Tra Công Nhẹ Chút Đi!


“Rõ ràng luôn miệng nói nó chỉ là một món đồ chơi, nhưng nhìn xem bây giờ mày đang làm gì? Lấy mạng cược mạng với một món đồ chơi bẩn thỉu này sao? Mày đang chọc cười tao phải không? Ha ha ha!”
Chất giọng điện tử càng lúc càng lớn càng biến dạng thành một thứ âm thanh quái đản và dị hợm.

Anh vẫn lặng lẽ không nói gì, nhưng hơi thở ngập mùi sát khí không ngừng toả ra và vờn quanh yết hầu những kẻ nấp quanh đây.

Gã đứng sau lưng tôi cũng vì thế có chút hốt hoảng, nhịn không được giấu toàn bộ cơ thể sau lưng tôi, giống như là đang lấy tôi làm bia đỡ đạn nếu chẳng may có tên bay đạn lạc bắn tới.

“Tiếp tục đi! Mày muốn gì, cán chết tao hay giết chết cậu ấy, tao mong mày tiếp tục và đừng bao giờ chùn tay dừng lại, mày biết đó, nếu mày có tiếp tục hay không mày chắc chắn sẽ không chết dễ dàng đâu! Chi bằng tiếp tục đi để tao thấy mày là kẻ nói được làm được!”
“CMN đến lúc nào mày còn dám mạnh miệng như thế, mày nghĩ rằng mày là ai, mày có thể một tay che trời hay sao, mày cũng chỉ là thằng ăn trơn mặt trắng thừa hưởng vinh quang từ cha mày mà thôi! Nếu mày đã hống hách không coi ai ra gì vậy chính tay tao sẽ phá nát danh dự của mày ngay trong đêm nay!” Hắn dừng một chút, sau đó từng chữ từng chữ được hắn rít qua kẽ răng mà căm thù phát ra:
“Mày lập tức quỳ xuống, nếu không tao chắc chắn cho mày nhìn thấy tao giết chết con chó này như thế nào!”
“Xem ra mày có vẻ biết nhiều về tao, nếu am hiểu về tao như thế thì cũng nên biết tao không tiếc một con chó hay một món đồ chơi nào cả, chơi chán thì vứt, chơi hỏng cũng vứt, nhưng mày nhớ cho kỹ giết chết rồi thì phải chạy khỏi đây ngay lập tức, trối chết mà chạy và đừng bao giờ để tao bắt được mày.



Tiếng máy nghiền vẫn ồ ồ vang lên dưới chân tôi đến mức tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được từng lưỡi cưa sắc bén đang xoay vù vù và cắt nát tất cả mọi thứ mà nó chạm vào.

Tôi không hề sợ chết, nhưng trước khi chết còn phải nghe những lời đau lòng từ chính miệng anh thật khiến tôi cảm thán cảnh đời oái oăm.

Nhưng gã đàn ông này quá đề cao tôi rồi.

Tôi là cái thá gì mà anh phải đắn đo chọn lựa.

Giữa lòng tự tôn và một món đồ chơi dơ bẩn hỏng nát, không cần nghĩ tôi cũng biết anh nhất định chọn gì!
Tôi không biết tại sao anh đến đây? Nhưng vốn dĩ từ nãy giờ anh chỉ đang chơi đùa và xem rằng kẻ nào chán sống muốn đối đầu với anh mà thôi!
Mặc kệ người đứng đằng sau không ngừng đẩy tôi vào chỗ chết là ai, mặc kệ hai người một trong tối một ngoài sáng đang giằng co thế nào, trái tim chằng chịt vết thương này đã không thể chịu nổi thêm một sự dày xéo nào nữa.

Không phải mọi người đều muốn tôi chết hay sao?
Cha tôi, mẹ tôi, cha anh, anh và cả bạn bè anh.

Rất nhiều rất nhiều người đều muốn tôi chết cơ mà, đối diện trước cái chết ai cũng sẽ chần chừ và sợ hãi, tôi cố gắng nín thở và dần dần di chuyển cần cổ lướt ngang con dao ngay phía trước.

Chết rồi sẽ giải thoát tất cả, ngay cả bản thân tôi cũng sẽ được giải thoát.

Tôi nhắm mắt cảm nhận lưỡi dao lạnh bén đang lướt trên da thịt, nhưng một tiếng súng liên hoàn vang lên bên tai tôi và đánh cho tôi hoàn hồn tỉnh giấc.


Chuyện gì đang xảy ra?
Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, chỉ cảm thấy gã đàn ông đứng sau lưng tôi thoáng chốc ngã khuỵ xuống chân tôi, con dao cũng rơi xuống sàn sắt phát lên tiếng “loảng xoảng” nhưng nhanh chóng bị âm thanh máy nghiền nhấn chìm.

Đèn pha ô tô sáng trưng rọi mắt tôi một mảnh chói sáng, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, tiếng động cơ mạnh mẽ khởi động rồi lao thẳng về trước.

Đừng mà!
Tôi ú ớ thét lên cháy cổ, nhưng một tiếng nổ oanh trời vang lên sau đó đưa tôi từ hốt hoảng đến bàng hoàng mơ hồ.

“Bùm bùm! Oành!”
Mùi xăng dầu lập tức tràn ra khắp nơi, lửa nóng rực bị gió thổi tứ phía và không ngừng thốc vào mặt tôi từng cơn nóng rát.

Phía trước là một đám cháy lớn đỏ rực với từng trận khí đen ngùn ngụt bốc lên, tiếng nổ “lách tách” vẫn âm ỉ vang lên.

“Bây giờ thì mày hãy cố gắng chạy thật nhanh nhé, đừng bao giờ để tao bắt được mày!” Giọng điệu anh ngông nghênh và điên cuồng vang lên, rõ ràng mọi chuyện đã trong tầm sắp xếp của anh ngay từ khi bắt đầu.

Rút súng bắn liên hoàn vào gã đứng sau tôi và kích nổ ô tô trong chớp mắt, hành động này diễn ra nhanh chóng đến nỗi không một ai có thể nhìn thấy anh đã thực hiện điều đó ra sao.


Chỉ biết rằng anh vẫn là đấng đế vương cao ngạo và tôn quý trước con mồi và món đồ chơi rách nát, bọn chúng đều không tránh được số mệnh phải rơi vào tay anh mặc cho anh tiêu khiển xử ác.

Cơ thể tôi vẫn không thể thoát khỏi cơn run rẩy kịch liệt chợt nghe tiếng anh ung dung quát lên: “Ngạn Du cậu chờ đó, tôi nói được làm được, đánh gãy hai chân cậu để cậu không cách nào chạy trốn, cậu tự mà sám hối đi!”
Tiếng nói anh văng vẳng bên tai nghe ra được nỗi điên cuồng và bỡn cợt trong đó, tiếng đế giày không ngừng vang lên bên tai tôi, càng lúc càng nhanh càng rõ ràng.

Tôi có thể cảm nhận anh giống như một ngọn lửa kiêu hãnh đang vun vút lao về phía tôi và tìm cách bóp ngạt trái tim tôi đau nhói, giữa chết và sống, sợ hãi và khấp khởi, não tôi trống rỗng không thể nghĩ được gì.

Tiếng máy nghiền vẫn inh ỏi vang lên bên dưới và cách chân tôi càng lúc càng gần, tiếng bước chân của anh vẫn thình thịch gõ vào tim tôi, chỉ một chút nữa thôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc và áp bức của anh rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận