Trà Cam

Đêm đó, ai cũng không ngủ được.

Lâm Gia cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bọn họ quyết định ngày mai sẽ rời đi, là Khương Xá đề nghị. Thậm chí lúc cậu nói có thể từ từ quay về, Khương Xá cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu, giọng nói bình tĩnh quanh quẩn trong không khí, sau đó bọn họ cũng không nói với nhau câu nào nữa.

“Nếu đã quyết định, thì không có cần thiết phải trì hoãn thêm.”

Câu này nói không sai, Lâm Gia vẫn cứ luôn cảm thấy trong lòng nặng trĩu, luôn cảm thấy có cái gì đó muốn rời khỏi mình.

Buổi tối yên tĩnh, trong phòng tối om om, Khương Xá gối lên cánh tay nghiêng người ngủ ở ngoài mép giường. Lâm Gia nhìn hắn im lặng quay bóng lưng lạnh lùng ấy về phía cậu, giữa hai người cách nhau một khoảng, Lâm Gia biết hắn không vui, không nhịn được nghĩ, cậu sai rồi sao, sau đó lại lắc đầu một cái, không có sai.

“A Xá…” Hai tay cậu vịn vào trên lưng Khương Xá, xích lại gần hắn, thấp thỏm hỏi: “Cậu giận tớ sao?”

Khương Xá không quay đầu lại, thậm chí cũng không nhúc nhích, nhưng Lâm Gia biết hắn còn chưa ngủ.

“May là chúng ta không báo cảnh sát, mọi chuyện còn có thể cứu vãn được.” Cậu từ phía sau ôm lấy Khương Xá, làm bộ lơ đãng hôn lên tóc hắn, “Trở về tớ sẽ cùng bọn họ nói chuyện, dù sao tuổi chúng ta không lớn lắm, dì quản lý có thể cho rằng chúng ta chỉ là ham chơi, nếu họ trách cứ điều gì thì tớ sẽ thay cậu gánh tội. A Xá, tớ sẽ bảo vệ cậu, ai cũng không được phép làm tổn thương cậu.”

“Đừng nói nữa.” Khương Xá cắt ngang lời cậu.

Lâm Gia ngẩn ra, dịu dàng đáp lại một tiếng.

Sau đó cậu ở trong bóng tối, trong lòng nặng nề niệm một câu: “Mình không sai.”

Khương Xá là một kẻ gan góc, Lâm Gia đã nhìn hắn trải qua bao chuyện khó khăn, thế nhưng bây giờ con đường này càng ngày càng khó đi, Khương Xá lại tràn ngập hy vọng nói với cậu, hắn còn có thể tiếp tục được.

Nhưng ở trong mắt Lâm Gia, vết thương trên người Khương Xá đã quá nhiều rồi. Hoặc là, lúc bị bệnh đau dạ dày, bác sĩ căn dặn hắn không được ăn thịt viên, hắn cười nói không có chuyện gì, mà người ngoài như Lâm Gia lại rõ rõ ràng ràng nhớ tới lời bác sĩ căn dặn: “Hắn không thể tiếp tục ăn thịt viên được nữa.”

Nhìn Khương Xá khổ sở giãy dụa, Lâm Gia cảm giác lòng mình như bị một cây kim nhỏ liên tục đâm vào, đâm cho đến thủng trăm ngàn lỗ đầm đìa máu.

Hắn không biết hắn đau một thì cậu đau mười.

Nhìn hắn đau đớn cậu liền muốn thay hắn gánh chịu hết thảy.

Khương Xá bị cơn đau dạ dày dày vò, cậu không giúp được gì, khuyên tai bị trộm đi mất, cậu vẫn không giúp được gì, cậu còn không lấy được tiền, chút hy vọng còn sót lại cũng bị chặt đứt. Nghĩ tới đây, Lâm Gia liền cảm thấy không rét mà run, ít nhất ở cô nhi viện còn có cơm ăn, dù như thế nào, trước đây không phải họ đã quen rồi sao?

Cuộc sống hơn một tháng qua là hồi ức tốt đẹp của bọn họ, cậu không tính toán việc không lấy được tiền công nữa, dù sao khi về cô nhi viện cũng không thể dùng được, tương lai, cậu sẽ trở thành kỵ sĩ của A Xá.

Nghĩ đến đây, cậu an tâm mà nhắm mắt lại, ngày mai rồi sẽ tốt thôi.

Nửa đêm trời nổi gió lớn, luồng khí lạnh đột nhiên tràn đến, bây giờ đáng lẽ là xuân mùa, thế nhưng nhiệt độ trong phút chốc liền nhanh chóng hạ xuống.

Lâm Gia thu dọn xong đồ đạc, Khương Xá qua phòng dì Cảnh Trực bên cạnh từ biệt, cậu đang muốn qua xem một chút thì Khương Xá trở về, đôi mắt u ám không có nhiệt độ, hắn nhét vào trong tay Lâm Gia mấy tờ tiền, “Hỏi mượn dì Cảnh Trực, cậu cầm đi.”

Lâm Gia sững sờ, đếm đếm thì thấy hơn một ngàn tệ, “Mượn tiền làm gì?”

Khương Xá liếc mắt nhìn cậu, giúp Lâm Gia xách đồ ra ngoài cửa, “Tớ không cho rằng có thể nói chuyện dễ dàng với dì quản lý, không bằng lấy tiền chặn miệng bà ấy, đi thôi, số tiền này sau này tìm cách trả lại.”

Hắn không quay đầu lại, Lâm Gia vội vã đi theo ra ngoài, vội vội vàng vàng thậm chí không còn kịp suy nghĩ tại sao Khương Xá chỉ xách đồ của cậu, cũng không kịp nói lời từ biệt với dì Cảnh Trực.

Gió lớn gào thét, trong lòng Lâm Gia không hiểu sao lại có chút bất an. Khương Xá ngừng bước, Lâm Gia theo bản năng nắm tay hắn, giương mắt liền nhìn thấy Khương Xá mím chặc môi, cau mày, cuối cùng Khương Xá vẫn nắm chặt tay cậu, nói: “Đây là lần cuối cùng.”

Lâm Gia cho rằng hắn đang nói đến lần cuối cùng hai người ở đây, không nhịn được quay đầu lại nhìn, dãy phòng đằng kia là nhà của bọn họ, khó tránh khỏi có chút không nỡ.

Nháy mắt tiếp theo cậu nghe thấy Khương Xá hỏi cậu: “Cậu xác định?”

Xác định quay lại sao?

Tim bỗng nhiên hẫng một nhịp, miễn cưỡng nở nụ cười, “Tớ xác định.”

“Tốt lắm, đi thôi.”

Đi về vẫn là chiếc xe buýt kia, tiếp viên trên tàu vẫn còn nhớ tới hai người bọn họ. Lúc đến cũng là thời tiết như này, mặc áo khoác kiểu gì đến thì lúc trở về vẫn mặc quần áo giống vậy.

Tiếp viên trên tàu nhìn hai đứa trẻ cao hơn nhiều, muốn cùng bọn họ nói mấy câu, đến gần mới phát hiện, thời gian đã làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Lần đầu tiên bọn họ tới như hai đứa trẻ sơ sinh rúc vào nhau tìm ấm áp, còn lần này thì như bị khí lạnh bao phủ, tầm mắt rốt cuộc cũng không còn nhìn về nhau. Một người ngồi bên trái con ngươi ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, một người ngồi bên phải cúi đầu rũ mắt rơi vào trầm tư, mặc dù nắm tay nhưng khoảng trống chính giữa còn có thể chen vào một người nữa.

Cô nhi viện mặc dù bị thiêu hủy, nhưng nếu đi nghe ngóng vẫn có thể biết địa chỉ sau khi xây dựng lại.

Hai người im lặng cất bước, rất nhanh liền đi tới cửa.

Nhân viên bảo vệ đã thay người khác nên không nhận ra hai người, lúc Lâm Gia nói cậu vốn là người ở đây thì biểu tình nhân viên bảo vệ liền thay đổi, vừa kinh ngạc liền vừa không dám tin nhìn cậu.

“Cậu chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại hỏi.”

Địa điểm mới của cô nhi viện có diện tích rộng hơn, tường vây cao cao với cửa sắt đen kịt nối liền một chỗ, tường ngoài dán mấy tờ quảng cáo, gió lạnh thổi qua liền bị bóc ra, con quạ đứng ở đầu tường như hổ rình mồi, từ xa nhìn lại nơi này quả thực giống như một nhà tù.

Mỗi tuần một ngày, dì quản lý sẽ rời khỏi cô nhi viện. Hôm nay trùng hợp lại là ngày đó.

Bất an trong lòng Lâm Gia mãi chưa tiêu tan, đã về tới đây mà tại sao vẫn còn như vậy, cậu nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra.

Sau đó Khương Xá kêu tên của hắn cậu.

“Lâm Gia.”

Lâm Gia ngẩn người, trên suốt quãng đường, đây là lần đầu tiên Khương Xá kêu tên của cậu.

Cậu còn chưa kịp đáp lại Khương Xá đã ôm cậu vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Cậu sau này phải sống thật tốt.”

Hắn như trước đây dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai Lâm Gia, giọng nói nhẹ nhàng như đang làm nũng.

Lòng Lâm Gia liền lập tức mềm thành một vũng nước ôn nhu (*), “Cậu cũng vậy.”

(* nguyên văn 一滩温柔的水, mình cũng không biết so sánh này là như nào nữa, đọc truyện cũng hay gặp (¯―¯٥))

Nhân viên bảo vệ đã đi ra, bên kia điện thoại người quản lý nghe vừa bắt đầu là mờ mịt, lúc sau nghe đến hai người quay về, chấn kinh (**) đến thất thanh, sau đó lập tức trở nên âm trầm, bảo nhân viên bảo vệ cho bọn họ tiến vào.

(** chấn động kinh ngạc)

“Quản lý nói các cậu có thể đi vào.”

Lâm Gia vì cái ôm này mà nghĩ Khương Xá muốn làm lành với cậu, trên mặt mang theo nụ cười, thoát khỏi cái ôm, cửa mở, cậu đi vào trước tiên, tâm tình sung sướng.

Trong nháy mắt, Khương Xá bỗng nhiên buông tay cậu ra.

Đoạn đường này bất luận có bao nhiêu giá lạnh hai người vẫn nắm tay nhau, rốt cuộc vào lúc này lại thả ra.

Biểu tình Lâm Gia trong phút chốc cứng ngắc.

Tiếp theo cậu nghe thấy Khương Xá ở phía sau nói với cậu ——

“Gặp lại sau, Lâm Gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui