Nghiêm Chỉ ngủ hẳn một tiết chính trị, âm thanh của chuông báo ra chơi vừa mới vang lên thì trong lớp lập tức ồn ào cùng tiếng bàn luận ầm ĩ làm cho cô thực sự đau đầu.
Cô từ trên bàn bò dậy, còn chưa kịp dụi mắt đã bị người bên cạnh dùng hay cánh tay lay động sắp choáng váng: “Mau nhìn ra ngoài kia, Hàn Dĩ Nặc ban hai đến kìa. Tớ xưa nay còn chưa thấy hắn đến tầng này bao giờ, hắn không phải là đến gặp nữ sinh nào lớp ta chứ?”
Nghiêm Chỉ bị lắc đến hoảng hốt khó thở, có chút thiếu kiên nhẫn mà gỡ bỏ cánh tay đang dính trên người: “Cậu làm gì thế, chẳng khác gì uống thuốc lắc, còn để cho tớ ngủ hay không?”
“Cậu đi ra ngoài xem đi, tớ đi cùng, khoảng cách này nhìn không thấy rõ được vẻ đẹp của hắn, không hổ được nhóm Tô Tiểu Mỹ đê tiện kia gọi là “Hàn thiếu” Cái mặt này thật sự là có tư chất nha.” Người ngồi cùng bàn đang lải nhải, Nghiêm Chỉ cau mày uống hai ngụm nước, một bên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Dĩ Nặc đang đứng ngoài hành lang lớp cô, bên ngoài mặc đồng phục Trường Tam Cửu, áo sơ mi trắng buông lỏng không xa vin, và vạt cũng được nới lỏng không thắt lại, đáng nhẽ bên ngoài phải mặc đồng phục màu đen nhưng vì không khí có chút lạnh nên hắn mặc một chiếc áo khoác bằng nỉ sẫm màu.
Rõ ràng quần áo đều giống nhau nhưng chỉ cần khuôn mặt không cùng đẳng cấp thì chênh lệch vẫn đúng không phải bình thường.
Nghiêm Chỉ nhìn Hàn Dĩ Nặc như một cây đao sáng loáng lấp lánh ngoài hành lang, có chút bĩu môi khinh thường, sau đó quay về phòng nhìn một ánh mắt đồng tình với nhóm bạn đang thì thầm to nhỏ bên trong.
Giáo viên chính trị nổi danh là tính tình hung ác, bình thường mấy cô gái ở trên lớp đề im lặng nghe giảng, ngày hôm nay vì có anh chàng đẹp trai đứng ngoài, mơ ước từ bấy lâu đạt thành giờ tất cả đều thà chết cùng nhau thảo luận khiến cho tinh thần Nghiêm Chỉ tựa hồ không thể đứng vững.
Cô quay đầu nhìn ra vừa vặn đụng phải ánh mắt Hàn Dĩ Nặc nhìn qua bên này, thanh niên đẹp trai rạng ngời ngoài cửa nhìn cô khẽ gật đầu rồi tầm mắt một lần nữa quay về hành lang trống rỗng bên ngoài.
Nữ sinh trong lớp vì hành động này của Hàn Dĩ Nặc mà bắt đầu điên cuồng, Nghiêm Chỉ rõ ràng nhìn thấy tất cả đồng bào nữ sinh đều hít sâu một hơi, qua mười mấy giây mới bắt đầu hô hấp trở lại, cô thực sự sợ hãi mấy cô gái này một hơi thở ra mà quét hết đống sách vở trên bàn.
Cô giáo chính trị đem kính đặt xuống để sang một bên, đôi mắt như chim ưng mà quét qua toàn bộ sinh viên dưới lớp, đợi đến khi toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh mới hắng giọng hét một câu: “Tôi lặp lại một lần nữa, một phút thôi.”
_________________
“Cậu nói đi, có chuyện gì?” sáng sớm hôm nay Nghiêm Chỉ còn chưa ăn cơm giờ trên tay còn đang cầm một bịch bánh bao cả người lảo đảo ra khỏi phòng học đi tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc.
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, cậu, tôi còn có Tiết Giai nữa.”
“Có lời muốn nói với tôi?” Nghiêm Chỉ ngồm ngàm nhai mấy thứ trong miệng vừa nói.
“Hẳn là cậu có lời muốn nói với tôi mới đúng. thế nhưng tôi cũng không muốn giống như lúc trước chờ cậu đến trước cửa phòng học đông đúc mà nói, vì thế tôi tới đây một chuyến.” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, Nghiêm Chỉ không cần quay đầu cũng biết mấy cái hormone giống cái đang trong lớp khẳng định sôi trào máu chảy đầy mặt đàng sau.
Còn chưa nói hai câu chuông đã đánh, Nghiêm Chỉ “Sách” một tiếng, đem phần còn lại của bánh bao nhét vào trong miệng, nhìn Hàn Dĩ Nặc khoát tay, hàm hồ nói: “Biết rồi, trưa nay cậu với Tiết Giai ở lớp chờ tôi, có gì trưa nói sau.”
Hàn Dĩ Nặc nhìn cô gái như cơn gió trước mặt giáo viên đi về chỗ ngồi, mang theo nụ cười nhẹ chậm rãi đi xuống phòng học.
Bữa cơm trưa hôm nay chính là dùng thẻ của Hàn Dĩ Nặc, xoạt trắng trợn không chút kiêng dè đồng thời còn lẽ thẳng khí hùng nói: “Cậu gọi tôi ăn cơm thì không thể để bà này trả tiền đúng không.”
Hàn Dĩ Nặc nhún nhún vai bảo xin cứ tự nhiên.
“Cậu yêu anh trai tôi hả Hàn Dĩ Nặc?” ba người vừa đặt mông ngồi xuống còn chưa động đũa liền nghe Nghiêm Chỉ nhàn nhã tự nhiên nói một câu.
Hai người cùng bàn nhất thời sửng sốt một chút, chỉ có Nghiêm Chỉ vẫn nhàn nhã thong dong như không có chuyện gì mà thổi thổi thức ăn, sau đó thăm dò cắn một miếng nhỏ.
“Cậu nói quá trực tiếp.” Tiết Giai ngồi cạnh Nghiêm Chỉ, dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào cô.
Nghiêm Chỉ cũng không để ý lắm: “Không có chuyện gì, Tiểu Nặc hình như rất thích nói chuyện thẳng thắn thoải mái.”
Hàn Dĩ Nặc theo lời của cô mà gật đầu: “Không sai.” Cũng không biết tột cùng hắn trả lời câu nói nào của Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ cười gằn một cái: “Tôi biết mà.”
“Cậu có ý gì?” Hàn Dĩ Nặc chậm rãi và cơm vào miệng, giương mắt nhìn cô.
“Anh trai tôi vài tuần nửa tháng sẽ trở về nhà ăn bữa cơm, hơn nữa thi thoảng tôi cũng đi qua nhà anh ấy dùng bữa, Hàn Dĩ Nặc, tôi cũng không phải kẻ mù.” Nghiêm Chỉ ăn xong nửa cái bánh nướng rồi đem xiên quăng lên bàn, vẻ mặt cũng không phải cực kỳ tốt: “Tôi vốn hi vọng đây là ảo giác, hi vọng cậu đây chỉ là đang quá ỷ lại anh ấy.”
Hàn Dĩ Nặc mím mím môi, thấp giọng mở miệng: “Tôi vốn cũng cho là bản thân vì quá ỷ lại Nghiêm Đông Kỳ.”
“Làm cái gì vậy?…” Nghiêm Chỉ nhíu mày, Hàn Dĩ Nặc cảm thấy vẻ mặt này cực kỳ giống Nghiêm Đông Kỳ: “Hiện tại lại thắng thắn gọi tên húy?”
“Tôi không hi vọng vì cái danh xưng này mà phải dừng chân…” Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh giải thích một câu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tiết Giai khẽ cắn răng mở miệng: “Hai người các cậu đừng nói kiểu ấy được không? Nghiêm Chỉ, tớ nói với cậu chuyện này không phải để trong bữa cơm cậu chất vấn Dĩ Nặc, cậu im lặng một chút được không?”
Nghiêm Chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một chút: “ý của cậu là chuyện này là lỗi của tớ?”
“Vậy cậu nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào.” Tiết Giai đơn giản đem đũa đặt lại bàn ăn, hai cánh tay ôm trước ngực quay đầu nhìn Nghiêm Chỉ, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Bữa cơm này có định ăn hay không đây?”
Nghiêm Chỉ ngẩn người, cười gằn một cái: “Tớ giờ mới hiểu được, cậu náo loạn nửa ngày là đang đứng cùng một chiến tuyến với Hàn Dĩ Nặc phải không?”
“Đây không phải là vấn đề tớ đứng về phía ai, tớ đứng về bên này hay bên kia sẽ giải quyết được sao?” Tiết Giai cũng không né tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Nghiêm Chỉ.
Hàn Dĩ Nặc hơi ngẩng đầu, cảm thấy hình thức ở chung của hai người đối diện khiến hắn bất ngờ. Một Nghiêm Chỉ luôn hung hăng mạnh mẽ lúc ở trước mặt Tiết Giai lại ngoan ngoãn lạ thường, nếu dúng linh hồn cũng thân thể theo thời đại này mà nói thì hai chữ của Tiết Giai nói hôm trước “Lập dị” nhìn qua không đáng tin lắm.
Nghiêm Chỉ nghe xong lời của Tiết Giai cũng không nói tiếp, cúi đầu dùng chiếc đũa đâm dĩa bông cải xanh trước mắt, cô trầm mặc một lúc cuối cùng không nhịn được mở miệng nói một câu, thái độ đã không còn quyết liệt như trước: “Ngược lại tôi không đồng ý, đó là anh trai tôi, tôi không muốn hắn như vậy, hơn nữa hắn ban đầu vẫn là người bình thường yêu thích phụ nữ, cậu có miễn cưỡng cũng vô dụng.”
Hàn Dĩ Nặc vẫn đang nhìn hành động của hai trước trước mặt giờ mới mở miệng: “Tôi không định miễn cưỡng gì hắn, chỉ là bây giờ tôi chỉ dùng phương thức của mình để yêu hắn thôi.”
“Cậu định dùng phương thức gì?” Nghiêm Chỉ cười nhạo một tiếng.
Hàn Dĩ Nặc trầm mặc nhìn Nghiêm Chỉ một lúc, không nói gì chỉ mỉm cười một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Không phải, Dĩ Nặc…” Tiết Giai trong chốc lát quét hết nửa mâm cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “ý của tớ thực ra cũng rất đúng, cậu giờ nếu có thể rút lại phần tình cảm này thì dời đi mục tiêu không được sao?”
“Thu không được.” Thanh niên anh tuấn lời ít mà ý nhiều.
“Vậy cậu nói giờ định xử lý lo liệu làm sao? ngày hôm qua không phải còn nói anh trai có bạn gái rồi? giờ cậu ở đây cùng chúng tớ phân cao thấp cũng vô dụng.”
“Chờ một chút, có ý gì…” Nghiêm Chỉ nói chen vào một câu: “Hàn Dĩ Nặc, anh của tôi có bạn gái làm sao tôi không biết?”
Hàn Dĩ Nặc cũng không ngẩng đầu lên: “Cũng mới mấy hôm trước thôi, cô gái kia cậu biết đấy, chính là cô gái bán quần áo trên Taobao, người Chu Hải giới thiệu Trịnh Hiểu Hiểu.”
“Tôi *** ông nội hắn.” Nghiêm Chỉ đối với tin tức này làm ra một câu đánh giá rất trọng tâm.
Ba người trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cứ vùi đầu vào ăn cơm, bầu không khí trên bàn có chút nặng nề, gần như chỉ nghe thấy âm thanh cha chạm của bát đũa thi thoảng vang vọng.
“Giờ chúng ta nói một chút đi, chuyện này tất cả mọi người đều biết rồi.” Tiết Giai ăn cơm xong, chờ hai người bên cạnh dừng đũa liền đưa khăn giấy cho Nghiêm Chỉ rồi mở miệng.
“Tớ không cảm thấy chuyện này nên xử lý cái gì, tớ chỉ muốn thông báo cho cậu một tiếng, nhưng tớ vẫn biết cậu sẽ nói chuyện này cho Nghiêm Chỉ vì thế cũng coi như trá hình nói cho cô ấy. Dù sao nếu như tớ trực tiếp nói cho cô việc này, dựa theo tính cách của cô rồi mối quan hệ anh em ruột của hai người coi khéo còn dìm tớ chết đuối trong bồn cầu vệ sinh nữ không chừng.” Hàn Dĩ Nặc đâm bình ném hũ nhún vai một cái, bất đắc dĩ cười cười.
Tiết Giai có chút lúng túng: “Dĩ Nặc, tớ nói chuyện này cho Nghiêm Chỉ cũng không có ý gì khác, chỉ là Nghiêm Chỉ là em gái của Nghiêm Đông Kỳ, tối thiểu cũng có quyền biết đi.”
“Tớ không trách cậu…” Hàn Dĩ Nặc nhìn Tiết Giai nở nụ cười: “Tớ thật sự coi cậu là anh em, hai ta sau này đã sắp từ bạn bè thành người thân thích rồi.”
Thanh niên đối diện với hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Nghiêm Chỉ lườm một cái, căn bản không để ý đến không khí hài hòa khó có được, sắc mặt vẫn không tốt cho lắm: “Cậu biết rõ đó là anh của tôi còn đánh chủ ý lên người anh ấy, Hàn Dĩ Nặc, cậu cũng quá đáng nha. Tôi bây giờ còn có thể bình tĩnh lạnh nhạt nói chuyện với cậu đã không phải dễ dàng.”
“Tôi biết, vì thế cảm ơn cậu.” Hàn Dĩ Nặc vẫn không chút để ý cười cười.
Nghiêm Chỉ trưng mắt nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Nặc từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: “Hàn Dĩ Nặc, tôi không trở mặt với cậu cũng không phải thể hiện tôi với chuyện này không chút nào phẫn nộ. Giờ tôi có đánh cậu đi nữa thì những chuyện sẽ phát sinh sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.”
“Tôi yêu anh trai của mình hơn bất cứ người nào, vì thế cũng không muốn nhìn cuộc đời hắn bị cậu quấy rối. nếu như sau này anh của tôi thực sự tiếp nhận tình cảm của cậu lại khác, lời của tôi hôm nay coi như chưa từng nói ra. Thế nhưng nếu anh tôi tìm được một người con gái tốt thì tôi không muốn cậu sẽ ở một bên gây khó dễ cho anh ấy.”
“Chuyện cậu yêu thích anh ấy tôi không thể can thiệp, thế nhưng cũng không phản đối. bởi nếu tôi có phản đối thì cậu cũng không có khả năng nghe lời liền một hai không yêu thích hắn. Duy trì trung lập là sự nhân nhượng cuối cùng tôi có thể làm. Tôi cảm thấy làm như vậy đã đạt đến trình độ vô cùng thoải mái, vô cùng tuyệt vời rồi.”
Hàn Dĩ Nặc xưa nay chưa tùng thấy vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc của Nghiêm Chỉ khi nói chuyện như thế, hắn ngẩn người một lát rồi hết sức chân thành trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nói xong lời này cả ba người đã đứng dậy định rời căng tin, Hàn Dĩ Nặc đứng lên, nhìn người đối diện qua hai năm đã trở nên càng xinh đẹp hơn, tính cách càng thêm thẳng thắn, thật lòng mở miệng: “Nghiêm Chỉ, cảm ơn cậu.”
Nữ sinh đối diện nghiêng đầu qua một bên, khó chịu mở miệng: “Cảm ơn tôi cũng vô ích, còn không phải tên này thay cậu nói lời hay ý đẹp, bằng không tối qua lúc nói chuyện tôi còn có thể không nói hai lời trực tiếp vọt vào ký túc xá nam đem tay cậu xé ra hầm lẩu.”
Cô vừa nói xong còn quay đầu trừng Tiết Giai.
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, nhìn Tiết Giai lộ ra một nụ cười cảm kích rồi nhìn thấy Tiết Giai không chút để ý phất tay.
Tiết Giai đưa Nghiêm Chỉ về ký túc xá nghỉ trưa, vừa tới lầu ký túc nam sinh thì thấy Hàn Dĩ Nặc đứng dưới lầu chờ hắn, còn chưa kịp đi lên đã bị Hàn Dĩ Nặc cho một cái ôm ấp mạnh mẽ.
Bình thường ở trường học Hàn Dĩ Nặc vẫn là một nhân vật nổi tiếng cao quý lãnh đạm đẹp trai, giờ đột nhiên ôm thế này khiến Tiết Giai chịu không nổi.
“Đại ca, cậu làm gì thế, chuẩn bị tiếp thu ý kiến của tớ nên quay đầu yêu lại tớ sao?” Tiết Giai dùng sức đẩy hắn ra.
Thanh âm của Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh những trên mặt không chút nào bình tĩnh như bề ngoài: “Đại gia Tiết, không nhìn ra cậu giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống nha. Nói thật nếu như cậu không nói thì Nghiêm Chỉ làm sao có thể giúp tớ, cả nhà từ trên xuống dưới Nghiêm Đông Kỳ chỉ nghe lời Nghiêm Chỉ thôi, chỉ cần thế tớ đã phiền phức lẳm rồi.”
Hắn nói xong còn hít sâu một hơi: “Anh em, thực sự cảm ơn cậu nhiều. tớ trước còn sợ nhất nói ra chuyện này với Nghiêm Chỉ.”
“Cái này cũng không có chuyện gì, tớ hiểu cậu mà. Yêu một người không có gì sai, mặc kệ người cậu yêu là ai.” Tiết Giai vỗ vỗ lưng Hàn Dĩ Nặc: “Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, anh trai cậu có bạn gái mà cậu cũng mặc kệ được sao? nếu tớ như cậu thì thần kinh chắc chắn suy nhược.”
Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày: “Vậy tớ có thể làm sao chứ? Hắn dù sao trời sinh yêu thích phụ nữ, tớ muốn ngăn cản cũng không được.”
Nghĩ tới việc này Hàn Dĩ Nặc lại có chút đau đầu, cái phần cứng này của Nghiêm Đông Kỳ hắn thực sự không biết phải làm sao.
“Anh em, tớ giúp cậu được một chiêu, chỉ cho cậu một con đường sáng, muốn làm hay không là do cậu…” Tiết Giai giả bộ “Cậu thành tâm thành ý hỏi tớ, tớ có thể từ bi mà nói cho cậu biết.” mọt bộ dáng hả hê nhìn Hàn Dĩ Nặc gãi cằm.
Hàn Dĩ Nặc xoay người đi về phía ý túc xá: “Cậu có nói hay không, cái cậu nghĩ ra chắc chắn không dùng được.”
“Ai ai ai, cậu đừng chứ, chỉ đùa với cậu thôi. Thứ sau tuần này không phải có trận bóng rổ sao? cậu nhẫn nại đem cánh tay cánh chân của mình bị thương đi, cho anh trai cậu mỗi ngày đều bên cạnh chăm sóc, cậu xem thế được không? Khổ nhục kế đấy, đảm bảo tình cảm cứ lên vù vù.” Tiết Giai đi tới trước mắt của Hàn Dĩ Nặc, xoay người nhìn hắn rồi đi lùi dần về sau.
Hàn Dĩ Nặc cau mày: “Cậu nghĩ ra cái ý nghĩ quỷ quái gì vậy? Chân tớ có thể bị thương không sao nhưng trận bóng lớp ta thì thế nào? Hơn nữa tớ cũng không muốn anh ấy quá bận tâm về tớ.”
Hắn tuy răng phủ định kiến nghị của Tiết Giai nhưng nghĩ theo chủ ý này vẫn tốt. Hàn Dĩ Nặc vừa đi vừa cân nhắc xem làm sao để anh ấy có thể dời đi sự chú ý về cô gái kia đi. đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Tiết Giai nhìn vẻ mặt của hắn, liền nhìn chằm chằm hắn chờ hắn thông báo phương pháp kinh thiên động địa nào đó, không để ý cái bậc thang phía sau, đi vài bước liền đặt mông xuống bậc cầu thang, rơi bịch một cái rất tàn nhẫn.
Dòng suy nghĩ của Hàn Dĩ Nặc bị cắt đứt, nhìn dáng vẻ của Tiết Giai lại bỏ thêm một câu: “Nhìn buồn cười nhở.” Sau đó sượt qua người hắn đi thẳng lên lầu.
“FML, Hàn đại gia cậu đồ vô ơn bạc nghĩa, còn nói chúng ta là anh em tốt, đồ không biết xấu hổ!!”