Tốt, Em Nói Đó

Khi Nghiêm Đông Kỳ về đến nhà thì Hàn Dĩ Nặc vẫn đang ngồi trên ghế salong ngẩn người, trên tivi đang nói về loại thuốc đông y bổ dưỡng cho những người già. Thiếu niên là tổ ở salong nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ cười cười với hắn.

Nghiêm Đông Kỳ nhấc chân tới trước mặt hắn rồi ngồi xuống: “Ăn nho đi?”

Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu: “Chờ anh trở về rồi cùng ăn, một người ăn thấy nhàm chán.”

“Không phải chi ăn nho sao, có gì chán với không chán chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong vui mừng, nỗ lực cười hai tiếng nhưng cũng cười không nổi. hắn đem cái dĩa kéo đến trước mặt, lột vỏ rồi đưa cho Hàn Dĩ Nặc, do dự một chút: “Dĩ Nặc, Nghiêm Chỉ nếu nói gì khiến lòng em không thoải mái thì anh thay em ấy xin lỗi em.”

Hàn Dĩ Nặc nhận lấy quả nho nhưng vẫn không ăn, lắc đầu mỉm cười: “Không có chuyện gì, trong lòng cũng không có gì không thoải mái.”

“Còn gạt anh sao? nếu em không thoải mái thì sao mặt mũi lại ỉu xìu như vậy.” Nghiêm Đông Kỳ cũng bỏ một quả vào miệng, nói chuyện có chút nghe không rõ.

Hàn Dĩ Nặc không nói tiếp, cúi đầu lấy dĩa xiên lấy miếng táo rồi yên lặng ăn.

“Chuyện này, nó là như thế đấy.” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, do dự lựa chọn ngôn từ: “Nó từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, không nói đến cha mẹ, anh so với em ấy lớn hơn tám tuổi, cũng rất thương yêu nó. Em cũng đã gặp rồi, tính tình không sợ trời không sợ đất, chẳng có chút nữ tính nào, cho nên khi nói chuyện nó cũng không quản suy nghĩ của người khác. Vì thế em cũng đừng để trong lòng. Tính nó nói xong rồi cũng thoải mái mà quên ngay.”

“Em biết, em không suy nghĩ gì đâu, hơn nữa lời cô ấy cũng chỉ nói sự thật mà thôi, ai cũng không thể tiếp nhận được trong nhà có thêm một người xa lạ.” Hàn Dĩ Nặc chỉ cúi đầu nói, giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra tâm tình.

Nghiêm Đông Kỳ xoa đầu hắn: “Làm sao lại không quen biết, anh nói em là em trai của anh, ai phân cao thấp cũng vô dụng. Hơn nữa chúng ta cũng không ở cùng với nó, không cần mỗi ngày phải đối mặt với nhau.”

Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Nghiêm Đông Kỳ đang chuẩn bị tận dụng thời cơ để khuyên bảo khai thông vài câu thì điện thoại trong túi chấn động, không thể làm gì khác hơn là trước tiên nghe điện thoại.

“Này, đừng ủ rũ như thế.” Nghiêm Đông Kỳ tiếp điện thoại xong đi tới, nhìn Hàn Dĩ Nặc ở đàng kia dùng dĩa đâm miếng táo đến nát bét, lại gần gõ đầu hắn một cái: “Vừa nãy đầu bên kia điện thoại nói thủ tục nhập trường vào làm ổn thỏa, hai ngày nữa là em có thể đi học.”

Dĩ Nặc đột nhiên ngẩng đầu, con mắt sáng lấp lánh: “Có thật không? Nhanh như vậy?”


Nghiêm Đông Kỳ mỉm cười: “Có thể giả sao? anh hai của em làm việc nhất định phải nhanh rồi, ngày mai sẽ có người mang sách, đồng phục học sinh còn có thời khóa biểu mấy thứ linh ta linh tinh đến, đưa trước cho em xem một chút, đừng đến trường học rồi phát hiện ngay cả chữ cũng không nhận ra thì anh đây cũng hết cách!!”

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu.

“Anh nói với em này.” Nghiêm Đông Kỳ ngồi ở sopha, tay đặt trên thành một đầy mong đợi: ” trong trường ba mươi chín có ba chín thứ, những cái khác cũng không có gì, nhưng tốt nhất là đồng phục học sinh, sách sách sách, thật sự rất đẹp, một chiếc áo sơ mi trắng với một bộ đồng phục, con ếch con nhái mặc vào còn thấy tinh tế nữa là.”

“ồ” Hàn Dĩ Nặc tùy tiện đáp một tiếng, cũng không có vẻ hứng thú lắm, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh.

Nghiêm Đông Kỳ theo thành dựa sopha mà trượt xuống, hai tay gối sau đầu: “Cái này gọi là ở có phúc mà không biết hưởng, năm đó đang ở cao trung phải mặc đồng phục, giờ muốn trở lại cũng chẳng được, ngoại trừ kết cấu là sợi thì cũng chẳng khác gì bao tải, còn không bằng cả cái bao tải thấm hút mồ hôi ấy chứ, màu sác, sách, mỗi lần bọn họ tập thể dục, anh đứng từ trên tầng nhìn xuống chẳng khác gì cả một sân tập toàn là khoai tây.

Hàn Dĩ Nặc đem ánh mắt từ trên tivi dời đi nhìn Nghiêm Đông Kỳ nghiêm túc nói: “Nhưng em cảm thấy lúc ấy anh mặc đồng phục học sinh rất đẹp.”

“Em vẫn nhớ anh lúc ấy ra sao hả?” Nghiêm Đông Kỳ vui mừng, từ trên sopha ngồi dậy.

Hắn lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ, nhưng em nhớ rõ cảm giác lúc ấy, em ở cửa chờ chị ấy, các anh từng đoàn từng đoàn đi ra nhưng nhìn anh ưa nhìn nhất.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong quả thực cảm động sắp chết rồi: “duyên phận, đây chính là duyên phận. Em xem, năm ấy người ưa nhìn nhất bây giờ thành anh trai có phải rất tốt rất thỏa mãn không?”

Nói xong lời này hắn từ sopha bò lên, xỏ dép xoẹt xoẹt tiếng vào phòng ngủ: ”ài, năm đó non nớt yếu đuối như cây cần tây trong nước, không giống hiện tại… anh đi ngủ trước, buổi tối còn phải đến cửa hàng.”

“Cái gì cửa hàng?” Hàn Dĩ Nặc nghe không hiểu, quay đầu hỏi một câu.

Nghiêm Đông Kỳ kinh ngạc xoay người nhìn hắn: “Anh mở một cửa hàng à, không lẽ hai chúng ta ăn uống ngủ nghỉ là tiền anh cướp từ ngân hàng? Anh chưa nói với em sao?”

Hàn Dĩ Nặc lắc đầu một cái.

“Quên đi, không có chuyện gì…” hắn vung vung tay, xoay người lại tiếp tục hướng về phòng ngủ lắc lư, âm thanh lười biếng: “Chờ em lớn rồi, anh sẽ dẫn em đi đến nơi ấy tìm em gái…”


Hàn Dĩ Nặc lúc ở nhà thường không chú ý đến ăn mặc, toàn mặc lung ta lung tung, Nghiêm Đông Kỳ theo dõi hắn thay đổi quần áo, không nghĩ tới chỉ mới thay đổi bộ quần áo mà cũng thay đổi thế này, cũng không phản ứng lại câu nói của Dĩ Nặc trước đó.

“Soái, thật đẹp trai.” Nghiêm Đông Kỳ xoay quanh Hàn Dĩ Nặc đi tới đi lui hai ba vòng: “Em chuyển trường đến đó đúng là hạnh phúc của nữ sinh!!”

“Anh hai, em là đi học, anh sao không khích lệ em phải cố gắng học tập, mỗi ngày đều tiến lên phía trước?” Hàn Dĩ Nặc có chút bất đắc dĩ kéo cánh tay Nghiêm Đông Kỳ tiếp tục vây quanh mình, hắn nhìn có chút đau đầu chóng mặt.

Nam nhân xem thường khêu lông mày đi tới cửa: “ít nói lời vô nghĩa, đời anh không biết học tập hai chữ viết như thế nào, hơn nữa việc học của em là do thầy giáo đảm nhận, em nói anh căn dặn em cái gì? Đi thôi đi thôi, bị muộn rồi…”

Hàn Dĩ Nặc vốn sáng nay có chút mệt mỏi, vừa mới ăn bữa sáng nhưng hơn nửa ngày cũng chưa nhớ được ra đến tột cùng là ăn cái gì, nhưng sáng nay Nghiêm Đông Kỳ đã ở trong xe mở một khúc nhạc điên cuồng croa-ti-a đem ý nghĩ lên xe nghỉ ngơi một lúc đã triệt để loại bỏ.

“Vị trí ngôi trường này có chút phiền phức, có chút hơi vô vị.” Ngón tay đặt tên tay lái của Nghiêm Đông Kỳ gõ theo điệu nhạc vừa mở miệng: “Sáu, bảy điểm dừng nói xa không xa nói gần không gần, em muốn ngồi xe bus hay đi xe đạp?”

“Ngồi xe bus đi.” Hàn Dĩ Nặc nghĩ một lúc: “Thuận tiện, hơn nữa có thẻ học sinh nên rẻ hơn nhiều.”

“Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu: “Là rất rẻ, nhưng khi đi xe chật chội đông đúc thì giá rẻ cũng không phải là vấn đề trọng yếu.”

“Vậy thì đi xe đạp, không kẹt xe, chắc chắn không đến muộn.” Hàn Dĩ Nặc đem cửa xe hạ xuống, tối hôm qua mới có một trận mưa, lúc này không khí mát mẻ có vẻ không tệ.

Nghiêm Đông Kỳ lại gật đầu một cái: “rất thuận tiện, nhưng đi xe đạp cũng rất nguy hiểm, xe nhiều như vậy nhỡ may ngã một cái thì làm sao giờ?”

Hàn Dĩ Nặc có chút bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh cứ gật đầu rồi phán đoán như thế em làm sao chọn?”

“Anh không phải là nói ưu khuyết điểm lợi hại của nó ra cho em chọn hay sao, tí nữa em tới trường học nhìn xem mọi người đến trường bằng phương tiện gì, suy nghĩ kỹ một chút, nếu muốn mua xe đạp thì chủ nhật chúng ta đi mua, không nên trì hoãn việc cần làm.”

Nghiêm Đông Kỳ một hướng đi tới trường học, dừng xe nhìn về phía Hàn Dĩ Nặc mỉm cười.


“Đi thôi.” Hắn mở cửa xuống xe: “Như anh nói, em phải đến trường hoàn thành công việc.”

“Tất nhiên như thế là tốt nhất, thiếu niên người chim, mở rộng đôi cánh tay tiếp nhận ngôi trường mới đi, buổi chiều tan học anh sẽ đến đón em.” Nghiêm Đông Kỳ kiểm tra xem quên cái gì không rồi đẩy cửa kính xe lên, phất tay với Hàn Dĩ Nặc rồi rời đi.

Thiếu niên nhìn dòng xe cộ tập nập bên ngoài, dừng một lúc rồi hít một hơi thật sâu xoay người tiến vào trường học.

Hắn dựa theo lời của Nghiêm Đông Kỳ nói tới tìm chủ nhiệm lớp trước. Cô chủ nhiệm là một người phụ nữ hơi lớn tuổi nhưng rất nhanh nhẹn hoạt bát. Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy cô giáo vẻ mặt nghiêm túc cũng không biết nên nói gì.

“Xin chào?” trước cửa truyền đến âm thanh quen thuộc, Hàn Dĩ Nặc quay đầu lại thì thấy Nghiêm Đông Kỳ đang đi tới, hắn không rõ Nghiêm Đông Kỳ quay lại đây là có ý gì, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Trong phòng chỉ có cô giáo chủ nhiệm lớp của Dĩ Nặc, Nghiêm Đông Kỳ đi lên phía trước: “Chào cô, tôi tới tìm chủ nhiệm của lớp 10 A1.”

Hàn Dĩ Nặc lúc này mới nhớ tới việc Nghiêm Chỉ đánh nhau với bạn được mời phụ huynh, phỏng chừng đi được nửa đường lại nghĩ tới chuyện này.

“Mấy cô chủ nhiệm đã đến lớp rồi, tôi là tổ trưởng, chủ nhiệm lớp nhị ban, anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi.” Cô giáo kia nâng kính mắt, mặt không đổi sắc nhìn Nghiêm Đông Kỳ.

“, Nghiêm Chỉ có phải là tuần trước…” tốc độ nói chuyện của Nghiêm Đông Kỳ rất chậm, cẩn thận từng li từng tí một.

“Nghiêm Chỉ? Anh chờ một chút, Hàn Dĩ Nặc, em vào lớp trước đi, tí cô sẽ giới thiệu em với mọi người trong lớp, cô giáo Lý sẽ dẫn em đi, người nhà của em không tới sao? cô còn muốn cùng gia đình nói chút chuyện.” Cô giáo nghe đến hai chữ Nghiêm Chỉ, cả khuôn mặt đều trầm xuống, đưa thủ tục nhập học cho Hàn Dĩ Nặc.

Nghiêm Đông Kỳ mở miệng: “, cô…”

“Anh chờ một lúc, tôi sẽ cùng anh nói về vấn đề của Nghiêm Chỉ.” Cô có vẻ không thích có người chen vào khi cô đang nói, gương mặt càng trở nên tồi tệ.

Nam nhân gãi đầu một cái: “Không phải, cô giáo, tôi cũng là người nhà của Hàn Dĩ Nặc.”

“…”

“Sau khi em đi anh cùng cô giáo Trịnh nói gì thế” Hàn Dĩ Nặc ngồi trên xe, thân mật nghiêng người mặt đầy hứng thú hỏi Nghiêm Đông Kỳ.

Hiện giờ đang thời gian tan tầm, kẹt xe kinh khủng khiến hắn có chút buồn bực: “Có thể nói gì chứ, đầu tiên là hoải nghi thân phận anh, hỏi hai chúng ta quan hệ như thế nào, sau đó hỏi tình huống của em, đó mới mở đầu, sau đó mới bắt đầu phê bình Nghiêm Chỉ.”


“Nghiêm Chỉ thật cùng nam sinh đánh nhau sao?” Hàn Dĩ Nặc thật tò mò.

Nghiêm Đông Kỳ nhắc tới cái này thì có chút bất đắc dĩ: “Đó cũng không phải đánh thật sự, nhưng nghe mấy thầy cô nói lúc ấy khá căng thẳng.”

“Tại sao chứ, khai giảng mới có mấy ngày.” Hàn Dĩ Nặc xoay người ngồi thẳng, nhìn dòng xe cộ đông đúc đến lợi hại phía trước.

“có thể vì cái gì, hai người trong hành lang có chút xô xát nhỏ, Nghiêm Chỉ chưa nói hai lời đã ra tay đánh người. đúng rồi, còn nói cùng các nam sinh trong ban một đánh nhau… hơn nữa em không biết đâu, anh thực sự thấy khó thở, lúc em đi rồi nữ giáo viên kia, trời ơi, thực sự không có gì để nói, cô ấy sao có thể nói như thế…”Nghiêm Đông Kỳ nhấn nhấn còi xe, chậm rãi tiến về phía trước, nhìn điệu bộ không thể nhìn thẳng khi nói những lời này làm Hàn Dĩ Nặc cảm thấy đặc biệt thú vị.

“Hừm, em nghe lớp nói cô ấy dạy chính trị.” Hàn Dĩ Nặc gật gù.

Nghiêm Đông Kỳ quả là bắt đầu phát điên: “Anh nói, cô ấy nói hơn 20p cũng không thấy chán, anh lớn như thế rồi nhưng giờ mới biết tiếng người cùng với súng máy căn bản không phải là một phép ẩn dụ, nếu đúng thì họ tính đang đi đường vòng. Sao các em có thể chịu đựng được ba năm chứ.”

“Như thế vẫn chưa hết, cô ấy vẫn nói suốt buổi, nói đến lúc tất cả các giáo viên đều trở về văn phòng, vừa nghe đến chuyện của Nghiêm Chỉ, mỗi người đều hưng phấn phấn đấu quên mình gia nhập vào, người này chỉ trích đến người kia chỉ trích. Anh thật không rõ Nghiêm Chỉ mới đi học mấy ngày sao có bản lĩnh làm được như vậy?”

Hàn Dĩ Nặc một bên nghe một bên thấp giọng cười.

giao thông cuối cùng cũng ổn định không tắc nghẽn, Nghiêm Đông Kỳ đạp chân ga: “Mau mau, về nhà nhanh, trong nhà anh còn đang nấu canh sup đấy, gấp chết anh rồi!!”

“Đừng nói chuyện này, anh còn chưa hỏi em, hôm nay đi học cảm giác thế nào?” Nghiêm Đông Kỳ quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc.

“rất tốt, cùng bạn học ở chung tạm ổn, em ngồi với một nam sinh, tính cách không tồi, cùng hắn nói chuyện rất hợp.” Hàn Dĩ Nặc suy nghĩ một chút mở miệng nói.

“Vậy thì tốt.” Nghiêm Đông Kỳ lúc này mới yên lòng “Anh chỉ sợ em đến nơi xa lạ, khó chịu không thích ứng được vậy thì phiền phức.”

Hàn Dĩ Nặc cười cười: ”Không thể nào, ngày hôm nay ủy viên học tập còn đưa vở cho em mượn.”

“Ủy viên học tập? con gái hở?” Nghiêm Đông Kỳ gian xảo nở nụ cười, nheo mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc.

“Đúng vậy…” Cái góc độ này nhìn sang, hắn chỉ cảm thấy cái nhìn kia của Nghiêm Đông Kỳ thực sự là sóng mắt lưu chuyển, hắn hơi hơi ngẩn người: “Con gái thì làm sao? anh hai đừng lúc nào cũng có suy nghĩ không lành mạnh như thế.”

Nghiêm Đông Kỳ dừng ở chỗ đỗ xe: “Anh không lành mạnh sao? em biết cái gì chứ, anh ngày hôm qua mới đưa em đến, hôm này đã có người đưa em mượn vở ghi chép rồi. đi thôi anh chàng đẹp trai, anh đã nấu canh bim rồi, về nhà ăn cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận