Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Chẳng hạn như việc tìm người mẫu cho sản phẩm của mình này.
Lần trước Lâm Tình Ngọc đã hoàn thành vai trò đó một cách xuất sắc, tuy nhiên túi đồ là Khương Tiêu tặng miễn phí, về sau anh vẫn tiếp tục đưa cho cô chút đồ vật nhỏ xinh xắn thông qua Lâm Hạc Nguyên.

Cũng nhờ Lâm Hạc Nguyên nên mối quan hệ của bọn họ bây giờ khá tốt, thỉnh thoảng gặp nhau còn chào hỏi một câu.

Cô nàng cũng rất vui vẻ, không hề tỏ vẻ khó chịu gì với việc làm người mẫu không công.
Lần này, sau khi cân nhắc, Khương Tiêu quyết định tự mình làm.
Đồ vật tốt đến mấy cũng phải triển lãm cho khách hàng xem.

Trước đó anh từng giao dịch với rất nhiều nữ sinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Tình Ngọc vẫn là người phù hợp nhất.

Về sau làm ăn lớn hơn chút, các nam sinh ắt cũng sẽ tới chỗ anh mua hàng, ví dụ như lần nhập quần áo và giày chơi bóng này.

Khương Tiêu tính toán thử, quyết định bây giờ sẽ nhập ít dây buộc tóc nam sinh sử dụng khi vận động.
Anh chọn một chiếc đẹp, buộc ở phần tóc trên trán lúc chơi bóng.

Thứ này cũng có giá trị thực dụng, có thể hút mồ hôi, song phần nhiều là buộc lên trông rất tuấn tú, Khương Tiêu lại đẹp trai nên rất hợp với nó, trông vừa anh khí vừa tỏa sáng, vẻ ngoài như lại bước lên thêm một bậc.
Anh buộc nó lần đầu trên sân bóng, ở đây lại không có gương, thành ra Khương Tiêu tự buộc xong cứ cảm thấy nghiêng nghiêng.

Anh kéo thử một lát, cuối cùng không biết buộc có ổn không, chạy bịch bịch đi tìm Lâm Hạc Nguyên.
"Cậu buộc giúp mình đi, hình như mình buộc không ngay ngắn lắm." Anh đứng dưới bậc thang kéo kéo tay áo Lâm Hạc Nguyên: "Mau lên mau lên."
Lâm Hạc Nguyên lần đầu thấy anh buộc thứ này, đầu tiên sửng sốt, tiếp đó vươn tay điều chỉnh giúp anh một chút.
Mái tóc tơ của Khương Tiêu mềm mềm, sau khi được chỉnh lại, dây buộc tóc đen đỏ đan xen vừa lúc phối với bộ quần áo bóng rổ anh đang mặc.

Được chỉnh giúp xong, anh lùi về sau một bước, triển lãm cho Lâm Hạc Nguyên một lát rồi hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Hạc Nguyên nhìn anh chăm chú, gật gật.
Sau đó, cậu nhìn thấy Khương Tiêu chạy tới sân bóng, giữa đám đông, anh là người thu hút ánh nhìn nhất.
Lâm Hạc Nguyên không mấy hứng thú với bóng rổ.

Thực ra không phải vì cậu không ưa vận động, cha cậu từng kéo cậu đi chạy marathon, bắn bi-a, luyện quyền anh và đấu vật đơn giản, trong nhà còn có một phòng tập thể thao nhỏ, nhưng cậu thích xem Khương Tiêu chơi bóng rổ nên dù bản thân không vào trận thì cậu cũng thích ngồi ở bậc thang trên sân bóng xem.
Bạn cùng bàn của cậu quả đúng là một người đẹp trai.
Lâm Hạc Nguyên thầm nghĩ.
Lúc này, cậu thấy một người đi vào từ cổng trường, đó là Lận Thành Duật.
Đây là thời gian nghỉ sau khi tan học buổi chiều và trước khi đến tiết tự học buổi tối, để cho học sinh về nhà ăn cơm, khoảng một tiếng rưỡi.

Khương Tiêu về nhà ăn cơm hết nửa tiếng là đủ, trong một tiếng còn lại, có khi anh sẽ làm bài tập cùng Lâm Hạc Nguyên, có khi chơi bóng hay vận động các loại.
Thời gian này cổng trường không được canh gác nghiêm, đám học sinh ra ra vào vào, Lận Thành Duật muốn trà trộn trong đó cũng không phải việc gì khó.

Lâm Hạc Nguyên ngồi trên bậc thang không cử động.

Cậu chú ý tới Lận Thành Duật, ánh mắt Lận Thành Duật dường như đã bị Khương Tiêu đang chạy nhiệt tình trên sân bóng hấp dẫn, không trông thấy cậu.

Khương Tiêu cũng không chú ý tới người bên ngoài.

Anh chơi xong trận thì tiện tay kéo dây buộc tóc xuống, bấy giờ mới nghe thấy có người gọi mình.
Sao Lận Thành Duật lại tới rồi?
Kết thúc trận bóng, Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên đồng thời đứng lên, vị trí của cả hai vừa hay đối diện nhau cách một sân bóng.

Khương Tiêu nhíu mày, tiếp đó chạy về phía Lâm Hạc Nguyên không chút nghĩ ngợi.
Lâm Hạc Nguyên đã chuẩn bị sẵn khăn giấy lau mồ hôi cho anh, nghe Khương Tiêu hỏi: "Mình chơi bóng giỏi chứ?"
"Rất giỏi." Lúc trả lời, Lâm Hạc Nguyên cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Lận Thành Duật nhìn mình từ phía bên kia hệt một con dao.

Cậu không chỉ không thấy có vấn đề gì, trái lại còn cười vui vẻ hơn nữa trước mặt Khương Tiêu: "Cậu về tắm rửa đi, tối nay chúng ta luyện đề Vật lý và Hóa học."
Khoảnh khắc Khương Tiêu thấy Lận Thành Duật nhưng lại quay đầu chạy về phía mình, Lâm Hạc Nguyên có thể nhận ra cảm giác vui mừng khó tả trào ra trong lòng mình.
Hiện giờ cậu chưa nghĩ được rốt cuộc chuyện này là do đâu.

Khi ấy Khương Tiêu đã chạy tới ngay bên cạnh mình, vì vậy niềm vui trong lòng kia càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cậu đeo lại chiếc đồng hồ Khương Tiêu đưa mình giữ hộ lên cổ tay anh, tiếp đó Lâm Hạc Nguyên nhìn sang khuôn mặt âm u của Lận Thành Duật đang nhìn thẳng tới đây cách một sân bóng, lại cất lời bổ sung thêm một câu: "Cậu không cần phải lần nào cũng tháo ra đâu.

Chiếc đồng hồ này có thể dùng làm đồng hồ thể thao, bị bóng đập trúng vài phát cũng không hỏng.

Vốn chính là để cho cậu dùng mà, nếu hỏng thì mình lại thay cho cậu một chiếc mới."
Đúng lúc Lận Thành Duật đi tới, nghe rõ rành mạch những lời này.
Mỗi lần gặp cảnh Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau, toàn thân y lại xuất hiện cảm giác như bị ngăn cách bên ngoài, cơn tức giận tích tụ trong lòng.

Nếu y là một thiếu niên mười lăm, mười sáu thật thì e rằng sẽ tử chiến một trận với Lâm Hạc Nguyên tại chỗ như con thú hoang mất đi lý trí ngay.
Vốn dĩ hôm nay thấy được Khương Tiêu hẳn phải là một chuyện cực kỳ đáng mừng, đã thế lúc tới y còn trùng hợp gặp Khương Tiêu đang chơi bóng nữa.
Đời trước y chưa thấy cảnh này bao giờ.

Khương Tiêu rất bận, có chút thời gian nào đều dành cho việc kiếm tiền và y.

Lận Thành Duật chẳng quan tâm, thậm chí còn không biết anh có sở thích gì.
Hiện tại xem ra người yêu của y vốn là một thiếu niên đánh bóng rổ rất giỏi, sức sống bắn ra bốn phía, ngay cả ánh hoàng hôn rơi trên người anh ấy cũng cảm thấy nóng bỏng.
Sự mỏi mệt mấy ngày nay của y lập tức được chữa lành, tâm trạng cũng tốt lên theo, không muốn quấy rầy anh nên lẳng lặng đứng một bên xem hết trận bóng này.
Sau đó y cất tiếng gọi, Khương Tiêu chỉ nhìn thoáng qua y rồi dứt khoát chạy thẳng tới chỗ Lâm Hạc Nguyên.

Giữa hai người, anh chọn nghiêng về phía Lâm Hạc Nguyên.

Lận Thành Duật nhịn cơn giận đi sang tìm người, kết quả lại nghe thấy cuộc đối thoại này.
Thì ra chiếc đồng hồ mới Khương Tiêu đang đeo và cực kỳ quý trọng kia là của Lâm Hạc Nguyên tặng.

Hai người bọn họ đều tặng đồng hồ, vậy mà Khương Tiêu chỉ thích chiếc Lâm Hạc Nguyên đưa cho kia.
"Ối, sắp hết giờ rồi." Khương Tiêu đeo đồng hồ, nhìn thoáng qua thời gian trên đó: "Mình phải nhanh nhanh trở về tắm rửa thay đồ ăn cơm thôi!"
Anh thật sự không có thời gian quan tâm Lận Thành Duật ra sao vào lúc này, quay đầu chạy vội đi.

Tuy nhiên lần này Lận Thành Duật không đi theo.

Y đứng ở bậc thang trên sân bóng rổ, nhìn chằm chằm Lâm Hạc Nguyên với ánh mắt âm u.
"Trước kia hình như tao đã nhắc nhở mày rồi, phải cách xa Khương Tiêu ra chút."
Lâm Hạc Nguyên đứng dậy.

Dù tính tình cậu đã tốt hơn chút nhưng cũng chỉ cười trước mặt Khương Tiêu, những lúc còn lại thì không chắc.
"Những lời này cậu phải tự nói cho mình nghe mới đúng." Cậu đáp trả nguyên dạng: "Cậu dựa vào đâu mà quyết định thay Khương Tiêu? Hơn nữa rõ ràng người Khương Tiêu không muốn nhìn thấy chính là cậu đấy."
Khi nói, cậu đặt quyển sách trên tay xuống bậc thang, nhìn thấy vẻ mặt Lận Thành Duật thay đổi.
"Thế nào? Muốn đánh nhau à? Tôi đánh với cậu, đánh xong rồi thì tôi mong cậu đừng tới quấy rầy Khương Tiêu nữa."
Hiện giờ Khương Tiêu chạy về nhà rồi, không ở trước mặt y, bên trên quyển sách Lâm Hạc Nguyên vừa đặt xuống còn có một chiếc máy mp3.

Dạo gần đây Khương Tiêu buôn bán gì Lận Thành Duật biết hết, cũng cực rõ anh bán loại hàng nào.
Đây là Khương Tiêu đưa chứ gì?
Lâm Hạc Nguyên vừa nói xong lời này, Lận Thành Duật lập tức không dằn được cơn ghen ghét trong lòng, một sợi dây không kéo nổi, thế là vung tay thật.
Bình thường y hoàn toàn không phải người lỗ mãng như vậy.

Đi lại trong công ty, người từng giao thiệp với y đều phải khen y một câu "Điềm tĩnh", nhưng hễ cứ gặp Khương Tiêu là lại bất ổn.

Bây giờ y như một con chó bảo vệ thức ăn, mẹ nó chứ ai bị tình địch khiêu khích như vậy mà còn nhẫn nhịn nổi?
Lâm Hạc Nguyên cũng không phải người gầy yếu gì, ngược lại cậu còn cao hơn Khương Tiêu một chút.

Lúc Khương Tiêu kéo cậu đi chơi bóng, cậu mà nghiêm túc lên có khi Khương Tiêu cũng không thể đề phòng.

Sau khi Lận Thành Duật vung nắm đấm, đôi bên đều chẳng được tốt lành.
"Làm gì! Làm gì thế?!"
Bên cạnh có cả các bạn học khác, trong số đó có người quen biết Lâm Hạc Nguyên, lần trước chơi bóng còn chung đội với Khương Tiêu, vừa thấy tình huống này không ổn lập tức dẫn người tới can ngăn.
"Anh Tiêu còn chưa đánh nhau, cậu ở đây đánh cái gì mà đánh?" Bạn học kia khuyên nhủ: "Đợi lát nữa thầy tới là cả hai các cậu đều bị ghi lỗi đấy!"
Khuyên xong Lâm Hạc Nguyên, lại quay sang nhìn Lận Thành Duật: "Cậu học lớp nào?! Không biết đây là bạn của anh Tiêu sao?"
Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên đánh tới mấy hiệp liền vẫn chưa đụng vào mặt nhau, có lẽ sợ Khương Tiêu phát hiện thì cả hai đều bị cấm cửa nên không đánh hết sức, không thể nói rõ ai chiếm thế thượng phong.
Nhưng tốt xấu cũng trút được một hơi.
Nói sao thì bây giờ trong mắt Khương Tiêu, Lâm Hạc Nguyên đang rất quan trọng.

Người này mà chịu chút tổn thương nào từ chỗ mình thật thì Khương Tiêu sẽ cách xa mình hơn chút.

Vì thế Lận Thành Duật bị bó tay bó chân, làm thế nào cũng không đúng.
Hai người mặt đối mặt cách một đống người can ngăn, sau đó hung hăng lườm đối phương một phát.
Không lâu sau, Lận Thành Duật sẽ biết ngay việc này chính là tự vác đá đập vào chân mình.
Y thật sự không yên tâm về Khương Tiêu.

Cuối tuần lại liên tục đẩy nhanh tốc độ tới Hậu Lâm một chuyến, kết quả đúng lúc gặp Khương Tiêu đeo cặp sách, cầm theo một hộp đồ ăn đi ra.
Anh ấy lại đi đưa cơm cho cô Hạ sao?
Lận Thành Duật thấy hướng đi của anh là lạ, đi theo một lát mới phát hiện đây là lối dẫn tới nhà Lâm Hạc Nguyên.
"Tiêu Tiêu ơi." Y kéo người lại không cho đi: "Anh tới đó làm gì?"
"Cậu còn không biết xấu hổ nói thế à?" Khương Tiêu trừng y một cái: "Sao lại đánh nhau với Lâm Hạc Nguyên? Vết bầm trên eo cậu ấy vẫn chưa tan đâu."
Nghe vậy, Lận Thành Duật hận không thể lột quần áo ngay bây giờ cho anh xem vết thương trên ngực mình.

Người y cũng không ít chỗ bầm tím đây, Lâm Hạc Nguyên xuống tay không nể nang chút nào.

Kết quả y vừa mở miệng, chưa nói được vài câu, Khương Tiêu đã cắt ngang lời y.
"Cậu đánh người mà còn có lý?" Khương Tiêu hất tay y ra, nói: "Cậu có thể bình thường chút hay không?"
Người can ngăn khi đó đều là người Khương Tiêu quen.

Trong tiết tự học tối cùng ngày, những gì nên biết anh đều đã biết hết, Lâm Hạc Nguyên không muốn nhiều lời với anh, chỉ xác nhận là nảy sinh xung đột thật.
Suy nghĩ từ góc độ Khương Tiêu, kiểu học sinh ngoan xuất sắc như Lâm Hạc Nguyên lúc mới quen còn nghiêm túc dặn dò mình đừng đánh nhau, giờ thế mà lại đánh nhau với người ta thì chắc chắn là do Lận Thành Duật gây chuyện.
"Lâm Hạc Nguyên ra tay trước mà!"
Khương Tiêu thể hiện vẻ mặt "Tôi tin cậu cái quỷ ấy", sau đó cầm hộp đồ ăn tiếp tục đi về phía trước.
Anh đã hẹn với Lâm Hạc Nguyên hôm nay tới nhà cậu ấy tự học.

Cha mẹ Lâm đi công tác không ở nhà, vết thương này của cậu ấy quanh đi quẩn lại vẫn là vì mình, Khương Tiêu hơi áy náy, giữa trưa hầm canh bồ câu mang sang, coi như bồi bổ cho người ta vậy.
Lận Thành Duật cảm thấy mình sắp tức điên luôn rồi.
Giờ y nói gì Khương Tiêu cũng không tin.

Rõ ràng hai bên đều vung tay, Lâm Hạc Nguyên được một chén canh bồ câu hầm Khương Tiêu tự làm, y thì lại nhận về đôi ánh nhìn lạnh lùng.
Thực ra nhà Khương Tiêu không xa nhà Lâm Hạc Nguyên, tuy nhiên lại nằm ở hai hướng với trường học, đi thẳng qua phải mất đến khoảng hai mươi phút.
Nhà họ Lâm là một biệt thự nhỏ có vườn hoa.

Lâm Hạc Nguyên biết Khương Tiêu tới nên đã chờ anh ở cổng từ sớm.

Lận Thành Duật trơ mắt nhìn Khương Tiêu vừa thấy người kia mắt đã hơi sáng lên, sau đó cầm hộp cơm từ từ chạy qua.
Y không đếm được đây đã là lần thứ bao nhiêu Khương Tiêu dứt khoát kiên quyết rời xa mình, chạy về phía Lâm Hạc Nguyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui