Thẩm Mộ Diễn hoàn toàn không phải đi chào hỏi lão Lục, chỉ là không muốn đối mặt với Hạ Nhã.
Hạ Nhã là em gái sinh đôi của Hạ An, Hạ an từng trăn trối trước lúc ra đi cầu xin anh chăm sóc cho cô em gái duy nhất này của mình.
Cơ thể Hạ Nhã lúc mới sinh rất yếu, cô ấy mắc phải bệnh tim bẩm sinh, so với hạ Nhã, Hạ An có phần may mắn hơn nhiều.
Có lẽ, chính vì như vậy nên Hạ An luôn mang trong lòng sự áy náy đối với Hạ Nhã, luôn cho rằng sức khỏe Hạ Nhã không tốt là do lúc còn trong bào thai, bản thân đã lấy hết dưỡng chất của em mình, mới khiến em gái trở nên yếu ớt như vậy.
Thẩm Mộ diễn và Hạ An quen biết nhau lúc anh đang du học ở nước ngoài, thời điểm đó Hạ An hết mực chiều chuộng Hạ Nhã, Thẩm Mộ Diễn không thích nhưng cũng tùy theo ý cô.
Ai mà ngờ được rằng, năm vừa tốt nghiệp, Hạ An bị tai nạn giao thông, quả tim được hiến cho Hạ Nhã.
Thẩm Mộ Diễn vẫn còn nhớ, Hạ An trước lúc ra đi tâm nguyện duy nhất chính là hi vọng anh chăm sóc đứa em yếu ớt này của cô, Thẩm Mộ Diễn đã đồng ý.
Mấy năm qua, Hạ Nhã mang trong mình trái tim của Hạ An, sau hơn một tuần kháng thuốc, cô ấy ở lại Provence nghỉ dưỡng.
Còn anh đã về nước nhưng cách một thời gian lại đi Provence một chuyến.
Đây hoàn toàn không chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện trước lúc ra đi của Hạ An, mà lý do quan trọng hơn chính là, trong cơ thể Hạ Nhã đang mang trái tim của Hạ An.
Anh đi gặp Hạ Nhã cũng chính là gặp Hạ An.
Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng nhưng hòa toàn không ngu muội, mấy năm qua Hạ Nhã có ý gì với anh, anh đều biết cả.
Cũng từng nhiều lần giải thích rõ anh đối với cô chỉ là vì mối quan hệ với Hạ An.
Thẩm Mộ Diễn cười nhạt một tiếng, Hạ An là kẻ mù mới không nhìn ra tâm địa của em gái mình.
Đến bây giờ vẫn cố chấp đeo đuổi tới tận Minh Châu.
Sau khi chào hỏi lão Lục xong, Thẩm Mộ Diễn một mình cầm ly rượu, lẳng lặng đi lên sân thượng vốn hẻo lánh ở tầng hai.
Trên sân thượng, gió thổi nhè nhẹ làm khung cảnh thêm đìu hiu.
Có vẻ anh đang đứng ở một nơi thực sự vắng vẻ, có tiếng người đang nói chuyện, bọn họ không ngờ trên sân thượng vẫn có người đang đứng.
“Cô có để ý không?, hôm nay Tổng tài của Thẩm Thị đến rồi, còn vị tổng tài của Đường Thị lại không đến.”
“Ý cô là Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm phu nhân?”
“Cái gì mà Thẩm phu nhân, cô vẫn chưa nghe tin đồn gì sao, ai cũng nói Thẩm tổng bên ngoài có người phụ nữ khác, đã chán ghét cô ta nên ly hôn rồi, vị Đường tổng đó bây giờ đâu còn là Thẩm phu nhân, cùng lắm cũng chỉ là người cũ.”
“Thế mới nói, phụ nữ mà mạnh mẽ lợi hại cũng chẳng có ích gì, suy cho cùng vẫn phải dựa vào đàn ông đó sao? Người phụ nữ ấy đến chồng của mình cũng không giữ được.”
“Mấy cô không biết à, sau lưng cô ta có bao nhiêu người đang chê cười, quả nhiên là sẽ ly hôn, nhiều năm trước, không ít người đã có cái nhìn không tốt về cuộc hôn nhân này.”
Người đàn ông trên sân thượng hít một hơi thật sâu, mấy người phụ nữ này thực sự thích lo chuyện bao đồng, anh chưa từng nhìn thấy Đường Tiểu Nhiễm người phụ nữ ấy nói xấu sau lưng ai bao giờ.
Bọn họ vẫn tiếp tục bàn luận
“Không phải chứ? Ly hôn rồi? Là đùa thôi phải không? Đường Tiểu Nhiễm của Đường Thị trong chúng ta ai mà không biết, tổng tài của Thẩm thị chẳng khác gì sinh mạng của cô ta, hơ hơ, cô ta lại đột ngột quyết định buông tay, nói thế ai mà tin cho được?”
“Lừa cô làm gì chứ, lại nói, cô không thấy hôm nay Đường Tiểu Nhiễm không đến chúc thọ lão Lục sao? Đoán chừng không còn mặt mũi gì xuất hiện ở đây nữa.
Nghĩ lại năm đó khi cô ta và Thẩm tổng kết hôn, mọi người ai cũng không ngờ đến được.”
“Tôi thấy cô ta chắc là sợ gặp phải Thẩm tổng, cuối cùng thì Thẩm tổng mà cô ta yêu đến chết đi sống lại, bảy năm kết hôn, Thẩm tổng một chút yêu thương cô ta cũng chẳng có, lại còn ong bướm bên ngoài”
“Thật đáng đời cho cô ta.
Ai bảo ôm mộng trèo cao chứ.”
Mấy người phụ nữ ấy cười đùa với nhau rồi đi xa dần.
Thẩm Mộ Diễn nhấp một hơi rượu, cười thầm, ong bướm bên ngoài? Anh từ lúc nào đã ong bướm bên ngoài? Mấy người phụ nữ ấy thật biết bịa chuyện, chỉ là, người phụ nữ đó
Thẩm Mộ Diễn nhắm mắt nhớ lại, hôm nay từ lúc bước vào đến bây giờ, quả thực không hề nhìn thấy bóng dáng người phụ nữa đó.
Đáng lí ra, lão Lục cũng là người có máu mặt trên thương trường, mừng thọ của ông ấy người phụ nữ này không nên vắng mặt mới đúng.
Nghĩ ngợi một hồi, vừa lúc bước ngang qua phục vụ, anh tiện tay đặt chiếc ly lên khay.
Thẩm Mộ Diễn dáng người cao cao, có phần nổi bật trong đám đông, anh đảo mắt nhìn một lượt khắp buổi tiệc, quả nhiên không hề nhìn thấy người phụ nữ ấy, xoa xoa nhẹ thái dương, đột nhiên ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trước một dáng người đang đứng trò chuyện, từ ánh mắt sâu thẳm chợt lập tức trở nên săc bén!
Anh nhấc bước chân, rất nhanh đi về phía người đó.