Chỉ còn mấy ngày nữa cuộc thi sẽ diễn ra, Mộc Nhi phải làm rất nhiều việc để hoàn thành thiết kế nhanh nhất có thể.
Còn thiếu một ít đồ thiết kế, thế là cô đành đi ra ngoài công ty mua đồ.
Cửa hàng cũng cách đó không xa nên cô sẽ đi bộ đến, Mộc Nhi sang đường để đến chỗ cửa hàng mà không hề hay biết có người đang theo dõi cô.
'Đến ngay đi, đợi cô ta ra ngoài thì hành động.'
[Được!] tin nhắn rất nhanh đã được phản hồi.
Mộc Nhi cuối cùng cũng mua mọi thứ xong xuôi, cô ra khỏi cửa hàng với một túi đồ to để những dụng cụ cần thiết cho bộ váy sắp thiết kế.
Lúc Mộc Nhi vừa đi được vài bước để sang đường, phía xa có một chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh đang lao về phía cô.
Giây phút có lẽ người lái xe đó sẽ đụng trúng cô, may mắn đã có một cánh tay của ai đó kịp thời kéo cô lại.
"Cẩn thận." cả hai người đều ngã nhào xuống đường khiến cơ thể vô cùng ê ẩm.
Mộc Nhi tưởng chừng như xương của cô sẽ gãy ra làm đôi, cô mất vài giây để định hình lại chuyện vừa xảy ra.
Sau đó liền quay sang nhìn người đã giúp mình thoát khỏi chiếc xe lúc nãy.
"Gia Tuấn, anh...cảm ơn anh đã cứu tôi." cô đáp, thật may là có anh kịp thời cứu cô.
"Cô tại sao lại không để ý kỹ khi sang đường, nếu lúc nãy chiếc xe đó đụng phải cô thì làm sao đây?" Gia Tuấn vội quát lớn trước mặt Mộc Nhi.
Khi anh từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra đã thấy chiếc xe kia lao về phía cô, anh cũng cố để gọi cô nhưng khoảng cách giữa họ quá xa nên không thể nghe thấy.
Thế là anh dốc sức chạy thật nhanh để kéo cô lại, giữa lúc cô gặp nguy hiểm trái tim anh cũng đập nhanh hơn bình thường.
Anh luôn có cảm giác như đây sẽ là cơ hội cuối cùng, nếu không cứu cô gái này anh sẽ lại đánh mất cô ấy lần nữa.
Đặc biệt những lúc căng thẳng anh cũng có cảm giác bên tai văng vẳng giọng nói của một người nào đó, cô gái ấy nói rằng: 'anh hãy tìm con bé đi...con bé vẫn...còn sống...Gia Tuấn mau tìm Mộc Nhi đi...'
Trước sự tức giận của anh, cô nói thầm: 'anh là đang lo cho em? tại sao lại lo lắng vào lúc này mà không phải là khi...!chúng ta còn bên nhau?'
Anh nhận thấy lời nói của mình có hơi quá, vội vàng đứng lên rồi đỡ cô, sau đó nhẹ nhàng nói xin lỗi cô gái trước mặt.
Hai người quay trở lại công ty, mỗi người lại bắt đầu làm việc của mình.
Người phụ nữa kia vô cùng khó chịu khi thấy Mộc Nhi bên ngoài bước vào, cô ta cảm thấy cô như là cái gai trong mắt và muốn loại bỏ.
'Mày may mắn được sếp cứu kịp thời, nhưng lần sau sẽ không như vậy đâu.'
...
Đến khoảng 22h30 tối cô cũng đã hoàn thành được một nửa công việc của mình, Mộc Nhi thu dọn đồ rồi ra về.
"Cô làm xong chưa." giọng nói của thư kí từ ngoài cửa.
"Tôi đang thu dọn đồ, sao anh còn ở đây?" Mộc Nhi đáp.
"Tôi và sếp vừa giải quyết xong một số hợp đồng quan trọng, anh ấy biết cô còn làm việc nên bảo tôi đi xem cô đã về chưa...còn nữa, chuyện cô báo với sếp thì anh ấy đã nhờ người giúp nên cô cứ yên tâm.
Sự an toàn của nhân viên luôn đặt lên hàng đầu."
Thu dọn đồ xong, họ cùng nhau đi về.
Gia Tuấn vì sự an toàn của cô đã bảo thư kí đi cùng cô nhưng Mộc Nhi luôn bảo cô không sao, cô tự về được.
Mỗi người một hướng đi về nhà của mình, cô vẫn đi theo con đường hằng ngày để về nhà.
Hôm nay không hiểu sao cô có cảm giác phía sau có người đuổi theo xe mình, nhưng cô chỉ cho rằng đó là do cô quá căng thẳng.
'Kéttttt' âm thanh phanh xe vang lên, đúng như cảm giác của cô, là chiếc xe màu đen lúc sáng đang chặn trước đầu xe của cô.
Những tên kia lần lượt bước xuống tiến đến chỗ xe cô, hắn ta muốn mở cửa xe nhưng cô đã bấm nút khoá lại.
Hắn ta như điên lên cầm cây gậy đập thật mạnh vào kính xe của cô để tìm cách mở cửa.
Cuối cùng cô cũng bị bọn chúng khống chế, lôi mạnh xuống xe.
Đến ngay chỗ tên cầm đầu, hắn ta liền nhìn ngắm cô thật kĩ.
Ánh mắt hắn ta cũng có chút ham muốn với cơ thể của cô.
"Chà, thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Sao cô lại đi đắt tội với người khác làm gì nhỉ?" hắn ta vừa nói vừa đưa tay chạm vào khuôn mặt cô.
Mộc Nhi vội hất tay hắn ra: "Đừng chạm cái tay dơ bẩn của anh lên mặt tôi."
Nghe câu nói của cô hắn và đàn em liền bật cười: "khá lắm cô gái, hừ...có vẻ như cô không hề sợ chúng tôi nhỉ? còn lớn giọng ở đây."
Hắn ta dừng lại một lúc rồi tiếp lời: "có người bảo tôi làm cách nào đó cho cô biến khỏi nơi này, cô gái xinh đẹp như vậy tôi không nỡ...sẵn đây tôi sẽ nếm thử trước rồi đến đám đàn em của tôi trước khi bọn tôi ra tay với cô."
Hắn ta cứ thế tiến về phía cô, Mộc Nhi thì bước lùi lại nhưng đàn em của hắn lại chặn phía sau.
Hắn ta bắt lấy cánh tay cô, mặc cho Mộc Nhi ra sức vùng vẫy.
Hắn lôi cô vào trong xe của hắn, đẩy ngã cô xuống ghế.
"Sợ rồi sao? tôi sẽ nhẹ nhàng, không làm cô đau đâu." hắn ta nói rồi dạo chơi trên cơ thể cô.
Ngón tay cởi từng chiếc cúc áo của Mộc Nhi, cô ở phía dưới không ngừng ra sức chống cự: "bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra..."
Cô nhớ lại cảnh tượng này cũng như năm đó nhưng may mắn là có Gia Tuấn đến kịp thời nhưng lần này sẽ khác.
...
Trong lúc hắn ta đang định thoát thân, bất ngờ cửa xe bị mở ra còn hắn cũng bị lôi ngược ra ngoài.
Hắn ta chỉ biết liên tục che mặt mình lại và cầu xin người đàn ông kia tha cho mình, sau khi đứng lên liền đạp thêm một cái thật mạnh vào người hắn.
Rồi tiến đến chỗ cô gái ngồi run rẩy trên xe.
Do không có ánh sáng nên cô cũng không rõ là ai giúp cô, người kia cũng nhanh chóng cởi chiếc áo vest ra choàng lên người cô rồi bế cô vào xe của mình.
Sau đó hắn ta dặn dò gì đó với một người ở ngoài rồi lên xe đưa cô rời đi.
"Nhi Nhi, đừng sợ...có tôi ở đây sẽ không ai làm hại em đâu." giọng nói ấm áp cất lên khiến cô phần nào đỡ sợ hơn, là Gia Tuấn.
Anh đã thấy chiếc xe kia lúc đi về nhưng không nhớ đã gặp khi nào, mãi cho đến khi đi được một đoạn dài Gia Tuấn mới biết và kêu thư kí quay lại.
Lần nữa anh lại cứu cô nhưng cũng không vì thế mà Mộc Nhi sẽ lại quay về với anh.
Tuyệt đối không.