☆ Chương 184: Chúc em hạnh phúc
—------Editor: Mèo—---------
Ngày hôm sau, chuyện của Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng liền xuất hiện trên các tờ báo lớn ở thành phố S. Trên mặt báo, là bức ảnh chụp hai người mười ngón tay đan vào nhau, thân mật ôm lấy nhau, không hề có cảm giác bất hòa nhưng lại rất đáng ghen tị.
Thật ra, từ hai năm trước, trong thành phố S đã có tin đồn rằng Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng bí mật hẹn hò. Chỉ là, lúc đó, Trịnh Dục Phong mượn việc này muốn kéo Lâm Tích Lạc xuống, sau đó lại bị Lâm Tích Lạc nhanh chóng đè xuống. Cộng thêm Lâm Tích Lạc lại có scandal với Mạc Thụy Lỵ Tạp, cùng với tin tức kết hôn với An Lệ Na liên tiếp xuất hiện, cho nên, mọi người đều lấy chuyện với Tô Chính Lượng chỉ là gió thổi qua lỗ, không có người để ý.
Không thể tưởng tượng được, Tô Chính Lượng vừa mới đoạt giải thưởng về nước, Lâm Tích Lạc lại đột nhiên công khai quan hệ của hai người, điều này khiến cho cả thành phố S thậm chí là khu vực Hoa Đông đều thấy kinh ngạc không thôi, thì ra, Chủ tịch Lâm Thị cùng với nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi lại thật sự là loại quan hệ này.
Tình yêu bị ngăn cấm giữa Chủ tịch Lâm thị và nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi thực sự khiến mọi người bị sốc.
Tình yêu đồng tính vốn không được xã hội chấp nhận, mà Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng không những không giấu mối tình này, ngược lại còn chiếu cáo chuyện này với thiên hạ. Đây chắc chắn là một cuộc chiến lớn đối với đạo đức thế tục của xã hội.
Trong phút chốc, cả hai trở thành tiêu điểm và đề tài bàn tán của toàn thành phố S.
Có người đứng ra đả kích mối quan hệ của hai người, chỉ trích bọn họ vô liêm sỉ, là tài năng trẻ trong giới kinh doanh của thành phố S, không những không làm gương mà ngược lại còn làm mất uy tín của thành phố S và Lâm thị.
Có người không đồng ý, cho rằng Chủ tịch Lâm thị phong lưu thành tính, kết giao với Tô Chính Lượng cũng chỉ là do mới mẻ. Suy cho cùng, sở thích của những người thuộc tầng lớp thượng lưu rất kỳ lạ, chơi đàn ông cũng không phải chuyện gì to tát.
Tuy nhiên, một số người lại không nghĩ như vậy, họ cho rằng mối quan hệ giữa Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng là thật, đặc biệt là sau khi biết Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng từng bí mật qua lại ở trường đại học, những chuyện này đã củng cố niềm tin của họ rằng tin đồn là đúng.
Giới kinh doanh ở thành phố S sau khi chuyện này bị phanh phui cũng có nhiều quan điểm khác nhau về mối quan hệ giữa Lâm Tích Lạc và Tô Chính Lượng, mọi người thế hệ trước đều cho rằng đây là đồi phong bại tục, vô liêm sỉ. Nhưng những người trẻ tuổi lại có ý kiến khác. Có người thờ ơ, có người giữ quan điểm đối lập, tất nhiên cũng có người lại ủng hộ.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, việc phơi bày mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ có tác động đến cổ phiếu của Lâm thị và hướng phát triển tương lai của tập đoàn.
Cổ phiếu Lâm thị vốn dĩ vì chuyện này phải trượt giá không phanh, nhưng không ngờ sau vài ngày đó, không những giảm mà còn tăng lên rất nhiều, hơn nữa đến mức mỗi ngày đều tăng điểm, điều này làm cho nhiều người ngã ngựa.
Vì thế, mọi người thừa dịp cổ phiếu Lâm thị một đường tăng vọt mua vào số lượng lớn, khiến cho Lâm thị trong sự kiện lần này kiếm được một khoản lớn.
Sự nổi tiếng của Tô Chính Lượng cũng không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, ngược lại, rất nhiều đoàn biểu diễn, công ty thu âm và các loại tiệc tối gửi thư mời tới. Với lại ngoại hình của Tô Chính Lượng vốn đã rất nổi bật, có doanh nhân còn muốn tìm cậu quay , thậm chí các công ty giải trí còn mở rộng chi phí để chiêu mộ cậu trở thành ngôi sao.
Tô Chính Lượng lần lượt từ chối tất cả những lời mời này, đợi một thời gian nữa, cậu còn phải trở lại Heidelberg, học nghệ thuật piano với sự tập trung cao độ từ Giáo sư Calder.
Hôm đó, cậu một mình lái xe đến đại học S, hăm người cố vấn của mình, Trịnh Huân Minh, trò chuyện rất lâu với ông ấy trong một quán cà phê gần trường.
Đang lúc cậu tiễn Trịnh Huân Minh chuẩn bị rời đi, ở bên ngoài quán cà phê bất ngờ gặp được một người.
Tóc đen dài ngang vai, áo khoác len màu hồng tím, váy vải tuýt Scotland, kết hợp với một đôi bốt da cừu đen, ăn mặc đẹp và thanh lịch, chính là Chu Tuệ mà Tô Chính Lượng từng gặp trong đám cưới của Tô Chính Thanh.
Chu Tuệ nhìn thấy Tô Chính Lượng, cũng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu với Tô Chính, "Xin chào."
Tô Chính Lượng nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười ấm áp, "Xin chào."
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tuệ luôn nở nụ cười, "Không ngờ lại gặp được anh ở đây, thật là trùng hợp."
"Đúng vậy," Sau khi nói xong câu này, giữa hai người trầm mặc một hồi.
Dừng lại vài giây, Tô Chính Lượng chậm rãi mở miệng hỏi, "Em... Gần đây có khỏe không?"
Khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của Chu Tuệ tươi cười điềm đạm, "Em rất khỏe, cảm ơn sự quan tâm của anh."
"Không cần khách sáo." Tô Chính Lượng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, "Cô Chu, thật ra, tôi vẫn muốn nói với em một tiếng xin lỗi, dù sao thì lúc đó, tôi..."
"Không sao, chuyện đó em đã sớm không còn để ý nữa, hiện tại em đang rất hạnh phúc." Hàng mi dày chớp vài cái, Chu Tuệ nhìn về phía Tô Chính Lượng, "Chuyện của anh và anh ấy bây giờ ai cũng biết, anh có kế hoạch gì chưa?"
"Tôi sao?" Tô Chính Lượng thoáng rũ mắt, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, "Tôi định vài ngày nữa sẽ đi Mỹ kết hôn với anh ấy."
Chu Tuệ hơi giật mình, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên hai mạt đỏ nhạt, "Thật tốt quá, chúc anh hạnh phúc nhes."
"Cám ơn em, tôi cũng chúc em sớm tìm được hạnh phúc của mình."
"Tiểu Tuệ, sao em còn đứng ở cửa? Hửm, cậu Tô?"
Một giọng nói có phần quen thuộc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Tô Chính Lượng nghiêng người nhìn, hóa ra là Lý Tư Phàm.
Sau khi hai người gật đầu, Lý Tư Phàm dùng vẻ mặt áy náy nói với Chu Tuệ, "Thật xin lỗi, vừa rồi công ty xảy ra chuyện nên anh đến muộn, em đợi lâu chưa?"
"Chưa ạ, em cũng vừa mới đến, không ngờ lại gặp được anh Tô ở cửa." Chu Tuệ cười vô cùng ngọt ngào, "Tư Phàm, thì ra anh cũng biết anh Tô?"
Lý Tư Phàm nói như một chuyện hiển nhiên, "Anh là thư ký của Chủ tịch Lâm, đương nhiên quen biết cậu Tô. Không ngờ hai người cũng biết nhau, thế giới này thật nhỏ bé."
"Em và anh Tô là bạn." Chu Tuệ vui vẻ cười nói, "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào thôi."
"Ừ," Lý Tư Phàm đi theo Chu Tuệ đẩy cửa quán cà phê ra, đi vào trong, "Cậu tô, chúng tôi đi trước."
"Ừm, tôi cũng về đây."
Hóa ra hai người đó lại đến với nhau, thật là bất ngờ. Có thể nhìn ra được, cô và anh nhất định đang rất hạnh phúc, giống như cậu và hắn hiện tại vậy.
Mình và anh ấy đã trải qua biết bao nhiêu khổ cực, cuối cùng có thể được trở về bên nhau, Tô Chính Lượng, mày thực sự là một người may mắn và hạnh phúc.
Ánh nắng đầu đông xuyên qua lớp mây mỏng chiếu vào người Tô Chính Lượng, ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái lạ thường.
Sau khi chào tạm biệt hai người, Tô Chính Lượng mỉm cười đi về phía chiếc Citroen màu trắng.
Lúc bước vào xe, cậu quay lại nhìn cô gái trong quán cà phê với vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng thầm chúc phúc.
Chúc em hạnh phúc.