Tốt, Em Nói Đó

Bên trong Trường Tam Cửu đều thích trồng cây ngô đồng để làm xanh mát bầu không khí. Hai ngày trước có trận gió lớn, lá cây ngô đồng héo rũ đều bị thổi bay tá lả xung quanh, ở trên sân dày đặc một tầng lá khô màu vàng sẫm mang theo cảm giác lúng túng mà lụi tàn. Nghiêm Đông Kỳ đứng ngay bên sân, bốn phía đều được bao quanh bởi lá ngô đồng, cũng không biết vì lý do gì, ngày hôm nay màu vàng sẫm chiếu quanh Nghiêm Đông Kỳ cho người ta một cảm giác vừa dễ chịu vừa đẹp đẽ.

Nghiêm Đông Kỳ hôm nay mặc một áo khoác đen tuyền bằng nỉ, phía dưới là chiếc quần bó hẹp màu đỏ sậm bỏ vào chiếc giày cổ cao màu đen.

Làn da trắng trẻo, thân hình tốt, gần như cả khuôn mặt đều chôn vào trong chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt nhưng vẫn rất hấp dẫn mọi người. tuy Hàn Dĩ Nặc biết rõ hắn rất chú ý đến trang phục, vẫn luôn biết thân hình của Nghiêm Đông Kỳ rất tốt, thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy Nghiêm Đông Kỳ hấp dẫn tuyệt vời như lúc này. Đẹp đẽ… đẹp đẽ đến mức hắn không muốn để cho những người khác thấy Nghiêm Đông Kỳ, muốn đem hắn cất vào túi, muốn giữ hắn lại bên mình, chỉ để cho mình chiêm ngưỡng được vẻ đẹp ấy mà thôi.

Nghiêm Đông Kỳ dừng lại nói gì đó với chủ nhiệm ban hai sau đó giương mắt hướng bên này đi tới rồi cúi đầu mỉm cười với nữ giáo viên bên cạnh.

Hàn Dĩ Nặc trong lòng có chút không cao hứng nghĩ, chắc cô giáo kia đã mặt đỏ tai hồng rồi.

Hắn nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ vòng xuống phía dưới dãy hàng, chân dài bước nhanh hướng phía hắn đi tới. Lúc trước anh đứng dưới đài hiệu trưởng hỏi thăm đã gây sự chú ý, giờ này cũng không ít mấy bà, mấy cô, mấy nữ sinh quay đầu nhìn về phía anh.

“Xin lỗi, anh tới hơi chậm.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong đám người tìm được Hàn Dĩ Nặc, liền đi tới ngồi xuống bên hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.

Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn hắn mang theo nụ cười xin lỗi trên khuôn mặt anh tuấn, đột nhiên không biết khoảng cách người đàn ông này với mình đến tột cùng là gần hay là xa, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Tức giận rồi sao? anh sai rồi, anh xin lỗi?” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, giơ tay lên xoa đầu hắn: “Đứng chỗ này lạnh không?”Sau đó từ trong túi đưa ra một bao tay nhét vào trong ***g ngực của Hàn Dĩ Nặc: “Anh để ở trên xe chắc cũng không ấm lắm, em để trong ngực ủ ấm trước đi.”

Lúc nãy nghe có người nhắc đến ba mẹ tâm tình không thể nào vui vẻ giờ tự nhiên đã tốt hơn nhiều, hắn hạnh phúc nở nụ cười sau đó đem bao tay nhét vào túi áo của Nghiêm Đông Kỳ rồi đưa tay của mình bỏ vào trong đó.

Mẹ Tiết Giai đứng bên cạnh hai người không ngừng đánh giá, ánh mắt Hàn Dĩ Nặc quét qua bà một chút sau đó không dấu vết xoay người, đưa người sang che dấu ánh mắt của bà đang bắn sang bên này.

“Trường của em có phải điên rồi không, họp phụ huynh cũng bên ngoài, học sinh cũng phải quét dọn sân tập, dù thế nào thì sau này cây cối vẫn cứ phát triển, lá vẫn tốt nhưng học sinh của họ bị cảm lạnh thì làm sao?” Nghiêm Đông Kỳ đem tay Hàn Dĩ Nặc kéo ra rồi mang bao tay bỏ vào túi hắn “ủ ấm trong túi của em đi, lớn như vậy rồi bị bạn bè em nhìn thấy lại nghĩ em chưa cai sữa đấy.”

“Vậy thì có sao đâu.” Hàn Dĩ Nặc nhỏ giọng lầu bầu, âm thanh bị ngăn trong khăn quàng cổ nên Nghiêm Đông Kỳ không nghe rõ.

“Này, chủ nhiệm có cần phải nói như lãnh đạo quốc gia đang thuyết trình không vậy?” Nghiêm Đông Kỳ vẫn không phải người đặc biệt sợ lạnh, ngày hôm nay mặc cũng không ít quần áo lắm. Hắn bỏ tay vào túi nhún nhún vai phòng ngừa gió theo khăn mà thổi vào bên trong cổ.

“… các vị phụ huynh cần đặc biệt chú ý biến hóa của con mình, thời điểm cao trung cũng là một thời kỳ mẫn cảm, phải phòng ngừa học sinh yêu sớm đỡ gặp phải chuyện gì bất trắc…”

Nghiêm Đông Kỳ bĩu môi, va một cái trên vai Hàn Dĩ Nặc: “Lời này của thầy chủ nhiệm chắc khác gì giọng điệu từ cổ mộ ba ngàn năm trước mới được nhô ra, các em cũng đủ lớn rồi, lão còn mang mấy món ăn cổ đại ra mà giáo huấn, giờ mấy người còn chẳng lấy cái thói hàng trăm thê thiếp mà sắp luyện thành thạo rồi ấy chứ?”

Hàn Dĩ Nặc nghe lời nói đùa của hắn thì bị chọc cười nhưng cũng không thể cười to, bả vai run như chạm phải dây điện, Tiết Giai bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.


“Em mà cười như vậy cũng đúng thật hết thuốc chữa.” Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ liếc hắn một chút.

Thầy chủ nhiệm đem tốc độ người thường nói mười phút chuyển câu chuyện kéo dài đến tận nửa giờ, đợi đến khi được nghe từ giải tán thì bản thân đã thấy cả người đông cứng như thép, đi trên đường quần áo ma sát vang lên tiếng cót ca cót cét không ngừng.

“Vậy anh đi họp đi, em chờ dưới lầu.” Hàn Dĩ Nặc hướng về phía sân bóng bên kia chỉ chỉ “Sang bên kia vệ sinh sân bãi một chút, lúc anh về thì sang đó tìm em.”

Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng gật gật đầu, lạnh đến đông cứng nửa ngày nói không ra lời, theo một đoàn phụ huynh cùng đi lên lớp học.

“Quan hệ cậu cùng anh cậu có vẻ rất tốt nhỉ.” Tiết Giai vỗ hai khăn lau mà đi tới, giơ tay trên vai hắn mà đập cái bộp.

Hàn Dĩ Nặc lấy một cái khăn từ trong tay hắn, hai người cùng đi về khu bãi: “Cậu nói cái này không phải vô nghĩa, đó là anh trai tớ.”

“Tớ cùng anh trai cũng không quan hệ tốt như vậy.” Tiết Giai bĩu môi hướng sang bên cạnh lườm hắn một cái.

Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc: “Cậu còn có anh trai, sao không nghe cậu nhắc đến.”

“Là con vợ trước của cha tớ, cùng cha khác mẹ, hai người ở cùng nhà nhưng tình cảm cũng không tốt như thế. mà cũng đúng, hai chúng tớ cũng chỉ có nửa huyết thống, không giống như anh em bình thường.” Tiết Giai thấy chẳng có gì to tát nên giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhún vai rồi đem khăn ném lên rồi đỡ lấy.

Hàn Dĩ Nặc nghĩ thầm tớ cùng anh ấy đến một giọt máu cũng không giống nhau đây, nhưng cái này không cần nói ra, chỉ nói tiếp vấn đề lúc nãy “ cậu mới thấy anh tớ hai lần, làm sao biết chúng tớ quan hệ tốt? thực sự rất khâm phục tài năng đoán mò của cậu.”

“Vớ vẩn, rõ ràng như vậy tớ cũng đâu có mù, mà cậu học ở đây cũng đâu có cười như vậy.” Tiết Giai kéo kéo khóe miệng: “Lộ ra một nụ cười khá là… nói như thế nào nhỉ… nụ cười rất giống được lập trình.”

“Lúc nãy cậu với anh trai nói chuyện cười như điên như cuồng như động kinh, cái biểu tình chưa bao giờ được thấy thực sự dọa tớ sợ một hồi, theo phản xạ còn định gọi xe cứu thương.”

“Thật không?” Hàn Dĩ Nặc gãi đầu một cái: “Tớ không cảm thấy gì cả.”

Tiết Giai ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: “Có tài nguyên tốt đẹp như thế thì không dùng!! Cậu nếu bình thường ở trường đem sự sung sướng với anh trai chia sẻ một nửa thì nữ sinh yêu thích cậu cũng phải tăng lên cấp số nhân.”

“Thôi đi, vậy tớ duy trì tình trạng hiện giờ tốt hơn, những nữ sinh kia quá ngây thơ, thật phiền phức!!” Hàn Dĩ Nặc lộ ra một biểu tình căm ghét.

“FML cậu là kẻ có phúc mà không biết hưởng…” Tiết Giai nói được phân nửa thì dừng lại, đè thấp giọng nói nhỏ: “Xem đi, lại một người nữa tới tìm cậu rồi…”


Hàn Dĩ Nặc theo phương hướng Tiết Giai chỉ mà nhìn sang, chỉ thấy một nữ sinh đang do dự đi về hướng bên này.

Con gái lớn lên đúng là rất hợp mắt nhưng Hàn Dĩ Nặc một chút ấn tượng cũng không có, chỉ thẳng thắn đứng tại chỗ xem nữ sinh kia là dự định tới đây hay chỉ dám sượt qua vai rụt rè.

“Hàn Dĩ Nặc, chào cậu, tớ ở ban mười hai, cậu có thể hay không…” Cô gái có máu tóc rất dài, ở phía sau buộc thành một bó, lúc này có vài lọn tóc vất vơ bay trước ngực, hai tay vô thức mà giảo quanh.

Tiết Giai làm một biểu tình “Lại tới nữa rồi.” Hàn Dĩ Nặc đem lời từ chối chuẩn bị sẵn sàng, kết quả cô bé kia ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Cậu có thể… cho tớ số điện thoại của anh cậu không?”

FML.

Hàn Dĩ Nặc lần đâu tiên ở trong lòng thô bạo mắng chửi muốn phát hỏa.

“Cái gì anh?” Hàn Dĩ Nặc giả ngu.

“Chính là… Chính là, người đàn ông vừa mới mặc áo khoác màu đen, tớ thấy anh ấy đi tới cạnh cậu, hai ngươi còn nói chuyện, hẳn là anh trai cậu…” Cô bé kia cắn cắn môi, thanh âm không lớn, ánh mắt đỏ hồng không dám nhìn Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc hít sâu một hơi, miễn cưỡng mở miệng: “Cậu muốn điện thoại anh trai tớ làm gì?”

Cô gái sửng sốt một chút, âm thanh càng nhỏ hơn: “Không có gì, chỉ là muốn làm quen một chút…”

“Tớ vì sao phải cho cậu?” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy thanh âm của mình có hơi cứng ngắc lãnh khốc, thế nhưng hắn lại không khống chế được đáy lòng đang phẫn nộ của mình.

Hắn nói xong câu đó vòng qua cô gái kia rồi đi lên phía trước.

Tiết Giai kinh ngạc nhìn bóng lưng Hàn Dĩ Nặc, đối với cô gái đang sững sờ tại chỗ rưng rưng muốn khóc nói lời xin lỗi liền chạy nhanh hai bước đuổi theo.

“Tớ nói cậu có cần vô vị vậy không, không cho thì không cho, để người ta khóc như thế sẽ không tốt.” Tiết Giai một bên lau bồn hoa bằng gạch men sứ, một bên nghiêng đầu liếc mắt trừng Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc vùi đầu làm việc không hé răng.


“Nói chuyện với cậu đấy.” Hắn đi đến đụng đụng va bả vai Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc dừng sức mà tránh né: “Đừng đụng tớ, phiền lắm.” Sau đó xoay người đi tới một bồn hoa khác.

Tiết Giai quay đầu lại nhìn bóng lưng của hắn, hơi hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút nghi hoặc sau đó thở dài.

Nghiêm Đông Kỳ từ phòng học đi ra rồi chậm rãi xoay người, bên cạnh thì mẹ Tiết Giai lải nhải nói không ngừng, một bên thì nghe thầy giáo đang thuyết giảng, thực sự nghe bên này vểnh tai bên kia, cả người từ thể chất đến tinh thần đều mệt mỏi. kết quả vừa xoay người liền thấy Nghiêm Chỉ lôi kéo cánh tay của cha đang đi lại đây.

Hắn cảm thấy tình huống này có chút tế nhị, phỏng chừng cũng không có mấy người như hắn cùng cha đi họp phụ huynh, dù là ai cũng thấy khó xử.

“Anh hai!!” Nghiêm Chỉ từ xa thấy hắn, nhìn hắn rồi dùng lực vẫy vẫy tay.

Người hai bên hành lang đều quay đầu nhìn hắn, Nghiêm Đông Kỳ nhìn tình hình này có chút chịu không nổi, chạy nhanh mấy bước vọt tới trước mặt hai người: “Hét to như thế làm gì, mọi người đều quay lại nhìn cả đấy, xấu hổ chết.”

Nghiêm Chỉ bĩu môi: “Thì sao, nữ sinh lớp em đều quay đầu nhìn anh cả đấy, em nói anh là anh trai em bọn nó chẳng chịu tin, anh chốc nữa đi đến lớp chúng em dạo một vòng.”

Nghiêm Đông Kỳ vui vẻ cười: “Anh đây có phải là dắt chó đi dạo đâu, lại còn đi một vòng.”

“Hứ, thế nào đi nữa anh vẫn phải đi với em.” Nghiêm Chỉ thả tay của cha rồi đi tới lắc lắc tay anh hắn.

“Hành hành hành, cùng em đi được chưa, đừng nói một vòng, hai vòng cũng được, nhất định phải cho toàn trường biết anh là anh trai em.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đưa tay sờ đầu Nghiêm Chỉ rồi ngẩng đầu nhìn cha: “Đồng chí Nghiêm, mở cuộc họp phụ huynh thật cực khổ rồi.”

“Lúc nãy cha còn nói với Bảo Bảo đi tìm con đấy, mẹ một lát cũng tới đây, con gọi Tiểu Nặc đi, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, ba nghe mẹ nói Tiểu Nặc thi rất tốt.” Cha nở nụ cười, đưa tay vỗ bả vai Nghiêm Đông Kỳ.

“Cha! Cha đừng gọi nhũ danh của con lúc ở trường học.” Nghiêm Chỉ cảm thấy không vui.

Nghiêm Đông Kỳ không để ý đến cô em gái, nhìn cha gật gù: “Được đó, để con đi nói với Dĩ Nặc, chờ hai người xong việc rồi cùng đi ăn bữa cơm.”

“Quá tốt, ngày hôm nay cha với mẹ đều nghĩ đóng cửa siêu thị một ngày để nghỉ ngơi, vừa vặn có thời gian.” Cha gật đầu một cái, hiển nhiên đối với sự sắp xếp này tương đối thõa mãn.

“Được, vậy nói cho con tên quán ăn được rồi, bên ngoài rất lạnh, ba vào xe trước đi, con cùng bảo bối nhỏ chúng ta đi dạo một vòng trong trường cho nó oai phong nào.” Nghiêm Đông Kỳ vỗ vỗ đầu Nghiêm Chỉ.

Cha đỡ kính mắt: “Được rồi, cha vào xe trước chờ mẹ, bà ấy ngồi xe bus lại, nếu như nhìn trong xe không có ai lúc gặp lại chẳng chỉ trích cha không làm tốt công việc được giao ấy chứ.”

“Sách sách sách, bà chằng quá.” Nghiêm Đông Kỳ tủng lại vai.


Nghiêm Chỉ ôm cánh tay của anh kéo: “Chờ lúc nữa em sẽ méc mẹ.”

“Sách sách sách, nhỏ bà chằng.” Nghiêm Đông Kỳ nhún vai một cái.

Nghiêm Chỉ lôi kéo Nghiêm Đông Kỳ trước lớp hắn đi dạo vòng lớn rồi đi tới mấy đứa con gái cùng nhóm, lông mày của Nghiêm Chỉ đều sắp nhướng lên trên trời rồi: “Tớ nói đây là anh trai tớ, các cậu còn không tin, đùa chứ, không có việc gì đi nhận loạn anh trai có phải điên không.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn đám thanh niên trẻ này không biết nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là lễ phép mỉm cười.

“Anh, anh tên gì thế.?”

“Anh, anh thật đẹp trai a, anh sau này sẽ là nam thần của em!”

“Anh, anh có thể hay không cho em số điện thoại, nghỉ đông thì chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.”

“Anh, chúng ta chụp chung một bức ảnh có được hay không a?”

“Anh…”

Đời này Nghiêm Đông Kỳ còn chưa bị nhiều người kêu anh như thế, ba mẹ thì quá ít, cũng không mấy người kêu hắn như anh trai, nửa đời người có mỗi Nghiêm Chỉ, hiện giờ có thêm Hàn Dĩ Nặc.

Giờ này bị gọi liên tiếp từ anh này có chút mịt mờ.

Giọng con gái cao trung hầu như đều lanh lảnh, nhưng giờ ba người năm người cứ ùa nhau mà nói lại nghe như có loa đặt bên tai thật muốn giết người, nói đến hắn nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.

Trong ký ức thời cao trung mà nói thì nữ sinh là những người rụt rè kỳ cục, nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ. Hồi ấy đến trường nam nữ như có ranh giới nào giống như bây giờ mấy cô gái này thấy người như chó sói Nam Mỹ thấy mồi.

Nghiêm Chỉ nghe thấy được lời mấy đứa bạn lập tức xụ mặt, cô buông tay Nghiêm Đông Kỳ ra rồi che chắn trước mặt anh trai: “Các cậu có thể đừng xồn xồn như thế được không, muốn số điện thoại thì cứ tìm tớ, chụp hình làm gì, chuẩn bị phân phát ảnh rồi tìm bạn trai sao?”

Mấy nữ sinh “Thiết” một tiếng nhưng cũng không yêu cầu gì kỳ quái ngược lại Nghiêm Đông Kỳ thả lỏng mà thở phào một hơi.

Một tốp lớp nữ sinh ban hai ngồi tụm lại đàng kia, thực sự gào thét đến lợi hại, Hàn Dĩ Nặc vỗn đang phiền lòng nghe thế huyệt thái dương càng giựt giựt đến muốn nổ tung, theo bản năng mà ngẩng đầu liếc mắt sang đó.

Cái nhìn này như có lực khiến hắn cứ thể đứng thẳng lên, Tiết Giai bên cạnh sợ đến hết hồn, không rõ chuyện gì mà liếc mắt nhìn hắn.

Cách đây một khoảng không xa, Nghiêm Đông Kỳ đưa lưng về phía hắn đứng với một top nữ sinh, còn có người trắng trợn mà lôi kéo cánh tay như làm nũng.

Vì ngồi xổm quá lâu đột nhiên đứng lên khiến Hàn Dĩ Nặc cảm thấy như bị say xe, từng ngôi sao màu vàng sáng lóe cứ bay nhảy trước mắt hắn, nhưng hắn vẫn trợn tròn mắt nhìn vào bóng lưng đang đứng thẳng kiên cường kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận