị chó cắn thôi.”
Anh lướt qua người Cao Dao đi ra ngoài, lúc mở cửa mới phát hiện có một người đang đứng ngoài cửa.
Sắc mặt Đường Nguyên Chân vẫn hơi tái nhợt, đã mặc lại quần áo chỉnh tề, nguyên một khúc trên cổ lộ ra, tất cả đều là vết hôn.
Hắn ngước mắt nhìn Hạ Dã, như đang muốn nói cái gì, miệng giật giật, nhưng vẫn không lên tiếng.
Hạ Dã sờ sờ mặt của anh, nói giọng nhẹ lại: “Tắm xong rồi?”
Đường Nguyên Chân chà xát vào lòng bàn tay của anh: “Ừm….
“
“Chờ em một chút.” nụ cười Hạ Dã đã chân thành lên một ít, “Em đã kêu Tiểu Tiêu mua thuốc rồi, em thu dọn đồ rồi đi về nhà.”
Đường Nguyên Chân dừng một chút, nói: “Ừ.”
Hạ Dã đã xoay người đi.
Đường Nguyên Chân nhìn bóng lưng của anh một chút, lúc này mới dời ánh mắt đi, đẩy cửa ra đi vào.
Cao Dao đã không còn khóc nữa, vẫn giữ lại cái tư thế kia, ôm đầu gối lại cuộn mình vào, bả vai đã hơi co rúm.
Khoảnh khắc lúc Đường Nguyên Chân thấy cậu ta không mặc quần áo thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, móng tay cấu mạnh vào da thịt ở lòng bàn tay.
Anh hít sâu một hơi, bước vào trong, cởi áo khoác của mình ra choàng ở trên người Cao Dao.
Cao Dao nhút nhát run một cái, nhướng mắt lên nhìn anh, vành mắt đã đỏ bừng có hơi sưng lên, ánh mắt long lanh trong veo nhìn giống như con nai tơ.
Trên mặt Đường Nguyên Chân không có bất cứ biểu cảm gì, cúi người dùng áo khoác che lại cơ thể cho cậu ta.
Hắn tự tay nắm vào bả vai Cao Dao, cậu ta vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn, chóp mũi phiếm hồng, mím môi một cái.
Đường Nguyên Chân đột nhiên dùng sức, Cao Dao đau đến mức kêu thành tiếng, lại không thể lẩn tránh được.
Trên trán Đường Nguyên Chân lúc này mới hiện ra vài phần phẫn nộ và căm hận khắc sâu, sắc mặt không thay đổi chút nào, ánh mắt lại giống như muốn băm cậu ta thành trăm mảnh, giọng nói lạnh như băng: “Đừng có đến gần Hạ Dã nữa.”
Bả vai của Cao Dao gần như đã bị hắn nắm chặt tới muốn trật khớp, kêu thảm thiết lên rồi giãy dụa, Đường Nguyên Chân bỗng dưng thu tay về, nhìn chăm chăm vào nét mặt đau đớn của cậu ta, kề gần ghé vào lỗ tai cậu ta mà gằn từng chữ nói ra: “Em.ấy.là.của.tôi.
Hiểu chưa?”
Cao Dao giờ còn suy nghĩ được gì nữa, đau đến toát ra mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu.
Cậu ta khóc lóc kêu lên, giọng mũi rất nặng: “Tôi, tôi hiểu rồi! “
Đường Nguyên Chân ngồi dậy, hai tay cắm vào trong túi quần, nhìn thẳng vào phía trước, thu bớt lại một ít cảm xúc, giọng nói vô cùng nhạt: “Cậu chạm vào chỗ nào của em ấy rồi?”
Cao Dao ôm bả vai, cơ thể run lên từng đợt, nhỏ giọng nói rằng: “Chỉ mới, dùng miệng... “
“Chỉ mới?” Đường Nguyên Chân như đang giễu cợt một hồi, rũ mắt nhìn cậu ta, giọng nói âm u lạnh lẽo, “Còn một lần nữa, tôi cắt bỏ luôn đầu lưỡi của cậu.
Nghe vậy hiểu chưa?”
Cao Dao bị hắn làm cho sợ đến vỡ mật, lui người lại gật đầu không ngừng, lại bắt đầu rơi nước mắt lã chã, dáng vẻ nhìn vào cũng khiến người ta phải xót thương.
Đường Nguyên Chân nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc lâu, thở ra một hơi khí đục, bình tĩnh đi ra ngoài.
Mới vừa đóng cửa lại, Hạ Dã đã đang xách một cái túi nylon đi ra từ giữa phòng, phía sau là Tiểu Tiêu đi theo đang nơm nớp lo sợ.
Hạ Dã đến gần ôm hông của hắn, vừa đi vừa như muốn làm nũng mà dựa đầu vào ở trên vai hắn, áp sát đến mức Đường Nguyên Chân lảo đảo một cái.
Hắn lộ ra một nụ cười rất nhạt, trong ánh mắt đang nhìn gò má của Hạ Dã đều là tình cảm ấm áp, hỏi: “Tối nay muốn ăn cái gì?”
Hạ Dã ngáp một cái, suy nghĩ một chút, biếng nhác nói rằng: “Cháo hải sản.”
Đường Nguyên Chân nói: “Ngày hôm trước không phải mới vừa ăn đó sao.
“
Hạ Dã ngồi dậy, hỏi: “Không được à? Vậy rốt cục là anh có nấu hay không? “
Đường Nguyên Chân cũng đành phải bó tay, nói rằng: “Nghe lời em mà.”
Há há hồi xưa ai dám mạnh mồm kêu Hạ Gia muốn ai cũng được, sẽ không trói buộc gì gì đó, giờ mới có đứa làm bj – Hạ Gia không “lên” mà anh đã đòi cắt lưỡi nó =)) Cũng máu hoạn thư lắm đó Chân Chân à.