Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa


Bạc Khâm rõ ràng cảm nhận được Tạ Mộc có điểm không đúng.
Mấy ngày nay, từ sau khi sức khỏe của thanh niên dần dần hồi phục, liền vẫn luôn nóng lòng muốn thử trở lại công ty làm việc lần nữa.
Người đàn ông biết là cậu có ý muốn giúp đỡ hắn, hắn lại càng muốn cả ngày lẫn đêm đều có thể ở bên cạnh cậu, nhưng hắn đồng thời cũng biết rõ, nếu như Tiểu Mộc thật sự một lần nữa trở lại làm việc, thì những lời nói dối đó khả năng cao sẽ không giấu được.
Tiểu Mộc của hắn, không phải cá trong chậu chim trong lồng, mà là chim ưng bay lượn trên trời, chỉ cần cho cậu cơ hội bay lượn, tuyệt đối sẽ một bước lên trời.
Bạc Khâm vẫn luôn bất động thanh sắc mà ngăn cản, nhưng thanh niên vẫn không nhận thấy được, còn khờ dại cho rằng người yêu là thật sự lo lắng cho sức khỏe của mình, nên mới ngăn cản không để cậu đi ra ngoài.
Cậu ngọt ngào tiếp nhận quan tâm từ người yêu, đồng thời cũng không từ bỏ ý nghĩ muốn sớm hồi phục thân thể thật tốt, để đi trợ giúp cho Bạc Khâm.
Nhưng từ sau lần nói chuyện hôm qua, thanh niên vẫn như hàng ngày đi ra vườn hoa rèn luyện, cho cá ăn, lại không đề cập đến chuyện thân thể hồi phục sẽ lại đi làm.
Cậu bằng lòng biến bản thân thành con chim nhỏ nép vào lòng bàn tay chủ nhân, rõ ràng có giọng hát êm tai lại chỉ nguyện hát cho một mình chủ nhân của nó nghe, cam tâm tình nguyện tránh vào chiếc lồng bằng tơ vàng của Bạc Khâm tạo ra, cuối cùng cũng không hy vọng xa vời sẽ đi ra ngoài nữa.
Người đàn ông đương nhiên biết là bởi vì cái gì.
Tạ Mộc sợ hắn không cần cậu nữa, rõ ràng không phải cậu đã làm sai chuyện gì, cũng vẫn cẩn thận mà lấy lòng hắn, chỉ sợ bị Bạc Khâm ghét bỏ.
Bạc Khâm hẳn là nên an ủi, cũng nên ôm lấy thanh niên nói cho cậu biết chính hắn không ngại, đây cũng không phải là Tạ Mộc làm sai, Tiểu Mộc của hắn, không nên vì thế mà nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận mà lấy lòng hắn như thế này.
Nhưng người đàn ông lại chần chờ.
Sau khi mất đi, hắn mới biết được Tạ Mộc đối với hắn quan trọng đến thế nào, đưa thanh niên trở về một đoạn thời gian, hắn điên cuồng mà muốn cứ như vậy giam người ở trong nhà, nhưng cố tình lại rõ ràng đây là chuyện không thể.
Tiểu Mộc sẽ hận hắn, chỉ là điểm này, liền đủ để Bạc Khâm từ bỏ ý định mê người kia.
Nhưng hiện tại, là Tiểu Mộc chính mình không muốn rời đi, cũng là cậu tự nguyện chui vào trong lồng.
Nếu như không có gì ngoài dự kiến, từ đây về sau, Tạ Mộc chỉ có thể nhìn đến một mình hắn, cùng mình hắn nói chuyện, trong mắt, trong lòng, đương nhiên cũng chỉ có mình hình bóng Bạc Khâm.
Dụ hoặc như vậy, giống như mật ngọt treo trên vách núi cao, cho dù biết là nguy hiểm, biết không nên như vậy, còn giống như ma quỷ mê hoặc, đem mật ong kia ngậm vào trong miệng, vây xuống đáy lòng.
Người đàn ông nghĩ, như vậy cũng tốt, là Tiểu Mộc không muốn tiếp xúc với người khác, hắn chỉ là, làm một người yêu thuận theo tâm ý của cậu mà thôi.
Tình cảm của hai người lần thứ hai thăng lên, thanh niên ỷ lại Bạc Khâm, lại ngoan ngoãn không gây thêm phiền toái cho hắn, cậu giống như một con mèo nhỏ, khi người đàn ông yêu cầu thì rúc vào bên cạnh hắn, tùy ý hắn vuốt ve hưởng thụ, mà khi Bạc Khâm bận việc, sẽ ngoan ngoãn tự mình chơi đùa.
Bọn họ giống như vừa mới rơi vào bể tình, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào, chỉ có một việc, bị hai người cố tình quên đi.
Tạ Mộc không nhắc lại việc ngủ cùng Bạc Khâm, cậu ngoan ngoãn ở phòng của mình, giống như không cần có chuyện này vậy.
Mà Bạc Khâm cũng thật sự bận, căn bản không rảnh suy nghĩ những cái này.
***
Đàm Đào thượng vị*.
(*) nghĩa là nắm quyền, chứ không phải là thượng vị của dạ dày đâu nha các bạn học y =))
Người bên ngoài xem ra, là Đàm lão gia tử gọi đứa con trai này của mình trở về, đem gia nghiệp to lớn cho y thừa kế.
Nhưng chỉ có Bạc Khâm biết, là Đàm Đào lưu loát dứt khoát giết chết em trai y, dùng mạng tình nhân nhỏ đang mang thai của Đàm lão gia để đổi lấy toàn bộ Đàm gia cho mình.
Y ra tay quang minh chính đại.
Cái người em trai không công khai ra ánh sáng được kia phạm phải lỗi, bị Đàm Đào trực tiếp tống vào tù, người trong đó hỗn tạp, đánh nhau ẩu đả không phải rất bình thường sao?
Ở trong tù chết một đứa con trai, rốt cuộc cũng không vẻ vang gì, Đàm lão gia sẽ không muốn nháo lớn chuyện.
Đàm Đào không giống Bạc Khâm, Bạc Khâm thích âm thầm hại người, từng chút một khiến đối thủ của mình bị hạ bệ, Đàm Đào càng thêm trực tiếp đơn giản, y am hiểu nhất là bắt lấy nhược điểm của người đó, từng cái từng cái phá nát.
Cho y nắm bắt được cơ hội, liền sẽ không từ thủ đoạn bò lên trên cao.
Sau khi trèo lên, Đàm Đào bám riết không tha mà nhắm vào Bạc thị, hai nhà, rốt cuộc vẫn là đấu với nhau.
Dưới tay Bạc Khâm là cả gia tộc, làm việc khó tránh khỏi có điểm cố kỵ, mà bạn thân ngày xưa của hắn lại không phải bối rối vì cái này, dùng biện pháp luôn là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Hai nhà đấu càng ngày càng gay gắt, Bạc Khâm chắc chắn có thể hoàn toàn áp chế Đàm Đào xuống tới đáy, thế nhưng làm như vậy, chính hắn cũng sẽ tổn thất phân nửa thế lực.
Theo động tĩnh càng lúc càng lớn, đồn thổi bên ngoài cũng càng ngày càng sôi nổi, đều đang suy đoán rốt cuộc là vì cái gì khiến hai kẻ ngày xưa từng là bạn nối khố anh em tốt trở mặt thành thù, đặc biệt là Đàm Đào, giống như là hận không thể cắn rớt một miếng thịt trên người Bạc Khâm vậy.
Mà Tạ Mộc là người trong cuộc, lại vẫn luôn yên ổn trong thế ngoại đào nguyên Bạc Khâm tạo ra, điện thoại cậu dùng đã lọc qua, không hề biết chút nào về thế giới tinh phong huyết vũ bên ngoài*.
(*) gió tanh mưa máu, tui thích Hán Việt nên hay để nguyên như vậy hơn.
Đương nhiên, đây là vẻ bề ngoài.
【 Dưới cờ Bạc thị lại có một công ty nhỏ bị ngã, là Đàm Đào làm.


【 Sản nghiệp của Bạc thị trong giới giải trí bị công kích, dưới trướng có hai ảnh hậu một ảnh đế đã ăn máng khác, trước khi đi còn mang theo một đợt topic, lời trong lời ngoài nói Bạc thị bạc đãi nghệ sĩ của mình, fan của bọn họ hiện tại đã xé muốn điên luôn rồi.


【 Chậc chậc chậc, Đàm Đào thu mua một người, ở trên mạng chuyên đi bôi đen, những minh tinh này fan rất đông, hiện tại tin tức xấu về Bạc thị trên mạng càng ngày càng nhiều, đáng đời! 】
Nghe hệ thống vừa tường thuật trực tiếp vừa cười trên nổi đau của người khác, Tạ Mộc cụp mắt nhìn về phía đám cá chép đỏ trong hồ, không nhanh không chậm rải thức ăn cho cá, 【 Em cao hứng như thế làm gì, hắn tổn thất bao nhiêu tiền cũng không có chảy vào túi chúng ta.


Hệ thống【.......Cũng đúng.


Không tới ba giây đồng hồ, hệ thống lại xông ra, 【 Không hay rồi kí chủ, Bạc gia có người tra được anh, hiện tại đã có người buộc Bạc Khâm đem anh giao ra.


Thanh niên tay ném thức ăn cho cá hơi ngừng, khóe miệng hơi nhếch lên khẽ cười.
【 Kí chủ anh cười cái gì, đây là chuyện xấu đó! 】
【 Thống nhi 】Tạ Mộc đứng lên, đem thức ăn còn lại ném hết xuống hồ, nhìn lũ cá trong hồ tranh đoạt, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, thong thả chậm rãi đi vào sân.
【 Em cũng nên trưởng thành rồi.


【? 】
【 Ngoan, không hiểu liền nhìn, đừng hỏi.


***
"Chuyện của tôi, từ lúc nào cũng đến phiên các người tới nhọc lòng?" Giọng nói của người đàn ông hung ác nham hiểm đến đáng sợ, tràn đầy trào phúng "Bạc gia như thế nào, là do tôi quyết định, lại còn lải nha lải nhải, tự mình cút ra khỏi Bạc gia."
Mặt hắn âm trầm cúp điện thoại, tàn nhẫn trong mắt còn chưa lui xuống, lại đối diện với khuôn mặt đang đi tới của thanh niên.
Bạc Khâm nắm chặt điện thoại trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, "Tiểu Mộc, đang đợi anh sao?"
"Ưm." Thanh niên hơi chần chờ gật đầu, thanh âm dễ nghe giải thích, "Em vừa mới nghe thấy tiếng xe, nghĩ là anh về liền tới nhìn xem."
Tươi cười trên mặt của người đàn ông càng lớn, trong mắt đầy vẻ ôn nhu xoa đầu người yêu, "Đi, chúng ta cùng nhau về."
"Công ty...!có phải là có chuyện gì đúng không?"
Thanh niên cẩn thận từng li từng tí hỏi, sau đó lại trộm nhìn sắc mặt người yêu, nhỏ giọng nói "Em nghe thấy anh nói chuyện điện thoại..."
"Không có việc gì, chính là mấy đứa em họ của anh làm loạn, em cũng biết cái đám kia, bản lĩnh khác không có, nhưng khả năng gây họa đứa này so với đứa kia càng giỏi hơn."
Bạc Khâm sắc mặt không đổi, lời nói tự nhiên.
Tạ Mộc luôn nghe lời hắn, sau khi nghe thấy lời giải thích tự nhiên cũng coi như thật, như mọi ngày chuẩn bị bữa tối cho người đàn ông.
Cậu đang muốn bưng cái đĩa từ phòng bếp đi ra, điện thoại trong túi đột nghiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Thanh niên sững sốt, buông đĩa xuống cầm lấy điện thoại ra.
Cái điện thoại này là Bạc Khâm mới mua cho cậu, sim đương nhiên cũng mới, từ sau khi đổi chỉ từng dùng để liên lạc với một mình Bạc Khâm
Chẳng lẽ là tin nhắn quảng cáo?
Ngón tay trắng nõn của thanh niên ấn lên màn hình, hiện ra một tấm ảnh.
Con ngươi của cậu đột nhiên co lại, không thể tin nhìn hai người trên hình.
Là, cậu và Đàm Đào.
Sao có thể? Cậu sao có thể lộ ra sắc mặt như vậy đối với Đàm Đào...
***
Đàm Đào ngả người dựa vào trên ghế phía sau, hai chân dài không chút bận tâm gác lên bàn làm việc đầy văn kiện.
Y hơi hạ mắt, nhìn vào điện thoại đã hiện lên biểu tượng gửi tin nhắn thành công, môi khẽ nhếch lên cười.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp, đợi gõ đến nhịp thứ mười lăm, đầu kia gửi đến một câu.
【 Anh là ai? 】
Đàm Đào nở nụ cười, y nhích người từ phía sau lại gần, ngửi hương hoa sơn chi trong phòng làm việc, ngón tay che khuất đôi mắt, xuyên qua khoảng sáng nho nhỏ nhìn về phía trần nhà.
Bảo bối của y, sẽ trở về.
***
Tác giả có lời muốn nói: (chắc là giới thiệu sách của bạn bè á, thể loại võng du, tui đoán thế =)), rất có ý tứ trò chơi sinh tồn nga:
Tên sách: Mỗi ngày đều muốn tìm đường chết
Tác giả: Chính Manh Quân
Cố Yếm đã chết 100 năm, lại từ phần mộ bò ra.
Không có người yêu, không có nhịp tim đập, cũng không có hô hấp, hắn vì tìm chết mà tham gia một cái trò chơi sinh tồn nghe nói sẽ chết người.
Ở nơi đó hắn gặp một nam nhân giống như đúc với người hắn yêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui