Trước cửa trường học có một quán trà sữa nho nhỏ, hàng đẹp giá rẻ, hai đồng năm là có thể mua một cốc nước chanh đường.
Hàn Dĩ Nặc cùng Nghiêm Chỉ tìm một góc trong cùng rồi ngồi xuống.
Nghiêm Chỉ thấy Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, gần như đem mục đích của bản thân là đến dạo chơi quán trà sữa này, gọi một ly trà uyên ương còn một bên hứng khởi mở miệng: “Này, cửa hàng này đặc biệt tốt nha, lại siêu tiện nghi, tiền tiêu vặt tháng này của tôi còn có một chút, mời cậu uống.”
Hàn Dĩ Nặc mím mím môi, một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
“Ai zô, chính là tâm sự chứ gì, chúng ta đã một thời gian dài không gặp, giờ mỗi ngày đi học chẳng khác gì muốn chặt đầu đầu thai, hai ta cùng một khối còn tách một tầng đấy. Tôi không phải là một nửa người thân của cậu sao, ít nhất cũng phải nên nói chuyện bồi dưỡng tình cảm chứ.”
Nghiêm Chỉ tùy tiện cười với hắn sau đó đem trà sữa người phục vụ mang tới đẩy đến trước mặt Hàn Dĩ Nặc: “Nếm thử đi, uống cực kỳ ngon.”
Hàn Dĩ Nặc cúi đầu yên lặng uống trà, đối diện với Nghiêm Chỉ vừa uống cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, nhìn cô ấy xoa xoa dò xét bốn phía khách hàng, cũng chỉ vì học sinh Trường Tam Cửu đều dắt nhau hẹn hò ở đây thi thoảng còn moaz moaz.
“FML, cậu xem cậu xem, ủy viên mới ban thể dục lại cùng hoa khôi ban chín ngồi một chỗ? FML, cái này không phải vô nghĩa, hoa nhài cắm bãi phân trâu, còn hai đống phân trâu ở nơi đó so đo cái khỉ gì không biết…” Nghiêm Chỉ tàn bạo vừa uống trà sữa trân châu vừa nói.
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, chỉ dùng khí quản hút hút nước trong ly, con mắt phiêu du ngoài cửa sổ.
“Không phải chứ, hai người bọn họ cũng yêu nhau sao, bàn thứ hai bên trái cậu ấy, lớp trưởng ban năm cùng một nữ sinh lớp tôi, sách sách sách, nam thế này cũng có nữ sinh theo, trách không được nhiều người viết thư tình cho cậu.” Nghiêm Chỉ bĩu môi, sau đó một hơi uống cốc trà sữa non nửa hết sạch sành sanh.
Tâm tình hôm nay của Hàn Dĩ Nặc vốn không tốt đẹp lắm giờ có thêm Nghiêm Chỉ một bên cứ cằn nhằn nói mãi không dứt, giờ hắn đã cảm giác thái dương của mình đang thình thịch thình thịch nổi trống, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn.
“Cậu hôm nay đến tìm tôi rốt cục là có chuyện gì?”
Nghiêm Chỉ nghe xong lời này cũng không tức giận, cười hì hì dùng khí quản hút giọt trà sữa chân trâu cuối cùng, một bên oán giận: “Chân trâu này khó uống chết, không ngon bằng cửa hàng ông anh.”
“Lời này của cậu có ý gì? Anh hai không phải mở quán bar sao?” Hàn Dĩ Nặc nghe thấy thế mù mờ hỏi, hắn theo bản năng đối với mọi chuyện về Nghiêm Đông Kỳ đều đặc biệt hiếu kỳ.
Nghiêm Chỉ gật gù: ”Đúng vậy, anh hai hai năm trước vì quá nhàn rỗi nên hùn vốn với anh Hải mở một quán trà sữa vốn. Tên gì “Hướng về bên trái” hay “Hướng về bên phải” gì đấy, tóm lại không phải đi thẳng.”
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên không biết nên nói gì, mình cùng Nghiêm Đông Kỳ đã ở cùng nhau một năm cũng chỉ biết mỗi việc Nghiêm Đông Kỳ là nam.
Nghiêm Chỉ bề ngoài tùy tiện như một người con trai nhưng bên trong cũng có chút tinh tế, cô chỉ cần chú ý một chút là có thể thấy Hàn Dĩ Nặc đang phiền muộn, liền mở miệng cười: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, không phải anh trai không nói cho cậu, anh ấy cũng không nói với tôi, chỉ là lúc tôi vào cửa hàng gặp anh Hải nên mới được nghe nói đến.”
“Anh hai chính là người như vậy, không đem chuyện làm ăn nói với gia đình. Năm đó anh ấy không muốn thi đại học, dù bị cha đánh chết nhưng vẫn nhất quyết không mở miệng bảo mình mở quán làm ăn bên ngoài.”
Hàn Dĩ Nặc chăm chú lắng nghe.
“Có phải là một đàn ông rất soái không? Chưa bao giờ đem lo lắng về nhà, vừa chăm sóc ôn nhu, tôi sau này đã nghĩ sẽ gả cho một người đàn ông như vậy.” Nghiêm Chỉ nói đến cái này khuôn mặt bắt đầu mơ mộng: “Hơn nữa lớn lên thật đẹp trai nha, mặc kệ ở chỗ nào đều có một đống bướm xinh nhào tới như thiêu thân.”
“Ừm” Hàn Dĩ Nặc nhàn nhạt đáp một tiếng, kỳ thực trong lòng đã tán đồng quan điểm này đến chết luôn rồi, ở trong lòng hắn thì mọi người trên thế giới vẫn không tốt hơn Nghiêm Đông Kỳ, bất luận là đàn ông hay phụ nữ cũng thế, không ai có thể so được với Nghiêm Đông Kỳ.”
“A, đương nhiên cậu cũng đặc biệt soái. Ngoại trừ một nửa tình thân, nói thật ra thì cậu so với anh trai lớn lên đẹp trai hơn, ài, cũng không thể nói như thế, hai người là hai phong cách khác nhau.” Nghiêm Chỉ nói câu này có chút xấu hổ, liền đặc biệt chân thành khen ngợi Hàn Dĩ Nặc một câu.
Nam sinh đối diện hiếm thấy có chút hứng thú: “Làm sao lại không phải một phong cách?”
Nghiêm Chỉ suy nghĩ một chút: “Anh của tôi xem như là khá là tuấn tú, da trắng bề ngoài đẹp dẽ eo nhỏ chân dài. Cậu không phải như thế, đẹp trai rất thuần đàn ông, mày rậm mắt to sống mũi cao đúng tiêu chuẩn anh chàng đẹp trai. Hơn nữa chiều cao của cậu đã cao thêm đúng không?”
Cô nói xong lại ngước mắt đánh giá Hàn Dĩ Nặc một phen.
“Không biết, có lẽ thế.” kiểm tra sức khỏe mỗi kỳ một lần, từ lúc thi cử đến giờ cũng qua vài tuần, hắn cũng không biết bản thân có cao thêm không, chẳng qua hiện tại cúi xuống đều có thể thấy được mái tóc cũng cái đầu của Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Chỉ “Sách sách sách” và tiếng: “Cậu xem đi, vóc dáng này, bề ngoài này, cho dù bên trong tệ đến thế nào cũng có nữ sinh thích chứ đừng nói là soái như thế, bạn học nhỏ, cậu sau này cũng sẽ như thế.”
Hàn Dĩ Nặc thấy Nghiêm Chỉ càng ngày càng nói như ngựa phi, không ra cái trọng điểm nào liền mở miệng mang hồn cô trở lại: “Cậu hôm nay gọi tôi tới đây là nói chuyện phiếm?”
“Cũng không phải…” Nghiêm Chỉ thanh thanh cổ họng, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc hẳn lên: “Tôi muốn hỏi cậu một chút, Nghiêm Đông Kỳ tiên sinh có phải có bạn gái hay không?”
Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút: “Làm sao cậu biết?”
“Còn có thể làm sao biết nữa, buổi trưa ăn xong thì tình cờ gặp Tiết Giai, hắn nói cho tôi chuyện này.” Nghiêm Chỉ thấy không có chuyện gì mà khoát tay áo: “Cái đó không quan trọng, quan trọng là… chuyện này đã quyết định hay đang trong quá trình khởi hành đây?”
Hàn Dĩ Nặc do dự một chút, dù sao hắn cũng không muốn nói đến chuyện này, nhưng Nghiêm Chỉ lại là em gái Nghiêm Đông Kỳ. Suy nghĩ một chút, Hàn Dĩ Nặc chậm rì rì mở miệng: “Có lẽ là chưa quyết định, chiều hôm qua mới gặp nhau nhưng nhìn qua có vẻ anh hai rất thích cô ấy.”
“Ai u tôi nói rồi, anh ấy dám yên lặng không một tiếng động tìm bạn gái, quả thực không đem Ai gia vào mắt…” Nghiêm Chỉ hít một hơi thật sâu, nhíu mày: “Thật không biết anh ấy dằn vặt mấy chuyện vớ vẩn này làm gì, lúc này mới có hai lăm đã vội vã đi tìm lão bà, còn không phải hạ mình xuống hay sao. quả thực trước tôi đã nói anh ấy trước ba mươi cứ ăn chơi thoải mái đừng có dính lứu mấy cô gái linh tinh mà không nghe.”
Hàn Dĩ Nặc tuy rằng rất phiền muộn chuyện Nghiêm Đông Kỳ tìm người yêu nhưng theo bản năng vẫn nói thay hắn hai câu: “Cũng không phải người vớ vẩn linh tinh đâu, ngày hôm qua tôi xem qua ảnh rồi, cũng được.”
“Cũng được cái rắm ấy, hiện tại mấy đứa con gái vẫn đem “Tôi chính là muốn tiền của anh” dính trên mặt sao? anh trai chỉ cần thấy mấy cô gái thông minh thì IQ trực tiếp té xuống năm mươi, mấy cô có tâm tư gái bao gái hỏng ở trước mặt hắn đều thành Ngọc nữ Bạch Liên Hoa.” Nghiêm Chỉ xem thường nở nụ cười.
(Ngọc nữ Bạch Liên hoa: trong trắng thanh thuần)
Hàn Dĩ Nặc cảm thấy Nghiêm Chỉ nói hơi quá đáng: “Cậu nói thế hơi quá đấy, anh trai cũng chỉ chăm sóc lo lắng cho mấy cô gái, cũng không phải luôn dính vào đấy, chỉ là mấy cô gái đều muốn vây quanh lấy hắn.”
“Tôi còn chưa nói thì cậu kích động cái gì, tôi hiểu rõ anh trai là người thế nào, chỉ nói vậy thôi. Nhưng thực ra tôi không thể chịu được việc anh ấy tìm bạn gái, cái miêu cái cẩu gì còn dám cướp anh trai tôi, quả thực chán sống rồi.” Cô gái nói xong một làm một vẻ căm phẫn sục sôi, hướng về phía không khí liếc mắt một cái.
Hàn Dĩ Nặc cảm thấy câu nói sau cùng cũng đánh trúng tâm tư của mình, liền tán thành gật gù, thuận tiện đem ít trà sữa uống sạch.
“Nhưng tôi nói…” Nghiêm Chỉ đột nhiên chuyển đề tài: “Muốn nói chuyện lão anh tìm bạn gái, như tính cách này của tôi khó chịu cũng rất bình thường, cậu làm sao cũng không vui như vậy?”
Hàn Dĩ Nặc không phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn đối diện với cô, sửng sốt một chút: “A?”
Nghiêm Chỉ hé mắt: “Tôi nghe Tiết Giai nói cậu vì chuyện này mà cả mấy tiết buổi sáng học cũng không vào, nói chuyện với ai cũng không nhẹ nhàng hòa nhã đươc, còn tìm hắn thông suốt tư tưởng, tôi thấy phản ứng của cậu có chút khuếch đại nha.”
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên cảm thấy lúc nói câu này Nghiêm Chỉ mang theo ý trêu chọc mỉm cười nhưng ánh mắt mang theo sự dò xét còn có sự sắc bén khó phát hiện, hắn không biết vì sao có chút chột dạ.
“Cái này hả…” Hàn Dĩ Nặc âm thầm cân nhắc một chút: “Tôi cũng không biết, đại khái là vì anh ấy đối với tôi rất quan trọng.”
Nói xong còn phối hợp kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, kỳ thực đáy lòng đang vô cùng bồn chồn, hắn không biết có phải Nghiêm Chỉ nhìn ra cái gì hay không mà chính bản thân cũng không biết hắn đang sợ Nghiêm Chỉ nhìn ra cái gì.
Nghiêm Chỉ “Ồ” một tiếng, nở nụ cười không nói lời nào.
Hai người nhàm chán nói chuyện trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mùa đông trời tối rất sớm, nhìn lúc nãy cũng không sáng sủa gì liền hỏi Nghiêm Chỉ có muốn về nhà hay không. Nghiêm Chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay còn có một buổi tự học, tôi cùng cậu sẽ về nhà anh trai ăn cơm tối.”
Hàn Dĩ Nặc chỉ vô tình gật đầu rồi đến quầy hàng tính tiền, hắn cũng không thể để cho một cô gái trả tiền uống nước được.
Nghiêm Chỉ nhìn theo bóng lưng cao to kiên cường của Hàn Dĩ Nặc, nhẹ nhàng hí mắt, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy mà nhíu mày.
__________________________________
Khi hai người về đến nhà thì Nghiêm Đông Kỳ đã làm xong một bàn ăn, hắn đang ngồi trên salong ôm notebook xử lý mấy bảng biểu do quản lý mấy khách hàng gửi tới, thấy cửa có tiếng động liền ngẩng đầu nhìn qua.
“Ai u, bạn học Nghiêm Chỉ, khách quý đến, em tới đây là để kiểm tra anh sao?” Nghiêm Đông Kỳ đem máy tính đặt một bên chậm rãi đứng lên.
Bầu không khí trong nhà rất ấm áp, Nghiêm Chỉ không đi dép lê mà đi đôi chân trần từ cửa lớn khệnh khạng đi vào phòng: “Đúng vậy, đến nhìn xem có phải anh đem người phụ nữ nào lung tung về nhà hay không.”
“Không phải, đây là hạnh phúc của anh đó quỷ Chỉ a, em thương xót anh đi, tối qua anh mới gặp người ta một lần, còn chưa nghĩ có theo đuổi hay không, em còn tự mình tới đây bận tâm cái gì?”
Nghiêm Đông Kỳ đi đến sau cô em gái, lấy túi xách sau lưng xuống rồi cởi áo khoác cho cô, có chút bất đắc dĩ mở miệng.
“Em mặc kệ, đây là em đánh tiếng cho anh biết.” Nghiêm Chỉ làm cái mặt quỷ, lon lon tới phòng vệ sinh.
Nghiêm Đông Kỳ ở phía sau gọi: “Em nhớ mang dép vào, trên nền trong WC có nước, chốc nữa bít tất dính nước sẽ dễ bị cảm mạo.”
Hắn nói xong lời này hai bước tiến đến trước mặt Hàn Dĩ Nặc, kéo cánh tay của hắn ghé vào bên tai: “Đại ca, chuyện này em sao có thể nói với Nghiêm Chỉ biết chứ, trưa nay em ấy gọi điện thoại cho anh, đem anh phiền chết người.”
Thân thể hai người dán rất gần, Nghiêm Đông Kỳ hơi ngửa đầu, đem miệng ghé sát vào lỗ tai của Hàn Dĩ Nặc, cũng không coi là đặc biệt gần thế nhưng Hàn Dĩ Nặc cảm nhận được cả thân thể mình đều cương cứng không động đậy được nữa.
Hai người đều là những người ông to lớn, ngoài trừ mấy cái ôm ấp ngắn ngủi bên ngoài thì rất ít khi gần nhau như vậy. Nghiêm Đông Kỳ bình thường cũng không thích có người dính sát vào người hắn, bất kể là ai cũng thế. ngay cả Hàn Dĩ Nặc thi thoảng muốn tới gần hắn, hắn cũng theo bản năng mà né tránh một khoảng cách.
Đại khái là sợ Nghiêm Chỉ nghe được, hiếm thấy lần này Nghiêm Đông Kỳ tới sát như thế, Hàn Dĩ Nặc chỉ cảm thấy thời gian trong nháy mắt trôi qua chầm chậm, tiếng nói của người trước mắt như bị ngăn cản bởi một tầng nước, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, bản thân hắn bây giờ chỉ cảm giác được hô hấp cực nóng phun trên tai, máu cả người bởi vì điều này mà trở nên nóng bỏng, chính mình chỉ nghe rõ ràng được nhịp tim đang đập mãnh liệt.
Hàn Dĩ Nặc cảm thấy mình nhất định là nơi nào không bình thường, bởi vì trong đầu hắn bây giờ đều hiện lên câu nói của Tiết Giai trước kia: “Cũng không phải vì cậu yêu thích anh trai mình đi.”
“Nói chuyện với em đấy, sững sờ cái gì.” Nghiêm Đông Kỳ nói nửa ngày mà Hàn Dĩ Nặc một chút phản ứng cũng không có, quả thực giống như điểm huyệt.
Hắn có chút bất đắc dĩ, hai tiểu tử này không thể khiến người ta bớt lo, một người cả ngày hô to gọi nhỏ dựng thẳng lông mày trợn to mắt không tim không phổi, một người khác lại là cụ non không muốn thừa nhận mình là đứa nhỏ cân nhắc chuyện gì cả ngày, trời ạ, đứng tim mất!!
“A?” Hàn Dĩ Nặc bị Nghiêm Đông Kỳ vỗ một cái mới phản ứng lại, theo bản năng phát sinh một đơn âm.
Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy âm thanh từ bồn cầu tự hoại nên không nói gì nữa, cố gắng nâng cánh tay lên trên đầu Hàn Dĩ Nặc xoa một hồi mới nói: “A cái gì, đi, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Thời tiết hơi lạnh nên buổi chiều Nghiêm Đông Kỳ hầm một nồi xương sườn lớn, bỏ vào đống thịt heo còn thêm ít rau xào nhìn qua cực kỳ hấp dẫn, chỉ mới mở nắp vung ra mà hương vị đã tràn ngập toàn bộ nhà ăn.
“Thơm quá thơm quá thơm quá!” Nghiêm Chỉ hô to một đường từ WC lao ra, như một chiếc còi cảnh báo của xe cứu hỏa.
Nghiêm Đông Kỳ nhận lấy bát cơm từ tay Hàn Dĩ Nặc rồi đi ra khỏi phòng bếp nhắc nhở Nghiêm Chỉ: “Đi nhà vệ sinh không rửa tay sao?”
Nghiêm Chỉ sửng sốt một chút rồi mới ảo não chạy vào.
“Ngày hôm nay hai đứa trở về hơi muộn, mau mau ăn cơm. hôm nay anh đi phía cửa hàng “Tây” tiện đường chở hai đứa đi học.” Nghiêm Đông Kỳ vừa nói vừa liên tục dùng tay gắp xương sườn vào hai bát cửa hai người.
Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng cúi đầu ăn cơm, hắn không thể như Nghiêm Chỉ cùng nói chuyện cùng ăn cơm đồng thời như thế, hơn nữa chỉ cần có Nghiêm Chỉ, đừng nói hắn, đến ngay cả Nghiêm Đông Kỳ cũng chưa chắc đã nói được câu nào.
“Cô gái kia là ai vậy? Anh sao lại biết? bề ngoài thế nào? Nhanh cho em nhìn một chút.” Nghiêm Chỉ một bên gặm xương một bên còn từng chữ từng chữ nói ra rành mạch khiến Hàn Dĩ Nặc nghĩ tời lúc trước cùng Nghiêm Đông Kỳ xem hoạt hình, bên trong cũng có một người tóc màu xanh lá cây, miệng vừa gặm một cây dao nhưng nói chuyện vẫn đặc biệt rõ ràng khiến Hàn Dĩ Nặc xem mà trợn mắt há mồm không tin được.
Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, gõ gõ viền bát Nghiêm Chỉ: “Ăn cơm của em đi, ăn xong cho em xem. Hơn nữa anh cùng cô ấy còn chưa tìm hiểu đây, cũng chưa biết có nên theo đuổi không, em sao so với mẹ càng đáng ghét vậy.”
“Tốt, anh dám nói mẹ chúng ta đáng ghét, anh xong đời.” Nghiêm Chỉ mở to hai mắt, nở một nụ cười đắc ý.
Nghiêm Đông Kỳ bị nghẹn, không thể làm gì hơn lại gõ bát thêm lần nữa: “ít nói lời vô nghĩa, ăn cơm.”