Thiệu Càn Càn không để người trong nhà biết chuyện cô bị thương, cũng dặn dò Lâm Gia Thố không được phép tiết lộ nửa câu với Thiệu Khôn.
Ăn xong bữa cơm Lâm Gia Thố bưng đến mép giường cô, thì cô nhận được điện thoại của Phương Đàm.
"Không sao chứ Càn Càn?"
"Không sao cả, mày yên tâm, chỉ là mắt cá chân bị trật khớp."
Phương Đàm: "Ừm, vậy để Lâm Gia Thố chăm sóc mày cho tốt, đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao tự dưng mày lại đi tới khe núi hẻo lánh đó."
"Kể ra thì dài lắm." Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua Lâm Gia Thố đang ngồi bên cạnh cô, sau đó giải thích nói, "Thật ra lúc đầu tụi tao chỉ là đi mệt quá, tiếp đến Lôi Nhân Nhân nói cậu ấy biết một con đường nhỏ, tụi tao liền cùng nhau đi luôn, nhưng lúc đến chỗ đó thì cậu ấy ngã, tao đi kéo cổ, kết quả không kéo được cậu ấy mà tao tự ngã theo luôn rồi, chân tao thì bị trật khớp không động đậy nổi, nên để Lôi Nhân Nhân ra ngoài báo tin."
"Báo tin cái rắm á." Phương Đàm bất ngờ cả giận nói, "Người ta vừa nhìn thấy người thì nũng nịu xĩu mất rồi, hôn mê vài tiếng đồng hồ mày biết không, nói gì mà cảm nắng tuột huyết áp, mắc cười, bị vậy mà ngất lâu thế à?"
Thiệu Càn Càn vừa rồi cũng nghe Lâm Gia Thố nói chuyện này, cô trầm mặc một lát, nói: "Vậy ý mày là cậu ta cố ý?"
Phương Đàm: "Thế còn không phải cố ý à, cậu ta nhất định là vì chuyện của mày với Lâm Gia Thố nên mới ngứa mắt với mày."
Điện thoại không mở loa ngoài, nhưng Lâm Gia Thố dựa vào gần, nên đều nghe rõ ràng giọng nói của Phương Đàm, khi anh nghe thế thì cau chặt mày, hiển nhiên là bất ngờ hóa ra nguyên do là tại mình.
Thiệu Càn Càn: "Phương Đàm, mày bình tĩnh trước đã, dù sao tụi mình cũng không có bằng chứng, không thể nói bậy mấy câu thế đâu."
"Tao biết, cô ta rất thông minh, lúc này không chỉ tàn nhẫn dạy dỗ mày một lần mà còn sạch sẽ lưu loát tẩy trắng bản thân, Càn Càn, tao thấy cái thiết bị cầu cứu của mày chắc chắc cũng bị cô ta trộm mất, chẳng phải tụi mày vẫn luôn đi chung sao, chỉ có nó mới có cơ hội thôi."
Thiệu Càn Càn nhớ lại hình ảnh kề vai chiến đấu hôm nay với cô ta, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nếu thật sự là cậu ta......!Vậy thì có phần quá độc ác rồi, rừng sâu nước độc, cậu ta làm sao biết tất nhiên sẽ có người tìm được cô, tất nhiên cô sẽ không có chuyện gì chứ.
Hay là nói, thật ra cậu ta muốn bản thân mình xảy ra chuyện?
Thiệu Càn Càn cảm thấy rùng mình, thể loại cốt truyện tiểu thuyết cung đấu vầy, thế mà cũng sẽ xảy ra chân thật trên người cô.
"Thôi mà thôi mà, tao không nói chuyện này với mày nữa, lần sau gặp cậu ta, tao sẽ thẳng thắn đối mặt chất vấn." Phương Đàm thoáng ổn định lửa giận, lại nói, "À đúng rồi, Lâm Gia Thố ở bên cạnh mày à?"
Thiệu Càn Càn ừ một tiếng, sẵn tiện đổi điện thoại sang tai bên kia tránh xa Lâm Gia Thố, "Sao thế?"
"Không có gì, tao chỉ muốn nói với mày là hôm nay mày làm cho cậu ta sợ hãi lắm, mày không biết sau khi cậu ấy biết mày mất tích thì lo lắng biết bao nhiêu đâu, cả lớp thấy mà đơ luôn, nói thật luôn, Lâm Gia Thố thế này, cũng là lần đầu tiên tao thấy á."
......!
Thật ra không cần Phương Đàm nói, Thiệu Càn Càn cũng biết anh rất lo lắng.
Bởi vì khoảnh khắc được cứu ra ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, cô liền biết anh nhếch nhác như vậy chắc hẳn là đã rất khổ cực.
Cúp điện thoại xong, cô nói: "Lâm Gia Thố."
"Hả?"
"Anh chắc là mệt lắm nhỉ, anh đi ngủ đi."
"Anh không yên tâm, đêm nay anh sẽ ở đây."
"Không yên tâm cái gì chứ, có chuyện thì em kêu anh là được rồi, hơn nữa, hôm nay chắc là anh mắc mưa nhỉ, cứ ngồi ngủ như vầy thì làm sao tốt lên được."
Lâm Gia Thố nhìn cô một cái, đột nhiên, mặt ửng đỏ xốc lên một nửa cái chăn giường.
Thiệu Càn Càn: "???"
Vẫn chưa kịp hỏi gì nữa, thì đã thấy đôi chân dài của Lâm Gia Thố, dứt khoát vùi ở bên cạnh cô, "Cứ ngủ thế này là tốt rồi."
"......"
"Ngủ đi, tiết học ngày mai em không cần đến đâu, anh xin nghỉ giúp em."
"............"
Thấy Thiệu Càn Càn cứ mãi trợn tròn mắt, Lâm Gia Thố liền nói: "Sao mà còn chưa ngủ."
Thiệu Càn Càn nghẹn thật lâu: "Anh ở đây thì em ngủ thế nào!"
Lâm Gia Thố ồ một tiếng, một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng không phải chưa từng ở chung giường, lúc đó ở chỗ em á, em quên rồi?"
Ngày ấy gió nổi mây vần, sao mà cô quên cho được, nhưng hôm nọ là uống say, còn hôm nay thì rất tỉnh táo.
"Không, không được ——"
Mới vừa dứt lời, người chống đầu kế bên chợt buông tay, mặc cho khuôn mặt tuấn tú đó rơi xuống trên mặt cô, chụt một tiếng, tiếng môi chạm vào gò má vang lên thật rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
"............"
"Em đừng có mà vô ơn thế, anh cứu em, giờ em ngay cả giường cũng không cho anh ngủ ư?"
Anh cách rất gần, hơi thở phả ra cào cô ngứa đôi chút, Thiệu Càn Càn rụt rụt cổ, nói: "......!Thì còn chẳng phải là do người theo đuổi anh quá thích anh sao."
"Nhưng anh cũng không có cách nào quản lí các cô ấy, nếu không thì, anh xin lỗi em nhé." Trong mắt Lâm Gia Thố chứa ý cười, ngoan ngoãn nói, "Vô cùng xin lỗi."
Thiệu Càn Càn dĩ nhiên không phải thật sự trách anh, cho nên anh áy náy nói vậy càng khiến cô trông nhỏ mọn, cô á khẩu không trả lời được, đành phải xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh, "Em ngủ!"
Ngón tay thon dài của Lâm Gia Thố bỗng vói qua sửa lại tóc cô, sau đó bèn nằm xuống phía sau cô: "Ừ, anh cũng ngủ đây."
Trong lòng Thiệu Càn Càn căng thẳng, cô nghĩ cho dù đổi thành ai đi nữa, mà mới quen nhau chưa được bao lâu đã nằm chung giường rồi, thì không căng thẳng mới là lạ.
Nhưng tóm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay đã làm cô quá mệt mỏi, nằm một chút cũng liền vô thức ngủ mất.
Mà bên cạnh cô, Lâm Gia Thố nhìn trần nhà, lắng nghe hơi thở bất ổn của cô cho đến khi hô hấp đều đều.
Mãi lâu sau, anh nghiêng mắt thoáng nhìn cô, nơi đập vào mắt anh là, sợi tóc mờ mờ ảo ảo đang rơi xuống cần cổ trắng nõn, phảng phất như sẽ sáng lên.
Lâm Gia Thố nhanh chóng thu hồi tầm mắt, anh nhắm hai mắt, áp những thứ ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng xuống, ra lệnh cho bản thân mau mau ngủ.
Kế đến, anh thật sự ngủ thiếp đi, chẳng qua trong giấc ngủ cũng không yên ổn.
Anh mơ thấy tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay, trong mơ, anh nghe thấy tiếng khóc thét của Thiệu Càn Càn, nhưng mà mặc kệ anh điên cuồng tìm kiếm cô giữa trời mưa lớn thế nào, thì vẫn cứ không tìm được cô.
Cuối cùng, giọng cô ngày một yếu đi, mà anh cứ thế đứng tại chỗ, tuy rằng tim khó chịu muốn nứt ra, nhưng cũng không thể động đậy.
"Lâm Gia Thố, Lâm Gia Thố? Này, tỉnh tỉnh."
Giọng nói quen thuộc vọng vào tai lần nữa, Lâm Gia Thố giật mình, bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Chưa hoàn hồn.
Thiệu Càn Càn nằm ở đằng xa, hoảng sợ nhìn anh: "Anh bị sao vậy, gặp ác mộng à?"
Lâm Gia Thố chậm rãi quay đầu qua, nhìn Thiệu Càn Càn đang không hiểu gì, cuối cùng, như thể nhẹ nhõm một hơi, giọng nói khàn khàn: "Em làm anh sợ muốn chết."
Thiệu Càn Càn thấy giữa trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, đoán rằng có lẽ anh thật sự gặp ác mộng: "Có ác quỷ dí theo anh à, sợ đến vậy luôn."
"So với ác quỷ dí thì còn kinh khủng hơn." Lâm Gia Thố lại nằm trở về, đồng tử còn đang nhẹ nhàng run rẩy, "Anh mơ thấy em chết rồi."
".................."
"Hên là sau khi tỉnh lại, em còn sống."
Thiệu Càn Càn khóe miệng hơi hơi giật giật: "Vậy thì em nên cảm động không, hay là nên đánh anh một trận......"
"Thiệu Càn Càn," Lâm Gia Thố không trả lời những lời này của cô, chỉ là thình lình cúi người đến đó ôm lấy cô, "Em có thể chú ý đến sự an toàn của bản thân được không, hả?"
Lâm Gia Thố không hề báo trước vùi đầu trên vai cô, có hơi nặng trĩu, dường như cũng túm trái tim của cô xuống một khoảng lớn.
Thiệu Càn Càn hơi nghiêng đầu, cằm liền cọ qua cái trán của anh, ấm nhuận, lạnh một tí.
Thiệu Càn Càn: "......!Sau này sẽ không xảy ra nữa."
"Về sau anh phải luôn trông em mới được."
"Vẫn luôn trông? Sao được chứ."
"Anh có thể." Lâm Gia Thố ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc như kiểu anh có thể vẫn luôn chú ý bảo vệ khiến Thiệu Càn Càn suýt thì đã tin.
Cô chợt cười, "Em không tin."
Lâm Gia Thố cau mày, không nói lời nào.
Vì thế hai người cứ nhìn chòng chọc lẫn nhau, ngay lúc Thiệu Càn Càn định ra vẻ yếu đuối nói cô tin, thì người bên cạnh bất ngờ tiến lên trước hôn lấy môi cô.
Thứ hôn này, có phải gây ghiện không chứ?
Thiệu Càn Càn không biết, chỉ cảm thấy Lâm Gia Thố như kiểu chỉ cần một lời không hợp liền gần gũi ngay.
Hiện tại đã hơn ba giờ sáng, lúc nửa đêm Thiệu Càn Càn mơ mơ màng màng mở mắt vừa thấy Lâm Gia Thố gặp ác mộng thì đã tỉnh hơn nửa, giờ phút này đột nhiên bị anh gặm cắn hôn môi, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn quét mất.
Môi và lưỡi thâm nhập từng tấc, hơi thở mát lạnh độc quyền của đàn ông liên tiếp công thành đoạt đất, xâm nhập mỗi một tầng, anh trằn trọc liếm mút cướp sạch không khí còn sót lại của cô.
Thiệu Càn Càn nhịn không nổi mà đẩy đẩy anh, nhưng anh lại không nhúc nhích tí nào.
Nụ hôn của anh đến không giải thích được, khí thế mãnh liệt.
Hương thơm quẩn quanh, lưỡi với lưỡi cọ xát.
Hai người gần như chỉ còn một chút kẽ hở, cả người cô nóng lên, ngoại trừ đôi tay để trước ngực anh, cảm nhận hơi thở gấp dồn dập của anh và phập phồng bên trong cơ thể mình ra, thì đầu óc cô đã trống rỗng.
Bỗng chốc, ngực nặng trĩu, Thiệu Càn Càn bất ngờ ngẩn ra, thình lình trợn mắt.
Mà Lâm Gia Thố cũng cứng đờ, không biết bắt đầu khi nào, tay vốn dĩ vẫn luôn an phận ở trên eo cô lại chuyển qua chỗ này, anh......!anh cũng chỉ theo bản năng.
"Anh, anh buông ra." Thiệu Càn Càn nghiêng mặt tránh thoát nụ hôn của anh, thời điểm mở miệng cũng đã run rẩy.
Lâm Gia Thố chỉ cảm thấy tay đang che chỗ ấy hơi run lên, nhưng anh nhìn người phụ nữ quyến rũ ướt át dưới thân, đầu óc nóng ran hơi choáng váng, làm sao mà dời tay đi được.
"Nếu không, nếu không anh, anh sờ một lần?"
"Lâm Gia Thố!"
"Sờ một lần thôi, chuyện khác, anh cũng không làm chuyện khác."
Thiệu Càn Càn sắc mặt đỏ lên, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết làm sao, cô hình như phải từ chối anh, nhưng nhìn dáng vẻ có chút cuồng loạn của anh, đáy lòng cũng mê mẩn loại cảm giác hư vinh này.
"Anh đừng bậy bạ......"
Nghe có vẻ chống cự nói, nhưng rõ ràng là đang dung túng.
Trong mắt Lâm Gia Thố bỗng nhiên lộ vẻ mừng như điên, anh thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, duỗi tay hướng vạt áo dò xét tiến vào.
Nam nữ trẻ tuổi khí huyết sục sôi, từng xem từng nghe, nhưng mà chưa từng làm chuyện quá giới hạn.
Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ trôi lơ lửng trên biển, thoáng chuyển động một cái, không thể bắt được thứ gì có thể chống đỡ, chỉ có thể mặc kệ loại cảm giác không quen thuộc này nảy lên từng đợt, cuối cùng, hóa thành hai người ý loạn tình mê..