Trà Đạm

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên

(Cẩm Sắt- Lý Thương Ẩn)

"Lão Cửu!"

Không ngoài dự đoán, bóng áo lam của Quang Minh Phái loáng thoáng xuất hiện, Mặc Thuần Ngôn xuyên qua dãy hành lang quanh co tìm đến nơi có nhiều màu áo. Quả nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc vang đến.

Lệnh Liên Tử nhìn thấy hắn cũng phấn chấn không thôi, bỏ hết quy củ lễ giáo lao đến quàng vai bá cổ hắn. Mặc Thuần Ngôn bất chợt bị tiểu gia hoả kéo cổ xuống, có chút choáng váng. Nhưng mà tiểu đệ ngoan ngoãn nhiệt tình, không thể trách được.

" Huynh đi trước, đã gặp được ý trung nhân chưa?"

"..."

Lệnh Liên Tử chớp đôi mắt sáng, nhìn xung quanh tìm kiếm:

"Đâu? Y đâu rồi?"


Mặc Thuần Ngôn không trả lời được. Thực sự là quá xấu hổ. Lại còn quê mùa. Hắn tới đây làm thành trò cười gì rồi cũng không biết nữa...

Trong lúc còn chưa biết nên trả lời thế nào, một bóng áo trắng nhào qua hắn, cánh tay bị đập đau điếng, Mặc Thuần Ngôn chỉ kịp kêu lên một tiếng.

"Mặc Thuần Ngôn—"

Nghe tiếng rên rỉ thấu trời của Hoàng Diệu Phong, Mặc Thuần Ngôn liền biết kế hoạch của y đã bể tan tành.

Một tháng trước trên đường xuống núi đi chợ cùng mọi người, Mặc Thuần Ngôn vô tình gặp được y. Hoàng Diệu Phong một thân một mình ở chỗ này, quần áo còn bụi bặm, gương mặt vốn dĩ thông thường tiêu dao sở ngọc, hiện lúc đó cau lại, trên tay còn ôm một trục thư rách.

Nhìn qua cũng biết bộ dạng này vừa từ thành Thiên Thuý trở về mà. Trước đó ở đây xuất hiện vài hiện tượng kỳ quái, các phái nhỏ thủ trấn không vì cớ gì không giải quyết triệt để, hiện tại đã thành một vấn đề không nhỏ. Mặc Thuần Ngôn cũng đã nghe nói Kỵ Thiên Phái đã cho người tới, không có gì đáng lo nữa.

Mặc Thuần Ngôn hơi không tin được nhìn vị bằng hữu phía kia.

Hắn biết Kỵ Thiên đứng đầu Ngũ Phái, đại danh uy chấn, với mấy chuyện linh dị kỳ quái vặt vãnh này không cần bỏ ra quá nhiều công sức, tuỳ ý kêu ai tới giải quyết cũng được.

Nhưng kia là trò vui gì? Tốt xấu gì bọn họ cũng mới chỉ là môn đệ nhập nội viện chưa lâu, Hoàng Diệu Phong cùng tuổi hắn, đương nhiên không ngoại lệ. Nhìn quanh một hồi không thấy bóng đồng phục Kỵ Thiên nào nữa, Mặc thuần Ngôn liền thâm trầm hiểu ra một điều: a, nói là phái một người xuống, thì ra có đúng một mình người này...

Phái bên đó quả thực, Mặc Thuần Ngôn trong lòng được mở mang tầm mắt, quá kiêu ngạo.

Mặc Thuần Ngôn vì vậy nên tách ra khỏi nhóm, tới hỏi thăm y một chút. Nhìn mặt tên này đen thành loại chướng khí như vậy, xem ra lần này cũng không dễ dàng gì.

Độc lai độc vãng, một tiểu đệ tử.

Nghĩ kỹ lại, Kỵ Thiên Phái cũng chính là phong cách này. Mặc dù nói Ngũ Đại Phái có vai vế tương tự nhau, kỳ thực trong lòng tu giả ai cũng tự biết, thái dương ngàn năm chiếu sáng Tu Chân chỉ có một mình Kỵ Thiên Phái. Kỵ Thiên Phái ra đời trước Ngũ Đại Phái phải đến trăm năm, La thị bên nhà họ cũng là gia tộc sáng lập nền tảng tu luyện lưỡng hệ. Vậy nên cũng dễ hiểu, để vào được Kỵ Thiên Phái không dễ dàng gì, cũng càng dễ hiểu tại sao phái bên đó lại kiêu ngạo đến thế.

Mặc Thuần Ngôn dò dẫm lại gần sát, Hoàng Diệu Phong mới nhận ra. Nhìn thấy hắn, nét mặt Hoàng Diệu Phong thoáng chốc mềm mại, nói là mềm nhũn cũng không sai:

" y, Mặc Thuần Ngôn."

Nhìn cái mặt thật thảm.

Mặc Thuần Ngôn ho khan:

"Một mình ngươi tới Thiên Thuý sao? Bao lâu rồi? Sự việc thế nào?"


Hoàng Diệu Phong tặc lưỡi một tiếng, mày mắt lập tức có phần mệt mỏi cau lại. Gương mặt y vốn mang nét nghiêm nghị trưởng trực, làm ra biểu cảm này không có gì kỳ quái. Thế nhưng bình thường Hoàng Diệu Phong đã luôn là dạng người xuân phong ngữ tiếu, giờ y trưng ra cái mặt này, Mặc Thuần Ngôn dằn chết nén cười.

"Kỳ thực hiện trạng có chút khiếp đảm, một mình ta sợ không xử lý được. Huống hồ hoàn cảnh không giống Ma Giới làm. Ngươi xem."

Hoàng Diệu Phong đưa cho hắn cuốn trục đang cầm trên tay. Mặc Thuần Ngôn nhanh chóng cầm lấy trải ra.

Trục này làm từ lụa Dao Hành chế tác tại Kỵ Thiên, dùng riêng trong các thuật bộ Chiêu Hồn, mang nguồn linh thể trong sạch. Hiện tại cuộn trong tay hắn nát bươm, lòng bàn tay không khỏi lạnh buốt. Mặc Thuần Ngôn mở trục ra, vải thấm máu đen sì loang lổ, làm vết mực có mấy phần nhạt nhoà đi. Trên trục cũng chẳng có mấy dòng chữ, miễn cưỡng luận ra một câu phú không đầu không cuối.

Mặc Thuần Ngôn nhíu mày nhìn dòng cổ văn, Hoàng Diệu Phong ngó đầu sang hỏi:

"Có dịch được không? Ta nhìn quen mắt, nghĩ một hồi mới nhớ ra đây là cổ văn. Chỉ quen một mình ngươi biết loại chữ này."

Cổ văn loằng ngoằng nhiều nét là ký tự xa xưa, hiện nay kể cả bùa chú cũng không sử dụng loại nét này nữa. Nếu hỏi tại sao Mặc Thuần Ngôn lại biết mấy ký tự này thì thật ra cũng khá dễ trả lời. Hắn ở Quang Minh Phái đọc sách phổ thông không lập kết giới được, nên ngày thường vẫn thường xuyên lên thư viện tìm sách đọc. Sách trên thư viện của Quang Minh Phái lưu giữ rất nhiều sách vở từ khi mới lập môn, cũng rất nhiều tài liệu cũ kỹ. Tài liệu mới hắn không học được, đương nhiên phải tìm kiếm loại hình Kết giới khác ở những đầu sách cũ hơn. Nếu không lập đủ bốn kết giới mới, mấy năm nữa đến Lễ Xuất Môn hắn sẽ không được trở thành Kết Giới Sư chính thức mất.

Mặc Thuần Ngôn nhìn dòng chữ, đại khái đoán ý:

"Ta không biết ngươi dính vào cái gì, nhưng mà nó nói là đầu tháng Bảy sẽ có vỡ đê đó."

"..."

Hoàng Diệu Phong hiếm khi ngơ ngác một hồi, sau mặt liền nhăn thành một miếng giẻ lau:

"Chỉ vậy thôi? Ngươi có biết là nó doạ ta ghê lắm không hả?"


Mặc Thuần Ngôn nhìn lại mảnh vải nhàu nát, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoàng Diệu Phong:

"...Theo ta nhớ thì không sai đâu."

Hoàng Diệu Phong cau mày:

"Nơi này ban đêm rất nhiều người chết không rõ nguyên do, nhưng tình trạng rất giống nhau, giữa bụng đều để lại vết bầm hõm sâu. Ta từng thử làm chiêu tế ở những giờ khác nhau trong ngày, mãi đến hôm qua thì đàn đột ngột cháy. Khi đó dập thông thường thế nào cũng không tắt, ta đành phải ngưng trận để dập. Lửa cháy dữ, ánh lửa ánh lam, ma khí ngập trời, ngươi xem, ngay cả Dao Hành cũng đen thui rồi, chẳng lẽ chỉ để thông báo tháng Bảy có vỡ đê chắc? Mà nơi này là hạ nguồn, tháng Bảy lũ lụt nhiều như vậy, còn phải nhờ ta báo dân chúng sửa đắp đê điều sao??"

Mặc Thuần Ngôn ghê lưng một trận:

"Lửa màu xanh sao? Ta đọc trong sách, nói là lửa xanh cháy cả Dao Hành, rất có thể bị cái đó rồi... cái... ầy, đại khái là không thể cứu được. Ngươi về nói cùng trưởng bối chỗ ngươi xem, có vẻ không thể kiêu ngạo như vậy được."

Hoàng Diệu Phong gật gật đầu, thở dài cất quyển trục rách vào ngực áo. Mặc Thuần Ngôn lúc này mới hỏi y:

"Hội Môn sắp tới ngươi đi đâu?"

Gương mặt Hoàng Diệu Phong lúc này mới giãn ra một chút, hề hề nói:. Đọc 𝙩ruyệ𝘯 𝙩ại == 𝙩ru𝐦 𝙩ruye𝘯﹒𝖵N ==

"Ta đi liền ngần ấy ngày, đến hôm nay mới trở về nghe ngóng nhận thẻ đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận