Trà Cam

Khương Xá phát sốt.

Hắn mơ tới lần đầu tiên hắn cùng Lâm Gia nói chuyện, đó đã là chuyện rất lâu về trước, lâu đến nỗi hình ảnh trong trí nhớ đã mơ hồ không rõ.

Đó là một ngày trời âm u. Đám trẻ con trong cô nhi viện làm đồng hồ thủ công đã bảy tiếng đồng hồ, khắp nơi đều là tiếng oán giận cùng với tiếng mắng chửi của dì quản lý. Lâm Gia lặng lẽ ngồi trong góc xỏ kim chỉ, không khóc cũng không nháo, lúc này cậu mới tới cô nhi viện mấy ngày.

Khương Xá nho nhỏ nhảy xuống từ trên đầu gối của một chị gái, nghiêng đầu chống cằm hỏi cậu: “Lâm Gia, cậu mới vừa tới nơi này, không cảm thấy khổ sở sao?”

Lâm Gia có ấn tượng rất tốt đối với cậu bé dễ thương nằm giường trên mình, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, “Đến đâu cũng không khác nhau mấy nha, tại sao lại khổ sở?”

Khương Xá nghe nói qua Lâm Gia kỳ thực không có thân phận gì đặc biệt, cha mẹ mất hết, hôm nay được cậu nuôi dưỡng, ngày mai đến ở nhà bác, ở được hai ngày lại chuyển đến nhà cô, mấy người lớn nói cậu như một quả bóng bị đá tới đá lui. Khương Xá cảm thấy cậu ở nơi nào cũng được, không có cảm giác gì. Suy nghĩ của trẻ con luôn đơn giản, vì vậy hắn ôm lấy Lâm Gia, nói: “Khác chứ, chỗ đó không có tớ. Lâm Gia, sau này cậu theo tớ đi, bất cứ đi đâu, tớ cũng sẽ mang cậu theo!”

Lâm Gia nghe xong mở to đôi trắng đen rõ ràng nhìn hắn, chớp chớp, cũng không biết có nghe hiểu hay không, qua một lúc lâu mới lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Được.”

Giấc mộng kết thúc, Khương Xá ngủ cực kỳ ngoan, trong mơ màng cảm giác có người thay quần áo cho mình, sau đó lại nghe được giọng nói quen thuộc dỗ hắn uống thuốc, hắn lẩm bẩm vài câu, liền ngủ thiếp đi. Tiếp theo lại phát hiện có người nắm chặt tay hắn, đôi tay kia có cảm giác cực kỳ quen thuộc, theo bản năng cầm ngược trở lại, rất nhanh hắn nghĩ tới chính mình cần phải buông tay nhưng giãy giụa mấy lần cũng giãy không ra, có cái gì mềm mại kề sát ở trên mu bàn tay của hắn, trân trọng hôn lên như đối với người yêu.

Mà trên ngón tay của hắn đều toàn là vết thương.

Ngày đó tại chợ bán thức ăn nhìn thấy Lâm Gia nhìn chằm chằm người khác bày bán thịt lợn hắn liền muốn nấu một bữa thật ngon cho cậu ăn, vì vậy hắn mượn tiền, theo học dì Cảnh Trực cả một buổi chiều rốt cuộc cũng miễn cưỡng nấu ra một nồi thịt kho tàu.

Hắn vốn không có thiên phú ở phương diện này, chật vật nấu ăn, mỗi một ngón tay đều nếm thử qua nỗi đau chảy máu, nhưng đáng tiếc chính là, cuối cùng Lâm Gia vẫn không thể nào nếm được.

Thật đáng tiếc.

Lúc này Lâm Gia nâng hắn tay, tỉ mỉ hôn lên từng vết thương trên tay hắn, cậu từ chỗ dì Cảnh Trực nghe được tất cả mọi chuyện, đau đớn khổ sở từ trái tim lan ra khắp toàn thân.

Dì Cảnh Trực thậm chí không biết đến việc bọn họ từng rời đi, Lâm Gia vừa nghĩ liền biết rằng có lẽ Khương Xá một mực chờ đợi cậu quay về.

“Xin lỗi.”

Cậu kiên định đi về phía trước, tớ lại yếu đuối mà lùi về phía sau.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi tớ, tớ vẫn như cũ làm cậu thất vọng.

Lâm Gia đi đến nhà bếp, nồi thịt kho tàu Khương Xá làm kia đã sinh ra mùi lạ, cậu trầm mặc hồi lâu, cầm lấy đũa nếm thử một miếng liền cảm nhận được vị thiu.

Khó ăn đến mức buồn nôn, nhưng dù vậy Lâm Gia vẫn nhịn xuống ý muốn nôn mửa, yên lặng ngồi trước bàn ăn từng miếng từng miếng. Lâm Gia suy đoán chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ bị đau bụng, nhưng cậu vẫn không muốn uổng phí tâm ý của Khương xá.

Ngoại trừ đau dạ dày, thân thể Khương Xá coi như không tệ, rất nhanh liền hạ sốt.

Lâm Gia nhìn sắc trời bên ngoài, nhẹ nhàng hôn xuống trán hắn, ngón tay cẩn thận mà vuốt ve gò má của hắn, thấp giọng nỉ non: “A Xá, nhanh nhanh khỏe lên, đừng mải đợi tớ, tớ sẽ mau chóng đuổi kịp cậu.”

Nói xong, cậu liền rời khỏi nhà.

Một đường đi đến công trường, gió lạnh thổi đến, mới qua mấy ngày, nơi này đã không còn người nào, chỉ có vẻn vẹn mấy cảnh vệ vẫn canh giữ tại chỗ này. Nếu như là hai ngày trước, lâm Gia sẽ cứ như vậy mà đi trở về, nhưng hiện tại đã khác, cậu xưa nay luôn muốn ở cùng với Khương Xá, lúc ăn thịt kho tàu Khương Xá làm cậu rốt cuộc giữ vững niềm tin kiên định đi về phía trước.

Người đồng hành cùng cậu là một người dũng khí ngút trời.

Cảnh vệ nhận ra cậu, vừa nhìn liền cảm thấy kỳ quái, “Lâm Gia? Cháu tới đây làm gì? Sự tình đã được giải quyết, lẽ nào người kia chưa đưa tiền cho cháu?”

Lâm Gia nghe xong liền sững sờ, “Có chuyện gì vậy?”

“Tiền công đều được phát rồi? Hai ngày rồi còn chưa tới tay hả?”

Lâm Gia có chút mờ mịt, tỉ mỉ hỏi lại, phía sau truyền đến tiếng la quen thuộc, Lão Chí từ phía sau vỗ cậu một cái, “Ai nha Lâm Gia, cuối cùng cũng tìm được, anh tìm chú mấy ngày rồi đấy. Chú xem, anh không biết địa chỉ nhà chú, chú lại không có điện thoại di động, rời khỏi công trường anh cũng không biết liên lạc với chú bằng cách nào.”

Tinh thần Lão Chí rất tốt, vẻ mặt thoải mái.

Lâm Gia mím mím môi, “Xin lỗi Lão Chí, hai ngày trước em xảy ra chút chuyện…”

Lão Chí vung vung tay ngắt lời cậu, sau đó nháy mắt với cậu, “Đừng nói nữa, vị anh em kia của chú sao hông tới? Anh còn muốn nói tiếng cảm ơn với hắn.” Nói xong hắn cúi đầu lấy ra một phong thư từ trong túi áo khoác, trịnh trọng nghiêm túc giao cho Lâm Gia, “Cái này, chính là tiền công hơn một tháng qua của chú.”

Lâm Gia choáng váng, nhận lấy phong thư không dám tin hỏi một câu: “Tiền công? Anh nói cái gì?”

Mặt trên phong thư viết rõ ràng tên của cậu, bên trong đựng một xấp tiền dày.

Lão Chí gãi gãi mặt nói: “Chúng ta báo cảnh sát, làm lớn sự việc, sau đó mới biết ông chủ công trường ra nước ngoài du lịch căn bản không biết việc này, vừa hỏi hắn liền bối rối, cẩn thận điều tra ra mới biết vấn đề nằm ở chỗ quản công!” Lão Chí thay đổi sắc mặt, tàn bạo mắng: “Cái tên cờ bạc kia! Ông chủ đem tiền công giao cho hắn phát tiền! Hắn lại nghĩ cầm đi đánh bạc! May mà chúng ta báo cảnh sát báo sớm nên hắn vẫn chưa kịp tiêu, hiện tại hắn đã đi ngồi tù rồi! Thực là hả hê lòng người!”

Khi đó ai cũng không ôm hy vọng quá lớn, lại không nghĩ rằng, sinh hoạt bấp bênh lúc đó lại có khả năng chuyển biến tốt.

Đây cũng là niềm tin của Khương Xá ——

Trời sáng.

Lâm Gia chậm rãi khép lại hai mắt, gió lạnh thấu xương, mây đen giăng kín, dù vậy cậu vẫn cảm nhận được cuộc đời này tràn ngập ánh sáng.

Cậu từng muốn từ bỏ tất cả những thứ này, lúc đó thật ngu xuẩn.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Lão Chí còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Gia đã vội vã đi, Lão Chí buồn bực hỏi cậu: “Chú gấp như vậy là muốn làm gì?”

Bước chân Lâm Gia dừng một chút, sau đó liền tiếp tục tiến lên.

Tiếng nói kiên định của cậu truyền tới: “Đi tìm mặt trời của em.”

Lúc về nhà Khương Xá đã tỉnh rồi.

Lâm Gia nhìn bóng lưng hắn đứng ở nhà bếp nấu nước nóng nhất thời do dự không dám đi tới.

Sau đó Khương Xá xoay người, trong giây phút nhìn thấy cậu liền hơi mở mắt nhưng lập tức lại nhíu mày, tựa hồ không biết rõ chuyện gì thế này.

Lâm Gia lẳng lặng nhìn hắn, từng bước một đi tới, “A Xá, tớ cũng không để ý trắng đen thiện ác, đối với tớ mà nói, đi nơi nào cũng được, làm chuyện gì cũng đều không quan trọng, thế nhưng, chỉ có cậu là không giống như vậy. Nếu như là cùng với cậu, tớ liền bắt đầu mong đợi ngày mai, mong đợi chính mình trở nên càng tốt hơn, mãi đến có một ngày, tớ có thể cùng cậu sóng vai.” Dừng một chút, cậu hơi cúi đầu, âm thanh có chút run, “A Xá, xin lỗi, tớ không muốn rời xa cậu, cậu có còn muốn tớ ở bên cạnh không?”

Phốc phốc phốc ——

Ấm nước sôi reo lên.

Khương Xá bỗng dưng phục hồi tinh lại thần liền lật đật đi tắt bếp gas, cuối cùng vẫn là Lâm Gia quen thuộc vị trí bếp gas hơn nhấn lên công tắc trước, tay Khương Xá cũng lập tức đè lên.

Khương Xá ngủ say một ngày, ký ức vẫn dừng lại tại thời điểm Lâm Gia rời đi ngày ấy, theo bản năng liền thả tay ra, tất cả những thứ trước mắt này làm cho hắn cảm thấy không biết làm thế nào. Ai biết Lâm Gia lại nắm chặt lại tay hắn, Khương Xá ngơ ngác, Lâm Gia ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ bừng nhìn hắn.

Khương Xá vẫn có chút không hiểu tất cả những gì đang xảy ra, “Cậu không quay lại chỗ kia sao?”

Lâm Gia dùng sức lắc đầu một cái.

Khương Xá trầm mặc một hồi, nhíu mày đánh giá Lâm Gia, tựa hồ tại suy nghĩ hắn mê man ngày đó đến tột cùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng hắn đương nhiên cái gì cũng không thể nhớ được.

Nhưng hắn cũng không trách tội Lâm Gia, vừa bắt đầu liền biết đến hai người chỉ là đi con đường khác nhau, nhưng Lâm Gia đột nhiên đi vòng vèo làm hắn có chút không hiểu ra sao.

Rất nhanh hắn phát hiện Lâm Gia khẩn trương đến mức đổ mồ hôi lạnh trên trán.

“Làm cái gì nha?” Hắn dang hai cánh tay, có  chút tức giận hỏi, “Cậu quyết định một lần nữa đứng lên sao? Thành thật mà nói, tớ thật sự có chút không chịu được bộ dạng cậu gào khóc mà đi về, thật khó coi, chính cậu quay lại còn chưa tính, dĩ nhiên còn muốn tớ cũng quay lại.”

Lâm Gia ôm lấy hắn, “Không có lần sau.”

Khương Xá thở dài, bỗng nhiên phát hiện trên cổ treo thứ gì, cúi đầu nhìn, Lâm Gia không biết từ khi nào treo một cái khuyên tai trên cổ hắn,.

Là Lâm Gia trên đường trở về ghé qua cửa hàng trang sức mua, giá cả cũng không cao không thấp, đây là kế hoạch cậu đã suy nghĩ cực kỳ lâu, nghĩ sau khi phát tiền công chuyện thứ nhất chính là đi đến cửa hàng trang sức. Kết quả tiền công không nhận được, toàn bộ kỳ vọng bị hủy, trong nháy mắt đó cơ hồ đánh tan hết thảy niềm tin của cậu.

Đây là một dây chuyền bằng bạc, mặt trên dây chuyền khảm thủy tinh màu tím, vô cùng tinh tế.

Lần thứ hai Khương Xá nhận được quà Lâm Gia tặng mình liền quăng mọi chuyện ở sau gáy, nháy mắt liền vui vẻ, chỉ là vẫn có chút kỳ quái, “Làm gì vậy?”

Lâm Gia ôm hắn, hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói ra một câu.

“Sinh nhật vui vẻ, A Xá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui