Tra Công Cách Ta Xa Một Chút

☆ Chương 165: Anh ấy là người tốt với tôi

—------Editor: Xích Liên | Beta: Mèo—-----

Bàn tay điêu luyện nắm chặt vô lăng với gương mặt lạnh lùng, Lý Tư Phàm bất giác cảm nhận hết những điều nhỏ nhặt trước mắt này.

Sau đó, Lý Tư Phàm thay đổi thái độ uy hiếp trước đây thành sự thuyết phục, "Hơn nữa, con tin vẫn còn nằm trong tay chúng tôi, sau này nếu để An Lệ Na biết, người có tâm cơ thâm độc như cô ta, cô ta nhất định sẽ nghi ngờ anh. Nếu chúng ta hợp tác cùng nhau cứu mẹ Tô Chính Lượng ra, cho dù anh không nói với tôi bất cứ chuyện gì, cô ta cũng chắc chắn cho rằng anh đã phản bội cô ta. Đến lúc đó, cái mạng này của anh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng ngược lại, nếu anh nói cho tôi biết, các người đã nhốt mẹ của Tô Chính Lượng ở đâu thì tôi có thể đảm bảo anh sẽ được an toàn."

Nghe Lý Tư Phàm nói, cũng không phải không có đạo lý, biểu cảm trên gương mặt gã ta càng lúc càng trầm xuống, "Tiểu tử, tôi xem như đã nghe ra. Cậu đi một vòng lớn như vậy, nói đi nói lại cũng chỉ là muốn tôi gia nhập vào phe của các người thôi đúng không?"

"Tùy anh nghĩ." Lý Tư Phàm không làm quá nhiều chỉ nâng ánh mắt, nhìn lên, " Tôi đây là đang chỉ cho anh một con đường sống, còn việc có đồng ý đi hay không thì vẫn phải xem ở anh."

Người đàn ông trầm tư một lát, sau đó gã ta cũng đưa ra lựa chọn cuối cùng cho chính mình, "Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho tôi và người nhà của tôi."

" Được! Tôi cam đoan với anh."

* * * * * * * *

Chiếc SUV màu đen chậm rãi đi vào một tiểu khu nào đó ở phía đông thành phố.


Cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống xe, chậm rãi đi về phía một tòa nhà chung cư.

Người đàn ông đi phía trước tuổi chừng bốn mươi tuổi người còn lại trông bề ngoài còn rất trẻ, nhìn những bước chân chậm rãi và bình tĩnh ấy tạo cảm giác như họ đã thân từ rất lâu rồi vậy. Nhưng dưới ánh đèn hành lang chiếu rọi, có một luồng sáng chợt lóe lên, chiếu ngang qua khoảng cách giữa hai người vẻn vẹn chỉ vài cm.

Trên đường đi, người đàn ông này đã kể lại chuyện của mình cho Lý Tư Phàm.

Tên gã là Hoàng Tam, vốn dĩ là một nhà kinh doanh đàng hoàng, chỉ bởi vì mấy năm trước làm ăn thất bại, nợ một khoản lớn. Vợ gã vì thay gã gánh nợ, đã bán hết tất cả đồ đạc đáng giá trong nhà đi, còn phải làm thêm rất nhiều công việc bên ngoài để kiếm thêm trợ cấp cho gia đình. Vất vả lắm mới trả hết nợ nần, khi gã và vợ chuẩn bị cho sự trở lại của mình thì vợ gã lại phát hiện mình mắc bệnh tiểu đường vào năm ngoái. Để có tiền thuốc men cho vợ, gã buộc phải làm nghề này cùng với một người khác thuộc xã hội đen mà hắn quen.

Ban đầu Hoàng Tam dự định sau khi hoàn thành phi vụ lần này, lấy đủ số tiền chi trả viện phí còn lại gã sẽ rửa tay gác kiếm, nào ngờ khi gã nghe Lý Tư Phàm nói việc An Lệ Na sẽ xử lý toàn bộ những người hết giá trị lợi dụng với cô ta, trái tim gã bắt đầu dao động. Sau một thời gian đắn đo, gã quyết định hợp tác với Lý Tư Phàm.

Lý Tư Phàm nghe Hoàng Tam kể lại, đối với gã, bản thân anh cũng không dám quá tin tưởng, đương nhiên những người lăn lộn được trong cái thế giới ngầm này nhất định không đơn giản đến vậy.

Đôi giày da màu đen nặng nề giẫm lên bậc thang xi măng, Lý Tư Phàm đi theo người đàn ông phía trước lên trên. Cuối cùng, hai người dừng lại ở cửa một hộ gia đình trên tầng năm.

Lý Tư Phàm tập trung lắng nghe, mơ hồ có tiếng nói chuyện từ khe cửa truyền ra. Đoán không nhầm thì cũng ít nhất cũng có hai người trở lên.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tư Phàm, hạ thấp giọng nói, "Bọn họ đều ở đây, tổng cộng có ba người. Một lát sau tôi sẽ tiến vào dẫn dụ bọn họ đi chỗ khác, cậu hãy nhân cơ hội đó cứu người ra."


Lý Tư Phàm gật đầu nghi hoặc, "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò, nếu không thì cả hai người chúng ta đều sẽ chết."

Người đàn ông nhếch miệng cười cười, "Chỉ cần cậu có thể bảo vệ an toàn cho vợ con tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu."

" Được, những chuyện tôi đã hứa với anh, tôi nhất định sẽ làm. Hoàng Tam, đây là lời hứa của tôi."

Người đàn ông nhận được lời hứa của Lý Tư Phàm lần nữa, lên giọng đứng trước lối đi nói, "Này, tao trở về rồi, mau mở cửa!"

Bên trong có một thanh âm thô kệch gầm lên, "Ai vậy?"

Người đàn ông hét lên, "Là tào, Hoàng Tam!"

Người trong cửa nghe được đồng bọn của mình trở về, vội vàng hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa, "Mẹ kiếp, mày bảo sẽ quay lại ngay sao tới bây giờ mới mò về hả?"

Cửa mở ra, một người cao khỏe trên mặt có một vết sẹo đứng ở cửa, nhìn thấy Lý Tư Phàm phía sau Hoàng Tam, hỏi Hoàng Tam, "Tên này ai?"

"Con của họ hàng ở xa, muốn gia nhập với chúng ta, tao mới thuận đường mang nó tới đây."


Người này nghi hoặc nhìn chằm chằm mặt Lý Tư Phàm nửa ngày, nói thầm, "Thằng nhóc này... nhìn sao cứ thấy quen quen thế nhỉ, hình như tao gặp ở đâu rồi ấy? Bỏ đi, nếu đã là người quen của mày, vậy thì vào đi."

Người đàn ông vạm vỡ đó ấy vậy mà chẳng có chút đề phòng, hắn chỉ cần biết Lý Tư Phàm là người thân của Hoàng Tam, cũng không hỏi nhiều, xoay người vào phòng.

Hắn ta ở phía trước vừa đi vừa thờ ơ hỏi Hoàng Tam, "Chuyện đó, đã làm xong rồi à?"

Hoàng Tam gật đầu, "Xong rồi."

Nghe được kết quả hắn ta có chút nghi ngờ hỏi một câu, "Sao chỉ có một mình mày? Hai người còn lại đâu?"

"À, hai người bọn nó trên đường trở về nói có chút chuyện, một lát nữa mới về."

Lý Tư Phàm thừa dịp hắn ta không chuẩn bị bèn rút dao găm đặt lên tay, nhìn hắn ta đi theo Hoàng Tam vào trong phòng.

Trong gian phòng khách nhỏ, khói đen mù mịt, vài người đàn ông cao lớn ngồi chung một chỗ đánh bài. Trên bàn ăn ở bên cạnh chất đống hộp cơm còn sót lại, tàn thuốc lá và chai bia rỗng nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu như vậy, Lý Tư Phàm không khỏi nhíu mày.

Người đánh bài nhìn thấy hai người tiến vào, bốn người trên bàn liếc mắt nhìn lý Tư Phàm từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, có lẽ là đã phát hiện sơ hở gì đó từ bộ đồ Tư Phàm đang mặc.

Lý Tư Phàm cảm giác được ánh mắt có một chút xấu xa từ đối phương, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, anh ta gật đầu chào hỏi hai người.


"Ôi, Hoàng Tam, hình như người thân này của mày không thuộc về nơi này rồi, tao thấy nó giống như nhân viên của một công ty lớn nào đó thì đúng hơn."

"Nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, đẹp đẽ biết bao nhiêu. Nhìn tay và chân xem, vô cùng nhỏ nhắn, để nó đi theo chúng ta ra ngoài làm những việc giết người cướp của như này thì liệu nó có làm được trò trống gì không đây."

Hoàng Tam liên tục cười nói, "Không phải chứ, bọn mày đừng nhìn đứa trẻ này yếu đuối mà khinh thường, nó thật sự rất có thực lực đó, vừa rồi tao ở bên ngoài cùng nó đọ sức với nhau, không ngờ bản thân mình lại thua nó đấy."

Người đàn ông vạm vỡ hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Tư Phàm nửa ngày, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra vài nụ cười thâm sâu, "Không đúng, tao hỏi này Hoàng Tam, sao tao cảm thấy... hình như đã từng thấy người này ở chỗ nào rồi ấy. Nói thật đi, nó là ai?"

Câu hỏi bất thình lình này đã vô tình làm cho Lý Tư Phàm đang giả vờ bỗng chốc trở nên lo lắng, bàn tay càng nắm chặt hơn để kìm nén nỗi sợ, sợ bị đối phương nhìn ra sơ hở gì đó.

Hoàng Tam nghe được câu này, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên gượng gạo. Gã đưa mắt nhìn Lý Tư Phàm, sau đó cười gượng hai tiếng, "Anh Mập, nếu anh đã hỏi đến mức này, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa. Thật ra, cậu ta là người của tôi."

"Cái gì?"

Vừa nghe xong lời này, trên mặt tên Mập đó lập tức giật mình kinh hãi. Cái miệng ngậm khói kia của gã ta há thành hình chữ "O", ngay cả điếu thuốc hút một nửa trên tay cũng rơi xuống đất.

Trên mặt gã cường tráng đó hiện rõ hai chữ "rất sốc", sốc đến nỗi gã ta trỏ ngón tay về phía Hoàng Tam mà nói, "Tao nói này Hoàng Tam, mày đừng vì vợ nằm viện mà cô đơn tới nỗi đổi vị luôn đó nhá?"

"Hơn nữa, mày là một lão già, sao đột nhiên lại thay đổi khẩu vị mặn dữ vậy?"

Lý Tư Phàm cũng bày vẻ mặt không thể nói nên lời nhìn về phía Hoàng Tam, người đàn ông này, rốt cuộc gã ta muốn làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận