Đến nửa đêm khuya trời đột nhiên đổ cơn mưa rất lớn, bên ngoài còn kèm theo sấm sét như phẫn nộ hành động tuyệt tình của anh đối với Mộc Nhi.
Tại biệt thự, toàn bộ hệ thống điện đã bị tắt có lẽ do ảnh hưởng của cơn mưa ở bên ngoài nên hệ thống đã tự động ngắt điện.
Người làm trong nhà vội đi tìm đèn cầy để thắp sáng mọi ngóc ngách trong nhà, bất chợt quản gia nói: "không ổn rồi.
"
Mọi người vẫn chưa hiểu gì liền quay sang nhìn bà và thắc mắc hỏi: "có chuyện gì vậy ạ?"
"Mỗi khi trời mưa như vậy cô chủ rất cần cậu chủ ở bên cạnh, nếu dì nhớ không lầm thì khoảng 11h dì nghe tiếng xe cậu chủ đi ra ngoài.
" bà đáp.
"Vậy chẳng lẽ bây giờ cô chủ đang ở một mình.
" một tên thuộc hạ vừa nói, mọi người nhanh chóng chạy lên phòng cô mà bỏ cả việc thắp đèn cầy lại một bên.
'Cạch' cánh của vừa mở ra, cảnh tượng bên trong đúng như họ nghĩ.
Cô đang ngồi cạnh giường ôm lấy đầu mình và co rút lại vì sợ sấm sét.
Sấm bên ngoài càng đánh mạnh, Mộc Nhi càng sợ hãi, mọi người cũng rất lo lắng định lên tiếng nói nhưng quản gia bảo họ im lặng.
Bà từ từ tiếng lại gần cô, giọng nói nhẹ nhàng an ủi cô "ổn rồi, Mộc Nhi mọi chuyện đều ổn rồi.
Có ta ở đây cháu sẽ không bị gì đâu.
"
Mộc Nhi nghe được giọng nói của bà cô liền cảm thấy ấm áp và không còn nỗi sợ hãi nữa nhưng vừa bình tĩnh lại được vài phút cô bất ngờ đẩy quản gia khiến tay bà đập vào cạnh bàn.
"Cô chủ.
"
"Ba mẹ tôi, tôi không thể để họ bị ướt.
Họ! họ đang rất lạnh, tôi phải đi giúp họ.
"
Do sự chủ quan của mọi người không ai đứng chặn cửa mà tất cả đều bên trong phòng nên cô dễ dàng chạy ra ngoài.
"Mau đi ngăn cô chủ lại.
" quản gia nói.
Mọi người liền chạy theo cô nhưng sức của Mộc Nhi cũng rất nhanh, do cô đang chạy và trong nhà cũng không có đèn nên vừa bước tới bật thang thứ hai cô đã bị trượt chân.
"A"
Cả cơ thể Mộc Nhi lăn nhanh xuống cầu thang và chưa ngừng lại cho đến khi đầu cô chạm vào tủ giày gần đó.
Mọi người đều ngơ ngác không biết làm gì, lúc này tên thuộc hạ từ trước tới giờ luôn theo sát cô và Gia Tuấn nhất.
Anh ta nhanh chóng tiến tới đỡ cô và hét lên.
"Mau gọi cấp cứu đi.
"
Người giúp việc liền lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu, còn anh tay run rẩy bế cô đi ra ngoài.
Lúc đưa cô đi đến bệnh viện trời cũng đã tạnh mưa, Mộc Nhi được đưa vào phòng cấp cứu do tình trạng của cô khi tới đây đã rất nguy kịch.
!
2 tiếng sau đèn cấp cứu đã chuyển màu, bác sĩ bước ra liền hỏi.
"Anh là người nhà của bệnh nhân.
"
"Vâng, là tôi.
"
Bác sĩ đặt tay lên vai anh nói: "bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch" nghe câu nói này anh liền vui mừng.
Bác sĩ lại tiếp lời "nhưng do phần đầu cô ấy bị va chạm khá mạnh dẫn đến việc mắt của cô ấy vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy nữa.
"
!
Sáng hôm sau khi anh trở về nhà cùng với Vy Vy, mọi người đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cả hai, nhìn thấy vũng máu trên người của tên thuộc hạ và gần chỗ tủ giày anh có hơi nheo mắt lại.
"Người gì không biết nhục mà còn lén phén theo chồng của người ta.
" Linh nói
"Cô đang nói gì vậy?" anh hỏi.
"Tôi nói anh với cô ta đó, nếu hôm qua không phải cô ta gọi anh đến chỗ cô ta thì cô chủ của chúng tôi không xảy ra chuyện.
"
"Đủ rồi Linh à, mọi người đang rất mệt em đừng nói nữa.
" Hoa nói.
Gia Tuấn vẫn không hiểu câu nói của Linh có ý gì, anh liền kêu Vy Vy lên phòng nghỉ ngơi và kêu tên thuộc hạ của mình ra ngoài nói chuyện.
"Những lời cô ta nói và vết máu trên áo cậu với chỗ tủ giày là sao?"
"Việc này sao anh lại hỏi tôi, chính anh biết rõ mỗi khi trời mưa Mộc Nhi sẽ sợ sấm sét và lại ám ảnh về tai nạn của ba mẹ cô ấy mà
Tối qua trời mưa, trong nhà thì cúp điện mà Mộc Nhi lại phát bệnh nên đã chạy xuống cầu thang và bị trượt chân.
"
Nghe đến đây Gia Tuấn mới nhớ lại lúc trước cô đã từng bị như vậy, nhưng anh vẫn không quan tâm liền nói với tên thuộc hạ "chỉ cần cô ta chưa chết cậu đừng nói với tôi.
" Dứt lời, anh sải bước thật nhanh đi vào nhà.
.