Bạc Khâm mang người lên xe, dọc theo đường đi, Tạ Mộc đều khó có được chủ động gắt gao rúc vào lòng hắn, giống như đang tìm kiếm che chở.
Người đàn ông đương nhiên biết tại sao Tiểu Mộc của hắn lại như vậy.
Ký ức đôi khi chính là kỳ lạ như vậy, chỉ cần động chút tay chân, là có thể vô cùng đơn giản làm thanh niên quên mất việc mà Bạc Khâm muốn cho cậu quên đi.
Đương nhiên, vẫn cần Tạ Mộc phối hợp, đôi khi, những ký ức đau khổ nên cắt bỏ một chút là vô cùng chính xác.
"Ngoan, đừng sợ, Đàm Đào sẽ không bao giờ đến quấy rầy em."
Bạc Khâm trưng một bộ mặt ôn hòa hảo bạn trai, dịu dàng dỗ dành người trong long mình.
Hắn cảm thụ được sự ỷ lại của người yêu đối với mình, nội tâm thỏa mãn cơ hồ muốn tràn ra tới.
"Bạc Khâm, đầu em đau quá."
Tạ Mộc đem mặt dựa vào ngực người đàn ông, giọng nói thanh thúy ban đầu giờ đây tràn đầy mê mang, "Đàm Đào có phải điên rồi hay không......"
"Em vì sao lại ở kia......"
"Làm sao vậy, có phải đầu còn đau hay không?"
Người đàn ông nhẹ giọng hỏi, "Em còn nhớ rõ việc ngày hôm qua sao?"
Bạc Khâm không rõ Tạ Mộc quên mất cái gì, nhưng hắn chỉ cần dịu dàng dỗ dành, người yêu nhỏ của hắn, liền sẽ một năm một mười nói ra.
"Ngày hôm qua, ngày hôm qua......"
Thanh niên từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn rơi vào hỗn loạn bỗng sửng sốt, cậu mê mang che lại đầu, "Ngày hôm qua anh gọi em đến quán bar, em liền đi, anh uống nhiều, chúng ta liền đi khách sạn......"
"Sau đó Đàm Đào, y......"
Biểu tình của thanh niên trong nháy mắt kinh hoảng, cậu hoảng loạn đi cởi quần áo của mình, đến khi nhìn đến làn da trắng nõn không hề có vết thương, đầu tiên là thở một hơi dài nhẹ nhõm, tiếp theo lại lâm vào hỗn loạn.
"Y, y không phải đem em đè trên đất......"
Tạ Mộc khó hiểu nhìn đôi tay mình, sạch sẽ, cũng không có vết bầm, nhưng cậu nhớ rõ, Đàm Đào ở trên người cậu làm ra không ít vết thương.
Sau đó, cậu bị đánh ngất, lại lúc sau, lại lúc sau đã xảy ra cái gì......!
"Em nghĩ không ra, đầu em đau quá, Bạc Khâm, Bạc Khâm......" Cậu theo bản năng gọi tên người yêu, không hề còn bộ dáng ôn hòa bình tĩnh.
"Được rồi, Tiểu Mộc, đừng nghĩ, về sau, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Người đàn ông ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thanh niên, dỗ dành nói, "Em cũng mệt rồi, ngủ đi, anh mang em về nhà, ngoan."
Quả nhiên, ký ức của em ấy, chỉ dừng lại ở đó.
Như vậy, hắn liền phải tiếp tục, bịa đặt một thế giới tốt đẹp chỉ thuộc về bọn họ.
Những thứ làm Tiểu Mộc đau khổ, khiến Tiểu Mộc rời xa hắn, đều sẽ bị hắn từng cái xóa đi.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn cậu ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mình nhắm mắt lại, hang mi dài bất an rung động, môi dịu dàng cong lên, lúc trước trong mắt luôn là quạnh quẽ, giờ phút này tràn đầy tình yêu.
Chính là như vậy, nghe lời, thuận theo, trong lòng chỉ có hình bóng Bạc Khâm hắn, cũng chỉ nguyện ý một mình hắn chạm vào.
Đây mới là Tiểu Mộc của hắn, mà không phải, một cái nhân cách đáng thương nửa đường nhảy ra.
Bạc Khâm thỏa mãn ôm lấy thanh niên trong ngực, ngửi mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người cậu,
"Ngủ đi, anh đây."
【 đinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 87 ≥^.^≤】
Cùng với âm thanh trầm thấp dỗ dành của người đàn ông, lông mi Tạ Mộc không hề run rẩy, môi hơi gợi lên tạo thành một cái cười nhạt, biểu tình bình tĩnh xuống.
Giống như, đang chìm vào mộng đẹp.
***
Tạ Mộc ngủ rồi, sau khi tới nhà, Bạc Khâm ôm người yêu nhỏ của hắn lên lầu, ôn nhu chậm rãi đặt cậu lên giường.
Lúc trước, sau khi cậu hôn mê, Bạc Khâm đem đồ vật thuộc về bọn họ toàn bộ vứt bỏ, hắn không có thói quen giữ lại đồ vật mà tình nhân trước đã từng dùng.
Nhưng từ khi quyết định đem người đoạt lại, người đàn ông lại một chút một chút, đem đồ vật trước đây mua mới lại, ví dụ như khăn trải giường dưới người Tạ Mộc hiện tại.
Người yêu nhỏ của hắn thích màu xanh lá, khăn trải giường, bức màn, cái gì cũng đều phải màu xanh lá, Tạ Mộc đã từng hao phí rất lớn tâm lực để bố trí ra một cái gia đình nhỏ ấm áp, Bạc Khâm chỉ cần phân phó xuống, không đến một ngày, liền có thể một lần nữa trở về như cũ.
Hiện tại, chính là cần làm việc khác.
Dường như chỉ là trong một đêm, tin tức có quan hệ với Đàm Đào đều biến mất không còn, đương nhiên, cũng bao gồm tin tức người yêu đồng tính lúc trước y công khai.
Không còn người bàn luận về nghệ sĩ đã từng hot nhất này, cứ như Đàm Đào chưa từng xuất hiện vậy.
Nhìn giao diện sạch sẽ, người đàn ông anh tuấn hơi trầm mắt xuống, thong thả khép lại máy tính.
Hắn vào phòng, thanh niên còn đang ngủ, Bạc Khâm lên giường, vừa nằm xuống, Tạ Mộc vừa mới còn ngủ say giống như cảm giác được, ngoan ngoãn trở mình, chui vào trong lòng hắn.
Người đàn ông ôm người vào lòng, nhìn nhan sắc khi ngủ không hề có phòng bị của cậu, mắt ám xuống, hắn cúi đầu, đôi môi tiến đến, ngậm lấy cánh môi mềm mại.
"Ưm......"
Tạ Mộc trong lúc ngủ mơ nhăn lại mi, tay đẩy phía trước, ngay sau đó đôi tay bị một bàn tay nắm lấy, trên người nặng xuống, bị đè ở dưới thân.
"Ân......!Bạc Khâm......!Em không muốn, mệt mỏi quá......"
Cậu tỉnh lại, sau khi nhìn thấy người trên người mình, nhẹ nhàng đẩy hắn cự tuyệt.
Một bàn tay của người đàn ông đem Tạ Mộc đè lại, một bàn tay lớn thon dài khác làm càn lại thuần thục theo vòng eo tinh tế, vuốt ve da thịt trắng nõn hướng lên trên.
"Tiểu Mộc, anh nhịn không được......"
Thanh âm trầm thấp của hắn, nghe giống như đã nhịn thật lâu, Tạ Mộc luôn nghe lời, vốn dĩ bởi vì tâm trạng mệt mỏi không muốn làm cũng thuận theo xuống.
Tay Bạc Khâm bắt đầu đi xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên cũng nhiễm đỏ, cậu có chút thở hổn hển, mở đôi mắt tròn tròn đã phiếm hồng bởi vì bị trêu chọc đến tràn đầy tình sắc, vừa ngoan ngoãn vừa ngượng ngùng: "Anh, anh chậm một chút......"
Người đàn ông yêu nhất chính là bộ dáng thuận theo ngoan ngoãn của người dưới thân, đã lâu không có cùng Tạ Mộc thân thiết, hắn là thật sự muốn.
Muốn khối thân thể hoàn mỹ phù hợp với hắn, muốn Tạ Mộc run giọng gọi tên hắn, muốn khống chế nhất cử nhất động của người yêu nhỏ.
Hắn kích động, dưới tay không khỏi dùng vài phần lực.
"Đau..."
Tạ Mộc bị làm cho cả người tê rần, hơi có chút ủy khuất kêu lên, "Anh đừng dùng sức như vậy."
Thanh âm mềm mại như làm nũng, lại làm tay người đàn ông cứng tại chỗ.
"Bạc Khâm, cứu em!! Bạc Khâm --"
"Bạc Khâm anh tỉnh tỉnh a, em đau quá, Bạc Khâm anh mau tỉnh lại......"
"Cút ngay, cút ngay, Bạc Khâm cứu em, cứu em......"
"Anh vì sao lại nhìn em, anh vì sao không tới, đau, em đau quá......"
—— "Bạc Khâm?"
Thanh niên khó hiểu nhìn về phía người đàn ông biểu tình đang cứng đờ, nghi hoặc mà nghiêng đầu, đôi mắt phiếm tròn xinh đẹp tràn đầy khó hiểu.
Cậu còn duy trì tư thế lúc trước bị Bạc Khâm bày ra, đôi tay hướng về phía trước, cả người hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông, cúc trên áo sơmi trắng bị lung tung cởi bỏ, lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Tạ Mộc thực ngoan chờ đợi hắn tiếp tục.
Nhưng Bạc Khâm nhìn một màn này, trong đầu lại là thanh niên quần áo bất chỉnh bị ấn ở trên mặt đất, hướng về phía mình khóc cầu, cầu mình cứu cậu ấy......!
Lúc ấy, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy không sao cả, vì cái gì sẽ trơ mắt nhìn......!
Rõ ràng, Tiểu Mộc, là của hắn mới đúng.
Trong mắt người đàn ông nhiễm chút thống khổ, hắn nhìn người yêu dưới thân ngoan ngoãn động tác tùy ý, lại rốt cuộc không có hứng thú.
Nếu Tiểu Mộc nhớ lại......!
Không, hắn tuyệt đối sẽ không để em ấy nhớ lại!
【 đinh, Bạc Khâm độ hảo cảm: 88 ≧◠◡◠≦】
Tạ Mộc chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy luyến mộ đối với người đàn ông.
【 hì hì, đùa chết anh.
】.