Trà Hoa Hồng


Không biết cuộc họp của bà Dịch đã kết thúc từ khi nào, đại khái chỉ chốc lát sau, bà ngồi ở một bên không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn là vui sướng và kích động.

Bà nhìn hai đứa nhỏ dựa đầu thì thầm to nhỏ, phần lớn là con trai mình nói, người kia yên lặng rũ mắt chăm chú lắng nghe.

Tay Giang Dực không thành thật, luôn động tay động chân với Đô Ân Vũ, Đô Ân Vũ cũng không phản kháng, mặc kệ hắn đùa giỡn.

Giang Dực nhìn chằm chằm cổ Đô Ân Vũ, có thể là người ta chê hắn quá gần nên hơi nghiêng đầu nhưng thân thể vẫn rất gần, chờ đến khi nghe Giang Dực nói “Rất hợp với em” lại đặc biệt vui vẻ quay đầu lại.

Nhà họ Giang sinh tính đã náo loạn, thế hệ sau Giang Dực coi như tương đối vững vàng ổn định, tính tình bà Dịch mạnh mẽ, lại thiên vị kiểu yên tĩnh hướng nội, giờ phút này bà nhìn Đô Ân Vũ giống như một tâm nguyện đã nhiều năm, hận không thể lập tức đưa một tờ giấy kết hôn cho nhà họ Đô.

Hài lòng thưởng thức con dâu nhà mình nên nhất thời ngay cả máy tính bà Dịch cũng quên tắt, sau đó khi nghe được tiếng gõ cửa mới vội vàng gào thét đứng dậy đi ra cửa, “Có phải Lan Thanh về hay không? Sao còn gõ cửa…?”
Giang Dực và Đô Ân Vũ nghe được động tĩnh cũng nhìn ra cửa, bà Dịch nháy mắt với con trai ý bảo con cứ nói chuyện yêu đương của con, mọi chuyện ở đây đều có mẹ xử lý rồi xoay người kéo tay nắm cửa, nghe thấy âm thanh của người quen cũ.

“Con chào dì.

” Thẩm Du Ninh phong độ nhẹ nhàng đứng ở ngoài cửa.


“Du Ninh tới rồi!” Bà Dịch rất nhiệt tình đón người vào, Giang Dực thì nhíu mày lẩm bẩm “Cậu đến làm gì?”
Tai Thẩm Du Ninh thính nghe thấy, lại nhìn hai người vai kề vai, vô cùng chế nhạo lắc lắc đồ trong tay.

“Nghe nói có người đặt bánh ngọt cho đối tượng của mình, tôi đến đưa bánh.


Giang Dực kinh ngạc, Thẩm Du Ninh vui vẻ lộ ra hai lúm đồng tiền.

Không chỉ có thế, Thẩm Du Ninh còn biến hoá ra một bông hoa từ trong áo khoác như ảo thuật rồi đưa cho Đô Ân Vũ nói: “Bác sĩ Tiểu Đô vất vả rồi.


Đô Ân Vũ buồn cười, Giang Dực phát điên nói hắn ta còn chưa xong à?
Thẩm Du Ninh cũng vui vẻ đủ rồi, thấy tốt liền thu lại, mặt ngoài là giải thích với bà Dịch nhưng thật ra là muốn cho người ta nghe được.

“Con không ở lại ăn cơm đâu dì Dịch, buổi tối công ty tăng ca nên con phải trở về.


“Cũng không phải đặc biệt đến thăm Giang Dực, lần này con tới chủ yếu là đưa bánh ngọt cho người ta.

Ôi chao? Con có nhớ nhầm không? Không phải Giang Dực không thích ăn đồ ngọt sao? Làm sao còn dặn làm bánh ngọt, thơm, nhưng không ngấy?”
“Hơn nữa còn nói mang một bông hoa tới, con vừa nhìn, hoa hồng trắng, cũng không giống như tặng dì đâu?”
Giang Dực càng nghe càng thấy không đúng, tuyệt đối Thẩm Du Ninh người này không tốt bụng đến hỗ trợ diễn kịch, một trận quái gở càng nghe càng thấy giống hắn, nhưng mẹ cũng rất hưởng thụ, vui vẻ nói Tiểu Dực chúng ta cũng sẽ đau lòng cho người khác, hơn nữa người trong cuộc…
Người trong cuộc cúi đầu đùa nghịch hoa trong tay, rất quý giá ngửi ngửi, lại ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt Giang Dực, ngọt ngào mím môi với hắn.

Mẹ kiếp, trong lồng ngực Giang Dực có một luồng nhiệt huyết vọt thẳng lên đỉnh đầu, thì ra Đô Ân Vũ yêu đương với người khác sẽ cười như vậy à? Mẹ nó như này ai chịu được chứ?
Bình thường nhiều nhất hắn cũng cảm thấy người ta đẹp, đáng yêu, trêu chọc rất thú vị, đây là lần đầu tiên cảm giác đuôi mắt Đô Ân Vũ cong lên phóng điện về phía hắn, phóng đến đầu óc hắn cũng choáng váng, nghe Thẩm Du Ninh nói chuyện còn vang lên ong ong.

“Ông chủ Giang? Ông chủ Giang?” Thẩm Du Ninh không chịu nổi vẻ mặt si hán của người này, tiến lên vỗ vỗ ót Giang Dực làm cho người ta hoàn hồn, “Tỉnh lại, ông chủ Giang, tính tiền.



Giang Dực giật mình, có chút ngơ ngác há miệng, “A…?”
Thẩm Du Ninh đỡ cằm cho hắn, duỗi năm ngón ở trước mặt, “Tiền taxi, cả tiền bánh ngọt, từng này.

” Hắn ta lắc lắc năm ngón tay.

Giang Dực có chút phiền toái nói hắn ta bắt taxi tới à? Thẩm Du Ninh nói vậy hắn trả tiền xăng dầu đi, thật ra Giang Dực biết đối phương có ý gì, gửi cho Thẩm Du Ninh ba bao lì xì, còn cố ý thêm một câu.

Giang Dực: Không được nuốt riêng, không được thu hồi, chuyển đến cửa hàng bánh.

Thẩm Du Ninh nhìn mà vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Giang Dực nói anh em thật hiểu nhau, hớn hở xách túi đi.

Giang Dực biết đương nhiên Thẩm Du Ninh không thiếu chỗ tiền xăng kia, tiền bánh ngọt gấp năm lần cũng hoàn toàn có thể thay hắn bỏ ra, nhưng cái hắn ta cần chỉ là một cuộc ghi chép trò chuyện, làm cho người nhận tiền an tâm thoải mái.

Trở về tăng ca cái gì, không chừng là muốn bồi vị xinh đẹp trong lời đồn kia.

Vị xinh đẹp …
Giang Dực nhìn về phía vị xinh đẹp trong phòng mình, không biết Đô Ân Vũ lấy từ đâu ra một cái bình nước giải khát, rót nước rồi thật cẩn thận cắm hoa, giấy gói ban đầu được đôi tay khéo léo của Đô Ân Vũ gấp vài lần liền biến thành trang trí bình.

Đô Ân Vũ cầm hoa cười với hắn, nói thích nhất là màu trắng, muốn đặt ở trong văn phòng.

Trong nháy mắt Giang Dực cảm thấy hai tay đặt trên bình cũng giống như cánh hoa hồng trắng tinh, mềm mại, thánh khiết lại yếu ớt.


Anh thật sự vui vẻ, nhìn thấy bánh ngọt Giang Dực mua cho anh càng vui vẻ, rất kinh ngạc nói hình như cái này lớn hơn cái trước.

Giang Dực muốn hỏi sao anh lại dễ vui vẻ như vậy, một miếng bánh ngọt đã có thể vui vẻ, một sợi dây cũng vui vẻ, ngay cả một đóa hoa kèm theo cũng phải chăm sóc thật tốt, có thể không đến mấy ngày đã tàn, anh cười như vậy thật giống như nó vĩnh viễn không héo úa.

Nhưng Giang Dực không hỏi, trong nháy mắt đó đột nhiên hắn muốn mua cho Đô Ân Vũ rất nhiều hoa.

….

.

????????????????????????????????….

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận