Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu.
Edit: Diễm Thiếu.
Chương 100: Đều là sắp xếp của tôi.
Nghĩ tới đây, Văn Hạo không thể không phòng ngừa chu đáo: “Cậu tìm người mang thai hộ có biên lai chưa? Đứa nhỏ sau khi sinh phân chia của cậu hay của tôi thế nào? Nếu không thì chúng ta làm xét nghiệm ADN đi.”
Nụ cười Cung Trình cứng vài phần, lộ ra khổ ý: “Anh biết, không có đứa nhỏ em sẽ không trở về.
Em trách anh cũng được, hận anh cũng được, anh chỉ hi vọng bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, ít nhất anh sẽ còn cơ hội.
Em muốn ở lại Mỹ, sao anh có thể chăm sóc em đây?”
“Sao phải muốn tôi quay về? Cậu không thể tới Mỹ sao?” – Văn Hạo hờ hững nói, cậu rất hoài nghi thành ý của Cung Trình.
“Anh không thể.” – Cung Trình thở dài: “Trước không nói bây giờ anh không thể nào rời khỏi đội quốc gia, chẳng lẽ em còn chưa rõ tình huống gia đình anh sao? Từ đời ông nội anh, đến cha anh và anh cả đều xác định đi theo con đường chính quyền, bởi vì liên quan đến quyền lực quá lớn, đời con em trong gia tộc ít nhiều vẫn bị hạn chế.
Đặc biệt là anh, làm trực hệ, căn bản không thể nào định cư ở nước ngoài, quả đúng là anh yêu em, cũng rất muốn đi nước ngoài theo đuổi em, nhưng đồng thời Cung gia cũng rất quan trọng với anh, họ đều là người thân của anh.
Cho nên… xin lỗi.”
“…” – Văn Hạo nghe xong, trầm mặc.
Văn Hạo không biết lời nói Cung Trình có phải sự thật không, nhưng cậu xác thật nghe qua một số hạn chế trong gia đình đặc quyền, trong đó quả thật có yêu cầu không thể định cư ngoài nước.
Cung Trình nhìn Văn Hạo, ánh mắt lấp loé, hắn còn có một bí mật gạt Văn Hạo, mãi cho tới bây giờ đều do dự nên nói ra hay không.
Hai người trầm mặc dùng bữa, trong ti vi vừa múa vừa hát, trong phòng ăn cũng rất náo nhiệt, so sánh ra thì sự yên tĩnh của bọn họ tạo thành tương phản mãnh liệt.
Cung Trình suy nghĩ một chút, hỏi một câu: “Em tính thế nào? Trở về học xong bằng ? Hay là đợi đến khi hợp đồng của em và nhà trường kết thúc? Phí vi phạm hợp đồng anh có thể giúp em.”
Văn Hạo nhìn Cung Trình, đây là thứ khiến Văn Hạo tức giận nhất.
Cung Trình ích kỷ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cậu, khiến Văn Hạo trở tay không kịp, giờ trong đầu đều loạn thành một đoàn.
Nếu không phải sự tồn tại của đứa nhỏ chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, thì tuyệt đối Văn Hạo sẽ không về nước.
Cung Trình rũ mắt nhìn ly rượu trước mặt, trầm mặc một lúc lâu mới nói.
Đôi mắt Văn Hạo chỉ thoáng trợn to.
Cung Trình nói: “Thật ra bọn nhỏ đều ở Mỹ.”
“Cái gì?!” – Văn Hạo ngạc nhiên.
Cung Trình thở dài, ngẩng đầu lên: “Tinh trùng của em anh rất khó mang về nước, hơn nữa ở Mỹ mang thai hộ là hợp pháp, ở bên kia muốn con sẽ đơn giản hơn nhiều so với trong nước, cho nên tụi nhỏ là con lai, người mẹ mang thai là một người nước ngoài, cô ta cũng ở Los Angeles…”
Văn Hạo đập mạnh đũa xuống.
Cung Trình tiếp tục nói: “Nếu em do dự thì ở Mỹ học nốt nghiên cứu, cũng có thể đợi đến khi kết thúc hợp đồng cũng được.
Anh sẽ sắp xếp nơi ở và bảo mẫu, em nên vào đấy ở, như vậy một mình em cũng có chăm sóc tụi nhỏ.” – Nói xong mấy câu này, trên mặt Cung Trình có chút oan ức, còn có phần bất an, hắn nói: “Nhưng em phải trở về, đáp ứng anh được không? Chỉ ở trong nước anh mới có thể chăm sóc em tốt nhất.”
Lửa giận vốn tăng vọt cứ đột ngột bị dập tắt như thế.
Văn Hạo nhìn thấy bên trong thỏa hiệp của Cung Trình còn tràn đầy nồng tình.
Đối với một người có thói quen khống chế tất cả và có năng lực khống chế tất cả, để hắn tạm thời buông tay là chuyện khó khăn đến cỡ nào?
Nhưng lần này, Cung Trình lựa chọn buông ra, vì việc học và sự nghiệp của cậu, hắn kinh hoảng buông tay, khi câu nói cuối cùng thốt ra, thậm chí âm cuối còn run rẩy mang theo sự cầu xin.
Văn Hạo gật đầu, cậu biết mình mềm lòng.
Bởi vì biết được đứa nhỏ không ở trong nước, thậm chí cậu còn phải ở lại Mỹ thêm hai năm, Văn Hạo không cần thiết phải nghĩ thêm về chuyện chạy quan hệ.
Hơn nữa trong lúc ăn tết, đám bạn bè cũng trở về nhà, nhất thời Văn Hạo rãnh rỗi không việc làm, mỗi ngày chỉ cùng Cung Trình mắt to trừng mắt nhỏ.
Cung Trình xoát độ hảo cảm rất chuyên cần, gần như mỗi ngày đều chạy qua báo danh, độ hảo cảm tăng lên từng xíu, xoát đúng là không tệ.
Cung Trình tận dụng mọi thời cơ, thành công dao động Văn Hạo cùng đi mua thiết bị tập thể hình, cũng coi như hoàn thành một nguyện vọng của Cung Trình khi cậu về nước.
Mồng bốn Văn Hạo chuẩn bị trở về Mỹ, mồng ba Cung Trình đã đi mua vé máy bay, bởi vì người Hoa đều thích xem lịch vạn sự, Cung Trình không mua vé cùng ngày cho Văn Hạo, và rồi tối hôm đó đỏ mắt lên máy bay.
So với Văn Hạo, Cung Trình sớm phải đến Mỹ hơn.
Cho nên chờ đến khi Văn Hạo hạ cánh, thậm chí Cung Trình xem kỹ bốn phòng xép, người môi giới bất động sản cầm bức ảnh căn phòng và đồ thiết kết chờ ở đại sảnh phi trường cho Văn Hạo xem.
Hai căn này cách trường Văn Hạo hơi xa một chút, là loại biệt thự nhỏ, phòng độc lập, không gian lớn, còn có hai căn ở gần khu trường học, không gian nhỏ hơn, thế nhưng đều là phòng mới.
Nhưng nếu đứa nhỏ sinh ra, còn phải có bảo mẫu và Văn Hạo ở cùng, Cung Trình vẫn kiến nghị nên mua biệt thự nhỏ.
Văn Hạo tán thành đề nghị của Cung Trình, vì vậy vừa xuống máy bay đã phóng xe tới.
Người môi giới bất động sản lái xe, Văn Hạo và Cung Trình ngồi đằng sau.
Vừa vào xe, Cung Trình đã nhắm mắt ngủ, Văn Hạo không gọi hắn tỉnh dậy, trước đó Văn Hạo phát hiện mắt Cung Trình rất đỏ, đầy tơ máu, dáng vẻ tinh thần căng thẳng, xem ra sau khi xuống máy bay, người này vẫn bận bịu chưa kịp nghỉ ngơi.
Ô tô dừng trước một căn biệt thự hai tầng, chủ nhà đứng ở trước cổng đợi bọn họ, là một bà lão hòa ái dễ gần, nghe nói là dự định bán nhà chuyển đến ở nông trường.
Văn Hạo liếc mắt đã nhìn trúng hoa viên trước cổng, một thảm cỏ rộng, bên góc còn có một đu quay rất thích hợp cho bọn nhỏ chơi đùa.
Bà lão thấy Văn Hạo nhìn về bên đó, nói: “Năm trước cháu bác sinh, đây là ông nội nó đầu năm nay lắp, bọn nhỏ rất thích cái đu quay này, có lúc dỗ mãi mới chịu đồng ý.
Nghe nói hai đứa mua nhà muốn nuôi con? Bác muốn nói các cháu chọn đúng nơi rồi, ngoại trừ phòng bác và chống thì toàn bộ căn phòng khác nhà bọn bác đều thiết kế dựa theo sở thích của bọn nhỏ.”
Vào phòng, Văn Hạo phải thừa nhận nơi này rất thích hợp cho bọn nhỏ, sàn nhà gỗ, vách tường còn phủ lớp vải mềm.
Cửa thang gác lầu hai có một cửa gỗ nhỏ tinh xảo, chỉ cần khóa lên, bọn nhỏ đều có thể tùy ý bò sát chơi đùa ở trong phòng và hành lang tầng hai.
Đặc biệt còn có một phòng trẻ nhỏ, bên trong trang trí cây cối, còn có một chiếc lều nhỏ, trẻ nhỏ chơi đùa trong đó giống như trong rừng rậm, một con khỉ nhảy nhót trên cây, trên tường còn có rất nhiều động vật nhỏ, tràn đầy trẻ con thích thú.
Văn Hạo cảm thấy rất thoả mãn, thậm chí không có ý định xem căn nhà thứ hai.
Cung Trình cũng thấy không tệ, nhưng vẫn kiên trì đi xem thêm căn nhà thứ hai, nhưng đáng tiếc là không thể thỏa mãn như căn biệt thự trước, cho nên họ lựa chọn quay về.
Bà lão nướng bánh quy vừa mới ra lò, khi họ vào nhà bỗng ngửi thấy hương vị ngọt ngào, bà lão chia bánh quy cho cả hai, Văn Hạo thưởng thức mùi vị trong miệng, rất ấm áp.
Cuối cùng bọn họ mua căn biệt thự này, Văn Hạo lấy toàn bộ tiền tiết kiện, miễn cưỡng chi trả nửa giá phòng.
Văn Hạo trong ánh mắt kỳ quái của người môi giới, đem tiền chuyển vào tài khoản Cung Trình, khi Cung Trình nhận được tin nhắn nhắc nhở, cười như không cười nhìn Văn Hạo: “Sau đó em sống kiểu gì? Mỗi ngày em có thể ăn hamburger, vậy con thì sao? Số tiền này em giữ lại đi, làm tiêu dùng hằng ngày cho tụi nhỏ.
Anh nghe nói, nuôi con không dễ, ăn mặc ngủ nghỉ đều cần đến tiền, huống chi em còn phải tìm bảo mẫu, áp lực rất nặng.”
Văn Hạo nghĩ Cung Trình không thể sống lâu dài bên nước Mỹ, xem như tiếp nhận lời nói này, vì vậy xoay đi chuyển lại tiền lại về tay cậu.
Chủ nhà cũ dường như không dự liệu được sẽ bán nhà nhanh như vậy, cho nên không thể không xin nhờ thêm vài ngày để chuyển nhà.
Cung Trình ngày thứ hai bay về nước, một tuần sau hắn còn có thi đấu, Văn Hạo thì trở về trường học.
Đến cuối cùng, Văn Hạo đều không nhìn thấy người mang thai đứa con mình.
Cung Trình trả lời Văn Hạo như thế này: Người mang thai hộ là một người đẹp, đàn ông đều có tình cảm đặc biệt đối với người phụ nữ mang thai đứa con của anh ta, em hãy thông cảm cho sự lo lắng của anh.
Văn Hạo yên lặng, nát tâm cậu đều có, tình cảm đặc biệt gì chứ, đó là thứ gì, cậu trời sinh là gay, đã được chưa!
Thế nhưng lần này, Cung Trình kiên trì không hé miệng, Văn Hạo nói không lại hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn người lên máy bay.
Những ngày kế tiếp bề bộn nhiều việc, phòng ở mua lại còn phải quét tước vệ sinh, mua thêm đồ dùng gia đình.
Bởi vì đứa nhỏ còn bốn tháng nữa mới sinh, cho nên Văn Hạo không vội vã, tận dụng thời gian trống mỗi ngày làm mấy chuyện này, nhìn căn phòng từng chút từng chút trở nên rực rỡ trong mắt mình, cảm giác thành công trong lòng Văn Hạo cũng dần tăng cao.
Đến bốn tháng sau, trên cơ bản Văn Hạo đã chỉnh chu tốt nhà ở, người cũng đã chuyển vào, mỗi ngày lái xe đến chỗ làm và nhà ở.
Cuối tuần này Văn Hạo nhận được điện thoại, nhân viên chuyển phát nhanh mở xe tải lớn chuyển một đống đồ lớn đến cửa nhà cậu.
Đều là đồ Cung Trình đặt mua trên mạng, mở ra xem, có xe đẩy trẻ con, giường trẻ con, sữa bột trẻ con, quần áo trẻ con và đồ chơi trẻ con, đặc biệt là mười hộp sữa bổ, chất thành một đống nhìn rất nhiều.
Bởi vì có trẻ nhỏ, có đề tài chung, Văn Hạo và Cung Trình liên hệ dần dần nhiều hơn, cho nên khi nhìn thấy đống đồ này, Văn Hạo nhắn tin tìm Cung Trình,
Lúc này Cung Trình đang tham gia thi đấu ở Singapore, hắn vẫn chưa vào trận, tay ôm hộ cụ, tay cầm điện thoại trả lời nhanh: Yên tâm, chưa quá hạn sử dụng, không có sữa mẹ một tháng bảo bảo chắc cần phải uống bốn hộp, nhà mình có hai bảo bảo, một tháng chắc phải hết gần một thùng, hơn nữa nghe nói còn phải lãng phí hơn chút nữa, chúng ta phải đảm bảo nhiều.
Còn có, sữa bột phân giai đoạn, giai đoạn 1 là bảo bảo tầm nửa tuổi, em nhớ phải phân rõ.
Vào lúc này, sắp thi đấu, huấn luyện viên ngồi bên nhìn thời gian, quay đầu định thông báo chuẩn bị cho Cung Trình, lại không cẩn thận quét qua nội dung trong điện thoại của Cung Trình, nhất thời mắt trợn tròn.
Trẻ nhỏ và Cung Trình? Sao lại có loại cảm giác không phù hợp thế này?
Vào lúc này, điện thoại di động Cung Trình vang lên, Cung Trình liếc xem, nhìn về phía mình huấn luyện viên, hỏi: “Huấn luyện viên, khi con gái thầy còn bé dùng dầu gì? Là loại dùng thư thái, lau trong khẽ tay ấy.”
Huấn luyện viên trợn tròn mắt nhìn Cung Trình, không xác định nói: “Dầu tử thảo?”
“Há, cám ơn.” – Sau đó Cung Trình cúi đầu gõ lên điện thoại di động: Dầu tử thảo, lát anh đi xem xem.
Huấn luyện viên nhắc nhở: “Trẻ con dùng, dầu tử thảo dành cho trẻ con.”
Cung Trình vội vàng gửi tin nhắn, sau đó mới nhìn thời gian, oán trách một câu: “Sao thầy không nhắc nhở em?”
Huấn luyện viên rất oan ức, muốn nói tôi còn đang sợ đây đã được chưa! Họa phong nhà ngài không đúng a!
Đến khi thai nhi tám tháng, Cung Trình nhận được tin tức nói thai nhi bất ổn, có lẽ sẽ sinh sớm.
Cung Trình chưa dám nói với Văn Hạo, nhưng đã bắt đầu sắp xếp đến Mỹ, đúng lúc tháng bảy có giải thi đấu, Cung Trình không thể sắp xếp được kỳ nghỉ quá năm ngày, miệng ngoài gấp đến mức nổi mụn, lại một lần nữa có ý định nghỉ thi đấu.
Nhưng cũng may người mẹ quyết định nhanh chóng vào viện, dưới sự chăm sóc của bác sĩ và y tá, bọn nhỏ dần dần ổn định, Cung Trình thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng mụn ngoài miệng vẫn không tiêu xuống.
Tháng bảy là không sao rồi, nhưng dự tính ngày sinh là tháng sau, tháng tám có Á vận hội, toàn bộ hành trình chừng bảy ngày, vừa vặn đến ngày dự tính bọn nhỏ ra đời, trước khi kết thúc thi đấu là kỳ tập huấn, Cung Trình căn bản không thể rời đi.
Có lẽ, nên rời đội quốc gia.
Cung Trình tìm đến tổng huấn luyện viên nói suy nghĩ của mình, tổng huấn luyện viên căn bản không đàm luận cùng hắn, chuẩn xác nói cho Cung Trình biết ít nhất phải tham gia hai giải Olympic, chưa tới ba mươi tuổi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện nghỉ thi đấu.
Cung Trình nảy sinh ác độc nói: “Em muốn thì em cứ đi đấy, thầy làm gì được em.”
Tổng huấn luyện viên trừng hắn chằm chằm, không nói lời nào.
Cung Trình cho rằng ông thỏa hiệp, cũng không muốn làm người quá ác, lại nói: “Thật sự em có chuyện mà, cũng không phải lập tức rời đội, nhưng một số trận đấu nhỏ cũng đừng sắp xếp em ra sân, cũng phải cho đội viên mới có cơ hội luyện binh chứ, đội đấu kiếm không thể dựa vào em cả đời.”
Tổng huấn luyện viên phất tay áo rời đi.
Ba ngày sau, Cung Trình bị gọi trở về nhà.
Kỳ thực vừa vào cửa, Cung Trình cũng cảm giác được không bình thường, trong phòng nhiều thêm ba vị khách, một người trong đó Cung Trình có quen, tuy mặc quần áo đắt giá nhưng vừa liếc mắt Cung Trình đã nhận ra đối phương.
Đương nhiên, tễn vẫn chưa nghĩ ra.
Bây giờ cha đang nhậm chức bên ngoài, lần này không mang người nhà qua, chị hai ở bên ngoài có nơi ở, một năm cũng trở về hai, ba buổi tối, giờ người ở trong nhà chỉ có mẹ hắn, còn có chị dâu và anh cả.
Khách có ba người, ngồi ở giữa ghế sô pha, thấ Cung Trình trở về, ánh mắt đều nhìn lại.
Mẹ Cung Trình đứng dậy, giới thiệu: “Đây là dì Lam và chú Triệu, đây là Wendy, các con muốn làm quen chứ? Wendy tên trung là Triệu Thải Vân.”
“…” – Cung Trình hơi hơi hí mắt, nhìn gương mặt thay đổi của Triệu Thải Vân, ánh mắt lạnh băng.
Hắn nhớ ra rồi, ba năm trước Thi Dương giới thiệu một con lai nghiên cứu sinh cho hắn, Cung Trình cần phải đi huấn luyện nên cự tuyệt cô ở cổng chính.
Trận này không cần nói nhiều, hiển nhiên là sắp xếp hôn nhân cho hắn.
Không chờ mọi người nói chuyện, Cung Trình đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi, chú Triệu, dì Lam, cháu đã có đối tượng yêu tha thiết, hôm nay chắc khiến mọi người thất vọng rồi.”
Cung Trình không kiêng dè mặt mũi, sắc mặt của mọi người đều rất khó xem, đặc biệt là chị dâu phụ trách dắt mối, sắc mặt đỏ sắp phát khóc.
Ngược lại là Triệu Thải Vân, yên lặng đứng một bên, sắc mặt không biến hóa, giống như đã sớm dự liệu được kết quả, thậm chí còn không phản đối một lời.
Cung Huân đứng dậy trong cục diện bế tắc: “Cung Trình, ra ngoài một chút với tôi.”
Cung Trình áy náy gật đầu với khách, quay người rời phòng khách.
Tiến vào phòng khách nhỏ, Cung Huân đóng cửa, quay người nhìn Cung Trình, biểu tình không giận mà uy, là một loại uy thế mài dũa lâu năm.
Hắn nói: “Không thông báo trước một câu cho cậu là lỗi của tôi, nhưng giáo dưỡng của cậu đâu? Cố ý khiến khách khó xử như thế? Cậu biết đối phương là ai không? Không rõ nội tình thì đừng tùy tiện đắc tội!”
Cung Trình bình tĩnh nhìn anh cả, mặt không đổi nói: “Mấy người đào hầm muốn tôi nhảy, sao tôi phải nhảy? Lập trường của tôi đã nói rõ ràng ngay từ đầu, tôi có sự lựa chọn của tôi, người phải sống hết một đời, anh cho rằng tùy tiện nhét người cho tôi, tôi phải đồng ý sao?”
“Cha Wendy là ông trùm bất động sản Hongkong, gần đây đến trong nước phát triển, được quốc gia chống đỡ, đáng hiếm thấy nhất chính là ông ta tạm thời vẫn chưa có chỗ đứng, ông ta nguyện ý mang con gái tới cũng vì muốn hai người từng quen nhau, đứa nhỏ kia thích cậu, hai người từng quen.
Huống hồ sau trận rung chuyển ba năm trước, chúng ta nhất định phải hấp thu sức mạnh mới, Triệu tiên sinh rất quan trọng đối với chúng ta.”
“Vậy thì đã sao? Anh muốn hi sinh tình yêu của mình vì gia đình, nhưng tôi thì không.
Anh à, đừng cho rằng tôi không biết anh qua lại với một vị nữ giảng viên đại học, thậm chí mua nhà cho cô ta ở khu Sùng Văn, anh nói chuyện này cho chị dâu biết chưa? Cô ta có trợ giúp cho sự nghiệp anh sao? Chị dâu có trợ giúp cho sự nghiệp của anh, sao anh không toàn tâm toàn ý với chị ấy?”
Biểu tình Cung Huân phút chốc trở nên phẫn nộ, sau đó ẩn nhịn xuống, nhíu mày: “Tôi không biết sao cậu biết được tin tức đó, tôi đã từng đáp ứng một người bạn chăm sóc Tô Vân, nhà kia không phải tôi mua.”
“Anh gạt chị dâu thế sao? Anh không hề có chút chột dạ nào sao, anh dám nói không?”
“Tôi mặc kệ cậu nghĩ cái gì.
Trong nhà cho cậu thứ tốt nhất, không phải là cho không, lúc cần thiết nên hi sinh thì phải hi sinh.”
Cung Trình giận quá hóa cười: “Quán quân tôi giành được là anh cầm dùm tôi? Tiền tôi kiếm là anh đưa? Từ nhỏ đến lớn là anh nuôi tôi? Anh muốn tôi hi sinh cái gì? Nếu không có tôi lấy quán quân lên truyền hình, cho Cung gia mặt mũi, năm nay anh có thể thăng chức dễ thế sao?”
“Cậu đừng quá đề cao mình.” – Cung Huân nhíu chặt mày, sắc mặt vô lo.
Cung Trình cũng biết mình nói quá lớn, nhưng vào lúc này hắn nhất định phải nỗ lực tranh thủ, một bước không nhường.
Ngày hôm nay Triệu Thải Vân đến trong nhà của hắn, ai biết lần sau có thể lên giường hắn hay không.
Cung Huân nhìn Cung Trình chằm chằmm, nói: “Gần đây cậu đang làm cái gì, tôi đều biết rõ.
Cậu ở nước ngoài vì hai đứa nhỏ của cậu và người đàn ông kia, cậu cho rằng tôi không biết? Cậu biết tại sao tôi vẫn luôn im lặng đến giờ không?”
Cung Trình đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tâm chìm xuống.
Cung Huân nói: “Khi đó Triệu Thải Vân vừa lúc du học ở Mỹ, tôi có liên hệ với cô ấy, cô ấy đáp ứng tôi, cô chính là mẹ đứa nhỏ.
Vừa bắt đầu tôi đã ẩn nhẫn chính vì ngày này, cả hai đã có con, lấy nhau không có gì đáng trách.”
Cung Trình biểu tình cứng ngắc: “Hai đứa nhỏ kia đều là của tôi?”
“Cậu nói xem? Tôi sẽ giữ lại đoạn dây giữa cậu và người đàn ông kia sao.”
Cung Trình đỏ mắt, thân thể run rẩy, quả đấm của hắn siết chặt bên người, đột nhiên vung quyền đánh ra, ôm nỗi hận mà xuất lực trực tiếp đánh ngã Cung Huân xuống đất, thậm chí còn trượt về sau một đoạn, mãi đến khi đầu đụng vào tường.
“Cung Huân, anh phá hủy tình cảm của tôi, tôi cũng sẽ phá hủy anh, khiến anh thân bại danh liệt!”
Cung Huân nằm trên đất không lên tiếng, hắn ôm đầu, thân thể cuộn thành một đoàn.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người đánh, không ngờ tới hôm nay lại bị chính em trai mình đánh đến mức trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa ngất đi.
Hết chương 100.
Đăng bởi: admin