Vào học kỳ mới, Tăng Thanh có gia đình mới.
Sau khi biết rằng Tăng Thanh đã sống với cha mẹ mới của mình, lại nghe nói Tăng Thanh đã gặp Chung Kí Bạch vài lần, Lục Minh Kha bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Muốn gặp em ấy, rất muốn...
Tại một hôm thứ bảy đẹp trời, Lục Minh Kha thấp thỏm bấm chuông cửa, sau đó thành thật không dám bấm thêm, ngoan ngoãn chờ đợi.
Cánh cửa mở ra, Lục Minh Kha được thông báo rằng Tăng Thanh đã đi chơi cùng các bạn học khác.
Đầu óc Lục Minh Ca suýt nữa thì chập IC. Trước đây Tăng Thanh vẫn luôn đơn độc, ngoại trừ hai tên khốn kia thì chưa từng có ai dám tranh giành Tăng Thanh với hắn; sau ba cái cuối tuần liên tiếp vồ hụt, trong đầu Lục Minh Kha réo lên hồi chuông cảnh báo, thế là hắn dứt khoát trốn tiết cuối chiều hôm thứ sáu, đến ngồi canh ở cổng khu dân cư nhà Tăng Thanh.
Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời, trời có sương mù và mưa phùn, mưa lất phất làm ướt mặt đường, hệ thống thoát nước "ục ục" hấp thụ những dòng nước nhỏ từ trên cao đổ xuống thấp.
Lục Minh Kha dựa vào cột đá dưới chân tòa nhà, nhìn nước mưa chảy vào nắp cống hình vuông, hờ hững nói chuyện cùng đầu bên kia điện thoại: "Ừ đúng, tôi không muốn đi du học, ở trong nước...... Ông cứ tiếp tục ở đó đi, tôi thích ở một mình..."
Hắn đang nói chuyện với vẻ lười biếng, liếc mắt đột nhiên trông thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía mình, trên tay người nọ cầm một chiếc ô màu xanh đậm che nửa trên khuôn mặt, người nọ vừa đi vừa nâng ô lên từng chút từng chút một...
Lục Minh Kha theo bản năng đứng thẳng người, cúp điện thoại, ngừng thở, ngay khi người nọ nhìn thấy hắn, hắn liền giơ tay lên ngây ngốc mà vẫy vẫy, nói: "Hi~, thật trùng hợp..."
Tăng Thanh sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Nếu không tính Lục Minh Kha thường xuyên đến trường học của Tăng Thanh nhìn trộm, thật sự là đã lâu không gặp.
*
*
Tăng Thanh đứng bên cạnh Lục Minh Kha, gập ô, Lục Minh Kha khẩn trương liếm liếm môi, tay nắm rồi lại thả rồi lại nắm chặt, một lát sau, nghẹn ra một cái yêu cầu: "Để anh đến nhà em ngồi."
Dứt lời, Tăng Thanh chưa kịp trả lời thì Lục Minh Kha đã giật mình, tỉnh táo lại, vội vàng bổ dung: "Đấy không phải anh ra lệnh cho em, nếu em không muốn thì hãy từ chối."
"Ừm," Tăng Thanh rũ mắt, vẩy vẩy chiếc ô, ngẩng đầu cười nói: "Anh chưa ăn cơm phải không?"
"Hả? À, ừm..."
"Qua đây đi, hôm nay mẹ tôi làm ca sáng, chắc đang ở nhà nấu cơm."
Lục Minh Kha choáng váng, hắn không ngờ Tằng Thanh lại bình tĩnh như vậy, học kỳ trước Từ Hạo Miêu không phải đá trúng ván sắt sao? Làm hại Lục Minh Kha không dám công khai đi gặp người. À đúng rồi, nghe nói mấy thứ đồ đáng giá với không đáng giá của tên khốn đó gửi tặng đều bị vứt hết, sau đó Từ Hạo Miểu bị kích thích đến mức tâm thần có vấn đề, hiện giờ đang bị ép điều trị ở nước ngoài một thời gian....
Tăng Thanh không biết Lục Minh Kha đang nghĩ gì, cậu thản nhiên mời người vào nhà, vừa vào cửa đã gọi: "Mẹ ơi, con về rồi."
Trần Mẫn Hồng từ trong bếp thò đầu ra, đang định nói bố con còn đang họp giáo viên chưa về, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy một thiếu niên cao lớn đi theo sau con trai mình. Đứa nhỏ này có đôi lông mày sắc sảo, trông vừa nghịch vừa rất đẹp trai, đây chẳng phải là thiếu niên mấy tuần trước luôn chạy đến gõ cửa tìm người, tự xưng là bạn của Tăng Thanh sao? Lần này sao cứ thấy trông hơi ngốc ngốc? Khoan đã, đây là.....
Trong lúc Trần Mẫn Hồng đang thắc mắc, Tăng Thanh mỉm cười nói: "Mẹ, con muốn giữ bạn học ở lại ăn cơm, được không ạ?"
"Đương nhiên là được rồi..." Trần Mẫn Hồng vội vàng gật đầu, còn bảo Lục Minh Kha cứ tự nhiên ngồi chơi như ở nhà.
Tăng Thanh đi vào phòng ngủ, Lục Minh Kha thật sự coi đây như nhà riêng của mình, cũng đi theo vào, hắn thấy Tăng Thanh đặt cặp sách màu xám nhạt lên bàn, lấy ra từng quyển sách và bài tập về nhà, Tăng Thanh không nhìn hắn cũng không nói chuyện, nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Lục Minh Kha không biết nên làm gì, nói gì, nghĩ nghĩ, thận trọng hỏi: "Em giận à?" "
"Không."
Hai người đều không có gì để nói, Lục Minh Kha cảm thấy không thoải mái, hắn ép buộc bản thân đừng quá nóng vội, rồi hai mắt đảo quanh quan sát phòng ngủ.
Đây là căn phòng được chủ đạo bởi màu xanh nước biển, vách tường, rèm và ga trải giường đều là màu xanh lam, sự chuyển tiếp giữa các màu sắc rất khéo léo, bản thân đứng trong phòng có một cảm giác nhẹ nhàng như lặn xuống đáy biển và hòa mình vào vạn vật. Tủ quần áo dựng thẳng màu trắng, mặt kính lắp trên tường, tủ trưng bày kính đặt một vài bức ảnh và rất nhiều sách. Ở trong mắt Lục Minh Kha, điều kiện không quá tốt nhưng có thể trông thấy rõ nơi này chứa đựng sự tỉ mỉ và quan tâm của cha mẹ dành cho con cái, không gian cực kỳ ấm áp.
Lục Minh Kha nhìn xem, không khỏi nói: "Có vẻ bọn họ đối xử rất tốt với em..."
Tăng Thanh cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc, quay sang nhìn Lục Minh Kha, "Ừ, tôi còn chưa nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã tìm cho tôi một mái nhà."
Lục Minh Kha sửng sốt: "Em, em vui vẻ là được."
"Đóng cửa."
"Hả......"
Lục Minh Kha ngoan ngoãn đóng cửa phòng, tiếp tục đứng cạnh cửa.
Thấy dáng vẻ này của Lục Minh Kha, Tăng Thanh đột nhiên bật cười, cậu ngồi xuống ghế nói: "Co quắp như vậy làm gì, thật ra anh cứ hung dữ cũng chẳng sao."
"Anh không dữ, lời em nói anh đều nghe theo...." Lục Minh Kha cúi đầu giống như một con chó ngốc mắc lỗi.
Lời khiển trách đến muộn màng, Tăng Thanh bắt đầu không khoan nhượng, "Nhưng trước kia anh đánh tôi."
Lục Minh Kha ngẩng phắt đầu, trong mắt loé lên vẻ lo lắng: "Anh biết sai rồi! Em đừng nhìn trước đây nữa! Bây giờ chỉ cần em không muốn, anh sẽ không dám làm gì!"
"Anh còn mắng tôi."
"Anh, anh chỉ nói khó nghe thôi, về sau anh sẽ không làm vậy nữa..."
Tăng Thanh ngồi, nhìn hắn không nói lời nào.
Chú chó ngu ngốc Lục Minh Kha tưởng rằng đối phương đang tức giận, ba bước nhảy thành hai bước tiến lên, không hề do dự quỳ xuống trước mặt Tăng Thanh, tay nắm chặt lấy tay đối phương, ngẩng đầu tha thiết nhìn: "Lần sau anh sẽ không nói bất cứ điều gì chọc em không vui nữa! Nếu em khó chịu, thì cứ thẳng tay đánh anh đi! Anh không bao giờ đánh trả! Chắc chắn không đánh trả!"
Tăng Thanh chậm rãi cong môi cười nói: "Nếu tôi không muốn gặp anh thì sao?"
Tăng Thanh nhận thấy tay Lục Minh Kha run lên, ánh mắt lảng tránh, âm lượng trở nên nhỏ dần giống như đang thủ thỉ cho một mình hắn nghe, nhưng những lời đó vẫn ngoan cố lọt vào tai cậu.
—— "Anh sẽ nghe lời, anh có thể chờ, chờ đến khi em muốn đánh anh mắng anh, anh sẽ đến, cho dù em muốn chịch anh cũng được. Dù gì anh cũng không kém so với Chung Kí Bạch......"
Lục Minh Kha âm thầm hối hận bản thân không có dũng khí bày tỏ thành ý, vì thế hắn hắng giọng ho hai tiếng, muốn đề cao âm lượng cao lên để nói, hắn muốn nói, nói nhiều không bằng làm nhiều, chỉ cần Tăng Thanh chịu gặp hắn, hắn sẽ chứng minh rằng cho Tăng Thanh thấy hắn đã thay đổi. Nhưng Lục Minh Kha còn chưa kịp mở miệnh thì đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất, ngay sau đó, Lục Minh Kha cảm giác trên môi được bao phủ bởi một thứ cực kỳ mềm mại.....
Tăng Thanh đang hôn hắn! Đè trên người hắn....... Hôn......
Lục Minh Kha trừng to hai mắt, không thể tin nổi mộng đẹp trở thành sự thật, hắn run rẩy tay ôm lấy eo người đè trên người mình, khép lại hai tròng mắt kích động mà hôn đáp lại Tăng Thanh. Đột nhiên mí mắt rơi xuống chút lạnh, đôi môi mềm mại hơi rơi đi, hắn nghe Tăng Thanh cười nói: "Không phải chỉ là muốn chịch tôi thôi sao? Tôi không nợ anh, cần thì cứ......"
Cần thì cứ lấy, hà tất phải làm ra cái dáng vẻ thâm tình không quên.....
Lời còn chưa dứt, trời đất đã quay cuồng. ngôn tình tổng tài
Tăng Thanh bị Lục Minh Kha lật xuống đè dưới thân, cổ tay bị kẹp ở một bên sườn mặt không thể động đậy, tuy rằng Tăng Thanh cũng không có ý giãy giụa.
Lục Minh Kha vừa tức giận vừa đau lòng, hắn dang hai chân quỳ bên eo Tăng Thanh, hai mắt dần đỏ lên, hung tợn trừng mắt, nhìn qua có vẻ rất hung dữ nhưng hai cánh môi lại run run, giọng nói nghẹn ngào run rẩy: "Anh không cần em trả!"
"...Là anh, Lục Minh Kha, cam tâm tình nguyện đối tốt với em! Là anh súc sinh! Là anh trước đây nói sai, làm sai! Nếu em hận anh thì đánh anh đi...."
Hai giọt nước mắt rơi trên mặt Tăng Thanh, Tăng Thanh giật giật cổ tay, người trên người cậu lập tức buông ra, giống như đang sợ hãi.
Lục Minh Kha không rời đi, hắn đặt tay lên vai Tăng Thanh, từ từ cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ đối phương, cả người gần như nằm đè lên Tăng Thanh, nói: "Em khóc cái gì, người nên khóc phải là anh đây này.... Em dựa vào đâu mà nói anh chỉ muốn làm tình với em..... Vì sao yêu một người lại khó đến vậy... Vì sao Chung Kí Bạch có thể gặp em còn anh thì không được...."
Tăng Thanh từ chối gặp hắn cũng không cho hắn tiếp cận bạn bè và bạn học của mình, thời gian càng dài hắn càng khó chịu, đã gần một năm rồi!! Hắn khó chịu đến phát điên! Nghe tin Chung Kí Bạch và Từ Hạo Miểu đều tới gặp Tăng Thanh, hắn vừa ghen ghét nhưng trong lòng vừa run sợ, liều mạng muốn làm thứ gì đó để chứng minh bản thân không thua kém bọn họ. Hắn nghe lời như vậy, tại sao em ấy vẫn không muốn gặp hắn?
"Vì sao, vì sao....." Bả vai Lục Minh Kha run rẩy, hắn liên tục hỏi vì sao, nhưng hắn có tư cách gì mà hỏi vì sao? Không phải là tất cả đều là do hắn đáng đời hay sao?
Lục Minh Kha khụt khịt mũi, im lặng hai giây rồi nói: "Nhưng... Tăng Thanh à.... Anh biết sai rồi....."
Bả vai Tăng Thanh ướt đẫm, nước mắt Tăng Thanh đã bay hơi từ lâu, nhắm mắt, nói: "Dậy, mẹ tôi còn ở nhà."
Lục Minh Kha trầm mặc hai giây, vội vàng lau nước mắt bò dậy, quay ngoắt gương mặt đang đỏ bừng vì khóc. Tăng Thanh cũng đứng dậy định mở miệng nói, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng của Trần Mẫn Hồng: "Thanh Thanh, bố con về rồi, mời bạn xuống ăn cơm thôi."
"Vâng ạ." Tăng Thanh đáp.
Chuyển mắt nhìn Lục Minh Kha vẫn còn đứng ngây ngốc với đôi mắt đỏ hoe, chiếc mũi cao thẳng khẽ khụt khịt, tay nắm chặt quần, gân trên mu bàn tay nổi lên, trông dáng vẻ như lại muốn khóc, giống một chú chó ngốc không ai cần. Tăng Thanh im lặng, vừa đi về phía cửa vừa tùy tiện nói: "Nếu muốn, mỗi tháng có thể gặp một lần."
Lục Minh Kha đột nhiên xoay mặt nhìn vào bóng lưng của Tăng Thanh: "Em nói thật!?"
"Ừ, ra ngoài ăn cơm thôi." Tăng Thanh tay nắm cửa rồi mở cửa.
Chỉ tin một lần, một lần cuối cùng.......
——————
P.s: Thím nào đu đến chương này chắc 95% là cùng gu truyện với tui rồi. Mấy thím dạo gần đây có đề cử bộ nào không zị!? Tui đói đam qué 🥺🥺