Gió xuân đưa hương hồng thoang thoảng dạo quanh nhà, biệt thự yên tĩnh nằm khuất sau rặng cây xanh um cũng nhiễm chút không khí rộn ràng và nô nức ở phố thị.
Sở dĩ tôi biết hôm nay mồng 1 Tết, là bởi vì sau khi dọn nhà sạch bong dì giúp việc liền treo mấy cái đèn lồng và tranh đối đỏ lủng lẳng dọc hành lang, cũng bởi vì bệnh tình của tôi dần chuyển biến tốt hơn.
Tôi đã loáng thoáng nhận ra anh của bây giờ, và thỉnh thoảng nhớ lại mấy câu chuyện đau lòng lúc xưa.
Mới ăn xong chén canh khổ qua và thịt kho tàu để tống rủi nghênh may nên bụng tôi còn no ứ ự, tôi quanh quẩn trong vườn một lúc lâu rồi bắt đầu bày biện giá vẽ và sáp dầu để khai bút đầu năm.
Tôi mải mê nhìn những khóm hồng xòe to và phấn nộn như bàn tay em bé khẽ đung đưa trong gió, lòng gợi lên một cảm xúc xa xăm mơ hồ, nhưng vừa mới đặt bút xuống đã bị tiếng đàn ông ngang ngược gọi hồn tôi liên hồi:
“Du ơi Du à.
”
Tôi vừa mới quay đầu, một bao lì xì đỏ rực in hình mèo con ôm thỏi vàng chìa ra trước mắt, anh cong môi nói:
“Chúc bé cưng một đời bình an.
”
Cảm ơn anh.
Tôi huơ tay nói rồi cầm chắc bao lì xì cẩn thận cất vào trong túi áo.
“Vô lương tâm, em không định lì xì lại anh sao hả?”
Anh nói xong, một quả bóng tròn vo chồng lên đầu tôi nặng trịch, sau lưng tôi liền rơi vào lồng ngực ấm ấp của anh, hơi thở nóng rực lập tức phả lên môi mũi tôi.
Tôi nhìn cái túi rỗng của mình không biết có gì để tặng anh, tay huơ huơ trước ngực, ngón cái trỏ lên xuống:
Anh muốn em tặng gì nha?
“Hay là, em vẽ anh đi! Nha~~~” Âm cuối bắt chước tôi còn ngân dài nhõng nhẽo thật khiến tôi sởn hết da gà.
Tiền không có, vẽ thì vừa hay.
Tôi ngước mắt nhìn góc cằm sắc sảo của anh, khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy lông tơ mềm mịn trên đó và hầu kết đang đong đưa trên cổ anh, nhịn xuống cảm giác muốn rướn người hôn lên, tôi chỉ có thể cúi đầu nghe tiếng tim đập rộn như một tràng pháo hoa gia thừa.
Cố gắng giấu đi cảm xúc xốn xang trong lòng, một lúc lâu tôi mới đánh trống lảng nói.
Vậy thì anh ngồi trên ghế, rồi tạo một kiểu dáng mà anh ưa thích đi.
“Chung giường chung chăn, sáng chiều bên nhau, còn phải cần nhìn anh mới vẽ được sao?” Anh càng nói, hơi thở nóng ấm càng phả lên người tôi rộn rạo, ngón tay hư hỏng bắt đầu nhéo lấy mỡ thừa trên bụng tôi.
Người đàn ông này miệng như mọc kim châm, lời nói không khiến đối phương tức chết cũng sẽ khiến hết đường chối cãi, tôi càng nghe càng cảm thấy hai má nóng ran, cũng không biết phản đối ra sao.
Bút trên tay chầm chậm di chuyển, trang giấy trắng tinh dần hiện lên một gương mặt góc cạnh ngang tàng, mái tóc bạch kim phấp phới như một ngọn lửa trắng toát lên nét kiêu ngạo và phóng khoáng.
Lúc tôi vẽ đến ngũ quan thì người đằng sau bắt đầu chộn rộn, anh ngang ngược nói:
“Mắt anh không to như thế? Mũi cũng không ở đó, phải phạt em mới được!”
Anh cúi đầu cắn lên vành tai lành lạnh của tôi, đầu lưỡi ma mãnh còn liếm vào bên trong khiến tôi lúng túng giằng ra.
Anh không những không dừng, bụng dạ đen tối lộ liễu bày ra, trên cắn dưới sờ chọc cho tôi một hồi ngứa ngáy.
Rõ là anh kiếm cớ bắt nạt tôi!
Bút trên tay nguệch ngoạc nghiêng ngả, một bức tranh vẽ mãi không xong, cả người tôi giống như cục bột mặc cho anh tới lui nhào nặn.
“Môi cũng không đúng, em mỗi ngày đều hôn còn không nhớ được hình dáng nó sao, lại đây.
” Anh vừa nói vừa cầm tay trái tôi đặt lên môi, ngón tay tôi bị ép lướt dọc ngang môi anh rồi một đường bị anh ngậm lấy.
Sáng đầu xuân tinh khôi thanh mát, người đàn ông này lại chỉ toàn d ục vọng tà ma.
Tôi tức đến giẫm mạnh lên chân anh, ba chân bốn cẳng chạy khỏi móng vuốt quỷ, chạy xong rồi còn quay đầu nhe răng lè lưỡi với anh.
Bleu cái đồ răm tà!
Anh đương nhiên không tha, chân nhấc lên đuổi tôi chạy mấy vòng quanh vườn.
Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu chỉ sợ ngưu ma vương bắt đi làm thịt, mới bất cẩn va trúng một bóng người đang đi tới.
“Hai người… trông vui vẻ ha.
” Tôi theo tiếng động nhìn về phía trước, một gương mặt như đúc từ một khuôn với tôi, chỉ có điều người trước mắt khí chất thanh cao và ưu nhã tôi không cách nào so sánh, trăng trên cao và ảo ảnh dưới hồ, vừa đặt chung đã thấy hai đầu thái cực rồi.
“Ngạn Dương.
”.