☆ Chương 183: Chúng ta kết hôn đi (2)
—-------Editor: Mèo—-------
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng hét lo lắng của bà Tô, hai người ý thức được có chuyện không ổn, không nói nữa vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, mẹ Tô đỡ Tô Chính Thanh ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Tô Chính Thanh không được tốt cho lắm, Tô Chính Lượng sải bước tiến lên ngồi xuống bên cạnh Tô Chính Thanh, "Chị, chị bị sao vậy?"
"Không sao, chỉ là cảm giác trong người rất mệt, rất muốn ngủ." Tô Chính Thanh chỉ chỉ vào bụng, "Với lại trong này cũng không thoải mái, nói chung là chị thấy rất buồn ngủ."
Tô Chính Lượng đoán, "Hay là chị ăn linh tinh cái gì rồi?"
Tô Chính Thanh nhíu mày, "Không đâu, mọi người đều ăn như nhau, mẹ với chồng chị có làm sao đâu..."
"Vậy thì lạ thật đó." Tô Chính Lượng nghi hoặc nhìn Lâm Tích Lạc, đối phương cũng tỏ vẻ mờ mịt.
Một lát sau, mẹ Tô đột nhiên mở miệng hỏi, "Thanh Thanh, tình huống như vậy con bị bao lâu rồi."
"Hơn nửa tháng rồi."
Bà Tô dường như đã hiểu chuyện gì, kéo Tô Chính Thanh đi vào phòng, "Con theo mẹ vào đây."
Hai mẹ con đi vào phòng, chỉ còn lại hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Lâm Tích Lạc nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Tô Chính Lượng, ôm lấy bả vai cậu an ủi, "Bé cưng, đừng lo lắng, chị em sẽ không sao đâu."
Tô Chính Lượng tựa vào lồng ngực rộng lớn của Lâm Tích Lạc, cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương và hơi thở quen thuộc khiến mình cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng nói, "Hy vọng là vậy, Tích Lạc, hiện giờ em rất hạnh phúc. Cho nên, em chẳng có đòi hỏi gì cả, chỉ mong sao mọi người đều bình an là được."
Lâm Tích Lạc khẽ xóa mái tóc mềm mại của Tô Chính Lượng, gật đầu, "Ừm."
Một lúc sau, hai mẹ con đi ra khỏi phòng, thấy họ nói cười vui vẻ, thật sự không giống như có chuyện gì.
Tô Chính Lượng vội vàng chạy đến hỏi, "Mẹ, chị thế nào rồi? Không sao chứ?"
Bà Tô cười cười, ra vẻ thần bí nói, "Không sao, nói cho các con một tin tốt, Thanh Thanh có lẽ đang mang thai."
Tô Chính Lượng sửng sốt, sau đó kích động nắm lấy tay Tô Chính Thanh mừng rỡ cười nói, "Thật tuyệt! Chị, chúc mừng chị!"
Khuôn mặt thanh tú ửng đỏ của Tô Chính Thanh nở nụ cười nhẹ, cô nhìn em trai mình vui vẻ như thế, nghĩ đến trong bụng mình đã hình thành một sinh mệnh nhỏ, cô cũng mỉm cười gật đầu: "Tiểu Lượng, cảm ơn em."
Tô Chính Lượng nghịch ngợm cười đùa nói, "Ừm, để em đoán xem là cháu trai hay cháu gái nhỏ?"
"Mẹ, Thanh Thanh, hai người đang nói gì vậy? Yo, Tiểu Lượng về rồi à," Người đàn ông cầm một bó hoa tươi về nhà, thấy mọi người nói vừa cười thật náo nhiệt.
"Tiểu Triệu, con sắp được làm bố rồi." Mẹ Tô nở nụ cười không giấu được trên mặt, giống như đột nhiên trẻ ra mấy tuổi, vừa nói vừa cất bó hoa trong tay đối phương.
"Thật sao? Thật tốt, Thanh Thanh, anh sắp được làm bố rồi!"
Sự phấn khích của người đàn ông không thể diễn tả bằng lời, anh ôm Lấy Tô Chính Thanh, xoay một vòng tại chỗ, tiếng cười thật thà kèm theo tiếng cười dịu dàng của Tô Chính Thanh, vang vọng khắp phòng khách.
Lâm Tích Lạc chứng kiến bộ dáng vui vẻ hòa thuận của cả nhà, một nụ cười khó nhận ra trong đôi mắt đen dần dần dâng lên.
"Đúng rồi Tiểu Triệu, sáng sớm ngày mai đừng quên dẫn Thanh Thanh đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện." Bà Tô nhắc nhở.
"Mẹ, con nhất định sẽ không quên." Người đàn ông ôm Tô Chính Thanh ngồi lên sofa, thấy Lâm Tích Lạc đứng bên cạnh, lập tức thân thiện chào hỏi, "Cậu là Tích Lạc đúng không? Xin chào."
Lâm Tích Lạc gật đầu nói, "Xin chào anh rể, tôi là Tích Lạc, chúc mừng anh."
"Cảm ơn."
Tô Chính Lượng vội vàng sửa lại, "Này, em bảo anh đừng nhận lung tung rồi mà, anh rể em chứ có phải anh rể anh đâu."
"Em đã là người của anh..."
Tô Chính Lượng lấy tay che đôi môi mỏng gợi cảm của đối phương lại, mặt ửng đỏ lẩm bẩm nói, "Nói bậy, em không phải là người của anh."
Bà Tô nhìn bộ dạng con trai mình và Lâm Tích Lạc tán tỉnh, cùng với tình yêu vô hình hình thành giữa hai người, vui vẻ nói, "Tiểu Lượng, Tích Lạc, hai đứa có kế hoạch gì cho tương lai chưa?"
Tô Chính Lượng buông tay ra, cụp mắt nói, "Con chưa nghĩ qua, tất nhiên loại quan hệ này giữa bọn con sẽ không được xã hội chấp nhận. Hơn nữa thân phận của Tích Lạc đặc thù, con nghĩ đợi đến lúc thích hợp rồi công bố cũng được."
Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng do dự nói những lời mơ hồ, không chút do dự nói, "Lượng, chúng ta không phải đã nói qua rồi sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng em đối mặt sao. Cho nên, anh quyết định ngày mai sẽ công bố mối quan hệ của mình với em cho tất cả các phương tiện truyền thông, bất kể là người nào nói về chúng ta, bất kể kết quả ra sao, anh sẽ luôn ở bên em."
"Nhưng mà," Tô Chính Lượng có vẻ hơi do dự, cậu nhìn trước ngó sau nói, "Tích Lạc, anh không nghĩ nếu mối quan hệ chuyện giữa chúng ta bị công chúng biết đến quá sớm, sẽ ảnh hưởng đến Lâm thị của anh hay sao."
Lâm Tích Lạc nhìn Tô Chính Lượng một cách nghiêm túc, gằn từng chữ nói: "Lượng, sẽ không đâu, Lâm thị chỉ cần có anh sẽ không có vấn đề gì, em phải tin anh, cũng phải tin vào chính mình."
Nhìn Lâm Tích Lạc, đôi mắt xinh đẹp của Tô Chính Lượng lộ ra vẻ khó hiểu, "Em tin anh."
Mẹ Tô đối với câu trả lời dứt khoát của Lâm Tích Lạc rất hài lòng, "Vậy hai đứa phải suy nghĩ cẩn thận, một khi chuyện của hai đứa lộ ra, nhất định sẽ chấn động cả nước. Một khi bước này được thực hiện, thì không thể thu hồi được nữa. "
"Mẹ, bọn con hiểu rồi."
Sau bữa tối, Lâm Tích Lạc ở lại nhà họ Tô.
Sau gần 20 tiếng tung tăng trên máy bay, cộng với việc làm việc đến tận đêm không nghỉ. Sau khi tắm xong, hai người nằm cạnh nhau trên giường, đặc biệt là Tô Chính Lượng, mệt đến mức ngay cả nói cũng không muốn nói.
"Em yêu, khi nào thì cùng anh đi Mỹ đăng ký kết hôn?" Lâm Tích Lạc hai tay gối dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà hỏi.
Tô Chính Lượng nằm trên chiếc giường mềm mại, thoải mái đến mức xương cốt cũng muốn mềm nhũn, yếu ớt lẩm bẩm, "Ừm... Nói sau đi, em mệt chết đi được..."
"Không được đâu cưng, em đã hứa sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi không xa rời, cho nên, đêm nay anh nhất định phải nghe được câu trả lời của anh. Nếu không anh sẽ dùng hành động thực tế để em đồng ý."
Lâm Tích Lạc nghiêng người, một tay đặt lên eo Tô Chính Lượng, không nhẹ không nặng nheo eo của đối phương.
"Này..."
Eo chính là điểm mẫn cảm của Tô Chính Lượng, mỗi lần chỉ cần Lâm Tích Lạc chạm vào, thân thể cậu lập tức xụi lơ. Nếu như bình thường, Tô Chính Lượng đã sớm đánh bay bàn tay của Lâm Tích Lạc, chỉ là hôm nay Tô Chính Lượng thật sự vô cung mệt mỏi, hai mắt cậu mê ly nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Anh... ưm... đừng làm loạn nữa... anh mau buông em ra.... để cho em ngủ...ư...ha..."
Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ lạc điệu của đối phương, Lâm Tích Lạc hài lòng nhếch môi đùa giỡn nói: "Em yêu, em biết rồi chứ? Nếu em còn không đồng ý, anh sẽ thực sự động thủ đó?"
Tô Chính Lượng bị loại cảm giác này làm cho thân thể khô nóng, nhưng đã kiệt sức đến mức không thể mở mí mắt, đành phải liên tục cầu xin, "Này... anh... a...ha... Đừng... Em... Em đồng ý được chưa?"
"Được," Sau khi lấy được đáp án khiến mình thỏa mãn, Lâm Tích Lạc mới thu tay lại. Hắn cười hì hì ôm Tô Chính Lượng vào lòng, hôn lên trán đối phương, "Em yêu, ngủ ngon."
"Anh đúng là đồ khốn..."
Tô Chính Lượng vô thức lầm bầm, nhưng khóe miệng lại âm thầm nhếch lên một vòng cung mà Lâm Tích Lạc không nhìn thấy.