☆ Chương 148: Trò chuyện bên sông (3)
—-----Editor: Mèo—-----
Vốn tưởng ông lão sẽ để cho cậu quên đi những thống khổ trong cuộc tình đầy giả dối này, nhưng không ngờ ông lão lại nói như thế, Tô Chính Lượng mở to hai mắt, "Nhưng mà..."
"Dù cậu đã cố gắng che giấu cảm xúc trong đôi mắt, nhưng nỗi cô đơn và sự buồn bã trong lòng cậu vẫn không thể dễ dàng xóa bỏ được. Cậu biết đấy, có một số chuyện, ngay cả khi cậu cố gắng quên nó đi, nhưng nó đã ăn sâu vào trái tim của cậu nên cậu lại chẳng quên được."
"Ngài nói đúng, tôi không thể nào tha thứ cho người đó nên cũng không có cách để quên đi hắn."
Giọng nói trong trẻo, mang theo nỗi buồn và sự hận thù dai dẳng, nhanh chóng biến mất trong gió đêm của sông Neka.
"Chàng trai trẻ, tôi không thể hiểu được nỗi đau và sự không cam lòng trong lòng cậu khi biết mình bị lừa dối, nhưng nếu cậu thực sự không còn yêu người ấy nữa, tại sao lại biểu hiện ra vẻ đau khổ và buồn bã như vậy?"
Tô Chính Lượng buồn bực cụp mắt xuống, "Tôi không biết. "
"Hận cũng được, mà yêu cũng thế, ít nhất điều đó cũng chứng minh cậu vẫn còn để ý đến người đó, nếu không, cậu sẽ không bối rối như vậy," nhìn sâu vào dung mạo xinh đẹp và u sầu của Tô Chính Lượng ông lão tiếp tục nhẹ nhàng nói, "Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết chắc rằng cậu đã yêu người đó rất sâu sắc và cũng từng rất hạnh phúc, tôi không tin chuyện nếu cậu yêu người ta thì người ta sẽ chơi đùa với cảm xúc của cậu để lừa cậu, cũng không tin chuyện người đó không chân thành với cậu. Có thể đó chỉ là một vài hiểu lầm mới khiến cho mối quan hệ của hai người lâm vào tình trạng như vậy."
Dòng sông Neka chảy chầm chậm vỗ vào hai bên bờ sông, phát ra tiếng "ào ào" nhẹ nhàng, tựa như những đôi tình nhân dựa vào nhau, khẽ hôn nhau.
Tô Chính Lượng nản lòng nói, "Nếu thật sự có hiểu lầm, hắn có thể giải thích, vì sao lại chọn cách lừa dối tôi? Tôi tự nhủ hết lần này đến lần khác phải tin hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng yêu tôi, nhưng ngược lại, hắn lừa gạt và phản bội tôi vô số lần, tôi thực sự mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn yêu nữa"
Ông lão tiếc nuối nói, "Chàng trai trẻ, cuộc đời còn cả một chặng đường dài, không thể để trái tim mình mất phương hướng chỉ vì một hai nhát dao, lại càng không thể có những suy nghĩ bi quan như vậy. Tình yêu chính là như vậy, giống như một con tàu lạc lối đang đi trên biển nhưng vẫn tiến về phía trước, nhưng lại không bao giờ có thể tìm thấy một bến cảng để đỗ vào. Cuộc sống như vậy liệu có phải thứ cậu hy vọng? "
Tô Chính Lượng vội vàng nói, "Không phải,ôi vẫn còn những lý tưởng và hoài bão lớn cần thực hiện. Cuộc đời tôi không thể kết thúc như thế này. Chỉ là..."
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chàng trai trẻ, có lẽ cậu nên cẩn thận suy nghĩ lại, đừng vội nói cho tôi biết câu trả lời. Hãy nhớ rằng, mỗi cuối tuần tôi sẽ đến chơi đàn, chờ cậu nghĩ thông suốt rồi đến cho tôi câu trả lời cũng không muộn."
* * * * * * * *
Ánh trăng cô đơn, và nỗi buồn hờ hững như một lớp sương mỏng, bao phủ bầu trời Heidelberg vào ban đêm.
Tô Chính Lượng chậm rãi bước trên con đường vắng lặng ít người qua lại, trong màn đêm mờ ảo, đường nét của căn nhà anh thuê ngày càng rõ ràng trong mắt.
Hai năm trước, Tô Chính Lượng rời thành phố S đến Munich, tuy chỉ là trao đổi nghiên cứu sinh nhưng ông Schneider, Giám đốc Nhạc viện Munich, rất ngưỡng mộ và muốn nhận cậu làm học trò của mình.
Làm viện trưởng học viện âm nhạc, Schneider vốn rất bận rộn với công việc, hơn nữa, ông còn được mời sang Hoa Kỳ làm trưởng khoa danh dự ở đó nên có rất ít thời gian quan tâm đến Tô Chính Lượng. Vì vậy, sau khi hai người thương lượng, Dean Schneider quyết định để người bạn của mình, Giáo sư Michelle Calder, người cũng rất nổi tiếng trong làng âm nhạc quốc tế, làm thầy của Tô Chính Lượng.
Michelle Calder bị tai nạn ô tô cách đây nhiều năm, việc di chuyển không thuận tiện khiến ông không thể rời Heidelberg đến Munich được. Với cả, Heidelberg cũng không quá xa Munich nên Tô Chính Lượng đã đến Heidelberg, qua sự giới thiệu của Schneider, cậu đã ở nhờ nhà của Hayson ở Heidelberg.
Ông Heison là học trò của Dean Schneider và là giáo viên dạy piano, ông hiện đang là hiệu trưởng của một trường dạy piano ở trung tâm Heidelberg.
Tuy nói Tô Chính Lượng đến đây với tư cách là một sinh viên trao đổi, nhưng tất cả sinh hoạt hàng ngày cũng là một khoản phí không nhỏ, mặc dù một nhà Heyson không so đo những thứ này, nhưng Tô Chính Lượng cũng không thể mặt dày ở nhà người ta ăn nhờ ở đầu. Vì vậy, ban ngày cậu làm giáo viên dạy piano tại trường dạy piano của Heyson, khi rảnh rỗi, cậu sẽ tập đàn ở nhà, hoặc ra ngoài chơi vài bản nhạc vào ban đêm. Một mặt là kiếm tiền trang trải cuộc sống, nhưng quan trọng hơn là tích lũy kinh nghiệm sân khấu.
Người phương Đông học âm nhạc như Tô Chính Lượng không mấy khi xuất hiện ở đây, ngoài ra, cậu sống khá khiêm tốn và nhã nhặn, ngoại hình xuất chúng và kỹ năng chơi piano hạng nhất nên không mất nhiều thời gian để mọi người chú ý đến mình.
Trong mắt người châu Âu, một người phương Đông với khí chất u sầu như vậy thực sự quá bí ẩn. Nhiều người đã cố gắng tiếp cận cậu với nhiều mục đích khác nhau.
Để tránh sự dây dưa của những người này, Tô Chính Lượng đã rời khỏi những nơi này, ngoài việc dạy piano tại trường piano Heyson, cậu thỉnh thoảng đến nhà giáo sư Calder, cũng đôi khi trò chuyện với ông Heyson về sự nhầm lẫn mà ông ấy hay gặp phải khi chơi piano hoặc sẽ chơi với lũ trẻ ở nhà Heyson, và dành tất cả thời gian còn lại trong phòng để luyện tập piano.
Những người đó cảm thấy nhàm chán, cũng không đi tìm cậu nữa, rồi cứ bình yên như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỹ năng chơi piano của Tô Chính Lượn gdường như đã vượt qua giai đoạn bế tắc, tạo ra một bước nhảy vọt về chất.
Tuy nhiên, như giáo sư Calder đã nói với cậu trước đây, ngay cả khi cậu đã bước qua giai đoạn bế tắc, nhưng sự thận trọng và ngập ngừng trong âm nhạc của cậu vẫn sẽ thể hiện theo thời gian, nếu không khắc phục và giải quyết được thì nó sẽ mang lại rất nhiều thứ gây rắc rối cho màn trình diễn trong tương lai của cậu.
Tô Chính Lượng biết giáo sư Calder đang ám chỉ điều gì, và đương nhiên hiểu được ngọn nguồn của chuyện đó, nếu có thể, cậu cũng muốn xóa bỏ nó.
Trước khi kịp nhận ra, Tô Chính Lượng đã dừng lại trước ngôi nhà ba tầng mang phong cách Tây Nam nước Đức truyền thống này, mùi chân giò heo nướng nồng đậm từ trong phòng bếp tràn ra, tiếng cười vui vẻ hi hi ha ha từ khe cửa truyền vào trong tai, cậu mở cửa bước vào.
Vừa bước lên cầu thang, Tô Chính Lượng đã bị chủ nhà ngăn lại, "Tô, cậu về rồi đó à?"
Tô Chính Lượng đứng trên cầu thang cúi người nhìn về phía người phụ nữ Đức hơn bốn mươi tuổi này, "Đúng vậy, bà Heyson. "
Bà Hayson nhiệt tình hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Tôi thấy mấy ngày nay cậu bận quá, gầy đi nhiều rồi này, cho nên hôm nay tôi cố ý nướng chân giò heo, chỉ chờ cậu quét sạch thôi đấy."
Tô Chính Lượng cảm động trả lời, "Bà Heyson, cám ơn bà, tôi sẽ xuống ngay sau khi thu dọn đồ đạc."
Cùng nhà Heyson ăn xong bữa tối vui vẻ hòa thuận này, Tô Chính Lượng trở về phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong, cậu pha cho mình một tách cà phê như bình thường, sau đó đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn thành phố trong bóng đêm.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo khoác vang lên.