Trà Cam

“Cậu xem, tớ khỏe lắm, tớ không đau.”

Vừa dứt lời, trong con ngươi Lâm Gia chợt lóe một tia mù mịt, cười khổ mà nói: “Cậu nói cái gì? Làm sao mà không đau chứ. A Xá, cậu có biết sắc mặt cậu đang trắng bệch hay không?”

Cậu tự trách mà nắm tay Khương Xá, ánh mắt dừng lại vết thương trên lòng bàn tay, “Xin lỗi, tớ cái gì cũng không giúp được cậu.”

Khương Xá kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, “Cậu cần phải giúp tớ cái gì?”

Lâm Gia cúi thấp đầu, có chút mất hồn.

“Tớ cũng không biết.”

Rốt cuộc nên làm như thế nào đây? Rốt cuộc phải làm sao để cuộc sống của bọn họ tốt lên?

Cái cảm giác khi mở cửa lại phát hiện không có ai ở nhà tựa như cả linh hồn đều bị hút ra, rất đáng sợ. Sau đó cậu ý thức được rằng, cậu ngoại trừ Khương Xá thì không còn gì cả, có lẽ nói, ngoại trừ Khương Xá, cậu không còn mong muốn gì khác.

Cậu luôn suy nghĩ phải bảo vệ Khương Xá, nhưng cuối cùng cậu lại thành người được bảo vệ.

Là cậu yếu kém, không có cách nào trở thành nơi che mưa chắn gió vững chắc cho Khương Xá.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng “bộp”, Khương Xá ghé vào lỗ tai cậu vỗ một cái, nhíu mày nhìn cậu: “Lâm Gia, hồn về.”

Nói xong liền lập tức khoác vai Lâm Gia, hai người song song ngồi ở bên cạnh cây cối, gió đêm thổi đến, Khương Xá không biết sao cười một tiếng, tiếng cười theo gió dần dần đi xa, hắn xòe bàn tay của mình trước mặt Lâm Gia, Lâm Gia cúi thấp đầu, không hứng thú lắm, “Sao vậy?”

Khương Xá ngoắc ngoắc ngón tay, “Để tay cậu lên.”

Lâm Gia ngơ ngác, đưa tay đặt lên trên, lập tức nhận ra được lòng bàn tay Khương Xá toàn mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi căng thẳng, cụp mắt nhìn, càng thêm khổ sở.

Nhưng mà sau đó Khương Xá lại nắm chặt tay cậu.

Lực đạo rất lớn, Lâm Gia theo bản năng trở tay cầm ngược lại, mười ngón đan nhau nhiệt độ lòng bàn tay liền tăng lên, Khương Xá hỏi cậu: “Cậu hiểu không?”

Lòng bàn tay tựa hồ càng ngày càng nóng, Lâm Gia cảm thấy mình tựa hồ đã hiểu, ngước mắt nhìn Khương Xá muốn nói gì, lại nhìn thấy sắc môi hắn tái nhợt, tim nhất thời truyền đến cảm giác đau nhói, tia sáng chợt lóe lên trong đầu kia lập tức liền biến mất.

“Tớ không hiểu.”

“Ai nha Lâm Gia cậu thật ngốc, như này mà cũng không biết tớ muốn nói cái gì hả.” Khương Xá tức giận liếc mắt nhìn cậu, có chút buồn bực buông tay ra, nhăn chặt mày mà khom người ấn xuống dạ dày, “Tớ không được rồi, không giả bộ được nữa, đau quá, Lâm Gia, tớ đã nói với cậu, cậu đừng đem chuyện này để trong lòng. Tớ vẫn ổn, có chuyện gì lớn đâu mà, chẳng phải chỉ là đau dạ dày thôi sao, sau này sẽ gặp nhiều chuyện hơn nữa. Tớ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, tớ không ngại, cậu cũng đừng quá lo lắng cho tớ, tớ thật sự, thật sự không có chuyện gì.”

Dáng vẻ của hắn nhìn qua có vẻ rất khó chịu, thế nhưng Lâm Gia lại từ trong giọng nói của hắn nghe ra một chút không có gì phải sợ cùng thoải mái.

Khương Xá liếc mắt nhìn cậu, phát hiện cậu mím chặt môi, chau mày, bộ dáng khổ sở, trong lòng lặng lẽ thở dài. Hắn biết rõ tính cách Lâm Gia, dễ dàng suy nghĩ nhiều, quan tâm sẽ bị loạn, cho nên mới không muốn làm cho cậu lo lắng.

Lâm Gia một khi đi vào ngõ cụt thì sẽ rất khó đi ra ngoài.

Hắn muốn nói cho Lâm Gia biết, cậu nắm tay của tớ, tớ ở đây. Bọn họ vẫn luôn nắm tay, xưa nay chưa từng tách ra, quá khứ như vậy, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ như vậy, cùng vui cùng buồn, cùng tiến cùng lui. Những việc hắn làm được thì hắn sẽ làm, Lâm Gia làm được thì để cho Lâm Gia làm, mười mấy năm qua bọ họ đều phân công như vậy.

Ai muốn cậu giúp cái gì chứ? Nói vậy thì bệnh đau dạ dày này lẽ nào Lâm Gia có thể thay thế hắn đau chắc?

Khương Xá nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút tức giận, nhịn không được giơ tay vò loạn tóc Lâm Gia, tức giận nói: “Được rồi, cậu cứ nghĩ thông chuyện này đi.”

Lâm Gia buồn buồn đáp lại một tiếng, “Hiện tại còn đau không?”

Khương Xá nhăn mặt, lại bắt đầu nũng nịu, “So với roi dì quản lý đánh trên lưng còn đau hơn, bệnh này thật phiền phức, tớ ngày hôm nay rõ ràng ăn cơm thật ngon.” Nói xong thân thể nghiêng đi, nửa người trên liền nhào vào trong lồng ngực người bên cạnh, Lâm Gia tiện tay ôm lấy hắn, sờ sờ tóc hắn, Khương Xá như một con mèo lớn được vuốt ve thoải mái đến nheo mắt lại.

Lâm Gia lúc này rốt cuộc mới có cảm giác Khương Xá thực sự trở về bên cạnh mình, khóe môi lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Đợi đến chỗ lúc tớ được phát tiền, lại để dành một ít, sau hai tháng thì có thể mua được hai cái điện thoại di động rồi.”

“Điện thoại đắt lắm, cậu mua điện thoại làm gì?”

“Điện thoại không đắt.” Đèn đường bật lên, Lâm Gia đón lấy ánh sáng, khuôn mặt chìm ở trong bóng tối, “Sau đó tớ còn muốn mua máy theo dõi, cậu một cái tớ một cái, như vậy bất kể cậu đi đâu, tớ cũng có thể tìm được cậu.”

Cậu một chút cũng không giống như là đang nói đùa, Khương Xá biết rằng cậu thật sự là bị dọa sợ, liền ôm eo cậu, dùng mặt nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay của cậu hỏi: “Có muốn treo một cái thẻ trước người tớ không? Trên đó viết, tên của chủ nhân Lâm Gia, còn có số điện thoại, địa chỉ gia đình các kiểu.” Hắn nhịn không được bật cười, “Xong rồi, mọi người nhìn thấy tớ phỏng chừng nghĩ tớ là một đứa ngốc đi lạc không tìm được đường về nhà.”

Lâm Gia nhìn hắn, không lên tiếng.

Khương Xá nắm chặt tay cậu, thấp giọng dỗ dành an ủi nói: “Được rồi, về nhà chúng ta liền treo thẻ, nhưng mà không thể chỉ một cái của tớ, lỡ như không thấy cậu tớ cũng sẽ sốt ruột, còn máy theo dõi, tớ sẽ cố gắng sống cho tới khi mua được. Lâm Gia, ít nhất thì tớ cũng sẽ chịu đựng được đến lúc mua được máy theo dõi nhỉ?”

Lâm Gia im lặng chốc lát, chậm rãi gật gật đầu.

Đúng rồi, trong nháy mắt vừa nãy lần thứ hai cậu sinh ra ý nghĩ trở lại cô nhi viện, vốn cho là mình che giấu rất khá, không nghĩ tới vẫn là bị A Xá nhìn ra.

Trước khi về nhà bọn họ tiện đường ghé tới chợ bán thức ăn, nơi đó đã không còn ai, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn sót lại lẻ tẻ mấy cửa hàng. Đều là chút đồ còn dư lại, rau dưa không còn tươi.

Khương Xá đối với nơi này quen cửa quen nẻo, một tay dẫn theo Lâm Gia một bên giới thiệu cho cậu, bọn họ là những vị khách trễ nhất, các chủ cửa hàng đều vô cùng nhiệt tình, vừa giảm giá vừa cho nên mua được không ít thứ.

Lâm Gia lắng nghe rất nghiêm túc, ở phía sau mang theo túi. Khương Xá tình cờ quay đầu nhìn lại, phát hiện hình ảnh này có chút quen mắt, vừa nghĩ, đây không phải là dáng vẻ lúc mới tới đây của hắn sao. Chỉ là bây giờ hắn trở thành dì Cảnh Trực, Lâm Gia thì đứng ở vị trí lúc trước của hắn.

Lâm Gia thấy hắn đầy mặt ý cười, tâm tình cũng tốt lên.

“Cậu cười cái gì?”

Khương Xá sáp lại gần cậu nói: “Cậu cảm thấy tớ có giống như sư phụ dẫn theo đồ đệ không?”

Lâm Gia nhíu nhíu mày, “Không giống, sư phụ này tuổi còn quá nhỏ, thoạt nhìn không được đáng tin cho lắm.”

“Cậu so với tớ nhỏ hơn mấy tháng đấy, dù sao tớ cũng lớn hơn cậu.” Lời nói này xong, bà chủ bên cạnh ngoắc ngoắc tay, “Tới đây, cho con thêm hai quả cà chua, đỡ mất công ta mang về.”

Khương Xá cười híp mắt nói vài câu cảm ơn, quay đầu nhìn lại, Lâm Gia đã không thấy tăm hơi, nhìn xung quanh thì phát hiện cậu đang đứng trước sạp thịt lợn phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt trên bảng hiệu, “Hai mươi tệ một cân.”

Khương Xá biết tiệm này, ban ngày rất náo nhiệt, tới chậm thì cũng không còn đồ gì tốt, bây giờ đang treo biển nghỉ bán để sửa mái nhà dột.

Lâm Gia nhìn một chút liền phục hồi tinh thần, cậu muốn mua một chút thịt bồi bổ cho Khương Xá, nhưng đáng tiếc nơi này vừa không có thịt mà giá tiền lại cao.

Khương Xá lại nghĩ, bọn họ ai cũng không biết nấu ăn, nếu như mua thịt sợ cũng có thể độc chết người.

Cuối cùng hắn duỗi tay về phía Lâm Gia, “Về nhà đi.”

Lâm Gia cầm tay, “Được.”

Đoạn đường này thu hoạch không ít, đèn đường chiếu sáng đường về nhà, hai chàng trai từ tốn bước đi, hai cái cái bóng thật dài so với thường ngày lớn hơn chút, trên tay bọn họ đang cầm rất nhiều đồ đạc. Tất cả đều là đồ ăn, đều được miễn phí, vừa nghĩ đến lại cảm thấy vui vẻ.

Dì Cảnh Trực còn chưa về nhà, cũng không biết đi đâu, một hàng những gian nhà, chỉ có nhà bọn họ sáng đèn.

Khương Xá nhìn thấy đèn trong nhà, nói: “Lần sau tớ sẽ cố gắng trở về đúng giờ, làm cậu sợ đến đèn cũng quên tắt, phải tiết kiệm tiền điện.”

Bước chân Lâm Gia dừng lại, “A Xá.”

Khương Xá cau mày, “Sao vậy?”

Lâm Gia nhìn hắn, khuôn mặt có chút bất an, “Hình như tớ quên khóa cửa rồi.”

Khương Xá sững sờ, “Chắc không sao đâu nhỉ? Nhà chúng ta có thứ gì đáng giá đâu…”

Nói thì nói như thế, hai người vẫn vội vã chạy như bay trở lại, trước đó, tâm tình của bọn họ đều là sung sướng, cho đến lúc bọn họ thấy đồ trong nhà bị lục tung, túi hành lý bị mở ra, quần áo bên trong bị vứt lung tung khắp nơi, drap trải giường bị kéo xuống đất, thậm chí còn thấy mấy đấu chân đen xì bẩn thỉu trên đó, Khương Xá hơi thay đổi sắc mặt, vội vã đi tới túi hành lý mở ra lớp dây kéo kép, bên trong rỗng tuếch.

Tiền không còn.

Tiếp theo, hắn nghe thấy giọng nói gần như tan vỡ của Lâm Gia: “A Xá, cái kia không thấy, đồ của tớ không thấy đâu nữa rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui