Tốt, Em Nói Đó

Làm sim điện thoại rồi đi đến ngân hàng, hai người trên dưới chạy qua chạy lại hai chuyến mới lấy hết đồ mua từ siêu thị về. Nghiêm Đông Kỳ ngồi phịch trên ghế salong, cả người chả khác gì mới lội ra từ trong nước.

Hàn Dĩ Nặc bưng cốc nước từ trong nhà bếp đưa cho hắn, Nghiêm Đông Kỳ một hơi tu hết, lúc nói chuyện còn thở hổn hển: “Anh đi tắm rửa trước rồi sẽ làm cơm sau, muốn ăn khoai tây xào sợi hay khoai tây hầm?”

Hàn Dĩ Nặc lắc đầu: “Anh không cần phải làm, em không đói.”

“Ai u, thật tri kỷ, thực sự là người em trai thanh thuần đáng yêu tiểu bối mà, không ăn cơm thế nào được.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong cũng định đứng lên tắm rửa kết quả bị Dĩ Nặc một phen ấn về salong.

“Em thật sự không đói bụng, buổi tối đói bụng không phải có đồ ăn vặt mới mua từ siêu thị về sao, em tùy tiện ăn chút được rồi.”

Nghiêm Đông Kỳ bật cười, lần thứ hai lảo đảo đứng lên: “Sức lực tuổi trẻ thật lớn, kiểu này cột sống của anh sẽ bị em ép lại thành lùn tịt như đứa trẻ mất thôi, đừng làm rộn, anh đi tắm, em đi nghỉ chút đi, chốc lát nữa hãy tắm, mồ hôi như thế mà tắm dễ sinh bệnh.”

Hàn Dĩ Nặc ngồi trong phòng khách nhìn Nghiêm Đông Kỳ chậm rì rì đi vào phòng tắm cũng không nói gì nữa. hắn dạo qua một vòng, mang đồ mua từ siêu thị cất gọn gàng, lại dạo tiếp một vòng đem phòng khách cũng phòng bếp nhìn một lần rồi lặng lặng ngồi ở trên sopha chờ Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ đầu đầy bọt nước bước ra từ nhà tắm thì nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc đang ngồi trên ghế salong ngủ. Điều hòa ở phòng khách nhiệt độ hơi thấp, thiếu niên cuộn tròn trên ghế nhìn qua có chút đáng thương. Nghiêm Đông Kỳ thở dài rồi mang tấm chăn mỏng từ phòng ngủ ra đắp lên cho hắn.

Giấc ngủ này của Hàn Dĩ Nặc rất không an ổn, mộng lung ta lung tung. Đang mơ có con voi đuổi theo hắn, hắn nghĩ nghĩ sao con voi lớn như thế lại có thể chạy như báo săn bay nhanh như gió. Trong chốc lát lại quay về cảnh ở bệnh viện, hắn thấy Nghiêm Đông Kỳ đi phía trước, liền chạy tới kéo lấy tay y, kết quả Nghiêm Đông Kỳ xoay người bỏ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Em có phiền hay không? Đi ra xa tôi một chút!!”

Sau đó hắn gần như tỉnh lại. Khi tỉnh Hàn Dĩ Nặc nghe tiếng âm thanh xì xì của dầu trong phòng bếp, hắn vội xỏ chân vào dép rồi bạch bạch vào phòng, nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đang đưa lưng về phía này xào rau.

Hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, lưng mang tạp dề, tư thế xào rau rất thành thạo, cánh tay đong đưa, cánh xương hồ điệp sau lưng như ẩn như hiện.

Không biết có phải do giấc mơ kia hay không, Hàn Dĩ Nặc ma xui quỷ khiến thế nào liền tiến tới dang cánh tay ôm eo Nghiêm Đông Kỳ.

“Trời, FML, em làm anh sợ muốn chết.” Nghiêm Đông Kỳ run run một chút: “Em vào cũng không nói một tiếng.”

Hàn Dĩ Nặc không nói, đem cằm đặt trên vai hắn.

“Được rồi, đi ra ngoài, trong này mùi dầu mỡ, ngửi vào không ăn được, chờ làm xong cái này rồi ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ nhún nhún vai muốn cho cằm hắn dời đi: “Thích trứng xào dưa chuột không?”

Hàn Dĩ Nặc đem mặt dời đi, vốn định gật đầu nhưng nghĩ Nghiêm Đông Kỳ không thấy nên mở miệng nói: “Vâng, thích, em giờ đi tắm rửa có kịp không?”

“Kịp, rất kịp, trên người em… có mùi mồ hôi, đồ dùng của em trong phòng tắm, đồ bẩn đặt một chỗ, hình như cái thùng bên cạnh máy giặt đấy.”

Lúc hắn tắm xong đi ra thì thấy Nghiêm Đông Kỳ đang bưng hai chén cháo vào bàn ăn liền cười nói: “Vừa đúng lúc dùng bữa tối.”

Lúc nãy hắn không kịp nhìn hoa văn trên tạp dề, giờ thấy cái này có điểm buồn cười, trên màu lam nhạt có điểm vài bông hoa màu hồng nhỏ, hai bên là hình hoa sen bao quanh. Nghiêm Đông Kỳ nhìn theo tầm mắt hắn chăm chú vào tạp dề liền cười cười: “Đây là mẹ anh mua, mua một tặng một nên cho anh một cái, những cái khác đều hình hello Kitty, với tuổi tác của anh căn bản không thể mặc được.”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong nở nụ cười.

“Có thể nhìn thấy em có da có thịt mỉm cười hai cái thực cảm động.” Nghiêm Đông Kỳ mở tạp dề rồi xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt, cầm một đôi đũa hướng vào tay hắn: “Đi, ăn cơm, vừa rồi thấy em chưa đi ra, mới thuận tiện làm thêm món rau trộn trứng muối, em ăn ít thôi, trứng này có con.”

Hàn Dĩ Nặc rửa xong bát đĩa nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi, Nghiêm Đông Kỳ đang ngồi trước tivi chờ xem dự báo thời tiết ngày mai, thấy hắn ra liễn vẫy vẫy tay: “Lại đây ngồi.”

“Có chuyện như vậy.” Nghiêm Đông Kỳ kéo hắn ngồi xuống, cân nhắc từ ngữ mở miệng: “Anh nói với em vài chuyện, để em hiểu cho rõ ràng.”

Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng nhìn ra được cả người Hàn Dĩ Nặc dần căng thẳng.

“Thứ nhất, trong nhà có gì thì em cứ tùy tiện dùng, từ hôm nay trở đi em là người trong gia đình này, muốn làm cái gì thì làm cái đó, trong phòng em có máy tính, giá sách, sách trên ấy em cứ tùy tiện. Cái máy tình kia còn mới, anh căn bản chưa dùng nhưng ít nhất nó vẫn có thể chơi QQ, cấu hình tạm được, em muốn chơi trò chơi hay tra tư liệu thì tùy em.”

Hàn Dĩ Nặc vốn cúi đầu, lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt rất phức tạp.

“Biểu cảm này là sao vậy? Không lẽ chuẩn bị đến ôm chân anh khóc sao?” Nghiêm Đông Kỳ cười cười, nghiêng người vỗ vỗ tay hắn, kết quả bị Hàn Dĩ Nặc xoay tay nắm lấy. Nghiêm Đông Kỳ cũng không để ý, đem một thẻ ngân hàng đến trước mặt hắn, Hàn Dĩ Nặc biết cái này là xế chiều hôm nay mới được làm.

“Thứ hai, cái này là đưa cho em, anh mỗi tháng đều đến ngân hàng gửi một khoản tiền, thuận tay chuyển cho em sáu trăm đồng, ít nhiều cũng từng ấy, em học bên trường Số 1 sơ trung học phí cũng không nhiều, không đủ thì tiết kiệm một chút, nếu hơn thì cứ tích góp lại.”

Nhìn biểu tình của Hàn Dĩ Nặc, hắn “Sách” một tiếng: “Em đừng đoán mò, tiền này không phải đưa cho em để đuổi em đi. em hiện giờ cũng mười sáu mười bảy tuổi học ở cao trung, có đồ dùng bản thân muốn mua cũng bình thường, đây là tiền tiêu vặt mỗi tháng, muốn mua cái kẹp tóc vòng tay cho cô gái nào cũng đủ.”

Nghiêm Đông Kỳ nói xong rút khỏi tay của Hàn Dĩ Nặc đẩy đẩy mặt hắn sang bên kia: “Đừng dùng ánh mắt ghê tởm như vậy mà nhìn anh, cơm mới vừa ăn xong nhưng anh còn muốn phun ra đây này.”

“Thứ ba, đoán chừng chắc em quan tâm nhất, hồ sơ anh đã mang sang trường, cơ bản ôn thỏa. lớp mười ban 2, em gái anh ban một, hai người ở trường có thể quan tâm lẫn nhau, khai giảng mới qua hai tuần, chắc em vẫn theo kịp. thủ tục vẫn chưa xong toàn bộ chắc còn chờ vài ngày nữa. phỏng chừng qua một tuần nữa là em có thể đi học, mấy ngày nay ở nhà thiết lập đồng hồ sinh học cho mình đi, đừng để đi học ngủ gà ngủ gật.”

Nghiêm Đông Kỳ vừa dứt lời nhìn thoáng qua tivi vừa vặn đến dự báo thời tiết, hắn đứng lên duỗi lưng một cái, hướng về phòng ngủ: “Ngày hôm nay mệt chết đi được, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, anh về phòng đây.”

Hắn nghĩ nghĩ lần nữa rồi dừng lại, quay đầu thì thấy Hàn Dĩ Nặc đang cầm thẻ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Còn có chuyện quan trọng anh quên nói” Nghiêm Đông Kỳ thanh thanh cổ họng, Dĩ Nặc ngẩng đầu, ánh mắt ướt sũng: “Hai chúng ta thương lượng, em đừng có thấy anh mua cho đồ vật, tiêu chút tiền, nấu bữa cơm cho em mà đã muốn sống muốn chết được không? Anh chính là tư bản đang đầu tư, chờ khi em đi làm sẽ báo đáp anh!!”

Nghiêm Đông Kỳ lại cân nhắc một chút: “Bằng không thế này, nếu em cảm thấy tội lỗi, không làm chút gì thì không thể sống nổi thì em làm sổ ghi chép, chờ đến khi em kiếm được tiền thì hãy trả cả vốn lẫn lãi, không thiểu một xu đưa cho anh.”

Nói xong cũng không nhìn biểu tình của Hàn Dĩ Nặc, xoay người trở về phòng.

Trong túi Nghiêm Đông Kỳ kỳ thật còn có một thẻ khác, là lúc trước Hàn Giai đưa cho hắn, bên trong chừng hai vạn đồng, đây là số tiền cuối cùng được rút ra khi cô ấy không tiếp tục chữa bệnh ở bệnh viện tỉnh nữa. suy nghĩ của Hàn Giai là nếu ngày nào đó cảm thấy Hàn Dĩ Nặc phiền toái một cước đạp đi thì hãy mang cái này đưa cho Dĩ Nặc. Nếu hắn thu nhận và giúp đỡ Dĩ Nặc thì đây xem như là một chút tiền giúp đỡ hoặc thù lao linh tinh gì đó. Nghiêm Đông Kỳ tất nhiên không thể nhận số tiền này, nếu mang số tiền này cho Dĩ Nặc nói chị hắn đưa cho thì khác nào chính mình đang nói hắn lăn. Nghĩ chút đã thấy đau đầu, hắn cầm chút rồi bỏ vào ngăn tủ đầu giường, đi ngủ.

Hàn Dĩ Nặc ngồi ở phòng khách rất lâu, tin tức trên tivi thoáng có điểm lớn, hắn mới đột nhiên thức tỉnh rồi đột nhiên đứng lên. Hàn Dĩ Nặc vòng qua bàn trà tắt tivi, đi phòng tắm rửa mặt vệ sinh răng miệng rồi nằm lại giường.

Chiếc chăn đơn có mùi mới của vải vóc nhưng rất ấp áp. Hàn Dĩ Nặc nằm trên giường, nghiêng người nhìn chằm chằm cái bàn đọc sách, ánh mắt chạy đến ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, buồn ngủ mệt mỏi vây đến nhưng lại ngủ không được.

Giống như đang nằm mơ vậy. Ngày hôm nay với hắn mà nói thì quá tươi đẹp nhưng lại không quá chân thật, hắn sợ hãi không dám nhắm mắt lại, hắn sợ cảm giác khi tỉnh lại sẽ thấy vách tường trắng xóa ở bệnh viện, mùi thuốc khử trùng trong không khí cứ vườn quanh qua chóp mũi, cho dù như thế nào thì ác mộng vẫn không bao giờ kết thúc.

Âm thanh tích tích báo hiệu nhịp tim của chị theo quy luật làm cho hắn ngạt thở. nhưng bây giờ cách vách tường bên kia là một người đàn ông đang ngủ say giống ánh sáng phía sau sáu năm đầy ác mộng của hắn.

Ôn nhu, ấm áp, ôn hòa.

Hắn hiện tại có thể hiểu được vì sao chị chọn cả đời này để yêu, chọn cả đời chỉ yêu một người đàn ông này.

Hàn Dĩ Nặc xoay người lấy chiếc điện thoại nằm ở tủ đầu giường, nương theo ánh sáng chiếu ra trong điện thoại cộc cộc vụng về mà gõ chữ “ “Anh làm gì”: “Anh khát không” Cùng “Anh nói chuyện không” lúc sau, rốt cục cũng soạn thảo được một tin nhắn ngắn gọn gửi sang người đàn ông cách vách.

“Anh, anh đã ngủ chưa?”

Trả lời thật thanh, Hàn Dĩ Nặc còn chưa để điện thoại xuống thì chợt nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng Nghiêm Đông Kỳ mơ hồ không kiên nhẫn mà hét to: “Hàn Dĩ Nặc, em không cố gắng ngủ, lại làm cái gì như bướm đêm thế hả, lăn qua đây nhanh!!”

Hắn sợ run người, ngay cả dép lê còn chưa mang đã lo lắng chạy tới.

Nghiêm Đông Kỳ cầm cái chăn che ngang người ngồi ở trên giường, tóc tai lộn xộn nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo: “Anh đây đã ngủ một giấc, em nãy giờ làm cái gì thế, không lẽ không kìn nén được bản thân từ một tên nhóc trong đống than biến thành một anh chàng đẹp trai giàu có kếch xù với sáu trăm đồng trong tài khoản mà kích động chứ?”

Hàn Dĩ Nặc có điểm áy náy gãi gãi đầu: “Thực xin lỗi, có phải em gửi tin nhắn nên làm anh thức giấc?”

“ài, em thật là.” Nghiêm Đông Kỳ ngửa mặt nằm xuống giường, dịch người vào trong nhường chỗ rồi vỗ vỗ bên người: “Ngủ đây được không? Có muốn ngủ cùng anh không hả?”

Hàn Dĩ Nặc xoay người trở về phòng: “Em về lấy gối.”

“Oh, FML” Nghiêm Đông Kỳ vốn sửng sốt nhưng thấy phản ứng của hắn liền bị chọc cười: “Em đang chờ anh câu nói này đi.”

Hàn Dĩ Nặc đến bên cạnh, hắn thấy có điểm bất đắc dĩ: “Anh nói em sao không mang chăn sang đây luôn hả? Hai người đàn ông to lớn chen chúc trong cái ổ chăn, hình ảnh này quá đẹp đúng không?”

Thiếu niên lặng đi một chút, xoay người muốn đi, Nghiêm Đông Kỳ nhanh chóng gọi lại: “Quên đi, giằng co đi lại làm gì, anh sẽ thể hiện chút tình anh em, thưởng cho em nửa chăn.”

Hàn Dĩ Nặc nhanh chóng bò lên giường, hướng về bên người Nghiêm Đông Kỳ.

“Này người thanh niên, em ngủ một giấc sao lại khó như vậy, sáng ngày mai anh mua cho em búp bê ôm ngủ vậy.” Hàn Dĩ Nặc với thân nhiệt nóng ấm lại dán lại đây, Nghiêm Đông Kỳ một nửa muốn đổ mồ hôi nửa kia lại bị gió thổi đến từ cửa sổ càng ngày càng lạnh, quả thực giống như băng hỏa hai tầng tàn bạo không quá thoải mái.

Hắn chuyển người quay về phía Dĩ Nặc, đưa tay lên lưng hắn vỗ vỗ: “Nói chút chuyện đi, sao lại trằn trọc cả đêm không thể chợp mắt? anh cho em chuyên mục hỏi chuyện đêm khuya.”

Hàn Dĩ Nặc nương theo cánh tay hắn mà nhích lại gần, Nghiêm Đông Kỳ quả thực muốn điên: “Bảo bối của tôi, hai người đàn ông ngủ dán lấy nhau như thế không cảm thấy buồn nôn à?”

Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu, nghĩ một lát mới mở miệng: “Anh nếu cảm thấy nóng thì mở điều hòa.”

Nghiêm Đông Kỳ cười hắc hắc hai tiếng: “Em đây là đánh chết không chuyển hang ổ, nhất định phải cùng anh ngủ sao?”

“Em cảm thấy như vậy rất tốt.”

“Được, em cảm thấy kiểu nào tốt thì làm như thế đi.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên tóc hắn khò khè một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui