Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!


Từ lúc diễn ra trò chơi cho đến bây giờ cũng đã 12 tiếng, theo như kế hoạch ban đầu, thì sau khi kết thúc mọi người sẽ tiến hành hoạt động tiếp theo, cùng nhau nướng thịt ở đây.

Nhưng hiện tại thiếu mất một nguời, đương nhiên bọn họ sẽ cấp tốc đi ra ngoài tìm người, nào rảnh rỗi đâu mà ăn uống.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn sang chỗ cô rơi xuống, ở đây yên tĩnh vắng lặng, trống rỗng đến đáng sợ.

Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cách khi Lôi Nhân Nhân rời đi rất lâu rồi.

Chẳng lẽ, cô ấy cũng xảy ra chuyện?
Thiệu Càn Càn trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng chân cô quá đau, cô cử động một tí cũng giống như bị kim đâm vậy, làm sao mà leo từ dưới này lên được.

"Cứu mạng với!"
"Có người ở đó không!"
"Này! Có người không á ——"
......!
Rú nửa ngày, miệng khô khốc, vẫn không thấy nửa bóng người.

Thiệu Càn Càn suy nghĩ, cái chỗ rách nát này trên bản đồ còn chưa đánh dấu, có lẽ sẽ không có ai vào đây.

Nếu Lôi Nhân Nhân không báo tin, thì chẳng nhẽ cô phải ở đây chờ đến thiên hoang địa lão sao?
Thiệu Càn Càn nhớ Kha Tiểu Duy từng nói, trong núi có rất nhiều muỗi, hơn nữa là rừng sâu nước độc, cũng có thể sẽ có rắn.

Cô nhích sang bên cạnh nhìn, cỏ cây lẫn lỗn, chủ yếu không biết không rõ bên trong có gì, biết đâu......!Có lẽ nào sát bên cô có một con rắn thì sao.

Nghĩ vậy, lông tơ cả người cô đều dựng lên.

Khó khăn bò dậy từ mặt đất, bất ngờ, trên mặt chợt lạnh.

"............"
Cô ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một giọt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống mặt cô, tiếp theo, một trận rào rào xả xuống.

"Con bà nó......!Không phải nói hôm nay trời nắng đẹp sao!" Thiệu Càn Càn bỗng chốc cảm thấy chính mình xui xẻo tột đỉnh, "Rơi xuống chỗ chim không thèm ị thì thôi đi, trời còn mưa, thấy tao không đủ thảm phải không.

A —— đau đau đau."
Thời tiết thay đổi thất thường, một phút trước mặt trời vẫn nhô lên cao, thế mà một phút sau lại đột nhiên mưa to.

"Trời mưa không được chờ ở trong núi! A Hành, cậu dẫn mấy sinh viên này đi đi, xong thì ra lệnh cho tất cả nhân viên đi tìm người." Nhân viên công tác lãnh đạo nói tiếp, "Báo cảnh sát chưa?"
"Đã báo cảnh sát!"
"Tốt! Mấy người theo tôi vào sâu bên trong tìm, bọn cậu, đi lấy áo mưa và dụng cụ, bằng không trời tối khó tìm."
"Rõ!"
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tốp sinh viên chuẩn bị xuống núi, Ngô Viễn còn đang giữ chặt Lâm Gia Thố đang đi ở đằng trước, "Gia Thố, hay là để cho mấy nhân viên chuyên nghiệp đi tìm đi, chúng ta ——"
"Tránh ra!" Lâm Gia Thố bỗng gạt tay anh ta ra, nước mưa làm tầm mắt mơ hồ, nhưng mọi người vẫn trông thấy đôi mắt đỏ sậm đầy lo lắng của anh, "Muốn đi thì bọn mày đi, tao đi tìm!"
"Nhưng ——"
"Em sinh viên nè, bạn học của em nói rất đúng, các em đi trước đi, trời đang mưa to nếu như các em ở đây lại xảy ra chuyện thì sao, chẳng phải là thêm rắc rối nữa à, nhóm sinh viên bọn em thật là, đã nói trước với tụi em là phải giữ thiết bị cầu cứu cho tốt, chú ý an toàn, nhưng mấy em......" Nhân viên công tác vừa nói vừa lanh lẹ lôi kéo anh lên xe.

"Buông ra." Trong lòng Lâm Gia Thố đã xoắn thành một vòng, phong độ gì chứ, bây giờ anh không mắng chửi kẻ khác là đã kiềm chế lắm rồi.

"Nhưng em như vậy là gây cản trở cho công việc của chúng tôi đấy."
"Các anh không cần quan tâm đến tôi, tất cả đều tìm người giúp tôi là được!"
Dứt lời, Lâm Gia Thố bèn lấy điện thoại ra, nhưng nhấn nửa ngày thì phát hiện không liên lạc được.

"Điện thoại." Lâm Gia Thố nhìn nhân viên công tác, điện thoại của nhân viên công tác được chế tạo đặc biệt, sử dụng được cả trên núi, Lâm Gia Thố đúng là biết chuyện này, cho nên mới đòi điện thoại của nhân viên công tác.

Nhân viên công tác vốn dĩ không muốn đưa, nhưng thấy dáng vẻ người đàn ông trước mặt như muốn giết người, anh chàng da đen lực lưỡng ngượng ngập đành phải đưa cho anh.

Lâm Gia Thố dựa theo danh bạ của mình gọi một dãy số: "Này, tôi đang ở Dương Minh Sơn, lập tức dẫn người đến đây......!Tôi bảo cậu tới thì tới đây ngay! Mẹ nó đương nhiên là tôi có chuyện gấp! Tìm người! Tôi làm lạc mất người được chưa! Đm cậu cảnh cáo tôi mấy câu nữa xem?! Ông nội hỏi thì bảo là tôi nói, ai dám trách cậu!"
Một đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Gia Thố rống giận với điện thoại, sau đó nhìn anh cúp điện thoại rồi nói với nhân viên công tác: "Đợi lát nữa có người đến đây, cứ để cho họ lên núi lục soát."
Nhân viên công tác bị dọa thoáng sững sờ, nhận lại điện thoại song ngượng ngùng nói: "Ừm......"
Một đám sinh viên bị đưa xuống núi, ngoại trừ Lâm Gia Thố kiên trì tìm kiếm người cùng nhân viên công tác.

Mọi người đợi trong doanh tại, nhìn mưa đùng đùng rơi xuống bên ngoài.

"Này —— người vừa rồi ấy, là Lâm Gia Thố nhỉ?" Đột nhiên, có người nhỏ giọng hỏi.

"Tớ cũng muốn hỏi, làm tớ sợ muốn chết."
"Hồi nãy cậu ta gọi điện thoại kêu ai tới vậy?"
"Không biết nữa......"
"Nè nè các cậu nhìn kìa, lại có xe tới."
Một đám sinh viên vội đứng dậy nhìn ra ngoài đó, vừa trông thấy, liền ngây người.

Lúc nãy cảnh sát đã tới, ban đầu cứ tưởng lại là cảnh sát tiếp, nhưng chợt nhận ra chiếc xe quân sự vừa lái đến, cũng không giống như cảnh sát, mà như là......!Quân đội?
Những người đàn ông này đều mặc quân trang rằn ri màu xanh lục, sau khi xuống xe đặc biệt có trật tự, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nhanh như chớp đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Thế giới tối dần, cơn mưa lúc ban đầu cũng dừng lại tí tách nhỏ giọt rơi xuống.

Suốt quá trình tìm kiếm tâm trạng của Lâm Gia Thố càng lúc càng nóng nảy, mặt cũng đã đen không khác gì đáy nồi.

Thật ra rất hiếm khi Lâm Gia Thố quýnh lên như thế, anh từ nhỏ đến lớn, có cuộc sống đầy đủ, được mọi người vây quanh, với cả còn thông minh, anh hầu như có thể hoàn thành tất cả công việc một cách dễ dàng.

Không hề có gì có thể khiến anh mất đi sự bình tĩnh ấy, nhưng ngoại trừ Thiệu Càn Càn.

.

Truyện Tiên Hiệp
Từ khoảnh khắc biết cô bị tụt lại phía sau, trong đầu anh không kiểm soát được vụt qua rất nhiều khả năng.

Chắc chắn là cô đã làm rớt thiết bị cầu cứu, lạc đường, hoặc là bị rơi đến một hố nhỏ không tên nào đó, tóm lại bất kể thế nào, cô nhất định là đã bị thương nên mới không đi ra được, nếu không thì, cho dù có lạc đường vẫn có thể đi ra khỏi ngọn núi này.

Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng hối hận.

Lúc trước khi gặp được cô, đã không nên mềm lòng mà thả cô đi!
"Gia Thố." Người đàn ông mặc đồ rằn ri thương lượng với cảnh sát một phen rồi đi đến chỗ Lâm Gia Thố, Lâm Gia Thố quay đầu lại nhìn anh ta, "Tiểu Nghiêu, sao rồi?"
"Cậu yên tâm, bảo đảm tìm được người cho cậu mà," Tiếu Nghiêu quan sát anh từ trên xuống dưới, "Nhưng mà cậu đấy, đi về trước đi, cứ tiếp tục dầm mưa như vậy chắc chắn sẽ bị bệnh, đến lúc đó tôi biết ăn nói thế nào với người nhà của cậu."
"Ăn nói gì mà ăn nói, bây giờ tôi chỉ muốn tìm được người."
Tiếu Nghiêu hơi chần chờ, hỏi: "Này......!Người của cậu là ai?"
"Cậu quan tâm người của tôi làm gì." Lâm Gia Thố liếc xéo anh ta một cái, "Bảo bối được không."
Tiếu Nghiêu nghẹn một hơi: "Được, sao lại không được, nếu là bảo bối, tôi đây có đào ba tất đất cũng phải tìm ra cho cậu."
Lâm Gia Thố mặc kệ anh ta: "Nhanh tìm đi, đừng nói nhảm!"
"Rồi rồi rồi."
Lâm Gia Thố theo chân một đám người tiếp tục vào sâu bên trong tìm, lại hơn một tiếng trôi qua, quần áo ướt rượt trên người gần như khô ráo, từng trận gió đêm thổi tới, lạnh khiến toàn thân run rẩy.

Có lẽ cô cũng rất lạnh nhỉ, cô, có sợ tối hay không......!
Lâu như vậy mà không tìm được người, đáy lòng lo lắng của Lâm Gia Thố đã trở nên cực kỳ khủng hoảng.

Đúng lúc này, điện thoại của một nhân viên công tác vang lên.

"Cái gì? Ở hướng Tây Nam? Trên đường nhỏ khu Tiêu Tuyền? Không phải chỗ đó đã sớm phong tỏa rồi à sao mà có người đi vào được? Được được được được tôi lập tức cho người đi tìm." Cúp điện thoại, đoạn nhân viên công tác nói với người kế bên, "Sinh viên nữ mới nãy ngất xỉu đã tỉnh, em ấy nói trước đấy Thiệu Càn Càn đi chung với mình, em đó đi vào bên khu Tiêu Tuyền."
Lâm Gia Thố ánh mắt sáng ngời: "Mau dẫn tôi qua!"
"Được!"
Một đám người tức tốc xuất phát, tới nơi xong, Lâm Gia Thố nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, mà anh mới vừa xuống xe, liền thấy mấy người đàn ông mặc quân phục ở phía trước, mà một người đàn ông trong đó, còn đang cõng một người mặc đồng phục CS của đội đỏ.

"Thiệu Càn Càn?"
"Gia Thố cậu đã đến rồi?" Tiếu Nghiêu sửng sốt một chút, "Bọn tôi tìm được người ở dưới bụi cây, tôi đang tính báo cho cậu đấy."
Nhân viên công tác: "Trùng hợp quá, lúc nãy một bạn sinh viên nữ cũng cung cấp manh mối, chúng tôi mới đến chỗ này, không ngờ mọi người đã tìm được rồi."
Trong lúc hai người trò chuyện, Lâm Gia Thố đã chạy thật nhanh qua đó.

"Càn Càn? Thiệu Càn Càn!"
Ghé vào trên lưng ai đó Thiệu Càn Càn mơ mơ màng màng mở to mắt: "Lâm Gia Thố......"
"Là anh là anh, em sao rồi? Bị thương ở đâu? Không thoải mái chỗ nào?"
Thiệu Càn Càn hơi hơi đỏ mắt: "Đau chân."
Lâm Gia Thố nhìn cô như vậy, tim anh gần như đau thắt lại: "Mấy người đừng có ngây ra đó, cô ấy nói đau kìa, đưa đến bệnh viện!"
Tiếu Nghiêu ánh mắt chuyển động một vòng giữa hai người, vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, lên xe."
**
Thời điểm Thiệu Càn Càn tỉnh lại, đầu óc trướng cực kỳ, mỗi một chỗ trên người cũng đều nặng trĩu, căng cứng khó chịu.

Cô ngó khung cảnh lạ lẫm đó, cuối cùng chậm rãi nghiêng mắt nhìn sang người đang nắm tay của mình, người nọ ghé vào bên mép giường, đôi đồng tử nhắm chặt, hàng mi cong vút tạo thành một hình bóng nhỏ trên da thịt trắng nõn.

Thiệu Càn Càn giật mình, duỗi tay muốn chạm vào mặt anh, nhưng cuối cùng thoáng do dự, chỉ vẫn sờ sờ tóc của anh.

Mái tóc màu nâu sẫm hơi lộn xộn, nhưng mà sờ lên rất mềm mai, tựa như chú cún con vậy.

"Em tỉnh rồi?!" Bất thình lình, người vốn còn đang nhắm mắt đột ngột nhìn về phía cô, Thiệu Càn Càn sợ tới mức vội vã rút tay về.

"Chân thế nào? Còn chỗ nào thấy không thoải mái không?" Lâm Gia Thố vẻ mặt lo lắng dò hỏi, Thiệu Càn Càn thấy con ngươi tràn đầy tơ máu của anh, ngực bất chợt mềm như bông cuộn thành một vòng, "Không còn nữa, nhưng anh thật là, anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi, bò lên đây làm gì."
"Anh sợ em tỉnh không nhìn thấy anh sẽ lo lắng mà."
Thiệu Càn Càn khóe miệng hơi hơi cong: "Sao em trẻ con thế được hả."
"Còn không à, em xem em kìa, ở đó cũng lạc đường được, lại tự mình té thành thế này, em nói em không phải trẻ con thì là gì."
"Chuyện đó có lý do," Thiệu Càn Càn cũng xấu hổ đôi chút, "Nhưng mà, nhưng mà thiết bị cầu cứu của em không biết rớt đâu rồi, hoàn toàn không có cách nào gọi mọi người."
Thiệu Càn Càn nói xong, lại nhìn nhìn căn phòng nọ: "Đúng rồi, đây là đâu thế."
"Nhà anh."
"Hả?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui