☆ Phiên Ngoại 2: Nuôi em cả đời
—------Editor: Mèo—------
"Dậy đi, dậy mau!"
Giữa tiếng khóc nỉ non của trẻ con, Tô Chính Lượng nhíu mày, miễn cưỡng mở đôi mắt ngái ngủ. Lúc này mới phát hiện, thì ra là điện thoại di động của mình phát ra âm thanh.
Tô Chính Lượng đưa tay tắt chuông điện thoại không ngừng kêu, trở lại chiếc giường ấm áp, lại nằm xuống. Quay người sang một bên, cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai được phóng to đang ở rất gần mình, không khỏi si ngốc nhìn thật lâu.
Người đàn ông dường như đang chìm trong giấc ngủ say, khuôn mặt tuấn tú năm xưa phản nghịch được phủ một lớp vàng dưới ánh sáng của buổi sáng mùa đông mỏng manh, giống như một thiên thần thuần khiết, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Rất khó tưởng tượng, người đàn ông cao ngạo như đế vương như vậy, cứ như vậy không hề phòng bị nằm ở bên cạnh mình.
Trước đây, không biết bao nhiêu lần cậu nhớ lại cảnh hai người ở bên nhau trong giấc mơ. Bây giờ, sau khi trải qua bao nhiêu thăng trầm, người đàn ông này cuối cùng chỉ thuộc về một mình mình.
Tô Chính Lượng vươn tay, tỉ mỉ miêu tả lông mày ngăm đen rậm rạp của người đàn ông, sau đó là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khép kín. Nghĩ đến vẻ mặt ngạo mạn kiêu ngạo của chủ nhân đôi mắt này lúc bình thường, vẻ mặt bình tĩnh vững vàng lúc nguy cấp, cùng tình yêu nồng cháy mãnh liệt khi nhìn chính mình, nụ cười điềm tĩnh nhạt nhẽo chậm rãi bò lên khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn.
Bất đắc dĩ rời khỏi đôi mắt đối phương, bàn tay lại di chuyển đến sống mũi cao.
Bên tai, là tiếng hít thở phập phồng có quy luật của người đàn ông. Giữa các ngón tay, có thể cảm nhận rõ ràng giữa sống mũi và hơi thở ấm áp, ẩm ướt, ngứa ngáy. Chóp mũi còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt đặc trưng của đối phương, làm cho người ta say mê.
Bị mình vuốt ve như vậy, người đàn ông vẫn không có một chút dấu vết thức tỉnh, xem ra tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi.
Khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, Tô Chính Lượng chuyển lực chú ý đến phía dưới chóp mũi đối phương.
Những ngón tay mềm mại chạm vào đôi môi mỏng gợi cảm đang hé mở của người đàn ông, vuốt ve qua lại rất chậm, ý cười trong đôi mắt hẹp dài dần dần nồng đậm.
Đột nhiên, đôi mắt đen mơ hồ mở ra, một bàn tay to khỏe mạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông vang vọng trong phòng, "Nhìn đủ chưa? Sờ đủ chưa?"
Tô Chính Lượng nghịch ngợm cười nói, "Khuôn mặt này của Lâm tổng, cả đời này nhìn cũng không đủ."
Trong mắt Lâm Tích Lạc xẹt qua vài tia sung sướng, "Em yêu, hóa ra miệng của em cũng có lúc ngọt như vậy."
"Sao, anh không thích em nói vậy sao?" Dừng một chút, Tô Chính Lượng đảo mắt cười: "Hay là anh thấy ngại?"
Lông mày của Lâm Tích Lạc khẽ nhúc nhích, hắn cười một cái, vươn tay đem đối phương ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn lộ ra mấy phần gợi cảm, "Em yêu, đừng chọc anh nữa, em phải biết, tối hôm qua anh vẫn chưa ăn em no đâu."
Tô Chính Lượng ngẩng đầu lên, "Ồ? Vậy sao? Xem ra, Lâm tổng của chúng ta đang dục cầu bất mãn rồi nhỉ?"
Trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia cười xấu xa, bàn tay khéo léo bò lên lồng ngực cường tráng đối phương, cách một lớp áo lót mỏng manh, trêu chọc hai cái chấm đỏ. Mặc dù thủ pháp không quá cao siêu, nhưng hiệu quả ngược lại khá tốt.
Cổ họng Lâm Tích Lạc thắt lại, bộ phận bên dưới trướng đến vừa đau vừa cứng. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói từ tính mang theo khát vọng sâu xa dường như có chút bất lực, "Em yêu, dừng lại đi, hôm nay em có buổi biểu diễn đó."
Tô Chính Lượng bĩu môi, nhéo nheo hai hạt đậu đỏ của Lâm Tích Lạc, "Rõ ràng bản thân anh nói tối hôm qua không đủ, sao thế, hiếm khi em chủ động một lần, anh còn dám bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử à."
Trong lúc nói chuyện, tay kia đã thò vào dưới thân đối phương, đem thứ vừa cứng rắn nóng rực kia bọc chặt trong lòng bàn tay.
Khi cảm nhận được sự lạnh lẽo kia, loại cảm giác sảng khoái này khiến cho yết hầu Lâm Tích Lạc không tự giác lăn một chút.
Trước mặt là đồ ăn ngon hấp dẫn như vậy, không lúc nào mà hắn không muốn ăn, tiếc là tối nay đối phương tổ chức solo concert, cậu nhất định không được mệt. Vì thế, Lâm Tích Lạc nắm lấy cổ tay Tô Chính Lượng, áp chế ngọn lửa dục vọng đang bùng lên, "Em yêu, đừng làm loạn nữa, tối nay em còn buổi hòa nhạc, mau dậy thôi."
"Thôi được rồi." Tô Chính Lượng cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó cậu lại ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút ranh mãnh, "Không được, em vẫn chơi chưa đủ, chỉ cần anh nhịn được hai phút, em sẽ đứng dậy, được không?"
Lâm Tích Lạc thở hổn hển, chậm rãi gật đầu, "Được rồi."
Tô Chính Lượng khẽ cười, sau đó vén chăn chui xuống.
Sau một lúc tìm kiếm, quần lót của Lâm Tích Lạc đã bị đối phương nhẹ nhàng cởi ra, ngay lập tức, một chỗ ấm áp, ẩm ướt, nhẹ nhàng ngậm lấy đỉnh bao quy đầu của hắn.
Đôi mắt Lâm Tích Lạc hơi sững lại, hắn hít một hơi, sắc mặt phiếm hồng nói, "Em yêu, đừng làm loạn nữa..."
Đối phương nép vào trong chăn, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời của Lâm Tích Lạc. Màng trong miệng vốn mẫn cảm với nhiệt độ bình thường cọ xát với cậu nhỏ của mình, mang đến một cảm giác khoái cảm kỳ lạ, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Lâm Tích Lạc cúi đầu thở dốc, hắn run rẩy thò tay vào trong chăn, phủ lên mái tóc mềm mại, luồn qua từng lọn tóc, để giảm bớt sự thoải mái và khoái cảm khiến mình phát điên này.
Đột nhiên, một đầu lưỡi nhỏ trơn nhụi mềm mại liếm lên, cảm giác như đi sâu vào xương tủy khiến Lâm Tích Lạc giật mình.
Đầu tiên, đối phương cẩn thận liếm đầu, sau đó lớp bao quy đầu bao bọc bên ngoài bị đầu lưỡi đối phương chậm rãi mở ra. Tiếp theo, động tác cực nhẹ chạm vào thịt mềm bên trong, thỉnh thoảng dùng răng cắn vào nếp gấp bên cạnh, còn phát ra tiếng nước chóp chép nhè nhẹ.
Lâm Tích Lạc hơi mở miệng, bàn tay mở rộng, gân xanh nổi lên, không ngừng khuấy động chiếc giường trắng tinh.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Tô Chính Lượng lúc này, nhưng có thể tưởng tượng, người mang theo vẻ mặt cấm dục kia, lúc này hẳn là hai gò má đỏ bừng từng chút từng chút một nuốt vào nhả ra thứ kia của mình, Lâm Tích Lạc chỉ cảm thấy huyết mạch phun trào, suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng.
Đối phương đột nhiên buông ra, từ trong cảm giác thoải mái như bồng bềnh trên mây lập tức rơi xuống đất, Lâm Tích Lạc lúc này mới ý thức được, vừa rồi suýt chút nữa mình đã xuất vào miệng đối phương.
Người khởi xướng xốc chăn lên, sắc mặt đỏ bừng hít mấy hơi, "Ha, chết ngạt mất thôi..."
Chưa kịp nói xong, chóp mũi đối phương đã kề sát chóp mũi mình, ngửi thấy mùi ham muốn nồng nặc tỏa ra từ đối phương, Tô Chính Lượng mới lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ hỏi, "Này, anh làm gì vậy? Em chỉ đùa thôi mà..."
Lâm Tích Lạc nheo mắt, giọng nói khàn khàn lộ ra dục vọng không thể che giấu, "Em yêu, chuyện này là em tự tìm, hôm nay, cho dù em khóc lóc cầu xin anh dừng lại,anh tuyệt cũng không thủ hạ lưu tình."
"Này, Lâm Tích Lạc, anh... Ưm..."
Lâm Tích Lạc đè Tô Chính Lượng, đẩy đối phương ngã xuống giường, dùng nụ hôn lấp kín miệng.
Sau khi ăn sạch Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc vẻ mặt thần thanh khí sảng ôm cậu vào phòng tắm. Sau khi rửa sạch sẽ, lại ôm Tô Chính Lượng mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi trở về phòng.
Hôn lên trán đối phương, Lâm Tích Lạc khẽ nói, "Em yêu, ngủ ngon, anh đến phòng hòa nhạc trước, buổi trưa sẽ về gọi em."
* * * * * * * *
Tô Chính Lượng mở to hai mắt, vừa nhìn thời gian, đã 11 giờ.
Xoa xoa cái bụng đang cồn cào vì đói, Tô Chính Lượng đỡ lấy cái eo đau nhức, lục tục từ trên giường bò dậy.
Vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc Lâm Tích Lạc một chút, ai ngờ, đối phương đã biết tối nay cậu có buổi biểu dẫn còn làm cậu đến chết đi sống lại.
Oán hận bĩu môi, Tô Chính Lượng trợn trắng mắt.
Tên cầm thú này, làm mình mệt quá, nếu đêm nay mà biểu diễn thất bại, nhất định sẽ về tính sổ với anh.
Lúc này, cửa bị đẩy vào, nhìn thấy người kia đang chậm chạp mặc quần áo, vẻ mặt oán niệm, hắn cười tủm tỉm: "Cục cưng, em tỉnh rồi à?"
Tô Chính Lượng không kiên nhẫn hất tay Lâm Tích Lạc ra, hùng hùng hổ hổ nói, "Lâm Tích Lạc, đồ khốn này, tránh xa em ra!"
Lâm Tích Lạc giả bộ oan ức, cài cúc áo sơ mi cho đối phương, "Em yêu, do em quyến rũ anh trước, sao lại có thể trách anh?"
Tô Chính Lượng tức giận quay đầu lại, tức giận nói, "Anh biết rõ em đang đùa, nếu buổi biểu diễn tối nay không thành công, anh đi mà chịu trách nhiệm."
Lâm Tích Lạc nhìn gương mặt giận dỗi đến ửng hồng của Tô Chính Lượng, "Em yêu, cả người em đều là của anh rồi, anh không chịu trách nhiệm với em thì còn chịu trách nhiệm với ai đây?"
Vẻ ửng hồng trên mặt Tô Chính Lượng ngày càng lộ rõ, giọng nói cũng dần trầm xuống: "Lần này nếu em thất bại, anh phải nuôi em cả đời đấy..."
"Đương nhiên, anh sẽ nuôi em cả đời, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, Lâm Tích Lạc vẫn sẽ nuôi em."