Tra Công Nhẹ Chút Đi!


“Ngạn Dương.

” Anh thu lại dáng vẻ bông đùa, đi tới gần anh hai rồi hỏi.

Hai chữ đó vừa phát ra, lòng tôi như có quả tạ rơi xuống và chèn ép, hốc mắt bất giác chua xót.

Bởi vì người đó là anh hai, tôi vừa gặp liền biết hơn một tháng qua chỉ là một hồi hoang đường mộng tưởng mà thôi.

Trí óc tôi mơ hồ rối rắm, hình ảnh vụn nát chồng lấn lên nhau điên cuồng xoay chuyển, tôi nhắm mắt mở mắt nhìn trân trân anh hai đứng đó, ký ức từ xa xưa bỗng dưng ùa về như lốc xoáy cuốn thổi người tôi mục nát, tôi ép ra một nụ cười khô khốc rồi cầm lấy tay anh hai, lóng ngóng chỉ trỏ tay.

Anh hai đến thăm em hả? Sao cha mẹ không đi cùng với anh? Mà cha mẹ có khoẻ không anh?
Từ ngữ lộn xộn trúc trắc, tôi gãi đầu lúng túng nhìn anh.

“Ừm anh đến để thăm em.

” Anh nhìn tôi một lúc lâu, đắn đo nói tiếp: “cha mẹ… đang thăm một người bác ở xa rồi.


Anh đi tới dẫn anh hai vô nhà, anh hai nắm tay tôi kéo tôi lẽo đẽo đi đằng sau, khung cảnh quen thuộc như rất nhiều năm trước khiến người tôi bàng hoàng vô định.

Anh ngồi đối diện rót nước cho anh hai, không nhanh không chậm hỏi: “Cậu hôm nay đến thăm em ấy, hay còn có việc gì nữa không?”
“Cả tháng nay chạy đi chạy về lo giấy tờ kết hôn không đến thăm em ấy được, may mắn là có cậu ở bên cạnh em ấy.

Hôm qua họp ban ngành, bạn tôi bên chuyên khoa sức khoẻ tâm thần nói đến trung tâm nghỉ dưỡng trị liệu ở Đà Lạt, tắm suối nước nóng kết hợp với xông hương trị liệu và ngồi thiền chuyển hoá tâm thức, điều này có thể giúp tình trạng của Ngạn Du được cải thiện đáng kể.


Anh hai uống một ngụm nước nhấp môi, mắt lướt nhìn chúng tôi một lượt mới nói tiếp: “Hôm nay vừa dịp Tết, nếu cậu không bận gì thì ba người chúng ta cùng đến đó một chuyến đi.


Đôi mắt kín kẽ thoáng loé lên tia sáng, anh chần chừ nhìn anh hai hồi lâu mới nói: “Cũng tiện, cậu ngồi chờ một chút tôi dẫn em ấy lên chuẩn bị.


“Vậy tôi ra khởi động xe rồi chờ hai người ở đó.


Còn chưa kịp hỏi chuyện anh hai và cha mẹ đã nhìn thấy anh hai xoay người bước ra cửa, tôi hốt hoảng chạy theo lại bị anh nắm tay kéo về, ngọt nhạt dỗ dành tôi: “Ngạn Dương đi ra chuẩn bị xe, lát sẽ chở em đi tắm suối nước nóng, còn không đi theo anh chuẩn bị đồ dùng cá nhân.


Không chờ tôi trả lời đã bị anh lôi lôi kéo kéo một hồi, hôm nay nghỉ tết nên dì giúp việc không ở đây, vệ sĩ còn lại một ít nhưng đương nhiên ngoài đánh đấm cũng chẳng biết làm gì, thế là tôi lon ton chạy theo nhìn anh chuẩn bị đồ đạc, thỉnh thoảng còn giúp anh xếp lại gọn ghẽ.

Đều là đàn ông nên đồ dùng không nhiều, chừng hai mươi phút sau anh một tay kéo vali một tay kéo tôi đi ra ngoài sân.

“Cậu để lên đây.

” Anh hai mở cốp xe sau để anh cất đồ lên, anh hai kéo tôi ngồi ghế trước nhưng bị anh cản lại, lí do lí trấu nói:
“Để em ấy ngồi sau đi, có say xe cũng dễ xử lý.

” Anh nói xong thì nhanh chóng mở cửa nhét tôi vào trong khoang xe sau, sau đó cũng chậm rãi bước lên.

Tôi ú ớ chỉ về trước muốn cãi.

Rõ ràng là ngồi trước mới không bị say xe, còn dễ dàng ngắm cảnh nữa.

Anh không nói không rằng nhoài người sang giúp tôi thắt dây an toàn, tay được đà vỗ lên hai má phúng phính của tôi, dường như nhớ ra điều gì đó mới hỏi:
“Em còn chưa bôi kem chống nắng?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tôi da dày thịt chắc còn chưa từng đi xa lần nào, mấy chuyện bôi kem này cũng không quen nha.

Anh mở túi xách lục lọi một hồi, cầm lấy tuýp kem dài nặn ra một mẩu nhỏ bằng đồng xu, vừa càu nhàu vừa kéo mặt tôi sang, ngón tay thon dài cùng chất kem mát lạnh lập tức lan khắp mặt tôi.

Anh hai ngồi ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu, hồi lâu thấy mặt tôi được bôi kem xong mới nhàn nhạt nói:
“Vậy bây giờ chúng ta khởi hành.


Xe chạy không lâu, khung cảnh từ ồn ào tấp nập dần yên ả thanh bình, hình như là đã chạy khỏi ngoại thành và đi vào vùng nông thôn, hai bên đường cỏ cây xanh mướt, anh hai và anh bắt đầu trò chuyện hỏi han, không nhạt không mặn nhưng người nói hợp ý người nghe hợp lời, câu chuyện thoáng chốc kéo dài đến bất tận.

Tôi ngồi sau không thể hiểu, có hiểu cũng chẳng thể chen lời nói được, cổ họng tôi khô khản như bị đá chẹn vào, chỉ có thể giữ nguyên một tư thế nhìn trân trân ngoài cửa ngắm mây ngắm trời.

Nhưng hôm qua tôi thức khuya đón giao thừa nên ngồi một lúc đã lim dim mắt, đầu nghiêng trái ngã phải như quả lắc muốn tìm đến Chu Công, trong mơ màng tôi được một lực không lớn không nhẹ kéo xuống, đầu vừa vặn ngã xuống một gối mềm ấm áp, ván cờ với Chu Công mới kéo dài lâu hơn.

“Đến rồi!” Hình như có ai đó đang gọi nhưng tôi ngái ngủ vẫn chưa thể tỉnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui